Chương 1777: Hài tử không may (2)
Duệ Quang
25/08/2022
Thấy thế, Lâm Nhất vội hỏi:
-Chậm đã!
Tống Yêu Nhi không ngừng đi nhanh, vẫy chim chết trong tay, cất giọng:
- Nương ta nói rồi, sau khi có thu hoạch thì lập tức quay lại! Nếu ngươi muốn tới Hồ Yêu thôn nghỉ chân thì đi theo là được...
- Ha ha, ta đang có ý đó...
Thần sắc Lâm Nhất khẽ động, không nhanh không chậm đuổi theo, trong ánh mắt chợt lóe lên Huyễn Đồng, đảo qua trên người Tống Yêu Nhi một cái, sau đó từng câu hỏi thăm:
- Chim hoang ngươi mới bắt nhìn khá là bất phàm...
Ngoài nói vậy nhưng vẫn âm thầm suy nghĩ không ngừng. Trước đây còn chưa từng lưu ý, lúc này mới vừa phát hiện ra các loại dị thường trong sơn cốc. Người như vậy, cho dù một cái thôn nho nhỏ cũng như thế. Hồ Yêu thôn...
Bên bờ suối nước có một con đường mòn ẩn trong bụi cỏ, hai người một trước một sau đi ở đó. Tống Yêu Nhi dựa như đang gấp gáp về nhà, bước một bước đã cách xa hơn một trượng, mặt đất nơi gã giẫm lên lại không chút tiếng động nào, rất dị thường. Lâm Nhất đi thong thả khoan thai, không để lại dấu vết theo sát mà đi.
Tống Yêu Nhi quay đầu lại nhìn, giơ vật trong tay lên ra hiệu, phân trần nói:
- Đây là Thắng Ngộ, không phải là chim hoang, là một vật không may mắn! Ngươi không biết không đáng trách! Nương ta nói rồi, người già rồi, mắt mờ không có kiến thức...
Thắng Ngộ, là một loại phi cầm mà viễn cổ mới có, ai có thể liếc mắt mà nhận ra được? Lâm Nhất chỉ cười đi theo phía sau Tống Yêu Nhi, rồi nói:
- Nương ngươi nhất định đã giáo huấn cha của ngươi như vậy...
Lần này tựa như gặp tri âm, Tống Yêu Nhi hưng phấn, dưới chân gã hơi chậm lại đi sóng vai với Lâm Nhất, lớn tiếng nói:
- Sao ngươi biết được...
- Chuyện này...
...
Lộ trình mười mấy dặm không xa, hai người vừa đi vừa nói chuyện, dần dần đi tới gần. Tống Yêu Nhi bị gợi lên sự thích thú khi nói chuyện, vẫn thao thao bất tuyệt. Lâm Nhất nở ý cười cổ quái trên mặt, không quên nâng mắt lên đánh giá phía trước.
Dọc theo con đường này, từ trong miệng Tống Yêu Nhi sơ lược biết được nơi này có một tên gọi làm người ta kinh ngạc: Yêu vực.
Chỉ có điều, Yêu vực lớn bao nhiêu, lại có bao nhiêu người, có bao nhiêu yêu vật, tình hình cụ thể và tỉ mỉ như thế nào, vẫn vẫn không biết rõ được.
Tống Yêu Nhi động cái lại treo chữ nương ta trên mép, xem ra nương kia của gã không đơn giản! Mà bản thân thân thế của gã cũng khá ly kỳ...
Qua sông nhỏ chính là thềm đá đi thông tới đồi. Lâm Nhất vừa nghĩ ngợi vừa theo Tống Yêu Nhi nhanh chóng đi về phía trước, nghe đối phương nói:
- Đây chính là Hồ Yêu thôn, đó là...
Thôn này không lớn, từng gian nhà tranh trúc lều, còn có cả huyệt động quái dị đều được che bên dưới bóng cây dày đặc, cũng đơn giản mà u tĩnh. Ở trước một tiểu viện gần sát cửa thôn có người đang chậm rãi đi tới. Ánh mắt của y nhìn lên người Lâm Nhất, bước chân ngừng lại...
Là một vị lão giả râu tóc xám trắng thân hình mảnh khảnh, thần sắc sầu não uất ức. Người mặc đạo bào, rõ ràng là trang phục của tu sĩ. Mà ông ta nhìn Lâm Nhất rồi lại nhìn Tống Yêu Nhi, ngạc nhiên nói:
- Yêu Nhi...
- Cha! Hài nhi giết một con Thắng Ngộ, nhặt về được một tu sĩ! Nương con nói rồi...
Lão giả kia vội vàng xua tay thúc giục:
- Nương mày nói mày rời nhà mấy ngày rồi chưa về, nhanh chóng về chịu xử phạt đi!
Tống Yêu Nhi nhất thời trở nên biết điều hơn nhiều, đồng ý rồi bước nhanh như bay chạy vào trong thôn.
Lâm Nhất dừng bước lại cách đó không xa, khó tin nhìn lão giả kia. Tuy có suy đoán, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn. Cha của Tống Yêu Nhi vậy mà lại là một vị tu sĩ Luyện Hư hậu kỳ. Mà giọng nói cũng không xa lạ gì, xấp xỉ với đám Dư Hằng Tử, Qua Linh Tử của Hành Thiên tiên vực...
Ngay lúc này, lão giả từ xa chắp tay nói:
- Tiểu nhi ngây thơ vô trạng, xin thứ lỗi!
Nhìn thấy ông ta tính tình ôn hòa lại cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, Lâm Nhất không dám khinh thường, nhấc tay nói:
- Trên đường vô tình gặp được lệnh lang, lúc này mới tìm được đến đây, Lâm mỗ còn phải nói một tiếng tạ ơn mới phải...
Lão giả thoáng thất thần, không biết đang suy nghĩ gì. Một lúc sau, ánh mắt đông lại một cái, nghi ngờ hỏi:
- Lâm đạo hữu đến từ phương nào? Không phải là...
Ông ta bỗng nhiên mang theo sự áy náy nói:
- Huệ Thiên Tống Huyền Tử, bái kiến đạo hữu!
Hai người cách xa nhau năm, sáu trượng, ỏ đó quan sát lẫn nhau, mỗi người đều đang âm thầm suy đoán. Đột nhiên nghe được đối phương nói như vậy, Lâm Nhất không nhịn được mà hơi giật mình trong lòng. Huệ Thiên! Không phải là Huệ Thiên tiên vực ở ngoại giới sao? Chỗ này rốt cuộc là Yêu vực hay là Huệ Thiên tiên vực...
-Chậm đã!
Tống Yêu Nhi không ngừng đi nhanh, vẫy chim chết trong tay, cất giọng:
- Nương ta nói rồi, sau khi có thu hoạch thì lập tức quay lại! Nếu ngươi muốn tới Hồ Yêu thôn nghỉ chân thì đi theo là được...
- Ha ha, ta đang có ý đó...
Thần sắc Lâm Nhất khẽ động, không nhanh không chậm đuổi theo, trong ánh mắt chợt lóe lên Huyễn Đồng, đảo qua trên người Tống Yêu Nhi một cái, sau đó từng câu hỏi thăm:
- Chim hoang ngươi mới bắt nhìn khá là bất phàm...
Ngoài nói vậy nhưng vẫn âm thầm suy nghĩ không ngừng. Trước đây còn chưa từng lưu ý, lúc này mới vừa phát hiện ra các loại dị thường trong sơn cốc. Người như vậy, cho dù một cái thôn nho nhỏ cũng như thế. Hồ Yêu thôn...
Bên bờ suối nước có một con đường mòn ẩn trong bụi cỏ, hai người một trước một sau đi ở đó. Tống Yêu Nhi dựa như đang gấp gáp về nhà, bước một bước đã cách xa hơn một trượng, mặt đất nơi gã giẫm lên lại không chút tiếng động nào, rất dị thường. Lâm Nhất đi thong thả khoan thai, không để lại dấu vết theo sát mà đi.
Tống Yêu Nhi quay đầu lại nhìn, giơ vật trong tay lên ra hiệu, phân trần nói:
- Đây là Thắng Ngộ, không phải là chim hoang, là một vật không may mắn! Ngươi không biết không đáng trách! Nương ta nói rồi, người già rồi, mắt mờ không có kiến thức...
Thắng Ngộ, là một loại phi cầm mà viễn cổ mới có, ai có thể liếc mắt mà nhận ra được? Lâm Nhất chỉ cười đi theo phía sau Tống Yêu Nhi, rồi nói:
- Nương ngươi nhất định đã giáo huấn cha của ngươi như vậy...
Lần này tựa như gặp tri âm, Tống Yêu Nhi hưng phấn, dưới chân gã hơi chậm lại đi sóng vai với Lâm Nhất, lớn tiếng nói:
- Sao ngươi biết được...
- Chuyện này...
...
Lộ trình mười mấy dặm không xa, hai người vừa đi vừa nói chuyện, dần dần đi tới gần. Tống Yêu Nhi bị gợi lên sự thích thú khi nói chuyện, vẫn thao thao bất tuyệt. Lâm Nhất nở ý cười cổ quái trên mặt, không quên nâng mắt lên đánh giá phía trước.
Dọc theo con đường này, từ trong miệng Tống Yêu Nhi sơ lược biết được nơi này có một tên gọi làm người ta kinh ngạc: Yêu vực.
Chỉ có điều, Yêu vực lớn bao nhiêu, lại có bao nhiêu người, có bao nhiêu yêu vật, tình hình cụ thể và tỉ mỉ như thế nào, vẫn vẫn không biết rõ được.
Tống Yêu Nhi động cái lại treo chữ nương ta trên mép, xem ra nương kia của gã không đơn giản! Mà bản thân thân thế của gã cũng khá ly kỳ...
Qua sông nhỏ chính là thềm đá đi thông tới đồi. Lâm Nhất vừa nghĩ ngợi vừa theo Tống Yêu Nhi nhanh chóng đi về phía trước, nghe đối phương nói:
- Đây chính là Hồ Yêu thôn, đó là...
Thôn này không lớn, từng gian nhà tranh trúc lều, còn có cả huyệt động quái dị đều được che bên dưới bóng cây dày đặc, cũng đơn giản mà u tĩnh. Ở trước một tiểu viện gần sát cửa thôn có người đang chậm rãi đi tới. Ánh mắt của y nhìn lên người Lâm Nhất, bước chân ngừng lại...
Là một vị lão giả râu tóc xám trắng thân hình mảnh khảnh, thần sắc sầu não uất ức. Người mặc đạo bào, rõ ràng là trang phục của tu sĩ. Mà ông ta nhìn Lâm Nhất rồi lại nhìn Tống Yêu Nhi, ngạc nhiên nói:
- Yêu Nhi...
- Cha! Hài nhi giết một con Thắng Ngộ, nhặt về được một tu sĩ! Nương con nói rồi...
Lão giả kia vội vàng xua tay thúc giục:
- Nương mày nói mày rời nhà mấy ngày rồi chưa về, nhanh chóng về chịu xử phạt đi!
Tống Yêu Nhi nhất thời trở nên biết điều hơn nhiều, đồng ý rồi bước nhanh như bay chạy vào trong thôn.
Lâm Nhất dừng bước lại cách đó không xa, khó tin nhìn lão giả kia. Tuy có suy đoán, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn. Cha của Tống Yêu Nhi vậy mà lại là một vị tu sĩ Luyện Hư hậu kỳ. Mà giọng nói cũng không xa lạ gì, xấp xỉ với đám Dư Hằng Tử, Qua Linh Tử của Hành Thiên tiên vực...
Ngay lúc này, lão giả từ xa chắp tay nói:
- Tiểu nhi ngây thơ vô trạng, xin thứ lỗi!
Nhìn thấy ông ta tính tình ôn hòa lại cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, Lâm Nhất không dám khinh thường, nhấc tay nói:
- Trên đường vô tình gặp được lệnh lang, lúc này mới tìm được đến đây, Lâm mỗ còn phải nói một tiếng tạ ơn mới phải...
Lão giả thoáng thất thần, không biết đang suy nghĩ gì. Một lúc sau, ánh mắt đông lại một cái, nghi ngờ hỏi:
- Lâm đạo hữu đến từ phương nào? Không phải là...
Ông ta bỗng nhiên mang theo sự áy náy nói:
- Huệ Thiên Tống Huyền Tử, bái kiến đạo hữu!
Hai người cách xa nhau năm, sáu trượng, ỏ đó quan sát lẫn nhau, mỗi người đều đang âm thầm suy đoán. Đột nhiên nghe được đối phương nói như vậy, Lâm Nhất không nhịn được mà hơi giật mình trong lòng. Huệ Thiên! Không phải là Huệ Thiên tiên vực ở ngoại giới sao? Chỗ này rốt cuộc là Yêu vực hay là Huệ Thiên tiên vực...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.