Chương 1776: Hài tử không may (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Đây là một sơn cốc bình thường ở vùng này, cây cối tươi tốt, suối nước róc rách, cảnh trí hữu tình.
Trên một sườn núi hướng mặt trời, dưới bóng cây có lẻ tẻ hơn mười gian nhà tranh, trên vách đá ở chân núi có thể thấy được mấy cái huyệt động, bốn phía còn có hàng rào, hoa cỏ, không thấy được vài bóng người...
Một dòng sông nhỏ vờn quanh sườn núi, lẳng lặng chảy về phía xa. Đi tìm nguồn gốc hơn mười dặm, có thác nước, suối, hồ sâu, còn cả một thanh niên mặc áo bào tro đang nghỉ chân quan sát.
Người thanh niên dáng vẻ chừng hai mươi tuổi, dáng người cao to mà cử chỉ trầm ổn. Hai hàng lông mày như đao, mắt tựa ánh sao, trong sắc mặt hơi vàng lộ ra ánh sáng lộng lẫy như noãn ngọc, tướng mạo khá thanh tú. Mà đầu tóc hắn lại rối bời, mặc áo choàng, cài trâm bọ cạp, bên hông đeo Tử Kim hồ lô, khí độ tùy ý mà thoải mái, chỉ hơi nhếch khóe miệng còn treo nụ cười gượng...
Nơi này là nơi nào? Ở sâu dưới lòng đất chạy hết tốc lực hai ngày, lúc này mới giấu tu vi xông ra. Vừa tới nơi xứ lạ, bây giờ nên đi về nơi đâu? Đám đánh cướp kia vẫn đang đuổi theo ư?
Có cách ăn mặc cùng tướng mạo này, chỉ có mỗi Lâm Nhất. Nỗi lòng lo lắng, hắn ngẩng đầu nhìn lên.
Mặt trời sáng loáng tựa như lớn hơn một vòng so với lúc trước từng thấy. Mà bầu trời lại biến thành màu xanh lam, mấy đóa mây trắng thong thả trôi chậm. Phía xa hơn có mấy ngôi sao lớn hơn trứng chim một chút mơ hồ có thể nhìn thấy, còn có một con chim...
Lâm Nhất chợt ngẩn ra, tiếp đó bất đắc dĩ bĩu môi một cái, chỗ ánh mắt có thể nhìn tới, có một con quái điểu chiều dài hơn hai thước bay trên đỉnh đầu, đột nhiên bay vào trên núi, ẩn vào rừng rậm, không thấy bóng dáng nữa.
Chỉ mới thoát khỏi truy sát nên khó tránh khỏi sợ bóng sợ gió! Ai bảo đám Si Loan thú kia quá mức hung ác khó chơi chứ? Lúc này, thần thức cũng không dám dễ dàng ly thể, sợ sẽ tiết lộ hành tung. Nhưng đối với một tu sĩ đã sống mấy trăm tuổi thì, chật vật như vậy xác thực là không nên! Mà chưa quen với cuộc sống nơi đây nên không thể không cẩn thận được!
Lâm Nhất để mình thoải mái một phen, đánh giá tình hình ở xung quanh. Lúc đấu pháp ngoan độc hoặc lúc đọ tâm trí với lão quái vật mấy ngàn năm kia thì chuyện của hắn không khác gì chuyện lặt vặt. Mà một mình ở đây tâm tình thả lỏng, dường như lại biến lại thành thiếu niên của ngày xưa, chỉ là lúc giơ tay nhấc chân có thêm mấy phần khí thế hào hiệp trầm ổn mà thôi.
Nơi đây hẳn là có nước chảy xuống từ trên núi, bốn phía xanh um tươi tốt, linh khí dày đặc nhưng lại không thấy có khí độ tiên nguyên...
Lâm Nhất âm thầm điều tức, như có điều suy nghĩ. Không đúng rồi! Tràn ngập trong sơn cốc hình như là khí độ tiên nguyên quen thuộc. Mà khí cơ nhè nhẹ lượn lờ cũng không cho Ma Anh cùng bản tôn thu nạp được, duy chỉ có Long Anh lại có dáng vẻ thoải mái vô hạn.
Ngoài ra, một luồng khí cơ quái dị trong cơ thể rõ ràng là đang không ngừng tuần hoàn, sau khi thử vận chuyển lại không thấy có động tĩnh gì. Là không đúng cách hay là bởi vì vẫn quá mức yếu, không thể nào biết được...
Lâm Nhất tạm bỏ qua tâm tư lung tung kia, đi tới bờ đầm nước cúi người xuống, hơi chần chừ rồi sắn tay áo vốc nước nhẹ nếm. Nước suối thanh mát, uống vào đã khát. Hắn lập tức lấy tay vốc một vốc lên rửa mặt, chợt cảm thấy tâm ý thư sướng. Sau đó, hắn thuận tay vẩy một đám nước đi, cái bóng dưới nước biến mất, nhưng lại có sự dạt dào như dã thú!
Chốc lát sau, Lâm Nhất quay người lại lên một cái đồi bên bờ đầm nước. Mặc dù không dùng thần thức nhưng thôn xóm trên sườn núi bên ngoài mười mấy dặm vẫn không qua được mắt hắn. Mấy trăm ngàn dặm không gặp được bóng người, tìm tới được đây cũng không dễ dàng. Nơi có người nên tới để hỏi đường một phen.
Lâm Nhất âm thầm tính toán rồi men theo bên bờ suối nước đi về phía trước, mới đi chưa được mấy bước, phía sau lại có một hồi tiếng động răng rắc truyền tới, còn kèm theo tiếng hí và tiếng đập bén nhọn, rất đột ngột. Hắn dừng di chuyển quay đầu nhìn lại, hai mắt ngạc nhiên.
Bên cạnh hồ sâu, trên một ngọn núi đá cao không quá mấy trăm trượng, lúc này từ trong lùm cây rậm rạp trên đỉnh núi chợt có một bóng người xuất hiện, trong tay còn vững vàng cầm một con chim lớn. Người nọ chợt xuất hiện, di chuyển rất linh hoạt, trong một nháy mắt liền bay vọt xuống, ầm một tiếng đứng vững vàng ở chỗ cách Lâm Nhất mấy trượng. Nhìn thấy con chim mà người nọ nắm còn đang giãy giụa, hai tay liền hợp lại vặn đầu con chim, không chút chậm trễ mở miệng cắn vào cổ nó hút hết máu tươi chảy ra. Lúc sau, gã ngẩng đầu ngậm máu chẹp một cái, không coi ai ra gì cười ha hả không ngừng...
Lâm Nhất vẫn trố mắt đứng tại chỗ, ngạc nhiên không nói gì. Người nọ thân cao năm thước, tứ chi kiện tráng, da thú che thân, bưu hãn mà dã tính. Một đầu tóc dài tán loạn bay lại lộ ra một khuôn mặt khá ngây thơ, rõ ràng là dáng vẻ của hài tử mười mấy tuổi, nhưng trên khóe miệng gã, hàm răng còn mang theo vết máu, vẻ mặt mê man càng giống như người man di chưa được dạy bảo bao giờ...
- Ta là Tống Yêu Nhi, ngươi là ai...
Người nọ đã hết sự hứng thú, đi nhanh tới, không chút kiêng kỵ đánh giá Lâm Nhất. Không đợi đối phương đáp lời, gã lại ha hả cười nói:
- Ta nhận ra rồi, ngươi là cha ta...
Lâm Nhất còn chưa hiểu được từ trong sự kinh ngạc, nghe vậy lại tiếp tục ngẩn ra. Mới lần đầu gặp đã nhận mình là cha, hài tử này bị mắc bệnh thần kinh hay là phong tục của bản địa nơi đây như vậy?
Tống Yêu Nhi dậm chân xuống ợ một cái, miệng đầy máu tươi thoải mái cười nói tiếp:
- Ngươi là tu sĩ bình thường như cha ta, xưng hô thế nào...
Hài tử này xui xẻo rồi! Chóp mũi của Lâm Nhất hếch lên trời hừ một cái, lập tức lại từ từ quay đầu nhìn lại, ánh mắt chợt đông lại. Tống Yêu Nhi này cao gần như hơn mình cả một cái đầu, ăn nói lại vô cùng bừa bãi. Một đầu tóc rối bời của gã dính đầy cỏ khô, có trời mới biết đã ẩn thân bao lâu trên núi trong rừng rồi. Trên khuôn mặt tròn ngây thơ hiện lên hai con ngươi màu vàng, lộ ra lãnh ý cùng thần sắc hung tàn khó hiểu...
Lâm Nhất nhe răng cười, rất tùy ý nói:
- Ta là Lâm Nhất!
Ánh mắt của hắn nhìn vào con chim đã chết, lại nói tiếp
- Lần này săn bắn trở về, có đại thu hoạch nhỉ! Ha ha! Ta nói này Tống Yêu Nhi...
Lời hắn còn chưa dứt, đối phương lại cướp lời nói:
- Hóa ra là Lâm tu sĩ! Giả vờ cao thâm, lại nghĩ một đằng nói một nẻo...
Đây là giọng bề trên của đám hài tử sao? Hay là nhân vật thành tinh đang giả bộ non nớt? Lâm Nhất vẫn giữ nụ cười như trước, hỏi:
- Xin chỉ giáo?
Đối phương thuận miệng đáp:
- Đấy là nương ta nói vậy...
Ánh mắt của Lâm Nhất lóe lên, dứt khoát không nói nữa.
Quả nhiên, Tống Yêu Nhi lại nói tiếp như chuyện đương nhiên:
- Nương ta thường xuyên giáo huấn cha ta như vậy! Ngươi đã làm tu sĩ, hẳn là cũng là như thế...
Gã lại nhìn Lâm Nhất cười ha hả vui vẻ, lướt qua một bên đi về phía xa. Thần sắc trong hai tròng mắt gã vẫn như trước, trên dưới quanh người là sự quái dị không nói lên lời.
Trên một sườn núi hướng mặt trời, dưới bóng cây có lẻ tẻ hơn mười gian nhà tranh, trên vách đá ở chân núi có thể thấy được mấy cái huyệt động, bốn phía còn có hàng rào, hoa cỏ, không thấy được vài bóng người...
Một dòng sông nhỏ vờn quanh sườn núi, lẳng lặng chảy về phía xa. Đi tìm nguồn gốc hơn mười dặm, có thác nước, suối, hồ sâu, còn cả một thanh niên mặc áo bào tro đang nghỉ chân quan sát.
Người thanh niên dáng vẻ chừng hai mươi tuổi, dáng người cao to mà cử chỉ trầm ổn. Hai hàng lông mày như đao, mắt tựa ánh sao, trong sắc mặt hơi vàng lộ ra ánh sáng lộng lẫy như noãn ngọc, tướng mạo khá thanh tú. Mà đầu tóc hắn lại rối bời, mặc áo choàng, cài trâm bọ cạp, bên hông đeo Tử Kim hồ lô, khí độ tùy ý mà thoải mái, chỉ hơi nhếch khóe miệng còn treo nụ cười gượng...
Nơi này là nơi nào? Ở sâu dưới lòng đất chạy hết tốc lực hai ngày, lúc này mới giấu tu vi xông ra. Vừa tới nơi xứ lạ, bây giờ nên đi về nơi đâu? Đám đánh cướp kia vẫn đang đuổi theo ư?
Có cách ăn mặc cùng tướng mạo này, chỉ có mỗi Lâm Nhất. Nỗi lòng lo lắng, hắn ngẩng đầu nhìn lên.
Mặt trời sáng loáng tựa như lớn hơn một vòng so với lúc trước từng thấy. Mà bầu trời lại biến thành màu xanh lam, mấy đóa mây trắng thong thả trôi chậm. Phía xa hơn có mấy ngôi sao lớn hơn trứng chim một chút mơ hồ có thể nhìn thấy, còn có một con chim...
Lâm Nhất chợt ngẩn ra, tiếp đó bất đắc dĩ bĩu môi một cái, chỗ ánh mắt có thể nhìn tới, có một con quái điểu chiều dài hơn hai thước bay trên đỉnh đầu, đột nhiên bay vào trên núi, ẩn vào rừng rậm, không thấy bóng dáng nữa.
Chỉ mới thoát khỏi truy sát nên khó tránh khỏi sợ bóng sợ gió! Ai bảo đám Si Loan thú kia quá mức hung ác khó chơi chứ? Lúc này, thần thức cũng không dám dễ dàng ly thể, sợ sẽ tiết lộ hành tung. Nhưng đối với một tu sĩ đã sống mấy trăm tuổi thì, chật vật như vậy xác thực là không nên! Mà chưa quen với cuộc sống nơi đây nên không thể không cẩn thận được!
Lâm Nhất để mình thoải mái một phen, đánh giá tình hình ở xung quanh. Lúc đấu pháp ngoan độc hoặc lúc đọ tâm trí với lão quái vật mấy ngàn năm kia thì chuyện của hắn không khác gì chuyện lặt vặt. Mà một mình ở đây tâm tình thả lỏng, dường như lại biến lại thành thiếu niên của ngày xưa, chỉ là lúc giơ tay nhấc chân có thêm mấy phần khí thế hào hiệp trầm ổn mà thôi.
Nơi đây hẳn là có nước chảy xuống từ trên núi, bốn phía xanh um tươi tốt, linh khí dày đặc nhưng lại không thấy có khí độ tiên nguyên...
Lâm Nhất âm thầm điều tức, như có điều suy nghĩ. Không đúng rồi! Tràn ngập trong sơn cốc hình như là khí độ tiên nguyên quen thuộc. Mà khí cơ nhè nhẹ lượn lờ cũng không cho Ma Anh cùng bản tôn thu nạp được, duy chỉ có Long Anh lại có dáng vẻ thoải mái vô hạn.
Ngoài ra, một luồng khí cơ quái dị trong cơ thể rõ ràng là đang không ngừng tuần hoàn, sau khi thử vận chuyển lại không thấy có động tĩnh gì. Là không đúng cách hay là bởi vì vẫn quá mức yếu, không thể nào biết được...
Lâm Nhất tạm bỏ qua tâm tư lung tung kia, đi tới bờ đầm nước cúi người xuống, hơi chần chừ rồi sắn tay áo vốc nước nhẹ nếm. Nước suối thanh mát, uống vào đã khát. Hắn lập tức lấy tay vốc một vốc lên rửa mặt, chợt cảm thấy tâm ý thư sướng. Sau đó, hắn thuận tay vẩy một đám nước đi, cái bóng dưới nước biến mất, nhưng lại có sự dạt dào như dã thú!
Chốc lát sau, Lâm Nhất quay người lại lên một cái đồi bên bờ đầm nước. Mặc dù không dùng thần thức nhưng thôn xóm trên sườn núi bên ngoài mười mấy dặm vẫn không qua được mắt hắn. Mấy trăm ngàn dặm không gặp được bóng người, tìm tới được đây cũng không dễ dàng. Nơi có người nên tới để hỏi đường một phen.
Lâm Nhất âm thầm tính toán rồi men theo bên bờ suối nước đi về phía trước, mới đi chưa được mấy bước, phía sau lại có một hồi tiếng động răng rắc truyền tới, còn kèm theo tiếng hí và tiếng đập bén nhọn, rất đột ngột. Hắn dừng di chuyển quay đầu nhìn lại, hai mắt ngạc nhiên.
Bên cạnh hồ sâu, trên một ngọn núi đá cao không quá mấy trăm trượng, lúc này từ trong lùm cây rậm rạp trên đỉnh núi chợt có một bóng người xuất hiện, trong tay còn vững vàng cầm một con chim lớn. Người nọ chợt xuất hiện, di chuyển rất linh hoạt, trong một nháy mắt liền bay vọt xuống, ầm một tiếng đứng vững vàng ở chỗ cách Lâm Nhất mấy trượng. Nhìn thấy con chim mà người nọ nắm còn đang giãy giụa, hai tay liền hợp lại vặn đầu con chim, không chút chậm trễ mở miệng cắn vào cổ nó hút hết máu tươi chảy ra. Lúc sau, gã ngẩng đầu ngậm máu chẹp một cái, không coi ai ra gì cười ha hả không ngừng...
Lâm Nhất vẫn trố mắt đứng tại chỗ, ngạc nhiên không nói gì. Người nọ thân cao năm thước, tứ chi kiện tráng, da thú che thân, bưu hãn mà dã tính. Một đầu tóc dài tán loạn bay lại lộ ra một khuôn mặt khá ngây thơ, rõ ràng là dáng vẻ của hài tử mười mấy tuổi, nhưng trên khóe miệng gã, hàm răng còn mang theo vết máu, vẻ mặt mê man càng giống như người man di chưa được dạy bảo bao giờ...
- Ta là Tống Yêu Nhi, ngươi là ai...
Người nọ đã hết sự hứng thú, đi nhanh tới, không chút kiêng kỵ đánh giá Lâm Nhất. Không đợi đối phương đáp lời, gã lại ha hả cười nói:
- Ta nhận ra rồi, ngươi là cha ta...
Lâm Nhất còn chưa hiểu được từ trong sự kinh ngạc, nghe vậy lại tiếp tục ngẩn ra. Mới lần đầu gặp đã nhận mình là cha, hài tử này bị mắc bệnh thần kinh hay là phong tục của bản địa nơi đây như vậy?
Tống Yêu Nhi dậm chân xuống ợ một cái, miệng đầy máu tươi thoải mái cười nói tiếp:
- Ngươi là tu sĩ bình thường như cha ta, xưng hô thế nào...
Hài tử này xui xẻo rồi! Chóp mũi của Lâm Nhất hếch lên trời hừ một cái, lập tức lại từ từ quay đầu nhìn lại, ánh mắt chợt đông lại. Tống Yêu Nhi này cao gần như hơn mình cả một cái đầu, ăn nói lại vô cùng bừa bãi. Một đầu tóc rối bời của gã dính đầy cỏ khô, có trời mới biết đã ẩn thân bao lâu trên núi trong rừng rồi. Trên khuôn mặt tròn ngây thơ hiện lên hai con ngươi màu vàng, lộ ra lãnh ý cùng thần sắc hung tàn khó hiểu...
Lâm Nhất nhe răng cười, rất tùy ý nói:
- Ta là Lâm Nhất!
Ánh mắt của hắn nhìn vào con chim đã chết, lại nói tiếp
- Lần này săn bắn trở về, có đại thu hoạch nhỉ! Ha ha! Ta nói này Tống Yêu Nhi...
Lời hắn còn chưa dứt, đối phương lại cướp lời nói:
- Hóa ra là Lâm tu sĩ! Giả vờ cao thâm, lại nghĩ một đằng nói một nẻo...
Đây là giọng bề trên của đám hài tử sao? Hay là nhân vật thành tinh đang giả bộ non nớt? Lâm Nhất vẫn giữ nụ cười như trước, hỏi:
- Xin chỉ giáo?
Đối phương thuận miệng đáp:
- Đấy là nương ta nói vậy...
Ánh mắt của Lâm Nhất lóe lên, dứt khoát không nói nữa.
Quả nhiên, Tống Yêu Nhi lại nói tiếp như chuyện đương nhiên:
- Nương ta thường xuyên giáo huấn cha ta như vậy! Ngươi đã làm tu sĩ, hẳn là cũng là như thế...
Gã lại nhìn Lâm Nhất cười ha hả vui vẻ, lướt qua một bên đi về phía xa. Thần sắc trong hai tròng mắt gã vẫn như trước, trên dưới quanh người là sự quái dị không nói lên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.