Chương 1389: Mặc kệ ngươi (2)
Duệ Quang
08/06/2022
- Đạo hữu thì ra là cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ! Chức Nương phải gọi là đạo huynh mới đúng.
- Ta không phải là là cao thủ gì cả.
Lâm Nhất giật mình, lại không thể phân trần, đành phải ẩn đi tu vi chân thật, có ý che giấu. Hắn lại không cho là đúng nói:
- Cách xưng hô cũng chỉ là lễ tục mà thôi! Mời ngồi xuống nói chuyện!
Chức Nương ngẩng đầu, thần sắc của Lâm Nhất rất thoải mái mà tiêu sái. Nàng ta cũng cười, cùng đối phương ngồi xuống bãi cỏ.
Lâm Nhất hỏi nguyên do Chức Nương gặp nạn, đối phương tri vô bất ngôn. . .
Chức Nương và mấy sư huynh đệ đồng môn dắt tay nhau tiến vào tiên cảnh, lại lạc nhau trên đường, chỉ nàng ta và sư đệ Minh Kiến. Sau đó gặp một tu sĩ Dương Châu rồi kết bạn với nhau cùng đi.
Sau khi một nhóm ba người đến Minh hồ thì gặp đám người Cư Bình Tử. Chức Nương vốn là đại gia luyện khí, không khỏi động tâm với giao tiêu. Mà đối phương thì ra vẻ đạo mạo lại ôn hòa hữu lễ, cũng có nữ tử giỏi ăn nói La Thu Nương ở bên cạnh mê hoặc không ngớt, ba người nàng ta không tránh được kết cục bị lừa, cuối cùng rơi vào trong cạm bẫy được bố trí tỉ mỉ.
Đợi ba người Chức Nương không biết sâu cạn tìm tới Giao động, kiếp nạn đột nhiên giáng xuống. Sư đệ và một vị đồng bạn khác bị giao thú cắn nuốt, nàng ta thì mượn dùng ngọc phù sư phụ tặng cho mới có thể tạm tránh nhất thời.
Chức Nương khổ sở chống đỡ nhiều ngày, tự biết chắc chắn sẽ phải chết. Cho đến lúc tuyệt vọng thì lại có người rơi vào cạm bẫy. Cho dù là cao nhân Hóa Thần cũng không phải là đối thủ của giao thú đó, huống chi người xui xẻo này còn trẻ tuổi! Mà nàng ta vẫn nhận ra là Lâm Nhất đã gặp mặt một lần, không kìm lòng được phát ra tiến kêu cứu.
-... Gia sư tặng cho chính là cấm pháp đến từ Mặc môn, ở trong chứa ba thành pháp lực của cao nhân Hóa Thần, có khả năng vây cấm đối thủ. Mà trong lúc nguy cấp ta chỉ đành dùng cái này để vây khốn bản thân, cho nên mới may mắn sống sót, được đạo hữu cứu giúp.
Chức Nương thổn thức không thôi.
Cấm phù không những có thể hóa tu sĩ thành bộ dạng của tảng đá, còn có thể lừa gạt thần thức, cũng rất cũng thần kỳ! Lâm Nhất vừa nghĩ tới tình hình khi nhìn thấy Chức Nương thì thầm gật đầu.
- Lâm đạo hữu....
Chức Nương bỗng nhiên thẹn thùng, trở nên do dự. Thấy thế, Lâm Nhất hiểu ra. Cho dù không ai báo hành tung của mình cho Đạo Tề môn, Văn Bạch Tử sớm muộn gì cũng có thể tìm được mình. Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi! Cái gì nên đến rồi cũng sẽ đến! Từ khoảnh khắc rời khỏi Tiên Nhân đỉnh Huyền Nguyên quan, tất cả những gì hôm nay đều đã chờ mình, không phải sao?
- Đạo hữu chính là vô tâm mà thôi, không cần nói thêm!
Lâm Nhất nhẹ giọng nói. Đối phương lại giật mình, lập tức vui mừng nói:
- Xin đạo hữu lấy ra vây bào đã tổn hại, để Chức Nương luyện chế lại cho người, coi như là bồi thường!
Lâm Nhất ngạc nhiên, lập tức trong lòng vui vẻ! Hắn rất yêu thích vân bào đó, lại khổ vì không có nơi tu sửa, lại quên mất vị nữ tử trước mắt này chính là cao nhân luyện khí. Chức Nương lại nói:
- Vân bào, vân ngoa, đều xuất từ từ tay ta và gia sư.
- Ha ha! Khéo quá!
Lâm Nhất lật tay, lấy ra kiện vân bào đã tổn hại. Đối phương vươn tay ra ra nhận lấy, quan sát một chút rồi nói:
- Ngàn năm trước, vì Đạo Tề môn Văn Đạo Tử nhờ vả, gia sư mới luyện chế vân bào này. Hiện giờ bảo vật đổi chủ, chính là vận số! Mười ngày sau, ta sẽ trả lại cho ngươi một kiện vân bào hoàn toàn mới.
Lâm Nhất trong lòng khẽ động, trên tay có thêm một vật vừa mềm vừa nhẹ vừa mịn.
- Giao tiêu?
Thấy vậy, mắt Chức Nương sáng rực, tò mò nói:
- Điển tịch có ghi, đây là nước miếng của giao thú, có thể luyện chế pháp bảo phòng thân! Đạo hữu đây là.
Lâm Nhất gật đầu, lơ đễnh hỏi:
- Ngươi đã biết lai lịch của vật này, vậy có thể luyện chế thành tiêu y không?
- Dù chưa luyện chế tiêu y mà ngươi nói, nhưng lại không làm khó được Chức Nương! Có điều...
Chức Nương nhíu mày suy tư, nói:
- Chút giao tiêu trên tay ngươi e là không đủ để luyện chế một kiện tiêu y!
Nàng ta lập tức giơ vân trong tay lên, mang theo vẻ trưng cầu nhìn Lâm Nhất, hỏi:
- Nếu hợp hai cái thành một thể, có lẽ có thể luyện chế ra một kiện pháp bảo, ngươi thấy thế nào?
Phân lượng giao tiêu đã không đủ luyện chế một kiện tiêu y, đành phải lui mà cầu thứ! Mà vân bào vốn chỉ là một kiện linh khí, nếu Chức Nương có thể luyện chế thành pháp bảo cũng là vui mừng bất ngờ!
Lâm Nhất thoải mái nói:
- Tùy đạo hữu!
Nghe vậy, thần sắc Chức Nương bỗng nhiên trở nên rực rỡ, có chút phấn chấn nói:
- Một tháng sau ta sẽ trả lại cho đạo hữu một kiện vân bào độc nhất vô nhị!
Vừa dứt lời, nữ tử tính tình nội liễm mà điềm tĩnh lại vui vẻ cười thành tiếng, thân hình lóe lên trở về sơn động.
Lâm Nhất lắc đầu mỉm cười, thuận tay giơ Tử Kim Hồ Lô lên. Mà rượu chưa vào miệng, hắn lại nhướn mày, sau đó đứng dậy nhìn về phía xa.
- Ta không phải là là cao thủ gì cả.
Lâm Nhất giật mình, lại không thể phân trần, đành phải ẩn đi tu vi chân thật, có ý che giấu. Hắn lại không cho là đúng nói:
- Cách xưng hô cũng chỉ là lễ tục mà thôi! Mời ngồi xuống nói chuyện!
Chức Nương ngẩng đầu, thần sắc của Lâm Nhất rất thoải mái mà tiêu sái. Nàng ta cũng cười, cùng đối phương ngồi xuống bãi cỏ.
Lâm Nhất hỏi nguyên do Chức Nương gặp nạn, đối phương tri vô bất ngôn. . .
Chức Nương và mấy sư huynh đệ đồng môn dắt tay nhau tiến vào tiên cảnh, lại lạc nhau trên đường, chỉ nàng ta và sư đệ Minh Kiến. Sau đó gặp một tu sĩ Dương Châu rồi kết bạn với nhau cùng đi.
Sau khi một nhóm ba người đến Minh hồ thì gặp đám người Cư Bình Tử. Chức Nương vốn là đại gia luyện khí, không khỏi động tâm với giao tiêu. Mà đối phương thì ra vẻ đạo mạo lại ôn hòa hữu lễ, cũng có nữ tử giỏi ăn nói La Thu Nương ở bên cạnh mê hoặc không ngớt, ba người nàng ta không tránh được kết cục bị lừa, cuối cùng rơi vào trong cạm bẫy được bố trí tỉ mỉ.
Đợi ba người Chức Nương không biết sâu cạn tìm tới Giao động, kiếp nạn đột nhiên giáng xuống. Sư đệ và một vị đồng bạn khác bị giao thú cắn nuốt, nàng ta thì mượn dùng ngọc phù sư phụ tặng cho mới có thể tạm tránh nhất thời.
Chức Nương khổ sở chống đỡ nhiều ngày, tự biết chắc chắn sẽ phải chết. Cho đến lúc tuyệt vọng thì lại có người rơi vào cạm bẫy. Cho dù là cao nhân Hóa Thần cũng không phải là đối thủ của giao thú đó, huống chi người xui xẻo này còn trẻ tuổi! Mà nàng ta vẫn nhận ra là Lâm Nhất đã gặp mặt một lần, không kìm lòng được phát ra tiến kêu cứu.
-... Gia sư tặng cho chính là cấm pháp đến từ Mặc môn, ở trong chứa ba thành pháp lực của cao nhân Hóa Thần, có khả năng vây cấm đối thủ. Mà trong lúc nguy cấp ta chỉ đành dùng cái này để vây khốn bản thân, cho nên mới may mắn sống sót, được đạo hữu cứu giúp.
Chức Nương thổn thức không thôi.
Cấm phù không những có thể hóa tu sĩ thành bộ dạng của tảng đá, còn có thể lừa gạt thần thức, cũng rất cũng thần kỳ! Lâm Nhất vừa nghĩ tới tình hình khi nhìn thấy Chức Nương thì thầm gật đầu.
- Lâm đạo hữu....
Chức Nương bỗng nhiên thẹn thùng, trở nên do dự. Thấy thế, Lâm Nhất hiểu ra. Cho dù không ai báo hành tung của mình cho Đạo Tề môn, Văn Bạch Tử sớm muộn gì cũng có thể tìm được mình. Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi! Cái gì nên đến rồi cũng sẽ đến! Từ khoảnh khắc rời khỏi Tiên Nhân đỉnh Huyền Nguyên quan, tất cả những gì hôm nay đều đã chờ mình, không phải sao?
- Đạo hữu chính là vô tâm mà thôi, không cần nói thêm!
Lâm Nhất nhẹ giọng nói. Đối phương lại giật mình, lập tức vui mừng nói:
- Xin đạo hữu lấy ra vây bào đã tổn hại, để Chức Nương luyện chế lại cho người, coi như là bồi thường!
Lâm Nhất ngạc nhiên, lập tức trong lòng vui vẻ! Hắn rất yêu thích vân bào đó, lại khổ vì không có nơi tu sửa, lại quên mất vị nữ tử trước mắt này chính là cao nhân luyện khí. Chức Nương lại nói:
- Vân bào, vân ngoa, đều xuất từ từ tay ta và gia sư.
- Ha ha! Khéo quá!
Lâm Nhất lật tay, lấy ra kiện vân bào đã tổn hại. Đối phương vươn tay ra ra nhận lấy, quan sát một chút rồi nói:
- Ngàn năm trước, vì Đạo Tề môn Văn Đạo Tử nhờ vả, gia sư mới luyện chế vân bào này. Hiện giờ bảo vật đổi chủ, chính là vận số! Mười ngày sau, ta sẽ trả lại cho ngươi một kiện vân bào hoàn toàn mới.
Lâm Nhất trong lòng khẽ động, trên tay có thêm một vật vừa mềm vừa nhẹ vừa mịn.
- Giao tiêu?
Thấy vậy, mắt Chức Nương sáng rực, tò mò nói:
- Điển tịch có ghi, đây là nước miếng của giao thú, có thể luyện chế pháp bảo phòng thân! Đạo hữu đây là.
Lâm Nhất gật đầu, lơ đễnh hỏi:
- Ngươi đã biết lai lịch của vật này, vậy có thể luyện chế thành tiêu y không?
- Dù chưa luyện chế tiêu y mà ngươi nói, nhưng lại không làm khó được Chức Nương! Có điều...
Chức Nương nhíu mày suy tư, nói:
- Chút giao tiêu trên tay ngươi e là không đủ để luyện chế một kiện tiêu y!
Nàng ta lập tức giơ vân trong tay lên, mang theo vẻ trưng cầu nhìn Lâm Nhất, hỏi:
- Nếu hợp hai cái thành một thể, có lẽ có thể luyện chế ra một kiện pháp bảo, ngươi thấy thế nào?
Phân lượng giao tiêu đã không đủ luyện chế một kiện tiêu y, đành phải lui mà cầu thứ! Mà vân bào vốn chỉ là một kiện linh khí, nếu Chức Nương có thể luyện chế thành pháp bảo cũng là vui mừng bất ngờ!
Lâm Nhất thoải mái nói:
- Tùy đạo hữu!
Nghe vậy, thần sắc Chức Nương bỗng nhiên trở nên rực rỡ, có chút phấn chấn nói:
- Một tháng sau ta sẽ trả lại cho đạo hữu một kiện vân bào độc nhất vô nhị!
Vừa dứt lời, nữ tử tính tình nội liễm mà điềm tĩnh lại vui vẻ cười thành tiếng, thân hình lóe lên trở về sơn động.
Lâm Nhất lắc đầu mỉm cười, thuận tay giơ Tử Kim Hồ Lô lên. Mà rượu chưa vào miệng, hắn lại nhướn mày, sau đó đứng dậy nhìn về phía xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.