Chương 1390: Giết không cần hỏi (1)
Duệ Quang
08/06/2022
Một núi một đình một vũng nước cạn.
Đây là một nơi tựa hồ ở đầu kia Cửu Vũ đảo. Núi chỉ cao trăm trượng, cỏ xanh bao phủ; Trên sườn núi cỏ thơm um tùm, thạch đình nửa nghiêng, tăng thêm mấy phần hoang vu. Ở sườn núi cuối chỗ sâu nhất, chính là động phủ không người. Chân núi, một hồ nước cạn từ Ế hồ cách đó không xa vòng qua, uống lượn đi xa.
Bên hồ nước xuất hiện mấy bóng người, chính là thầy trò Thiên Chấn Tử và Tử Ngọc. Một đường tìm kiếm mà đến, mấy người có thu hoạch khá phong phú.
Hồ nước trong suốt không sóng, giống như một con con sông ngưng đọng, vĩnh cửu trường tồn. Mấy người đứng đó, đều có hứng thú quan sát động phủ trên sườn núi.
- Ha ha! Trên Cửu Vũ đảo thiên tài địa bảo cúi người là thấy, đúng là chuyến đi này không tệ! Lát nữa phải đưa một nửa linh dược cho sư đệ ta mới phải, hắn và Thanh U cốc giao tình không tệ, ta cũng phải thừa cơ xin ít đan dược.
Thiên Chấn Tử dựng bước ở cạnh ao nước, không quên phân trần với Tử Ngọc:
- Đan dược của Thanh U cốc sớm đã vang danh xa gần, cũng không phải dễ nhờ! Nếu ngươi có ý, ta không ngại tự mình đi một chuyến. . .
Tử Ngọc coi như không thấy sự cố ý lấy lòng của Thiên Chấn Tử, vẫn nhìn về xa xa. Chỉ có điều trong thần sắc trầm tĩnh đó hiện ra nét cười. Quay đầu nhìn hai đệ tử, sau đó lại nói khẽ với người nào đó:
- Thanh U cốc chẳng phải là hậu viện của Thiên Chấn môn sao, mặc ngươi ta cần ta cứ lấy à.
Nghe vậy, Thiên Chấn Tử thần sắc lúng túng, lập tức vung tay, cười ha ha nói:
- Cầu mấy bình đan dược chẳng phải là chuyện nhỏ sao! Lát nữa ta sẽ phân phó với sư đệ một tiếng.
Tử Ngọc có chút bất mãn với sự cuồng vọng của người này, gắt:
- Ngươi từng ấy tuổi rồi mà chẳng ổn trọng được bằng sư đệ ngươi!
Thiên Chấn Tử vẫn muốn biện giải vài câu, quay đầu thấy ánh mắt khí thế bức nhân của Tử Ngọc thì chột dạ, vội vàng xoay người chỉ về phía trước:
- Ối, Hôm nay vận khí đúng là không tồi, lại gặp được một động phủ tiên nhân, bên trong nói không chừng có thứ tốt.
Nói xong, hắn vừa muốn động thân, bỗng kinh ngạc không thôi. Lập tức, bốn người đều u nhìn về phía xa xa. Chỉ thấy hơn mười bóng người từ xa tới gần, có người quát:
- Động phủ tiên nhân này là sở hữu của ccc, các ngươi mau đi đi.
Tiếng quát chưa dừng, hơn mười tu sĩ quần áo khác nhau tướng mạo bất đồng hạ xuống, ai nấy thần sắc bất thiện.
Hai tháng, đám người Thiên Chấn Tử chạy khắp hơn nửa Cửu Vũ đảo. Có lẽ là do hẻo lánh, có lẽ là nhờ vận khí, trên đường thật sự là chưa gặp phải tu sĩ khác. Ai ngờ nháy mắt cái lại sinh biến, mấy người lập tức không còn thoải mái và vui vẻ, ngơ ngác nhìn nhau, thần sắc ai nấy đều trở nên ngưng trọng.
Chỉ có điều, một nhóm bốn người vốn chính là vì động phủ mà đến, thực không cam lòng từ bỏ mà đi. Mà đối phương lại có tới mười hai người, đều là tu vi Nguyên Anh trung hậu kỳ, nếu đánh nhau thì bên ta khó tránh khỏi chịu thiệt!
Thấy thầy trò Tử Ngọc giận mà không dám nói gì, Thiên Chấn Tử không khỏi ưỡn ngực. Hắn chắp tay với người cầm đầu đứng cách hơn mười trượng, lập tức lộ ra nụ cười xảo trá, cao giọng nói:
- Bái kiến chư vị đồng đạo Hạ Châu! Có chuyện gì cứ từ từ, chớ có tức giận!
Vừa lên tiếng chính là một lão giả đen gầy, có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ. Thấy đối phương khiếp đảm nhưng lại bắt chuyện linh tinh, hắn cười lạnh. Những người đi theo hắn sau khi hơi kinh ngạc thì đều lộ vẻ khinh thường.
- Ha ha! Nếu chư vị đạo hữu nhìn trúng nơi này, chúng ta sẽ chắp tay nhường động phủ là được! Mời...
Thiên Chấn Tử cười ha ha, giở ra bộ dạng không tranh với đời.
Tử Ngọc còn tưởng rằng sẽ có một phen chỉ trích chính khí lẫm nhiên, không ngờ lại là tình hình như vậy. Nàng ta vẫn thầm thở phào, đánh mắt ra hiệu cho hai đệ tử, thối lui ra sau. Đối phương người đông thế mạnh, thực sự không tiện cậy mạnh, cứ tạm tránh đi là tốt nhất.
Mà Thiên Chấn Tử sau khi nói vài câu cho có lệ, vẫn chưa thăm dò được lai lịch của đối phương thì không khỏi thất vọng. Hắn lắc đầu bất đắc dĩ, thầm gắt một tiếng, xoay người cười xấu hổ với Tử Ngọc, tự trấn an nói:
- Chúng ta ra ngoài hơn hai tháng rồi, hay là đi tìm Lâm sư đệ.
Bốn người đó thức thời thối lui, lão giả đen gầy có chút đắc ý.
Đúng vào lúc này, ở bên cạnh có người thở dài:
- Chúng ta từ Cửu sơn chi địa mà tới, thật sự có thể nói là tìm được đường sống trong chỗ chết, sao tiêu dao được như người khác.
Có người phụ họa nói:
- Ở chỗ này hai tháng, chắc là tìm được không ít bảo vật!
Lão giả trong lòng khẽ động, không khỏi nhìn xung quanh, sau đó quát bốn người sắp đi xa:
- Đứng lại cho ta!
Thầy trò Tử Ngọc bước chân khựng lại, không hiểu ra sao. Thiên Chấn Tử không quay đầu lại mà quát khẽ:
- Lúc này không đi th còn đợi tới khi nào!
Đây là một nơi tựa hồ ở đầu kia Cửu Vũ đảo. Núi chỉ cao trăm trượng, cỏ xanh bao phủ; Trên sườn núi cỏ thơm um tùm, thạch đình nửa nghiêng, tăng thêm mấy phần hoang vu. Ở sườn núi cuối chỗ sâu nhất, chính là động phủ không người. Chân núi, một hồ nước cạn từ Ế hồ cách đó không xa vòng qua, uống lượn đi xa.
Bên hồ nước xuất hiện mấy bóng người, chính là thầy trò Thiên Chấn Tử và Tử Ngọc. Một đường tìm kiếm mà đến, mấy người có thu hoạch khá phong phú.
Hồ nước trong suốt không sóng, giống như một con con sông ngưng đọng, vĩnh cửu trường tồn. Mấy người đứng đó, đều có hứng thú quan sát động phủ trên sườn núi.
- Ha ha! Trên Cửu Vũ đảo thiên tài địa bảo cúi người là thấy, đúng là chuyến đi này không tệ! Lát nữa phải đưa một nửa linh dược cho sư đệ ta mới phải, hắn và Thanh U cốc giao tình không tệ, ta cũng phải thừa cơ xin ít đan dược.
Thiên Chấn Tử dựng bước ở cạnh ao nước, không quên phân trần với Tử Ngọc:
- Đan dược của Thanh U cốc sớm đã vang danh xa gần, cũng không phải dễ nhờ! Nếu ngươi có ý, ta không ngại tự mình đi một chuyến. . .
Tử Ngọc coi như không thấy sự cố ý lấy lòng của Thiên Chấn Tử, vẫn nhìn về xa xa. Chỉ có điều trong thần sắc trầm tĩnh đó hiện ra nét cười. Quay đầu nhìn hai đệ tử, sau đó lại nói khẽ với người nào đó:
- Thanh U cốc chẳng phải là hậu viện của Thiên Chấn môn sao, mặc ngươi ta cần ta cứ lấy à.
Nghe vậy, Thiên Chấn Tử thần sắc lúng túng, lập tức vung tay, cười ha ha nói:
- Cầu mấy bình đan dược chẳng phải là chuyện nhỏ sao! Lát nữa ta sẽ phân phó với sư đệ một tiếng.
Tử Ngọc có chút bất mãn với sự cuồng vọng của người này, gắt:
- Ngươi từng ấy tuổi rồi mà chẳng ổn trọng được bằng sư đệ ngươi!
Thiên Chấn Tử vẫn muốn biện giải vài câu, quay đầu thấy ánh mắt khí thế bức nhân của Tử Ngọc thì chột dạ, vội vàng xoay người chỉ về phía trước:
- Ối, Hôm nay vận khí đúng là không tồi, lại gặp được một động phủ tiên nhân, bên trong nói không chừng có thứ tốt.
Nói xong, hắn vừa muốn động thân, bỗng kinh ngạc không thôi. Lập tức, bốn người đều u nhìn về phía xa xa. Chỉ thấy hơn mười bóng người từ xa tới gần, có người quát:
- Động phủ tiên nhân này là sở hữu của ccc, các ngươi mau đi đi.
Tiếng quát chưa dừng, hơn mười tu sĩ quần áo khác nhau tướng mạo bất đồng hạ xuống, ai nấy thần sắc bất thiện.
Hai tháng, đám người Thiên Chấn Tử chạy khắp hơn nửa Cửu Vũ đảo. Có lẽ là do hẻo lánh, có lẽ là nhờ vận khí, trên đường thật sự là chưa gặp phải tu sĩ khác. Ai ngờ nháy mắt cái lại sinh biến, mấy người lập tức không còn thoải mái và vui vẻ, ngơ ngác nhìn nhau, thần sắc ai nấy đều trở nên ngưng trọng.
Chỉ có điều, một nhóm bốn người vốn chính là vì động phủ mà đến, thực không cam lòng từ bỏ mà đi. Mà đối phương lại có tới mười hai người, đều là tu vi Nguyên Anh trung hậu kỳ, nếu đánh nhau thì bên ta khó tránh khỏi chịu thiệt!
Thấy thầy trò Tử Ngọc giận mà không dám nói gì, Thiên Chấn Tử không khỏi ưỡn ngực. Hắn chắp tay với người cầm đầu đứng cách hơn mười trượng, lập tức lộ ra nụ cười xảo trá, cao giọng nói:
- Bái kiến chư vị đồng đạo Hạ Châu! Có chuyện gì cứ từ từ, chớ có tức giận!
Vừa lên tiếng chính là một lão giả đen gầy, có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ. Thấy đối phương khiếp đảm nhưng lại bắt chuyện linh tinh, hắn cười lạnh. Những người đi theo hắn sau khi hơi kinh ngạc thì đều lộ vẻ khinh thường.
- Ha ha! Nếu chư vị đạo hữu nhìn trúng nơi này, chúng ta sẽ chắp tay nhường động phủ là được! Mời...
Thiên Chấn Tử cười ha ha, giở ra bộ dạng không tranh với đời.
Tử Ngọc còn tưởng rằng sẽ có một phen chỉ trích chính khí lẫm nhiên, không ngờ lại là tình hình như vậy. Nàng ta vẫn thầm thở phào, đánh mắt ra hiệu cho hai đệ tử, thối lui ra sau. Đối phương người đông thế mạnh, thực sự không tiện cậy mạnh, cứ tạm tránh đi là tốt nhất.
Mà Thiên Chấn Tử sau khi nói vài câu cho có lệ, vẫn chưa thăm dò được lai lịch của đối phương thì không khỏi thất vọng. Hắn lắc đầu bất đắc dĩ, thầm gắt một tiếng, xoay người cười xấu hổ với Tử Ngọc, tự trấn an nói:
- Chúng ta ra ngoài hơn hai tháng rồi, hay là đi tìm Lâm sư đệ.
Bốn người đó thức thời thối lui, lão giả đen gầy có chút đắc ý.
Đúng vào lúc này, ở bên cạnh có người thở dài:
- Chúng ta từ Cửu sơn chi địa mà tới, thật sự có thể nói là tìm được đường sống trong chỗ chết, sao tiêu dao được như người khác.
Có người phụ họa nói:
- Ở chỗ này hai tháng, chắc là tìm được không ít bảo vật!
Lão giả trong lòng khẽ động, không khỏi nhìn xung quanh, sau đó quát bốn người sắp đi xa:
- Đứng lại cho ta!
Thầy trò Tử Ngọc bước chân khựng lại, không hiểu ra sao. Thiên Chấn Tử không quay đầu lại mà quát khẽ:
- Lúc này không đi th còn đợi tới khi nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.