Chương 2123: Kẻ vọng động, giết! (2)
Duệ Quang
22/01/2023
Bốn phía lập tức vang lên một trận tiếng cười càn rỡ, yêu khí tràn khắp trong Nguyệt Tuyền trong cốc.
Tiên Nô trầm ngâm không nói, ba huynh đệ Đồng gia tam cũng không có vẻ ngang ngược thường ngày. Chúng nhân còn lại đối mặt nhìn nhau, thần sắc ai nấy đều khủng hoảng. Bách Lý tiên sinh tự trách trong lòng, chắp tay nói:
- Đều là lỗi tại hạ! Cô phụ Lâm huynh đệ nhờ vả...
Bách Lý tiên sinh, tự nhiên chính là Bách Lý Xuyên. Sớm từ mấy trăm năm trước, Lâm Nhất mượn cớ đuổi hắn ra Thiên Môn sơn lập môn hộ khác.
Hành động này chẳng qua là để che tai mắt người ngoài, tiện cho lúc đại nan lâm đầu lưu một con đường lui cho Cửu Châu môn. Ai ngờ hôm nay vẫn bị người tìm tới cửa, khiến một phen khổ công trước kia trôi theo dòng nước!
- Chúng ta sống chết đều không sao, chỉ đáng tiếc rất nhiều đệ tử...
Tiên Nô thần sắc đạm mạc như nước, lời nói thanh lãnh. Trong huyệt động dưới đất sau lưng nàng còn giấu đi hơn ngàn đệ tử Hóa Thần và Nguyên Anh, chính là căn cơ của Cửu Châu môn! Nàng đến từ Yêu Vực, tất nhiên là nhận ra Kim Thánh. Hôm nay e rằng khó thoát họa diệt môn!
Chẳng qua, địa chỉ ẩn thân này cực bí ẩn, cửa động lại có cấm pháp Thiên La cấm che chắn, rất khó bị người dễ dàng phát giác. Nếu không có người nhắc nhở, hoặc là ám thị, Kim Thánh tuyệt sẽ không tìm tới chỗ này. Chịu thiệt không sao cả, nhưng cái thiệt này phải ăn ở ngoài sáng, đây là đạo lý sư phụ dạy cho nàng...
- Bách Lý Xuyên! Ta sớm có phân phó, một khi Nguyệt Tuyền cốc có biến, ngươi nên tự ý rời đi, tại sao lại khiến Bách An tụ ở chỗ này hô to cứu mạng...
Tiên Nô không để ý tới Kim Thánh uy hiếp, vẫn cứ nhẹ giọng cất tiếng hỏi. Vừa nãy trong huyệt động nghe bên ngoài có tiếng kêu cứu, nàng và huynh đệ Đồng gia liền biết đại sự không ổn. Nếu tung tích bại lộ, tiếp tục trốn ở đây cũng là vô dụng. Kết quả là, một loạt cao thủ Cửu Châu môn bị bách bóc mở trận pháp hiện thân. Lại ở ngay giữa khốn cảnh tuyệt địa, nhất thời khó tìm ra cách nào giải quyết.
Trăm Lý Xuyên thần sắc lúng túng, tưởng muốn biện luận, lại không biết nói gì. Vừa rồi tình huống đột nhiên, lại cực kỳ nguy ngập. Tuy có tâm ngăn trở Bách An lỗ mãng, lại vẫn cứ muộn một bước. Con nhà mình bản tính lương thiện, chỉ vì lo lắng an nguy đệ tử Nguyệt Tuyền cốc mới dẫn cao thủ Cửu Châu môn ra làm chỗ dựa. Hành động ấy ngược lại không thể chê trách. Ai ngờ yêu tu có chuẩn bị mà đến, vậy là sự thể đi đến bước này...
Bách An ở bên thấy cha mình bị quở trách, trong hoảng loạn nhịn không được rụt ra sau né tránh. Nhưng nơi đây đã là tuyệt địa, lui không thể lui, tránh cũng không thể tránh. Hắn liếc mắt nhìn huynh đệ Đồng gia thần tình hung ác, cắn răng, rất là vô tội nhấc tay nói:
- Môn chủ! Việc này không trách cha ta, đều là vãn bối gấp quá nên gây chuyện. Nếu muốn trách phạt, vãn bối cam nguyện lấy chết chuộc tội...
Sắc mặt Bách Lý Xuyên chợt biến, quát lên:
- Đồ hỗn trướng, còn không lui xuống! Đại địch ngay trước mặt, ngươi theo vi phụ liều mình một trận...
Bách An vội cúi đầu xưng vâng, âm thầm thở phào một hơi.
Tiên Nô lại ép sát không tha, truy hỏi nói:
- Nếu không có người tiết lộ lai lịch Nguyệt Tuyền cốc, Kim Thánh Yêu Vương quả quyết sẽ không dẫn người tìm đến đây. Bách An, việc này có liên quan đến ngươi hay không, phải nói cho thật...
- Không có a!
Bách An kinh ngạc ngẩng đầu, thất thanh nói:
- Có người gây hấn ở Vân Hiên các, đệ tử bị bức đành chịu mới động thủ cùng hắn, không ngờ lạc bại mà về, ai biết hắn lại là cao nhân yêu tiên, còn mang đến đông đúc trợ thủ...
Bách Lý Xuyên thấy Tiên Nô nghi tâm quá nặng, cảm thấy khó hiểu lắc lắc đầu, nhịn không được khuyên bảo nói:
- Thưa môn chủ, lời tiểu An nói đều là thật. Hết thảy trước đây ta cũng tận mắt nhìn thấy! Nếu hắn thật có sai lầm, sau này truy cứu đều không muộn. Trước mắt đại nạn sắp tới, chúng ta nên bắt tay ứng đối mới phải...
Tiên Nô đánh giá hai cha con trước mắt, tâm sinh trắc ẩn, khe khẽ thở dài, nói:
- Ứng đối thế nào? Bất kỳ tên cao nhân yêu tiên nào làm khó đều không chỉ dừng ở tai họa diệt đỉnh. Lúc này lại có tận năm, sáu mươi người, đủ để hủy toàn bộ Tiên vực trong giới...
Nghe tiếng, đám đông bốn phía đều thần sắc u ám. Từ huyệt động dưới đất hiện thân đi ra, lại giống như chờ chết. Vận hạn tới quá đột nhiên, khiến người thực sự không biết làm sao!
Nhóm tu sĩ trong sơn cốc đều sầu vân đầy mặt, giống như khốn thú thoi thóp một hơi, đang vô lực chờ đợi vận mệnh hàng lâm. Thấy thế, Kim Thánh đắc ý cười ha hả, nói:
- Ha ha! Nữ tử ngươi ngược lại có chút kiến thức, còn không mau xin tha...
Tiên Nô nhíu mày, âm thầm truyền âm mấy câu. Huynh đệ Đồng gia hiểu ý, khe khẽ lùi ra sau thủ ở lối vào huyệt động. Nàng ngước mặt nhìn lên mây đen áp đỉnh giữa trời, nhẹ giọng nói:
- Dù chết cũng tuyệt không cúi đầu...
Vừa dứt lời, chúng nhân sau lưng nàng lập tức nhập vào trong huyệt động.
Kim Thánh hừ một tiếng không cho là đúng, vung quyền đánh tới. Một đạo ngân mang lăng lệ gào thét nhào về phía đám người rối loạn.
Hai, ba mươi người mới chạy đi chưa được nửa đường. Chuyện xảy ra quá đột nhiên, cha con Bách Lý Xuyên có phần không kịp trở tay. Tiên Nô vẫn cứ đứng nguyên ở đó, vội vàng quát:
- Lui giữ pháp trận dưới đất, sau đó rình tìm cơ hội thoát thân...
- Oanh --
Ngân mang rớt đất, đột nhiên nện trên cửa động. Huynh đệ Đồng gia tuy có phòng bị, nhưng vẫn miệng phun máu tươi té bay đi ra. Có hai đệ tử Luyện Hư không kịp né tránh, bị song song xé thành vụn phấn.
Chúng nhân còn lại kinh hoảng thất thố, tán ra bốn phía tránh né.
Tiên Nô mặt như băng sương, trong lòng rét run. Tình thế bức bách, nàng không thể cùng cha con Bách Lý Xuyên rút thân lui về sau. Trong khi quần yêu vây quanh khắp bốn phía, không chỗ để đi, sinh tử ở ngay trước mắt...
Kim Thánh cười gằn nói:
- Trong huyệt động còn có ngàn người, đều là dư nghiệt của Lâm Nhất, giết sạch cho bản tôn...
Đám đông thủ hạ ầm vang ứng dạ, chuẩn bị đại khai sát giới.
Đúng lúc này, một tiếng trầm vang từ trời giáng xuống, trong tiếng gió vang chớt giật có người đột nhiên quát:
- Kẻ vọng động, giết...
Tiên Nô trầm ngâm không nói, ba huynh đệ Đồng gia tam cũng không có vẻ ngang ngược thường ngày. Chúng nhân còn lại đối mặt nhìn nhau, thần sắc ai nấy đều khủng hoảng. Bách Lý tiên sinh tự trách trong lòng, chắp tay nói:
- Đều là lỗi tại hạ! Cô phụ Lâm huynh đệ nhờ vả...
Bách Lý tiên sinh, tự nhiên chính là Bách Lý Xuyên. Sớm từ mấy trăm năm trước, Lâm Nhất mượn cớ đuổi hắn ra Thiên Môn sơn lập môn hộ khác.
Hành động này chẳng qua là để che tai mắt người ngoài, tiện cho lúc đại nan lâm đầu lưu một con đường lui cho Cửu Châu môn. Ai ngờ hôm nay vẫn bị người tìm tới cửa, khiến một phen khổ công trước kia trôi theo dòng nước!
- Chúng ta sống chết đều không sao, chỉ đáng tiếc rất nhiều đệ tử...
Tiên Nô thần sắc đạm mạc như nước, lời nói thanh lãnh. Trong huyệt động dưới đất sau lưng nàng còn giấu đi hơn ngàn đệ tử Hóa Thần và Nguyên Anh, chính là căn cơ của Cửu Châu môn! Nàng đến từ Yêu Vực, tất nhiên là nhận ra Kim Thánh. Hôm nay e rằng khó thoát họa diệt môn!
Chẳng qua, địa chỉ ẩn thân này cực bí ẩn, cửa động lại có cấm pháp Thiên La cấm che chắn, rất khó bị người dễ dàng phát giác. Nếu không có người nhắc nhở, hoặc là ám thị, Kim Thánh tuyệt sẽ không tìm tới chỗ này. Chịu thiệt không sao cả, nhưng cái thiệt này phải ăn ở ngoài sáng, đây là đạo lý sư phụ dạy cho nàng...
- Bách Lý Xuyên! Ta sớm có phân phó, một khi Nguyệt Tuyền cốc có biến, ngươi nên tự ý rời đi, tại sao lại khiến Bách An tụ ở chỗ này hô to cứu mạng...
Tiên Nô không để ý tới Kim Thánh uy hiếp, vẫn cứ nhẹ giọng cất tiếng hỏi. Vừa nãy trong huyệt động nghe bên ngoài có tiếng kêu cứu, nàng và huynh đệ Đồng gia liền biết đại sự không ổn. Nếu tung tích bại lộ, tiếp tục trốn ở đây cũng là vô dụng. Kết quả là, một loạt cao thủ Cửu Châu môn bị bách bóc mở trận pháp hiện thân. Lại ở ngay giữa khốn cảnh tuyệt địa, nhất thời khó tìm ra cách nào giải quyết.
Trăm Lý Xuyên thần sắc lúng túng, tưởng muốn biện luận, lại không biết nói gì. Vừa rồi tình huống đột nhiên, lại cực kỳ nguy ngập. Tuy có tâm ngăn trở Bách An lỗ mãng, lại vẫn cứ muộn một bước. Con nhà mình bản tính lương thiện, chỉ vì lo lắng an nguy đệ tử Nguyệt Tuyền cốc mới dẫn cao thủ Cửu Châu môn ra làm chỗ dựa. Hành động ấy ngược lại không thể chê trách. Ai ngờ yêu tu có chuẩn bị mà đến, vậy là sự thể đi đến bước này...
Bách An ở bên thấy cha mình bị quở trách, trong hoảng loạn nhịn không được rụt ra sau né tránh. Nhưng nơi đây đã là tuyệt địa, lui không thể lui, tránh cũng không thể tránh. Hắn liếc mắt nhìn huynh đệ Đồng gia thần tình hung ác, cắn răng, rất là vô tội nhấc tay nói:
- Môn chủ! Việc này không trách cha ta, đều là vãn bối gấp quá nên gây chuyện. Nếu muốn trách phạt, vãn bối cam nguyện lấy chết chuộc tội...
Sắc mặt Bách Lý Xuyên chợt biến, quát lên:
- Đồ hỗn trướng, còn không lui xuống! Đại địch ngay trước mặt, ngươi theo vi phụ liều mình một trận...
Bách An vội cúi đầu xưng vâng, âm thầm thở phào một hơi.
Tiên Nô lại ép sát không tha, truy hỏi nói:
- Nếu không có người tiết lộ lai lịch Nguyệt Tuyền cốc, Kim Thánh Yêu Vương quả quyết sẽ không dẫn người tìm đến đây. Bách An, việc này có liên quan đến ngươi hay không, phải nói cho thật...
- Không có a!
Bách An kinh ngạc ngẩng đầu, thất thanh nói:
- Có người gây hấn ở Vân Hiên các, đệ tử bị bức đành chịu mới động thủ cùng hắn, không ngờ lạc bại mà về, ai biết hắn lại là cao nhân yêu tiên, còn mang đến đông đúc trợ thủ...
Bách Lý Xuyên thấy Tiên Nô nghi tâm quá nặng, cảm thấy khó hiểu lắc lắc đầu, nhịn không được khuyên bảo nói:
- Thưa môn chủ, lời tiểu An nói đều là thật. Hết thảy trước đây ta cũng tận mắt nhìn thấy! Nếu hắn thật có sai lầm, sau này truy cứu đều không muộn. Trước mắt đại nạn sắp tới, chúng ta nên bắt tay ứng đối mới phải...
Tiên Nô đánh giá hai cha con trước mắt, tâm sinh trắc ẩn, khe khẽ thở dài, nói:
- Ứng đối thế nào? Bất kỳ tên cao nhân yêu tiên nào làm khó đều không chỉ dừng ở tai họa diệt đỉnh. Lúc này lại có tận năm, sáu mươi người, đủ để hủy toàn bộ Tiên vực trong giới...
Nghe tiếng, đám đông bốn phía đều thần sắc u ám. Từ huyệt động dưới đất hiện thân đi ra, lại giống như chờ chết. Vận hạn tới quá đột nhiên, khiến người thực sự không biết làm sao!
Nhóm tu sĩ trong sơn cốc đều sầu vân đầy mặt, giống như khốn thú thoi thóp một hơi, đang vô lực chờ đợi vận mệnh hàng lâm. Thấy thế, Kim Thánh đắc ý cười ha hả, nói:
- Ha ha! Nữ tử ngươi ngược lại có chút kiến thức, còn không mau xin tha...
Tiên Nô nhíu mày, âm thầm truyền âm mấy câu. Huynh đệ Đồng gia hiểu ý, khe khẽ lùi ra sau thủ ở lối vào huyệt động. Nàng ngước mặt nhìn lên mây đen áp đỉnh giữa trời, nhẹ giọng nói:
- Dù chết cũng tuyệt không cúi đầu...
Vừa dứt lời, chúng nhân sau lưng nàng lập tức nhập vào trong huyệt động.
Kim Thánh hừ một tiếng không cho là đúng, vung quyền đánh tới. Một đạo ngân mang lăng lệ gào thét nhào về phía đám người rối loạn.
Hai, ba mươi người mới chạy đi chưa được nửa đường. Chuyện xảy ra quá đột nhiên, cha con Bách Lý Xuyên có phần không kịp trở tay. Tiên Nô vẫn cứ đứng nguyên ở đó, vội vàng quát:
- Lui giữ pháp trận dưới đất, sau đó rình tìm cơ hội thoát thân...
- Oanh --
Ngân mang rớt đất, đột nhiên nện trên cửa động. Huynh đệ Đồng gia tuy có phòng bị, nhưng vẫn miệng phun máu tươi té bay đi ra. Có hai đệ tử Luyện Hư không kịp né tránh, bị song song xé thành vụn phấn.
Chúng nhân còn lại kinh hoảng thất thố, tán ra bốn phía tránh né.
Tiên Nô mặt như băng sương, trong lòng rét run. Tình thế bức bách, nàng không thể cùng cha con Bách Lý Xuyên rút thân lui về sau. Trong khi quần yêu vây quanh khắp bốn phía, không chỗ để đi, sinh tử ở ngay trước mắt...
Kim Thánh cười gằn nói:
- Trong huyệt động còn có ngàn người, đều là dư nghiệt của Lâm Nhất, giết sạch cho bản tôn...
Đám đông thủ hạ ầm vang ứng dạ, chuẩn bị đại khai sát giới.
Đúng lúc này, một tiếng trầm vang từ trời giáng xuống, trong tiếng gió vang chớt giật có người đột nhiên quát:
- Kẻ vọng động, giết...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.