Chương 1544: Dốc sức chiến đấu dũng mãnh (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Cho đến hiện tại, dù sao hắn vẫn luôn xem người nào đó là chỗ dựa lớn nhất. Mà không ngờ được, trong lúc nguy cấp, vị cao nhân này lại hành quân lặng lẽ. Vì thế, Lâm Nhất không thể không ngạc nhiên, trái lại còn tức giận. Hắn rất ít khi tin tưởng một ai, hơn nữa còn phó thác sự an nguy của bản thân cho một người...
- Thối lắm! Ta đây là chẳng muốn hại ngươi...
Một giọng nói lười biếng vang lên, đáp lời hắn.
Lâm Nhất nhìn thoáng qua con thần giao cách đó không xa, quát:
- Ta sớm đã cầu ông ra tay giúp đỡ, mà ông lại ra sức khước từ. Mới vừa rồi tại ranh giới sinh tử, ông lại đột nhiên thu hồi thần hồn lực lượng, nếu không phải ta có Long giáp, long linh hộ thể thì há có thể còn cái mạng này...
Lão Long hừ một tiếng, hỏi vặn lại:
- Ngươi chết chưa? Có bị thương gì hay không... À! Một chút thương thế cũng chẳng có gì đáng lo...
Lâm Nhất đùng đùng lửa giận chất vấn:
- Chỉ cần tiếp tục bổ ra một kiếm thì ta đã có thể thoát thân, nhưng bởi vì ngươi nên lúc này ta có muốn tránh cũng không tránh được, càng không thể lui. Một con thần giao, đã đủ khiến ta không đủ sức đánh trả. Mà đây là bốn con thần giao đấy. Còn không phải là ông muốn đẩy ta vào chỗ chết sao...
- Nếu như không phải nơi này bị hạn chế thì con rắn hai chân kia đã sớm bước qua cánh cửa hóa thần rồi...
Giọng điệu của Lão Long đột nhiên cao lên, giễu cợt nói:
- A! Ngươi đánh không lại người ta liền nổi giận với ta sao? Bản lĩnh của ngươi không được, mà hỏa khí cũng không bé đâu...
Không đợi Lâm Nhất cãi trả, lão lại chất vấn nói:
- Ngươi nghĩ chỉ cần bổ ra tiếp một kiếm thì mọi chuyện đều êm đẹp sao? Ngươi có biết thần hồn lực lượng của Lão Long ta còn có thể chèo chống được bao lâu không? Dựa vào tu vi của ngươi thì có thể bổ ra được mấy kiếm?
Dựa vào tu vi của mình, nhiều nhất Lâm Nhất chỉ bổ ra được ba kiếm. Thần hồn lực lượng của Lão Long có thể chèo chống được bao lâu thật sự hắn chưa nghĩ đến. Lâm Nhất im lặng. Đối phương tiếp tục nói:
- Nơi này không phải là Huyền Thiên Cảnh Tứ Cực Sơn, ngươi cũng không còn là một tiểu tử Luyện Khí nữa. Giao phó sự an nguy sống chết của mình cho người khác, chẳng phải là rất đáng chê cười? Nguyên Thần của ngươi chưa thành, không thể thi triển ra uy lực của kim kiếm, cũng không giết được đám rắn hai chân này, vì sao ngươi lại dày vò Lão Long ta?
Lâm Nhất im lặng, như có điều suy nghĩ. Tứ Cực Sơn! Kim Long đến Tứ Cực, Huyền Minh Giới trong trời? Lúc đó, là Lão Long mượn nhờ Kim Long ảo giác để dọa lui một vài con thú vật hung tàn, thoát khỏi vòng vây sinh tử. Bản thân hắn còn giết một người gọi là Vạn Tử Bình, do đó mới đắc tội với Vạn gia. Hết thảy đều như đã qua thật lâu... Mà hiện tại, hắn lại giao sự an nguy sống chết của mình cho một đám tán hôn của Lão Long, thật sự là đáng chê cười.
Sau một phen quát hỏi không chút lưu tình, Lão Long lại mang theo giọng điệu khinh thường, trêu chọc nói:
- Bản lĩnh của mình không tốt, lại bày ra bộ dạng giận chó đánh mèo phàn nàn, ngươi chẳng qua là một kẻ quá phàm tục mà thôi. Ông đây nhìn lầm ngươi rồi. Thăng Long quyết của Thần Long nhất tộc cũng không phải dùng để luyện tay chân thô kệch đi dọa người khác...
- Ông nói là, ta giết được thần giao?
Lâm Nhất sẽ giật mình.
- Người si nói mộng!
Sau khi chế nhạo một tiếng, Lão Long chợt hào hứng nói:
- Con mẹ nó, chuyện này thật sự giống với cái câu tục ngữ kia: Rồng mắc cạn bị tôm đùa giỡn! Còn lại phân nửa thần hồn lực lượng, ông đây cũng không giết được những con rắn hai chân này. Mà ngươi uổng cho có nhất thể tam anh, lại chẳng dùng được cái gì. Không đoạt nổi một con đường sống, duyên phận của ta và ngươi xem như đã đến đường cùng...
Lão vô lực thở dài, giống như đang vô cùng chán nản, hơn nữa còn chìm vào trong khí hải, chẳng có chút động tĩnh nào.
Trong tình huống bị một đám thần giao vây khốn, giành được một con đường sống, nói dễ vậy sao? Nếu như những con dị thú này quay về tổ thì hơn mười tu sĩ đã tạm thời chạy trốn, tính cả hắn nữa đều khó thoát được cái chết.
Có lẽ trong lời nói của Lão Long có ẩn ý gì đó, nhưng mà Lâm Nhất cũng không tiếp tục suy nghĩ nhiều. Hắn quay người nhìn về phía cửa động, bỗng nhiên một luồng gió tanh phả vào mặt, sát khí đến người...
Trên vách đá màu vàng đất, cách cửa động chừng hai mươi trượng, Lâm Nhất nửa nằm nửa ngồi, tình trạng chật vật không chịu nổi. Hai hàng lông mày của hắn nhíu lại thành một đường, sắc mặt liên tục biến đổi. Sườn núi trước mặt hắn là một mảnh máu tươi ngổn ngang. Cách đó chừng mười trượng, là hơn mười con thần giao chưa trưởng thành đang uốn lượn, từng con một đang ngo ngoe động đậy, không ngừng rít gào. Xa thêm một đoạn, ở giữa không trung thì chỉ còn lại ba con thần giao hai chân, dài chừng năm sáu trượng. Thần thái của chúng dữ tợn, lộ ra dáng vẻ cao cao tại thượng và cuồng ngạo dị thường. Mà con thần giao ở bên kia, đã hóa thành một đạo thiểm điện lao thẳng xuống chỗ này...
Con súc sinh kia chưa giết được hắn thi chưa tình nguyện bỏ qua! Lâm Nhất thấy không thể tránh thoát được, nhưng cũng không nguyện ngồi không chợ chết. Hiện tại, đã không còn chỗ dựa, hắn chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của mình để liều mạng mà thôi. Chỉ trong chốc lát, ý chí chiến đấu của hắn trở nên đại thịnh, hắn mãnh liệt vung Kim Long kiếm trong tay, mà đạo thiểm điện kia cũng đã đánh đến trước người.
“Oanh” một tiếng vang thật lớn. Núi rung đất chuyển. Con thần giao kia hung hăng đâm sầm vào thạch bích, lăn lốc trên sườn núi. Hai chân của nó cuồng loạn nhảy múa, phần lưng quét ngang, miệng há rộng không ngừng cắn xé. Chỉ thấy cát bay đá chạy, thanh thế làm người ta kinh hãi.
Chỉ là chỉ trong một khắc, con thần giao kia đột nhiên dừng chân. Chết tiệt, con mồi đâu? Nó có chút mờ mịt đảo mắt nhìn quanh, hơn nữa còn nổi giận đùng đùng ngẩng đầu nhìn lại. Mà đạo vết kiếm trên đầu của nó vẫn còn nguyên vẹn như lúc ban đầu.
Cách vách đá chừng hơn mười trượng, Lâm Nhất lảo đảo lăn hai vòng. Hắn nằm ngửa, tay chân đều giơ lên trời. Đột nhiên hắn tung người nhảy dựng lên. Vẻ mặt của hắn cũng rất ngạc nhiên, khóe miệng lại hơi nhếch lên. Ở bên trong Hậu Thổ cảnh, pháp lực chỉ có thể rời thể không quá ba thước, khó có thể thi triển được phá không độn pháp. Mà trong thời điểm nguy cấp, hắn lại có thể phá không mà ra. Tuy là bị thạch bích ngăn cản, làm hắn bị lăn lốc nhưng lại có thể thoát được một kích trí mạng của con súc sinh kia. Đây là vì lí do gì? Vừa rồi, tâm tiệm vừa động....
- Thối lắm! Ta đây là chẳng muốn hại ngươi...
Một giọng nói lười biếng vang lên, đáp lời hắn.
Lâm Nhất nhìn thoáng qua con thần giao cách đó không xa, quát:
- Ta sớm đã cầu ông ra tay giúp đỡ, mà ông lại ra sức khước từ. Mới vừa rồi tại ranh giới sinh tử, ông lại đột nhiên thu hồi thần hồn lực lượng, nếu không phải ta có Long giáp, long linh hộ thể thì há có thể còn cái mạng này...
Lão Long hừ một tiếng, hỏi vặn lại:
- Ngươi chết chưa? Có bị thương gì hay không... À! Một chút thương thế cũng chẳng có gì đáng lo...
Lâm Nhất đùng đùng lửa giận chất vấn:
- Chỉ cần tiếp tục bổ ra một kiếm thì ta đã có thể thoát thân, nhưng bởi vì ngươi nên lúc này ta có muốn tránh cũng không tránh được, càng không thể lui. Một con thần giao, đã đủ khiến ta không đủ sức đánh trả. Mà đây là bốn con thần giao đấy. Còn không phải là ông muốn đẩy ta vào chỗ chết sao...
- Nếu như không phải nơi này bị hạn chế thì con rắn hai chân kia đã sớm bước qua cánh cửa hóa thần rồi...
Giọng điệu của Lão Long đột nhiên cao lên, giễu cợt nói:
- A! Ngươi đánh không lại người ta liền nổi giận với ta sao? Bản lĩnh của ngươi không được, mà hỏa khí cũng không bé đâu...
Không đợi Lâm Nhất cãi trả, lão lại chất vấn nói:
- Ngươi nghĩ chỉ cần bổ ra tiếp một kiếm thì mọi chuyện đều êm đẹp sao? Ngươi có biết thần hồn lực lượng của Lão Long ta còn có thể chèo chống được bao lâu không? Dựa vào tu vi của ngươi thì có thể bổ ra được mấy kiếm?
Dựa vào tu vi của mình, nhiều nhất Lâm Nhất chỉ bổ ra được ba kiếm. Thần hồn lực lượng của Lão Long có thể chèo chống được bao lâu thật sự hắn chưa nghĩ đến. Lâm Nhất im lặng. Đối phương tiếp tục nói:
- Nơi này không phải là Huyền Thiên Cảnh Tứ Cực Sơn, ngươi cũng không còn là một tiểu tử Luyện Khí nữa. Giao phó sự an nguy sống chết của mình cho người khác, chẳng phải là rất đáng chê cười? Nguyên Thần của ngươi chưa thành, không thể thi triển ra uy lực của kim kiếm, cũng không giết được đám rắn hai chân này, vì sao ngươi lại dày vò Lão Long ta?
Lâm Nhất im lặng, như có điều suy nghĩ. Tứ Cực Sơn! Kim Long đến Tứ Cực, Huyền Minh Giới trong trời? Lúc đó, là Lão Long mượn nhờ Kim Long ảo giác để dọa lui một vài con thú vật hung tàn, thoát khỏi vòng vây sinh tử. Bản thân hắn còn giết một người gọi là Vạn Tử Bình, do đó mới đắc tội với Vạn gia. Hết thảy đều như đã qua thật lâu... Mà hiện tại, hắn lại giao sự an nguy sống chết của mình cho một đám tán hôn của Lão Long, thật sự là đáng chê cười.
Sau một phen quát hỏi không chút lưu tình, Lão Long lại mang theo giọng điệu khinh thường, trêu chọc nói:
- Bản lĩnh của mình không tốt, lại bày ra bộ dạng giận chó đánh mèo phàn nàn, ngươi chẳng qua là một kẻ quá phàm tục mà thôi. Ông đây nhìn lầm ngươi rồi. Thăng Long quyết của Thần Long nhất tộc cũng không phải dùng để luyện tay chân thô kệch đi dọa người khác...
- Ông nói là, ta giết được thần giao?
Lâm Nhất sẽ giật mình.
- Người si nói mộng!
Sau khi chế nhạo một tiếng, Lão Long chợt hào hứng nói:
- Con mẹ nó, chuyện này thật sự giống với cái câu tục ngữ kia: Rồng mắc cạn bị tôm đùa giỡn! Còn lại phân nửa thần hồn lực lượng, ông đây cũng không giết được những con rắn hai chân này. Mà ngươi uổng cho có nhất thể tam anh, lại chẳng dùng được cái gì. Không đoạt nổi một con đường sống, duyên phận của ta và ngươi xem như đã đến đường cùng...
Lão vô lực thở dài, giống như đang vô cùng chán nản, hơn nữa còn chìm vào trong khí hải, chẳng có chút động tĩnh nào.
Trong tình huống bị một đám thần giao vây khốn, giành được một con đường sống, nói dễ vậy sao? Nếu như những con dị thú này quay về tổ thì hơn mười tu sĩ đã tạm thời chạy trốn, tính cả hắn nữa đều khó thoát được cái chết.
Có lẽ trong lời nói của Lão Long có ẩn ý gì đó, nhưng mà Lâm Nhất cũng không tiếp tục suy nghĩ nhiều. Hắn quay người nhìn về phía cửa động, bỗng nhiên một luồng gió tanh phả vào mặt, sát khí đến người...
Trên vách đá màu vàng đất, cách cửa động chừng hai mươi trượng, Lâm Nhất nửa nằm nửa ngồi, tình trạng chật vật không chịu nổi. Hai hàng lông mày của hắn nhíu lại thành một đường, sắc mặt liên tục biến đổi. Sườn núi trước mặt hắn là một mảnh máu tươi ngổn ngang. Cách đó chừng mười trượng, là hơn mười con thần giao chưa trưởng thành đang uốn lượn, từng con một đang ngo ngoe động đậy, không ngừng rít gào. Xa thêm một đoạn, ở giữa không trung thì chỉ còn lại ba con thần giao hai chân, dài chừng năm sáu trượng. Thần thái của chúng dữ tợn, lộ ra dáng vẻ cao cao tại thượng và cuồng ngạo dị thường. Mà con thần giao ở bên kia, đã hóa thành một đạo thiểm điện lao thẳng xuống chỗ này...
Con súc sinh kia chưa giết được hắn thi chưa tình nguyện bỏ qua! Lâm Nhất thấy không thể tránh thoát được, nhưng cũng không nguyện ngồi không chợ chết. Hiện tại, đã không còn chỗ dựa, hắn chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của mình để liều mạng mà thôi. Chỉ trong chốc lát, ý chí chiến đấu của hắn trở nên đại thịnh, hắn mãnh liệt vung Kim Long kiếm trong tay, mà đạo thiểm điện kia cũng đã đánh đến trước người.
“Oanh” một tiếng vang thật lớn. Núi rung đất chuyển. Con thần giao kia hung hăng đâm sầm vào thạch bích, lăn lốc trên sườn núi. Hai chân của nó cuồng loạn nhảy múa, phần lưng quét ngang, miệng há rộng không ngừng cắn xé. Chỉ thấy cát bay đá chạy, thanh thế làm người ta kinh hãi.
Chỉ là chỉ trong một khắc, con thần giao kia đột nhiên dừng chân. Chết tiệt, con mồi đâu? Nó có chút mờ mịt đảo mắt nhìn quanh, hơn nữa còn nổi giận đùng đùng ngẩng đầu nhìn lại. Mà đạo vết kiếm trên đầu của nó vẫn còn nguyên vẹn như lúc ban đầu.
Cách vách đá chừng hơn mười trượng, Lâm Nhất lảo đảo lăn hai vòng. Hắn nằm ngửa, tay chân đều giơ lên trời. Đột nhiên hắn tung người nhảy dựng lên. Vẻ mặt của hắn cũng rất ngạc nhiên, khóe miệng lại hơi nhếch lên. Ở bên trong Hậu Thổ cảnh, pháp lực chỉ có thể rời thể không quá ba thước, khó có thể thi triển được phá không độn pháp. Mà trong thời điểm nguy cấp, hắn lại có thể phá không mà ra. Tuy là bị thạch bích ngăn cản, làm hắn bị lăn lốc nhưng lại có thể thoát được một kích trí mạng của con súc sinh kia. Đây là vì lí do gì? Vừa rồi, tâm tiệm vừa động....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.