Chương 1543: Tại sao hại ta (2)
Duệ Quang
25/08/2022
- Lại có thêm hai vị đạo hữu nằm xuống rồi...
Trong sơn cốc, từng bóng người đều đang dốc sức liều mạng từ bốn phương tám hướng đổ xô về phía này. Có người bị rớt lại phía sau, chỉ trong nháy mắt đã bị một đám Thần giao chưa trưởng thành xé thành mảnh vụn. Đám thần giao hai chân thừa cơ bay xuống, thôn phệ nguyên anh tu sĩ làm thú vui tiêu khiển. Trên trời dưới đất, là một màn gió tanh mưa máu, làm cho người ta không rét mà run.
Lâm Nhất dừng lại trước cửa động, thần tình âm trầm, kiên quyết nói:
- Đến bước nào tính bước đó, sống sót thêm một người thì tốt thêm một người!
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phái không trung, cắn chặt hàm răng nói:
- Vả lại ngươi đi đi, ta sẽ gắng sức ngăn cản phía sau...
Hắn vừa nói đến đây thì đã tung mình nhảy ra khỏi cửa động.
Ninh Viễn dò xét sơn cốc một lần nữa, rồi hít vào một hơi thật sâu. Gã ta vẫy vẫy tay với đám tu sĩ đang chạy vội đến chỗ này, sau đó đi trước một bước nhảy vào trong sơn động.
Cùng lúc đó, một đạo thểm điện quang mang đột nhiên từ không trung đáp xuống, chém thẳng vào trong cửa động. Một con Thần giao hai chân đã phát giác ra được điều gì đó, đây là muốn chặt đứt đường đi của mọi người.
Lâm Nhất đưng mũi chịu sào, cả người ở giữa không trung liền bứt ra lảng tránh, thần sắc lại khẽ biến. Nếu như là trước đó thì còn có thể men theo vách đá để bỏ chạy, nhưng trước mắt, hắn đã bị sát cơ điên cuồng bao trùm, đã mất chỗ để tránh rồi. Mà trong tình huông tu vi bị chế ngự, khó có thể thi triển độn pháp được, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương phá không mà đến.
Trong lúc không cho phép trì hoãn nữa thì quanh thân Lâm Nhất đột nhiên bức ra một vòng linh lực, kiếm quang trong tay hắn tăng vọt. Hai chân hắn đạp không, cả người lao thẳng lên, hai tay xách kiếm mãnh liệt bổ ra một đường kiếm quang kim sắc dài hơn mười trượng.
Chỉ nghe “Oanh, oanh...” hai tiếng nổ mạnh đồng thời vang lên. Thế kiếm lăng lệ ác liệt không thể đỡ quét nang hơn trăm trượng, bổ ra một rãnh sâu trong sơn cốc. Đám Thần Giao chung quanh bị dọa sợ, lập tức thả chậm tốc độ truy đuổi.
Lâm Nhất một tay xách kiếm sơn vào sườn núi, kinh ngạc nhìn lại. Thế đến của con thần giao kia nhanh như chớp, lại sắc bén dị thường. Chỉ là, một chiêu của Lâm Nhất khí thế bất phàm, kim quang còn chưa đánh đến thì đường đi của nó đã xuất hiện độ lệch, một đầu đâm sầm vào tấm thạch bích bên cạnh cửa động. Hai vị tu sĩ vừa trốn đến đây, đột nhiên tai họa ập đến bất ngờ, né tránh không kịp, liền bị con dị thú kia đè cho gãy xương đứt gân, tình trạng hấp hối. Cách đó không xa, có hơn mười người sợ đến mức không dám tiến lên trước, từng người một lần lượt dừng chân...
Thần Giao chưa trưởng thành tuy hung tàn, nhưng cũng không đủ gây sợ. Mà đám Thần giao hai chân kia không những thi triển được thần thông, trái lại một thân lân giáp còn rất cứng rắn. Nó đâm sầm vào thạch bích, rồi rơi xuống, quay đầu liền điên cuồng cắn xé. Chỉ trong nháy mắt, ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không kịp vang lên, hai vị tu sĩ nằm bẹp trên mặt đất chỉ còn lại phần cánh tay, cẳng chân bị cụt.
Tận mắt nhìn thấy tình trạng thê thảm của đồng bạn, hơn mười vị tu sĩ kia chợt cảm thấy đồng cảm. Sắc mặt người nào người nấy đều vàng như đất. Mà đường đi đã bị chặn, phía sau là một đám thần giao đang lao đến.
- Súc sinh!
Lâm Nhất nhướn mày, chửi rửa một tiếng. Sau khi lưu ý tình hình chung quanh thì hắn không dám chần chờ thêm nữa, cả người đột nhiên tung người nhảy dựng lên, lại hung hăng bổ ra một đạo kiếm quang nữa.
“Oanh”
Sau một tiếng vang thạch lớn, toái thạch trên sườn núi vảy ra, trên thạch bích hiện ra một vết kiếm dài chừng mười trượng, sâu tận vài thước. Mà con Thần giao kia đã biến mất vô tung, chỉ còn lại một mình Lâm Nhất, một mình xách theo kim kiếm, vẻ mặt giận dữ vô cùng. Chỉ cần kẻ địch chú ý thêm một chút là có thể thoát khỏi được uy lực của một kiếm này. Ai bảo nguyên thần của hắn còn chưa thành! Hắn xoay người lại, nhìn vào đám tu sĩ đang ngẩn người ra, quát:
- Lúc này còn chưa đi còn đợi đến lúc nào!
Ở giữa không trung cách đó chừng hai ba dặm, con Thần giao kia hiện ra. Nó rống lên một trận “hí í í..” giống như là đang khoe khoang với ba vị đồng bạn của mình. Sau một phen rung đùi đắc ý, con súc sinh kia lền quay người bổ nhào về phía Lâm Nhất. Rõ ràng là muốn báo mối thù hai kiếm trước đó. Đám thần giao chưa trưởng thành còn lại thì tụ họp lại ở dốc núi, ngẩng đầu nhìn quanh, cực kỳ phấn khởi. Bọn hắn là đang chực chờ một trận đi săn, hành hạ con mồi đến chết...
Hơn mười tu sĩ hoảng sợ chạy về phía sơn động trên vách đá. Lâm Nhất cũng lùi lại phía sau hai bước, nhưng không thể không dừng chân. Con thần giao kia từng bước ép sát, căn bản là không cho hắn cơ hội quay người. Nếu như đối phương trở về sào huyệt, vậy thì tất cả việc làm của hắn trước đó đều là phí công, tình hình kế đó có thể nghĩ.
Hắn vừa nghĩ đến đây thì con Thần giao kia đã đuổi đến chỉ còn cách Lâm Nhất chừng trăm trượng. Lần này, con súc sinh kia cũng không phá không tấn công bất ngờ, mà là nghênh nang lao đến.
Ánh mắt của Lâm Nhất đảo quanh bốn phía, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, dáng vẻ tự giễu.
Trên trời dưới đất đều là một đám súc sinh, vây khốn một người tu sĩ, thật nực cười. Lúc này, bản thân hắn lại biến thành một con thú bị vây khốn, mà đám súc sinh kia lại trở thành đám thần linh cường đại nhất phiến thiên địa này. Động chân kinh có câu, vận không chỗ nào không tích, vạn vật thành chính là thiên đạo! Có thể thấy được, dưới sự bao trùm của thiên đạo, súc sinh và người cũng không có gì khác nhau...
Hơn mười tu sĩ lần lượt tiến vào trong sơn động, con thần giao kia thì đã vọt đến bên ngoài chừng mười trượng. Lâm Nhất thả chậm bước chân, tiến về phía trước vài bước. Hắn vừa định tùy ý bổ ra một kiếm, nhưng lại đột nhiên nhíu mày. Dưới sự gia trì của pháp lực, kiếm quang của kim long kiếm chỉ có thể kéo dài hơn một trượng...
Nhưng vào lúc này, một trận gió tanh đập vào vào mặt, thế tới của con thần giao kia rất chậm rãi. Nhưng đột nhiên nó phá không lóe lên, thoáng chốc đã xuất hiện trước người Lâm Nhất. Hắn không kịp né tránh, hai tay xách kiếm kiệt lực đánh xuống, giống như một kích kim thạch.
Chỉ trong nháy mắt đó, một tiếng “oanh” vang lên thật lớn, Lâm Nhất bị thần giao đánh bay trở về, lại hung hăng đập vào vách núi đá cách đây chừng hai, ba mươi trượng. Kế đó lại “bịch” một tiếng, té ngã trên mặt đất. Một đạo long ảnh du động quanh thân hắn, rồi chậm rãi biến mất không thấy đâu nữa.
Con thần giao kia cũng không hạ đòn sát thủ, mà đứng cách mặt đất chừng hơn mười trượng để quan sát. Trên đầu nó hiện ra một vết máu dài vài thước, hơn nữa, còn đang chậm rãi khép lại, vô cùng quỷ dị. Mà trên nét mặt hung ác, dữ tợn của nó lại hiện ra vài phần kinh ngạc.
Lâm Nhất vẫn nắm chặt Kim Long kiếm trong tay, rồi mãnh liệt trở mình ngồi dậy, lại không gắng được mà té nhào trên mặt đất. Cổ họng hắn đột nhiên nóng lên, hai hàng lông mày khẽ nhíu này, khó chịu hừ một tiếng, cưỡng ép nuốt xuống một ngụm huyết tụ. Vùng vẫy mấy cái, hắn dựa lưng vào tấm thạch bích ngồi đó, tình trạng chật vật không chịu nổi.
Còn chưa kịp thở dốc, thì một cảm giác đau đớn tận xương đã lan truyền khắp thân thể. Lâm Nhất nhếch miệng, vẻ mặt đau khổ tột độ. Hắn âm thầm oán hận, nhưng lại không thể khống chế được lửa giận trong đầu, hai mắt hắn trợn tròn, nhìn vào cái người nào đó trong khí hải, quát:
- Lão Long, tại sao hại ta...
Trong sơn cốc, từng bóng người đều đang dốc sức liều mạng từ bốn phương tám hướng đổ xô về phía này. Có người bị rớt lại phía sau, chỉ trong nháy mắt đã bị một đám Thần giao chưa trưởng thành xé thành mảnh vụn. Đám thần giao hai chân thừa cơ bay xuống, thôn phệ nguyên anh tu sĩ làm thú vui tiêu khiển. Trên trời dưới đất, là một màn gió tanh mưa máu, làm cho người ta không rét mà run.
Lâm Nhất dừng lại trước cửa động, thần tình âm trầm, kiên quyết nói:
- Đến bước nào tính bước đó, sống sót thêm một người thì tốt thêm một người!
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phái không trung, cắn chặt hàm răng nói:
- Vả lại ngươi đi đi, ta sẽ gắng sức ngăn cản phía sau...
Hắn vừa nói đến đây thì đã tung mình nhảy ra khỏi cửa động.
Ninh Viễn dò xét sơn cốc một lần nữa, rồi hít vào một hơi thật sâu. Gã ta vẫy vẫy tay với đám tu sĩ đang chạy vội đến chỗ này, sau đó đi trước một bước nhảy vào trong sơn động.
Cùng lúc đó, một đạo thểm điện quang mang đột nhiên từ không trung đáp xuống, chém thẳng vào trong cửa động. Một con Thần giao hai chân đã phát giác ra được điều gì đó, đây là muốn chặt đứt đường đi của mọi người.
Lâm Nhất đưng mũi chịu sào, cả người ở giữa không trung liền bứt ra lảng tránh, thần sắc lại khẽ biến. Nếu như là trước đó thì còn có thể men theo vách đá để bỏ chạy, nhưng trước mắt, hắn đã bị sát cơ điên cuồng bao trùm, đã mất chỗ để tránh rồi. Mà trong tình huông tu vi bị chế ngự, khó có thể thi triển độn pháp được, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương phá không mà đến.
Trong lúc không cho phép trì hoãn nữa thì quanh thân Lâm Nhất đột nhiên bức ra một vòng linh lực, kiếm quang trong tay hắn tăng vọt. Hai chân hắn đạp không, cả người lao thẳng lên, hai tay xách kiếm mãnh liệt bổ ra một đường kiếm quang kim sắc dài hơn mười trượng.
Chỉ nghe “Oanh, oanh...” hai tiếng nổ mạnh đồng thời vang lên. Thế kiếm lăng lệ ác liệt không thể đỡ quét nang hơn trăm trượng, bổ ra một rãnh sâu trong sơn cốc. Đám Thần Giao chung quanh bị dọa sợ, lập tức thả chậm tốc độ truy đuổi.
Lâm Nhất một tay xách kiếm sơn vào sườn núi, kinh ngạc nhìn lại. Thế đến của con thần giao kia nhanh như chớp, lại sắc bén dị thường. Chỉ là, một chiêu của Lâm Nhất khí thế bất phàm, kim quang còn chưa đánh đến thì đường đi của nó đã xuất hiện độ lệch, một đầu đâm sầm vào tấm thạch bích bên cạnh cửa động. Hai vị tu sĩ vừa trốn đến đây, đột nhiên tai họa ập đến bất ngờ, né tránh không kịp, liền bị con dị thú kia đè cho gãy xương đứt gân, tình trạng hấp hối. Cách đó không xa, có hơn mười người sợ đến mức không dám tiến lên trước, từng người một lần lượt dừng chân...
Thần Giao chưa trưởng thành tuy hung tàn, nhưng cũng không đủ gây sợ. Mà đám Thần giao hai chân kia không những thi triển được thần thông, trái lại một thân lân giáp còn rất cứng rắn. Nó đâm sầm vào thạch bích, rồi rơi xuống, quay đầu liền điên cuồng cắn xé. Chỉ trong nháy mắt, ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không kịp vang lên, hai vị tu sĩ nằm bẹp trên mặt đất chỉ còn lại phần cánh tay, cẳng chân bị cụt.
Tận mắt nhìn thấy tình trạng thê thảm của đồng bạn, hơn mười vị tu sĩ kia chợt cảm thấy đồng cảm. Sắc mặt người nào người nấy đều vàng như đất. Mà đường đi đã bị chặn, phía sau là một đám thần giao đang lao đến.
- Súc sinh!
Lâm Nhất nhướn mày, chửi rửa một tiếng. Sau khi lưu ý tình hình chung quanh thì hắn không dám chần chờ thêm nữa, cả người đột nhiên tung người nhảy dựng lên, lại hung hăng bổ ra một đạo kiếm quang nữa.
“Oanh”
Sau một tiếng vang thạch lớn, toái thạch trên sườn núi vảy ra, trên thạch bích hiện ra một vết kiếm dài chừng mười trượng, sâu tận vài thước. Mà con Thần giao kia đã biến mất vô tung, chỉ còn lại một mình Lâm Nhất, một mình xách theo kim kiếm, vẻ mặt giận dữ vô cùng. Chỉ cần kẻ địch chú ý thêm một chút là có thể thoát khỏi được uy lực của một kiếm này. Ai bảo nguyên thần của hắn còn chưa thành! Hắn xoay người lại, nhìn vào đám tu sĩ đang ngẩn người ra, quát:
- Lúc này còn chưa đi còn đợi đến lúc nào!
Ở giữa không trung cách đó chừng hai ba dặm, con Thần giao kia hiện ra. Nó rống lên một trận “hí í í..” giống như là đang khoe khoang với ba vị đồng bạn của mình. Sau một phen rung đùi đắc ý, con súc sinh kia lền quay người bổ nhào về phía Lâm Nhất. Rõ ràng là muốn báo mối thù hai kiếm trước đó. Đám thần giao chưa trưởng thành còn lại thì tụ họp lại ở dốc núi, ngẩng đầu nhìn quanh, cực kỳ phấn khởi. Bọn hắn là đang chực chờ một trận đi săn, hành hạ con mồi đến chết...
Hơn mười tu sĩ hoảng sợ chạy về phía sơn động trên vách đá. Lâm Nhất cũng lùi lại phía sau hai bước, nhưng không thể không dừng chân. Con thần giao kia từng bước ép sát, căn bản là không cho hắn cơ hội quay người. Nếu như đối phương trở về sào huyệt, vậy thì tất cả việc làm của hắn trước đó đều là phí công, tình hình kế đó có thể nghĩ.
Hắn vừa nghĩ đến đây thì con Thần giao kia đã đuổi đến chỉ còn cách Lâm Nhất chừng trăm trượng. Lần này, con súc sinh kia cũng không phá không tấn công bất ngờ, mà là nghênh nang lao đến.
Ánh mắt của Lâm Nhất đảo quanh bốn phía, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, dáng vẻ tự giễu.
Trên trời dưới đất đều là một đám súc sinh, vây khốn một người tu sĩ, thật nực cười. Lúc này, bản thân hắn lại biến thành một con thú bị vây khốn, mà đám súc sinh kia lại trở thành đám thần linh cường đại nhất phiến thiên địa này. Động chân kinh có câu, vận không chỗ nào không tích, vạn vật thành chính là thiên đạo! Có thể thấy được, dưới sự bao trùm của thiên đạo, súc sinh và người cũng không có gì khác nhau...
Hơn mười tu sĩ lần lượt tiến vào trong sơn động, con thần giao kia thì đã vọt đến bên ngoài chừng mười trượng. Lâm Nhất thả chậm bước chân, tiến về phía trước vài bước. Hắn vừa định tùy ý bổ ra một kiếm, nhưng lại đột nhiên nhíu mày. Dưới sự gia trì của pháp lực, kiếm quang của kim long kiếm chỉ có thể kéo dài hơn một trượng...
Nhưng vào lúc này, một trận gió tanh đập vào vào mặt, thế tới của con thần giao kia rất chậm rãi. Nhưng đột nhiên nó phá không lóe lên, thoáng chốc đã xuất hiện trước người Lâm Nhất. Hắn không kịp né tránh, hai tay xách kiếm kiệt lực đánh xuống, giống như một kích kim thạch.
Chỉ trong nháy mắt đó, một tiếng “oanh” vang lên thật lớn, Lâm Nhất bị thần giao đánh bay trở về, lại hung hăng đập vào vách núi đá cách đây chừng hai, ba mươi trượng. Kế đó lại “bịch” một tiếng, té ngã trên mặt đất. Một đạo long ảnh du động quanh thân hắn, rồi chậm rãi biến mất không thấy đâu nữa.
Con thần giao kia cũng không hạ đòn sát thủ, mà đứng cách mặt đất chừng hơn mười trượng để quan sát. Trên đầu nó hiện ra một vết máu dài vài thước, hơn nữa, còn đang chậm rãi khép lại, vô cùng quỷ dị. Mà trên nét mặt hung ác, dữ tợn của nó lại hiện ra vài phần kinh ngạc.
Lâm Nhất vẫn nắm chặt Kim Long kiếm trong tay, rồi mãnh liệt trở mình ngồi dậy, lại không gắng được mà té nhào trên mặt đất. Cổ họng hắn đột nhiên nóng lên, hai hàng lông mày khẽ nhíu này, khó chịu hừ một tiếng, cưỡng ép nuốt xuống một ngụm huyết tụ. Vùng vẫy mấy cái, hắn dựa lưng vào tấm thạch bích ngồi đó, tình trạng chật vật không chịu nổi.
Còn chưa kịp thở dốc, thì một cảm giác đau đớn tận xương đã lan truyền khắp thân thể. Lâm Nhất nhếch miệng, vẻ mặt đau khổ tột độ. Hắn âm thầm oán hận, nhưng lại không thể khống chế được lửa giận trong đầu, hai mắt hắn trợn tròn, nhìn vào cái người nào đó trong khí hải, quát:
- Lão Long, tại sao hại ta...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.