Chương 362: Kinh sợ (1)
Duệ Quang
02/03/2021
- Sư phụ, mới vừa rồi là kiếm gì thế? Vì sao hai huynh đệ con chưa từng nhìn thấy vậy?
- Sư phụ tàng tư ư, tinh tuyệt kiếm như vậy, ta cũng muốn bắt chước.
Sư phụ đại phát thần uy khiến Nguyên Thanh và Nguyên Phong hưng phấn không thôi. Nhìn thấy ánh mắt kính phục của các đệ tử Thiên Long phái, hai người càng cảm thấy sư môn vinh quang gấp bội. Thế tiến công của đám hải tặc hơi yếu đi, ánh mắt hai huynh đệ lóe sáng nhìn nhau cười, sau đó đứng hai bên trái phải của Chân Nguyên Tử, không hẹn mà cùng oán trách.
- Hừ! Dông dài!
Chân Nguyên Tử trừng mắt, mắng một câu. Tâm tư nhỏ của hai đồ đệ không thể gạt được người, còn như mới vừa rồi thi triển kiếm uy, lão đạo tự đắc nhưng cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Chỉ tiếc đó là một bộ kiếm không chọn vẹn, tự thân đã biết rất ít thì sao có thể truyền thụ cho hai người họ được.
Chân Nguyên Tử không biết là, ở phía sau ông ấy cách đó không xa, còn có một người, vì hai chiêu kiếm mà kinh ngạc không ngớt...
Lâm Nhất như rỗi rảnh dạo chơi trên bãi biển không có việc gì làm, đứng một mình hồi lâu. Kiếm của Chân Nguyên Tử hắn đương nhiên đã nhìn thấy, nhưng không kinh hãi như những người khác mà đầy bụng là sự nghi ngờ.
Hai chiêu kiếm đối với hắn quá quen thuộc. Một bộ kiếm đã luyện vài chục năm, cho dù nhắm mắt lại cũng có thể thuận tay sử dụng. Cho dù mấy năm qua chuyên cần với tu luyện, ít luyện kiếm hơn nhưng kiếm như đã hằn sâu tận trong xương tủy vậy, cuộc đời này sẽ không quên.
Làm cho Lâm Nhất kinh ngạc chính là mới vừa rồi kiếm mà Chân Nguyên Tử sử dụng tuy chỉ có hai chiêu, kiếm thế hơi trúc trắc cũng ít có cảm giác thu phát tùy tâm, nhưng vô cùng xác thực là ông ấy sử dụng chính là chiêu thứ ba trong Huyền Nguyên kiếm - “Vô phong”, cùng chiêu thứ tư - “Bạch viên khiêu giản”.
Sao Chân Nguyên Tử lại biết Huyền Nguyên kiếm?
- Sư phụ, hải tặc lại tới rồi!
Có thêm mấy con thuyền tam bản theo đầu sóng xông lên bãi biển, bên trên đó nhảy xuống hai mươi, ba mười người gào thét xông lên bờ, đánh tới.
- Hừ! Thì làm sao? Theo sư phụ đánh lui kẻ địch!
Chân Nguyên Tử gỡ râu dài, ngạo nghễ nói.
Xem ra lão đạo cũng đã nổi hứng giết chóc rồi!
- Đạo trưởng, để ta làm đi!
Chân Nguyên Tử kinh ngạc quay đầu lại, nở nụ cười.
Lâm Nhất đi tới trước thầy trò ba người họ, quan sát hải tặc đang ồn ào vọt tới từ phía trước, hắn quay người, mắt ngầm chứa thâm ý nhìn chăm chú vào Chân Nguyên Tử.
- Ha ha! Tiểu tử ngươi cũng không kiềm chế được rồi hả! Chỉ có điều, khí giới của ngươi đâu?
Chân Nguyên Tử cũng hiểu nguyên nhân mà Lâm Nhất chậm chạp không muốn xuất thủ, không có gì ngoài tị hiềm, có chút ý khen ngợi. Hiểu được việc giấu đi sự sắc bén, biến rõ thời thế biết tiến thối, một người trẻ tuổi như vậy càng làm ông ấy coi trọng hơn một chút.
Lâm Nhất cười nói:
- Sợ là nhét ở trong khoang thuyền rồi, đạo trưởng cho ta mượn bảo kiếm dùng một chút, thế nào?
Vẻ mặt của Lâm Nhất trước mặt có chút cổ quái, Chân Nguyên Tử không kịp suy nghĩ nhiều. Nhìn thấy hải tặc đã vọt tới gần, cổ tay ông ấy chuyển một cái, ném nhẹ trường kiếm qua.
- Sư phụ tàng tư ư, tinh tuyệt kiếm như vậy, ta cũng muốn bắt chước.
Sư phụ đại phát thần uy khiến Nguyên Thanh và Nguyên Phong hưng phấn không thôi. Nhìn thấy ánh mắt kính phục của các đệ tử Thiên Long phái, hai người càng cảm thấy sư môn vinh quang gấp bội. Thế tiến công của đám hải tặc hơi yếu đi, ánh mắt hai huynh đệ lóe sáng nhìn nhau cười, sau đó đứng hai bên trái phải của Chân Nguyên Tử, không hẹn mà cùng oán trách.
- Hừ! Dông dài!
Chân Nguyên Tử trừng mắt, mắng một câu. Tâm tư nhỏ của hai đồ đệ không thể gạt được người, còn như mới vừa rồi thi triển kiếm uy, lão đạo tự đắc nhưng cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Chỉ tiếc đó là một bộ kiếm không chọn vẹn, tự thân đã biết rất ít thì sao có thể truyền thụ cho hai người họ được.
Chân Nguyên Tử không biết là, ở phía sau ông ấy cách đó không xa, còn có một người, vì hai chiêu kiếm mà kinh ngạc không ngớt...
Lâm Nhất như rỗi rảnh dạo chơi trên bãi biển không có việc gì làm, đứng một mình hồi lâu. Kiếm của Chân Nguyên Tử hắn đương nhiên đã nhìn thấy, nhưng không kinh hãi như những người khác mà đầy bụng là sự nghi ngờ.
Hai chiêu kiếm đối với hắn quá quen thuộc. Một bộ kiếm đã luyện vài chục năm, cho dù nhắm mắt lại cũng có thể thuận tay sử dụng. Cho dù mấy năm qua chuyên cần với tu luyện, ít luyện kiếm hơn nhưng kiếm như đã hằn sâu tận trong xương tủy vậy, cuộc đời này sẽ không quên.
Làm cho Lâm Nhất kinh ngạc chính là mới vừa rồi kiếm mà Chân Nguyên Tử sử dụng tuy chỉ có hai chiêu, kiếm thế hơi trúc trắc cũng ít có cảm giác thu phát tùy tâm, nhưng vô cùng xác thực là ông ấy sử dụng chính là chiêu thứ ba trong Huyền Nguyên kiếm - “Vô phong”, cùng chiêu thứ tư - “Bạch viên khiêu giản”.
Sao Chân Nguyên Tử lại biết Huyền Nguyên kiếm?
- Sư phụ, hải tặc lại tới rồi!
Có thêm mấy con thuyền tam bản theo đầu sóng xông lên bãi biển, bên trên đó nhảy xuống hai mươi, ba mười người gào thét xông lên bờ, đánh tới.
- Hừ! Thì làm sao? Theo sư phụ đánh lui kẻ địch!
Chân Nguyên Tử gỡ râu dài, ngạo nghễ nói.
Xem ra lão đạo cũng đã nổi hứng giết chóc rồi!
- Đạo trưởng, để ta làm đi!
Chân Nguyên Tử kinh ngạc quay đầu lại, nở nụ cười.
Lâm Nhất đi tới trước thầy trò ba người họ, quan sát hải tặc đang ồn ào vọt tới từ phía trước, hắn quay người, mắt ngầm chứa thâm ý nhìn chăm chú vào Chân Nguyên Tử.
- Ha ha! Tiểu tử ngươi cũng không kiềm chế được rồi hả! Chỉ có điều, khí giới của ngươi đâu?
Chân Nguyên Tử cũng hiểu nguyên nhân mà Lâm Nhất chậm chạp không muốn xuất thủ, không có gì ngoài tị hiềm, có chút ý khen ngợi. Hiểu được việc giấu đi sự sắc bén, biến rõ thời thế biết tiến thối, một người trẻ tuổi như vậy càng làm ông ấy coi trọng hơn một chút.
Lâm Nhất cười nói:
- Sợ là nhét ở trong khoang thuyền rồi, đạo trưởng cho ta mượn bảo kiếm dùng một chút, thế nào?
Vẻ mặt của Lâm Nhất trước mặt có chút cổ quái, Chân Nguyên Tử không kịp suy nghĩ nhiều. Nhìn thấy hải tặc đã vọt tới gần, cổ tay ông ấy chuyển một cái, ném nhẹ trường kiếm qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.