Chương 361: Cướp bãi biển (2)
Duệ Quang
02/03/2021
Vì vậy, ba người triền đấu không được bao lâu, trong lòng Chân Nguyên Tử giận lên. Lại thấy hai tên học trò bị lấn át thì lão đạo không thể nhịn được nữa.
Thân là danh túc giang hồ, cao thủ võ đạo tuyệt đỉnh, cùng với đám ngoại tộc dã man này chém giết như xích bạc, chuyện này đã làm Chân Nguyên Tử cảm thấy mất mặt.
Nhưng dù cho như thế, hai tên học trò còn bị người ta bắt nạt, tính khí bao che khuyết điểm của lão đạo nóng lên. Hai tên hải tặc như thủy quỷ nhào lên, ông ấy cũng không cố kỵ gì nữa, vung ống tay áo lên đánh về phía đối phương, trường kiếm thuận thế chuyển sang tay trái, ngón tay bên phải như kiếm nhanh chóng điểm ra ngoài.
Một người ở bên tái kêu lên thảm thiết, đau đớn ngã nhào xuống đất. Trường kiếm bên tay trái của Chân Nguyên Tử lóe lên kiếm quang, huyết tinh lóe ra, người nọ đã đầu một nơi thân một nẻo. Hải tặc ở bên phải cũng đã tới gần, ông ta nhón mũi chân, thân thể nhảy lên thật cao giữa không trung, ống tay áo tùy ý vung lên, ầm một tiếng đánh lên trước ngực đối phương. Miệng tên hải tặc lập tức phun máu tươi ngã bay ra ngoài.
Chân Nguyên Tử thoát khỏi hai người dây dưa, thân thể lắc một cái đã lập tức nhảy vào vòng chiến của hai người Nguyên Thanh. Nhìn thấy sư phụ đến, đang cảm thấy thân thủ không có chỗ nào để thi triển, đối phó với địch cực kỳ không được tự nhiên, hai sư huynh đệ cảm thấy đại hỉ trong lòng.
- Hừ! Sở học thường ngày đều vứt cho chó ăn rồi à. Những người này không có chiêu thức liền không biết ứng phó như thế nào phải không?
Chân Nguyên Tử đương nhiên sẽ hiểu sự khó xử của hai đệ tử, nghĩ thì sẽ hiểu được chuyện kỳ quặc trong chuyện này, đúng lúc mở miệng cảnh tỉnh đồ đệ.
Vẫn là vì nguyên nhân thiếu kinh nghiệm chiến đấu với địch! Đám hải tặc này không luận chiêu thức gì với ngươi. Ở trong mắt bọn họ, chiêu thức có thể giết người chính là võ công tốt nhất. Vì vậy, đối địch với đám hải tặc hung hãn này, ngươi còn chưa kịp thi triển chiêu thức ra thì đối phương đã vừa nhanh vừa độc đập tới bốn năm đao rồi. Nếu như còn câu nệ thường thế, kiểu gì cũng bị bó tay bó chân.
- Binh thay đổi luôn thế, thủy thay đổi luôn hình! Hai người các ngươi nhớ kỹ cho ta, có thể bởi vì địch biến hóa mà thủ được thế thắng mới là cao thủ!
Chân Nguyên Tử cao giọng khiển trách hai đồ đệ, giọng nói truyền tới tai của đệ tử Thiên Long phái bốn phía làm cho lòng người thông suốt sáng ngời.
Bạch Vân quan so ra thì danh tiếng kém vang dội hơn Cửu Long sơn, nhưng không có nghĩa là không có cao nhân. Chân Nguyên Tử này chính là một cao nhân như vậy, vẫn là cao nhân giỏi về việc nắm giữ thời cơ giáo dục hậu bối.
Hải tặc vây quanh hai người Nguyên Thanh nhìn thấy có thêm một lão đầu thì đều cảm thấy kỳ quái, không ai thủ hạ lưu tình, cương đao như mưa rền gió dữ bổ về phía người ông ấy.
Chân Nguyên Tử không chút hoang mang, trường kiếm rạch trước người một cái, mũi kiếm lóe lên vô số kiếm hoa như trăm hoa nở rộ, như ngân xà loạn vũ, trong giây lát liền biến mất.
Chỉ nghe có tiếng lưỡi mác giao thoa, tiếng vang đinh đang chói tai không ngừng. Bảy tám thanh cương đao chặt tới đều mang thế đại lực trầm, bị trường kiếm trong tay Chân Nguyên Tử nhẹ nhàng đánh bay từng cái một.
Cương đao trong tay hải tặc tuột tay, lúc đang kinh ngạc thì Chân Nguyên Tử nhẹ bước một bước, một tiếng hét dài vang lên, thân thể nhảy lên thật cao. Râu dài đón gió đong đưa, tay áo bay bay, trường kiếm bỗng nhiên múa ra một đường ngân mang, bỗng nhiên bổ xuống.
Tiếng kêu thảm nhất thời vang vọng, bảy tám tên hải tặc người người trúng kiếm ngã xuống đất, kêu rên không ngừng, trên bờ biển cát trắng máu loãng hòa với nước, đỏ bừng một mảng.
Thân thể của Chân Nguyên Tử còn ở giữa không trung, quay ngược lại một cái như diều hâu xoay người, trở về trước mặt hai huynh đệ Nguyên Thanh. Ông ấy phiêu nhiên hạ xuống, rung trường kiếm trong tay lên làm rơi mấy giọt máu dính trên đó, đeo kiếm ra phía sau rồi ngang nhiên ưỡn ngực.
Hành động của lão đạo có thể nói là nhanh nhẹn như chim, cực kỳ dứt khoát khiến mọi người chú mục. Trên bờ biển trở nên yên tĩnh, sau đó ầm ầm tuôn ra tiếng khen vang dội. Chiến đấu tốt đương nhiên sẽ khiến mọi người của Thiên Long phái vui vẻ, cho dù Mạnh Sơn cũng tỏ ra vui mừng.
Chân Nguyên Tử có võ công cực cao, lại không có ai biết đến tột cùng, bây giờ xem như là đã được quan sát một chút. Dưới một kiếm đã thu phục được tám người, có thể nói là hành động kinh thế hãi tục.
Xa xa, Biện Chấn Đạc nghe được tiếng khen, nhìn thấy mới vừa rồi là Chân Nguyên Tử làm ra náo động lớn, ông ta hận gắt một cái:
- Lão đạo thối tha này, nói không giữ lời...
Thân là danh túc giang hồ, cao thủ võ đạo tuyệt đỉnh, cùng với đám ngoại tộc dã man này chém giết như xích bạc, chuyện này đã làm Chân Nguyên Tử cảm thấy mất mặt.
Nhưng dù cho như thế, hai tên học trò còn bị người ta bắt nạt, tính khí bao che khuyết điểm của lão đạo nóng lên. Hai tên hải tặc như thủy quỷ nhào lên, ông ấy cũng không cố kỵ gì nữa, vung ống tay áo lên đánh về phía đối phương, trường kiếm thuận thế chuyển sang tay trái, ngón tay bên phải như kiếm nhanh chóng điểm ra ngoài.
Một người ở bên tái kêu lên thảm thiết, đau đớn ngã nhào xuống đất. Trường kiếm bên tay trái của Chân Nguyên Tử lóe lên kiếm quang, huyết tinh lóe ra, người nọ đã đầu một nơi thân một nẻo. Hải tặc ở bên phải cũng đã tới gần, ông ta nhón mũi chân, thân thể nhảy lên thật cao giữa không trung, ống tay áo tùy ý vung lên, ầm một tiếng đánh lên trước ngực đối phương. Miệng tên hải tặc lập tức phun máu tươi ngã bay ra ngoài.
Chân Nguyên Tử thoát khỏi hai người dây dưa, thân thể lắc một cái đã lập tức nhảy vào vòng chiến của hai người Nguyên Thanh. Nhìn thấy sư phụ đến, đang cảm thấy thân thủ không có chỗ nào để thi triển, đối phó với địch cực kỳ không được tự nhiên, hai sư huynh đệ cảm thấy đại hỉ trong lòng.
- Hừ! Sở học thường ngày đều vứt cho chó ăn rồi à. Những người này không có chiêu thức liền không biết ứng phó như thế nào phải không?
Chân Nguyên Tử đương nhiên sẽ hiểu sự khó xử của hai đệ tử, nghĩ thì sẽ hiểu được chuyện kỳ quặc trong chuyện này, đúng lúc mở miệng cảnh tỉnh đồ đệ.
Vẫn là vì nguyên nhân thiếu kinh nghiệm chiến đấu với địch! Đám hải tặc này không luận chiêu thức gì với ngươi. Ở trong mắt bọn họ, chiêu thức có thể giết người chính là võ công tốt nhất. Vì vậy, đối địch với đám hải tặc hung hãn này, ngươi còn chưa kịp thi triển chiêu thức ra thì đối phương đã vừa nhanh vừa độc đập tới bốn năm đao rồi. Nếu như còn câu nệ thường thế, kiểu gì cũng bị bó tay bó chân.
- Binh thay đổi luôn thế, thủy thay đổi luôn hình! Hai người các ngươi nhớ kỹ cho ta, có thể bởi vì địch biến hóa mà thủ được thế thắng mới là cao thủ!
Chân Nguyên Tử cao giọng khiển trách hai đồ đệ, giọng nói truyền tới tai của đệ tử Thiên Long phái bốn phía làm cho lòng người thông suốt sáng ngời.
Bạch Vân quan so ra thì danh tiếng kém vang dội hơn Cửu Long sơn, nhưng không có nghĩa là không có cao nhân. Chân Nguyên Tử này chính là một cao nhân như vậy, vẫn là cao nhân giỏi về việc nắm giữ thời cơ giáo dục hậu bối.
Hải tặc vây quanh hai người Nguyên Thanh nhìn thấy có thêm một lão đầu thì đều cảm thấy kỳ quái, không ai thủ hạ lưu tình, cương đao như mưa rền gió dữ bổ về phía người ông ấy.
Chân Nguyên Tử không chút hoang mang, trường kiếm rạch trước người một cái, mũi kiếm lóe lên vô số kiếm hoa như trăm hoa nở rộ, như ngân xà loạn vũ, trong giây lát liền biến mất.
Chỉ nghe có tiếng lưỡi mác giao thoa, tiếng vang đinh đang chói tai không ngừng. Bảy tám thanh cương đao chặt tới đều mang thế đại lực trầm, bị trường kiếm trong tay Chân Nguyên Tử nhẹ nhàng đánh bay từng cái một.
Cương đao trong tay hải tặc tuột tay, lúc đang kinh ngạc thì Chân Nguyên Tử nhẹ bước một bước, một tiếng hét dài vang lên, thân thể nhảy lên thật cao. Râu dài đón gió đong đưa, tay áo bay bay, trường kiếm bỗng nhiên múa ra một đường ngân mang, bỗng nhiên bổ xuống.
Tiếng kêu thảm nhất thời vang vọng, bảy tám tên hải tặc người người trúng kiếm ngã xuống đất, kêu rên không ngừng, trên bờ biển cát trắng máu loãng hòa với nước, đỏ bừng một mảng.
Thân thể của Chân Nguyên Tử còn ở giữa không trung, quay ngược lại một cái như diều hâu xoay người, trở về trước mặt hai huynh đệ Nguyên Thanh. Ông ấy phiêu nhiên hạ xuống, rung trường kiếm trong tay lên làm rơi mấy giọt máu dính trên đó, đeo kiếm ra phía sau rồi ngang nhiên ưỡn ngực.
Hành động của lão đạo có thể nói là nhanh nhẹn như chim, cực kỳ dứt khoát khiến mọi người chú mục. Trên bờ biển trở nên yên tĩnh, sau đó ầm ầm tuôn ra tiếng khen vang dội. Chiến đấu tốt đương nhiên sẽ khiến mọi người của Thiên Long phái vui vẻ, cho dù Mạnh Sơn cũng tỏ ra vui mừng.
Chân Nguyên Tử có võ công cực cao, lại không có ai biết đến tột cùng, bây giờ xem như là đã được quan sát một chút. Dưới một kiếm đã thu phục được tám người, có thể nói là hành động kinh thế hãi tục.
Xa xa, Biện Chấn Đạc nghe được tiếng khen, nhìn thấy mới vừa rồi là Chân Nguyên Tử làm ra náo động lớn, ông ta hận gắt một cái:
- Lão đạo thối tha này, nói không giữ lời...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.