Chương 574: Mưa núi ngừng lại (1)
Duệ Quang
25/06/2021
Trong giây lát, một đám mây xanh từ ngoài mấy dặm đã bay đến trước mắt. Trên mây xanh này không ngờ có hai người một xám, một trắng đang đứng. đó chính là hai người Lâm Nhất cùng Từ Tử Huyên.
Bên hồ là thi thể của Hoằng Bảo, trên lưng lộ ra lỗ máu rất bắt mắt, vết máu chưa khô. Bạch Tiềm Xuyên lại điên cuồng, không để ý tới chỗ tay bị cắt đứt còn chảy róc rách máu, kéo Hoằng An vào trong lòng, ngón tay như Ưng Trảo bóp chặt lấy cổ họng của đối phương.
Hai người nhảy xuống khỏi đám mây xanh. cảnh tượng trước mắt khiến cho Từ Tử Huyên rất kinh ngạc, Lâm Nhất lại cười với vẻ khó hiểu, đi tới.
Hoằng An thoáng nhìn Lâm Nhất đi đến và há hốc miệng, lại không phát ra được âm thanh gì, trong ánh mắt của hắn lộ ra vẻ mừng rỡ!
- Không nên tới đây! Nếu không ta giết chết hắn!
Bạch Tiềm Xuyên nghiêm mặt hét lên một tiếng. Con kiến hôi còn tham sống nữa là còn người!
Bạch Tiềm Xuyên sợ Lâm Nhất, cũng càng sợ chết! Hắn vốn có thể cắt đứt cổ họng Hoằng An, nhưng khủng hoảng trước cái chết cùng ý nghĩa tham sống làm hắn mong mình có thể được may mắn.
Có lẽ dựa vào con tin trong tay, mình sẽ đổi về một cái mạng! Lại có lẽ... trong đầu Bạch Tiềm Xuyên nhanh chóng suy nghĩ, chỉ nghĩ làm thế nào có thể còn sống. lệnh của hoàng đế không thể trái, cũng không thể mất mạng một cách uổng phí.
Lâm Nhất dừng lại, cảm thấy hứng thú nhìn hai người chủ tớ trước mặt. Hoằng An sống chết không có liên quan gì với hắn, người này tuy có dáng vẻ quân tử nho nhã biết lễ nghĩa, nhưng ít nhiều cũng có thêm phần lõi đời ít đi thẳng thắn thành khẩn, khiến người ta không thích.
Nhưng Hoằng An trước sau vẫn khách sáo, cô gắng lấy lòng Lâm Nhất. Người này cũng không phải là một kẻ ác, cũng không phải hạng người có tâm tư giả dối. Dù sao cũng quen biết một thời gian, hắn không thể thấy chết mà không cứu được.
Mà từ lúc quen biết với Bạch Tiềm Xuyên, người này đã khiến người ta thấy chán ghét. Xem ra, người này quả nhiên không phải người tốt. Chỉ có điều, Lâm Nhất vẫn tới chậm một bước, lúc chân tướng không rõ ràng, hắn còn chưa giết người. Ai ngờ sau khi chặt đứt một cánh tay, đối phương cuối cùng lại lộ ra bản chất hung ác. Người này nham hiểm tàn nhẫn, thực sự khiến người ta phải để mắt!
Nếu hắn đã chạy tới, Bạch Tiềm Xuyên cũng không có bản lĩnh giết người ở trước mạt hắn được!
- Vì sao ngươi lai muốn giết Hoằng công tử!
Sau khi Lâm Nhất hỏi một câu lại gọi phi kiếm lại, giống như đang xem một vở kịch hay.
Bạch Tiềm Xuyên dường như nhìn thấy cơ hội xoay chuyển tình thế, vội la lên:
- Lâm huynh đệ, ta nhận lệnh của hoàng thượng, chấp hành gia pháp của hoàng gia. Đây là chuyện nhà của hoàng gia, không liên quan tới Lâm huynh đệ cùng với mọi người của Thiên Long phái! Vẫn mong Lâm huynh đệ thông cảm cho nỗi khổ tâm của tại hạ, không nên hỏi đến chuyện này! sau khi tại hạ trở về sẽ bẩm báo rõ với hoàng thượng, chắc chắn sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho Lâm huynh đệ cùng Thiên Long phái!
- Nói như thế, Hoằng Bảo cũng là do ngươi giết. Lần trước ở Doanh Đảo cũng là do ngươi quấy phá từ bên trong.
Lâm Nhất không nhanh không chậm nói.
- Trong người có nhiệm vụ nên ta không thể không làm như vậy, vẫn mong Lâm huynh đệ thứ lỗi!
Bạch Tiềm Xuyên vội vàng gật đầu nói.
Từ Tử Huyên liếc mắt nhìn Lâm Nhất, thầm nghĩ, Lâm sư đệ muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ hắn cũng e ngại sao?
Lâm Nhất cười lắc đầu, thản nhiên nói:
- Không ngờ Thiên Long phái đi chuyến này vẫn đủ náo nhiệt, ngay cả ân oán hoàng gia cũng bị kéo vào, dọc đường đi cũng thật sự làm khó cho ngươi rồi.
Vẻ mặt Lâm Nhất chợt trầm xuống, nói tiếp:
- Hoàng thượng kia cũng không phải là người tốt lành gì, trước kia ngay cả ta cũng muốn giết, không biết hắn đã lạm giết bao nhiêu vô tội! Ngươi chẳng qua là một nô tài lại dám cắn chủ, làm hành vi ngỗ ngược này. Ta vốn định chặt một tay của ngươi xem như khiển trách,, nhưng ngươi lại dám lấy chủ ra uy hiếp, đúng là chết cũng không hối cải!
Bạch Tiềm Xuyên vốn tưởng rằng đối phương sẽ không hỏi đến chuyện nhà hoàng gia, dưới thiên uy, vạn dân cúi đầu, nào dám xúc phạm! Cho dù là tiên nhân chẳng phải cũng cung phụng hoàng gia sao? Lâm Nhất này tất nhiên sẽ không muốn xen vào việc của người khác, nếu thật sự như vậy thì giết Hoằng An cũng không sao.
Ai ngờ giọng điệu của Lâm Nhất chợt thay đổi, trong lời nói không chỉ không để ý tới hoàng gia, còn có lời oán trách hoàng thượng, cuối cùng trực tiếp trách mắng mình. Bạch Tiềm Xuyên cảm giác không ổn, mất máu từ cánh tay cụt cùng đau đớn kéo tới, tim hắn đập mạnh, vội vàng bóp chặt cổ họng Hoằng An, khóe mắt giật giật và căm hận nói:
- Ngươi sẽ không sợ thiên tử giận dữ, khiến máu chảy thành sông sao?
- Trời cao hoàng đế xa, hắn tức giận cũng không giận được tới ta chứ?
Lâm Nhất cười lạnh một tiếng, hai mắt trợn trừng và quát lớn:
Bên hồ là thi thể của Hoằng Bảo, trên lưng lộ ra lỗ máu rất bắt mắt, vết máu chưa khô. Bạch Tiềm Xuyên lại điên cuồng, không để ý tới chỗ tay bị cắt đứt còn chảy róc rách máu, kéo Hoằng An vào trong lòng, ngón tay như Ưng Trảo bóp chặt lấy cổ họng của đối phương.
Hai người nhảy xuống khỏi đám mây xanh. cảnh tượng trước mắt khiến cho Từ Tử Huyên rất kinh ngạc, Lâm Nhất lại cười với vẻ khó hiểu, đi tới.
Hoằng An thoáng nhìn Lâm Nhất đi đến và há hốc miệng, lại không phát ra được âm thanh gì, trong ánh mắt của hắn lộ ra vẻ mừng rỡ!
- Không nên tới đây! Nếu không ta giết chết hắn!
Bạch Tiềm Xuyên nghiêm mặt hét lên một tiếng. Con kiến hôi còn tham sống nữa là còn người!
Bạch Tiềm Xuyên sợ Lâm Nhất, cũng càng sợ chết! Hắn vốn có thể cắt đứt cổ họng Hoằng An, nhưng khủng hoảng trước cái chết cùng ý nghĩa tham sống làm hắn mong mình có thể được may mắn.
Có lẽ dựa vào con tin trong tay, mình sẽ đổi về một cái mạng! Lại có lẽ... trong đầu Bạch Tiềm Xuyên nhanh chóng suy nghĩ, chỉ nghĩ làm thế nào có thể còn sống. lệnh của hoàng đế không thể trái, cũng không thể mất mạng một cách uổng phí.
Lâm Nhất dừng lại, cảm thấy hứng thú nhìn hai người chủ tớ trước mặt. Hoằng An sống chết không có liên quan gì với hắn, người này tuy có dáng vẻ quân tử nho nhã biết lễ nghĩa, nhưng ít nhiều cũng có thêm phần lõi đời ít đi thẳng thắn thành khẩn, khiến người ta không thích.
Nhưng Hoằng An trước sau vẫn khách sáo, cô gắng lấy lòng Lâm Nhất. Người này cũng không phải là một kẻ ác, cũng không phải hạng người có tâm tư giả dối. Dù sao cũng quen biết một thời gian, hắn không thể thấy chết mà không cứu được.
Mà từ lúc quen biết với Bạch Tiềm Xuyên, người này đã khiến người ta thấy chán ghét. Xem ra, người này quả nhiên không phải người tốt. Chỉ có điều, Lâm Nhất vẫn tới chậm một bước, lúc chân tướng không rõ ràng, hắn còn chưa giết người. Ai ngờ sau khi chặt đứt một cánh tay, đối phương cuối cùng lại lộ ra bản chất hung ác. Người này nham hiểm tàn nhẫn, thực sự khiến người ta phải để mắt!
Nếu hắn đã chạy tới, Bạch Tiềm Xuyên cũng không có bản lĩnh giết người ở trước mạt hắn được!
- Vì sao ngươi lai muốn giết Hoằng công tử!
Sau khi Lâm Nhất hỏi một câu lại gọi phi kiếm lại, giống như đang xem một vở kịch hay.
Bạch Tiềm Xuyên dường như nhìn thấy cơ hội xoay chuyển tình thế, vội la lên:
- Lâm huynh đệ, ta nhận lệnh của hoàng thượng, chấp hành gia pháp của hoàng gia. Đây là chuyện nhà của hoàng gia, không liên quan tới Lâm huynh đệ cùng với mọi người của Thiên Long phái! Vẫn mong Lâm huynh đệ thông cảm cho nỗi khổ tâm của tại hạ, không nên hỏi đến chuyện này! sau khi tại hạ trở về sẽ bẩm báo rõ với hoàng thượng, chắc chắn sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho Lâm huynh đệ cùng Thiên Long phái!
- Nói như thế, Hoằng Bảo cũng là do ngươi giết. Lần trước ở Doanh Đảo cũng là do ngươi quấy phá từ bên trong.
Lâm Nhất không nhanh không chậm nói.
- Trong người có nhiệm vụ nên ta không thể không làm như vậy, vẫn mong Lâm huynh đệ thứ lỗi!
Bạch Tiềm Xuyên vội vàng gật đầu nói.
Từ Tử Huyên liếc mắt nhìn Lâm Nhất, thầm nghĩ, Lâm sư đệ muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ hắn cũng e ngại sao?
Lâm Nhất cười lắc đầu, thản nhiên nói:
- Không ngờ Thiên Long phái đi chuyến này vẫn đủ náo nhiệt, ngay cả ân oán hoàng gia cũng bị kéo vào, dọc đường đi cũng thật sự làm khó cho ngươi rồi.
Vẻ mặt Lâm Nhất chợt trầm xuống, nói tiếp:
- Hoàng thượng kia cũng không phải là người tốt lành gì, trước kia ngay cả ta cũng muốn giết, không biết hắn đã lạm giết bao nhiêu vô tội! Ngươi chẳng qua là một nô tài lại dám cắn chủ, làm hành vi ngỗ ngược này. Ta vốn định chặt một tay của ngươi xem như khiển trách,, nhưng ngươi lại dám lấy chủ ra uy hiếp, đúng là chết cũng không hối cải!
Bạch Tiềm Xuyên vốn tưởng rằng đối phương sẽ không hỏi đến chuyện nhà hoàng gia, dưới thiên uy, vạn dân cúi đầu, nào dám xúc phạm! Cho dù là tiên nhân chẳng phải cũng cung phụng hoàng gia sao? Lâm Nhất này tất nhiên sẽ không muốn xen vào việc của người khác, nếu thật sự như vậy thì giết Hoằng An cũng không sao.
Ai ngờ giọng điệu của Lâm Nhất chợt thay đổi, trong lời nói không chỉ không để ý tới hoàng gia, còn có lời oán trách hoàng thượng, cuối cùng trực tiếp trách mắng mình. Bạch Tiềm Xuyên cảm giác không ổn, mất máu từ cánh tay cụt cùng đau đớn kéo tới, tim hắn đập mạnh, vội vàng bóp chặt cổ họng Hoằng An, khóe mắt giật giật và căm hận nói:
- Ngươi sẽ không sợ thiên tử giận dữ, khiến máu chảy thành sông sao?
- Trời cao hoàng đế xa, hắn tức giận cũng không giận được tới ta chứ?
Lâm Nhất cười lạnh một tiếng, hai mắt trợn trừng và quát lớn:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.