Chương 2223: Danh tiếng như thực (2)
Duệ Quang
22/01/2023
- Ngoại giới đồng nguyên, ba nhà ta xin hàng...
Thấy thế, Kim Thánh cười ha hả một tiếng, xua tay lệnh cho đám người dưới trướng ngừng lại. Hắn thầm nghĩ: Vừa mới đoạt được âm thanh báo trước, đủ để biểu lộ trung thành nhà mình. Nếu có thể bất cảm mà thắng, cớ sao không làm chứ!
Mạch Khâu, Hiên Tử và đám người Lôi Vân Tử chợt ngừng thế công, im lặng chờ Lâm Nhất ra quyết định. Chỉ đợi đối phương hàng phục, sự nghiệp thống nhất Tiên vực sắp tới rồi. Khởi đầu như vậy, nhất nguyên phục thủy, thiên địa cách tân!
Nhưng có người không chịu khuất phục, lên tiếng kêu:
- La Hận Tử ta thề sống chết không hàng...
Sáu bảy trăm vị tu sĩ tụ tập mấy chục dặm trên không trung, địch ta rõ ràng mà nội ngoại khác nhau. La Hận Tử xông ra trước đám người trông càng nổi bật, nàng ta tóc trắng rối tung, hai tròng mắt như muốn nứt ra, thần tình dữ tợn, đau đớn lên tiếng mắng to:
- Tiểu tặc! Tiểu tặc ngươi tội đáng chết vạn lần...
La Khôn Tử không ngờ tới tình huống phức tạp, lập tức giật nảy mình. Hắn vốn muốn ngăn trở nhưng lại thở dài một tiếng, tay vịn râu dài đầu ngẩng lên, hai mắt khẽ nhắm, trong lòng khổ sở vô cùng. La Thanh Tử thân là gia chủ, tâm cơ trầm ổn hơn nữa tu vi bất phàm khiến cho hắn được tộc huynh thêm kính nể, mặc dù là đối với thánh hiền yêu nghiệt cũng không dám gật bừa, cũng chưa từng chất vấn. Mà kiêu căng hơn người, khó tránh khỏi hành động theo cảm tính, ai nói không phải căn nguyên rước lấy họa chứ...
Hoa Quyền Tử và gia chủ ba nhà không biết phải làm sao, đành nghe theo mệnh trời.
Tiên Nô và mọi người sau khi cùng nhau ra khỏi kết giới thì không dám khinh cử vọng động, một mình lưu tại chỗ cũ ngắm nhìn khắp mọi nơi. Lần đầu theo sư phụ đi xa khiến cho nàng cảm thấy phấn chấn và tò mò. Chợt nghe có người tức giận mắng sư phụ, nàng không khỏi thoáng sửng sốt. Lão phụ nhân kia trông cực kỳ bi thương, nhưng vì sao chứ?
Thiên Lang Diệp Mậu thì đang ngây ngốc cách chỗ Tiên Nô không xa, gánh vác nhiệm vụ thủ hộ. Hắn thấy La Hận Tử điên cuồng như thế liền muốn xông lên dạy dỗ thêm, nhưng Liễu Đạo và Liễu Phàm lại giành trước một bước ngăn ở đằng trước, quát lên:
- Chớ có vô lễ...
La Hận Tử bị hai vị Tiên Quân cao thủ chặn đường đi, bị ép buộc phải dừng lại nhưng vẫn hồn nhiên không sợ, tay chỉ một bóng lưng áo xám ở cách đó mấy trăm trượng, lớn tiếng la mắng:
- Tiểu tặc, cho dù đưa ngươi thiên đao vạn quả cũng không quá đáng. Ta muốn giết ngươi...
Lâm Nhất hãy còn nhìn về phương xa mà theo dòng suy nghĩ, tiếng chửi rủa ác độc đã truyền đến bên tai. Hắn nhíu mày, từ từ xoay người lại, trong hai mắt đã nộ diễm lập lòe, trầm giọng quát La Hận Tử cực hung ác ấy:
- La Thanh Tử gieo gió gặt bảo, chết không có gì đáng tiếc! La Hận Tử ngươi lại nhiều lần đối địch với ta, mặc dù ta nhẫn nhịn nhiều lần nhưng không có nghĩa là không giết được ngươi...
- Nếu đã như vậy, còn cho người chặn làm gì? Động thủ a...
Trong đôi mắt của La Hận Tử thấm tơ máu, tóc trắng rối bù xốc xếch, liều mạng dùng ngón tay đâm tới Lâm Nhất, hận hận kêu lên:
- Ta tình nguyện chết đi! Ta tình nguyện phụng bồi nam nhân của ta chết đi! Tiểu tặc, đưa trả mệnh nam nhân lại cho ta! Ngao...
Âm thanh của nàng ta chưa dứt, không ngờ lại la thất thanh, gào thét khóc than cực kỳ bi ai.
Lâm Nhất đang định phát tác, trong lòng bỗng ung dung trầm xuống. La Hận Tử, vì sao nghe quen tai như vậy, dường như có người nói qua rồi a...
- Người không vâng lời, giết không tha. Ha ha, thật là uy phong! Mặc dù ngươi đánh cắp Tử Vi truyền thừa, trở thành Tiên đế thì phải làm thế nào đây? Xưa nay thánh hiền hành vương đạo mà tế bốn phương. Ngươi lại bản sắc tiểu nhân, chỉ hiểu được thủ đoạn vô sỉ dùng hồn cấm bức người đi vào khuôn khổ. La Thanh Tử nhà ta bảo thủ, há chịu nhượng bộ dễ dàng như vậy sao...
La Hận Tử mắng tới đây đã lệ rơi giàn giụa. Nữ tử này và La Thanh Tử ràng buộc một đời, cũng kết liễu cả đời. Trong tình cảm đó, gây khó cho người ta bối rối. Ở trong mắt của nàng, Lâm Nhất chính là kẻ thù giết phu, tội ác không thể tha thứ!
Liễu Đạo và Liễu Phàm đều là có vẻ lúng túng, nhất thời không biết phải làm gì cho đúng. Người thi triển hồn cấm chính là tiểu nhân, thật buồn cười a! Hai người quay đầu nhìn nhau mà mơ hồ không rõ. Sắc mặt của Lâm Nhất vẫn còn âm trầm, sát khí đầy người đang chậm rãi tán đi.
- Đưa trả mạng nam nhân cho ta đây ... Ahhh...
Vừa lúc đó, tiếng mắng chửi hơi ngừng. Liễu Đạo và Liễu Phàm có điều phát hiện, nhưng vẫn chưa vội vã xoay người mà liếc nhìn nhau, bấy giờ mới né tránh cũng quay đầu nhìn lại, cả hai đều im lặng không nói nên lời.
Một cơn gió mát lang ảnh xuyên thấu qua thân thể của lão phụ nhân kia, lập tức huyết nhục văng tung tóe, những mảnh vụn của áo bào đen tóc trắng trôi giạt từ từ trong ám không...
- Hừ! Ai dám phạm thượng, ta xé xác hắn...
Khoảnh khắc tiếng hừ lạnh vang lên, La Hận Tử đã biến mất thần hồn. Bên ngoài mười mấy trượng hiện ra hình bóng của Thiên Lang Diệp Mậu. Hắn đắc ý nhếch cằm với Tiên Nô, ngược lại nhìn đám người La gia với vẻ mặt hung ác. Đối phương ai nấy đều mang thần sắc ảm đạm, lần lượt cúi đầu lảng tránh. La Khôn Tử vẫn nhắm mắt ngất trời, dường như sớm đã liệu đến hết thảy mọi điều...
Tiên Nô làm như không thấy việc Thiên Lang tranh công, lặng lẽ giương mắt nhìn về phía xa xa mà không khỏi sinh lòng nghi ngờ. Sư phụ làm sao vậy...?!
Sắc mặt của Lâm Nhất vẫn âm trầm như trước, nhưng lại nâng một bàn tay lên dường như đang ngăn trở cái gì, rồi lại dừng ở nửa đường. Chốc lát, hắn vung ống tay áo đặt ở phía sau người, không ngờ lại thở dài nhẹ nhõm. Cùng lúc đó chợt có tiếng cười của nữ tử.
- Ha ha! Tiểu nhân hèn hạ, ngược lại danh tiếng như thực...
. .
Thấy thế, Kim Thánh cười ha hả một tiếng, xua tay lệnh cho đám người dưới trướng ngừng lại. Hắn thầm nghĩ: Vừa mới đoạt được âm thanh báo trước, đủ để biểu lộ trung thành nhà mình. Nếu có thể bất cảm mà thắng, cớ sao không làm chứ!
Mạch Khâu, Hiên Tử và đám người Lôi Vân Tử chợt ngừng thế công, im lặng chờ Lâm Nhất ra quyết định. Chỉ đợi đối phương hàng phục, sự nghiệp thống nhất Tiên vực sắp tới rồi. Khởi đầu như vậy, nhất nguyên phục thủy, thiên địa cách tân!
Nhưng có người không chịu khuất phục, lên tiếng kêu:
- La Hận Tử ta thề sống chết không hàng...
Sáu bảy trăm vị tu sĩ tụ tập mấy chục dặm trên không trung, địch ta rõ ràng mà nội ngoại khác nhau. La Hận Tử xông ra trước đám người trông càng nổi bật, nàng ta tóc trắng rối tung, hai tròng mắt như muốn nứt ra, thần tình dữ tợn, đau đớn lên tiếng mắng to:
- Tiểu tặc! Tiểu tặc ngươi tội đáng chết vạn lần...
La Khôn Tử không ngờ tới tình huống phức tạp, lập tức giật nảy mình. Hắn vốn muốn ngăn trở nhưng lại thở dài một tiếng, tay vịn râu dài đầu ngẩng lên, hai mắt khẽ nhắm, trong lòng khổ sở vô cùng. La Thanh Tử thân là gia chủ, tâm cơ trầm ổn hơn nữa tu vi bất phàm khiến cho hắn được tộc huynh thêm kính nể, mặc dù là đối với thánh hiền yêu nghiệt cũng không dám gật bừa, cũng chưa từng chất vấn. Mà kiêu căng hơn người, khó tránh khỏi hành động theo cảm tính, ai nói không phải căn nguyên rước lấy họa chứ...
Hoa Quyền Tử và gia chủ ba nhà không biết phải làm sao, đành nghe theo mệnh trời.
Tiên Nô và mọi người sau khi cùng nhau ra khỏi kết giới thì không dám khinh cử vọng động, một mình lưu tại chỗ cũ ngắm nhìn khắp mọi nơi. Lần đầu theo sư phụ đi xa khiến cho nàng cảm thấy phấn chấn và tò mò. Chợt nghe có người tức giận mắng sư phụ, nàng không khỏi thoáng sửng sốt. Lão phụ nhân kia trông cực kỳ bi thương, nhưng vì sao chứ?
Thiên Lang Diệp Mậu thì đang ngây ngốc cách chỗ Tiên Nô không xa, gánh vác nhiệm vụ thủ hộ. Hắn thấy La Hận Tử điên cuồng như thế liền muốn xông lên dạy dỗ thêm, nhưng Liễu Đạo và Liễu Phàm lại giành trước một bước ngăn ở đằng trước, quát lên:
- Chớ có vô lễ...
La Hận Tử bị hai vị Tiên Quân cao thủ chặn đường đi, bị ép buộc phải dừng lại nhưng vẫn hồn nhiên không sợ, tay chỉ một bóng lưng áo xám ở cách đó mấy trăm trượng, lớn tiếng la mắng:
- Tiểu tặc, cho dù đưa ngươi thiên đao vạn quả cũng không quá đáng. Ta muốn giết ngươi...
Lâm Nhất hãy còn nhìn về phương xa mà theo dòng suy nghĩ, tiếng chửi rủa ác độc đã truyền đến bên tai. Hắn nhíu mày, từ từ xoay người lại, trong hai mắt đã nộ diễm lập lòe, trầm giọng quát La Hận Tử cực hung ác ấy:
- La Thanh Tử gieo gió gặt bảo, chết không có gì đáng tiếc! La Hận Tử ngươi lại nhiều lần đối địch với ta, mặc dù ta nhẫn nhịn nhiều lần nhưng không có nghĩa là không giết được ngươi...
- Nếu đã như vậy, còn cho người chặn làm gì? Động thủ a...
Trong đôi mắt của La Hận Tử thấm tơ máu, tóc trắng rối bù xốc xếch, liều mạng dùng ngón tay đâm tới Lâm Nhất, hận hận kêu lên:
- Ta tình nguyện chết đi! Ta tình nguyện phụng bồi nam nhân của ta chết đi! Tiểu tặc, đưa trả mệnh nam nhân lại cho ta! Ngao...
Âm thanh của nàng ta chưa dứt, không ngờ lại la thất thanh, gào thét khóc than cực kỳ bi ai.
Lâm Nhất đang định phát tác, trong lòng bỗng ung dung trầm xuống. La Hận Tử, vì sao nghe quen tai như vậy, dường như có người nói qua rồi a...
- Người không vâng lời, giết không tha. Ha ha, thật là uy phong! Mặc dù ngươi đánh cắp Tử Vi truyền thừa, trở thành Tiên đế thì phải làm thế nào đây? Xưa nay thánh hiền hành vương đạo mà tế bốn phương. Ngươi lại bản sắc tiểu nhân, chỉ hiểu được thủ đoạn vô sỉ dùng hồn cấm bức người đi vào khuôn khổ. La Thanh Tử nhà ta bảo thủ, há chịu nhượng bộ dễ dàng như vậy sao...
La Hận Tử mắng tới đây đã lệ rơi giàn giụa. Nữ tử này và La Thanh Tử ràng buộc một đời, cũng kết liễu cả đời. Trong tình cảm đó, gây khó cho người ta bối rối. Ở trong mắt của nàng, Lâm Nhất chính là kẻ thù giết phu, tội ác không thể tha thứ!
Liễu Đạo và Liễu Phàm đều là có vẻ lúng túng, nhất thời không biết phải làm gì cho đúng. Người thi triển hồn cấm chính là tiểu nhân, thật buồn cười a! Hai người quay đầu nhìn nhau mà mơ hồ không rõ. Sắc mặt của Lâm Nhất vẫn còn âm trầm, sát khí đầy người đang chậm rãi tán đi.
- Đưa trả mạng nam nhân cho ta đây ... Ahhh...
Vừa lúc đó, tiếng mắng chửi hơi ngừng. Liễu Đạo và Liễu Phàm có điều phát hiện, nhưng vẫn chưa vội vã xoay người mà liếc nhìn nhau, bấy giờ mới né tránh cũng quay đầu nhìn lại, cả hai đều im lặng không nói nên lời.
Một cơn gió mát lang ảnh xuyên thấu qua thân thể của lão phụ nhân kia, lập tức huyết nhục văng tung tóe, những mảnh vụn của áo bào đen tóc trắng trôi giạt từ từ trong ám không...
- Hừ! Ai dám phạm thượng, ta xé xác hắn...
Khoảnh khắc tiếng hừ lạnh vang lên, La Hận Tử đã biến mất thần hồn. Bên ngoài mười mấy trượng hiện ra hình bóng của Thiên Lang Diệp Mậu. Hắn đắc ý nhếch cằm với Tiên Nô, ngược lại nhìn đám người La gia với vẻ mặt hung ác. Đối phương ai nấy đều mang thần sắc ảm đạm, lần lượt cúi đầu lảng tránh. La Khôn Tử vẫn nhắm mắt ngất trời, dường như sớm đã liệu đến hết thảy mọi điều...
Tiên Nô làm như không thấy việc Thiên Lang tranh công, lặng lẽ giương mắt nhìn về phía xa xa mà không khỏi sinh lòng nghi ngờ. Sư phụ làm sao vậy...?!
Sắc mặt của Lâm Nhất vẫn âm trầm như trước, nhưng lại nâng một bàn tay lên dường như đang ngăn trở cái gì, rồi lại dừng ở nửa đường. Chốc lát, hắn vung ống tay áo đặt ở phía sau người, không ngờ lại thở dài nhẹ nhõm. Cùng lúc đó chợt có tiếng cười của nữ tử.
- Ha ha! Tiểu nhân hèn hạ, ngược lại danh tiếng như thực...
. .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.