Chương 1603: Không thiên vị ai (2)
Duệ Quang
25/08/2022
Viêm Hâm thần sắc xấu hổ, tự biết đã thân thiết với người quen sơ, áy náy nói:
- Nếu không ngại thì ngay sau xin được thỉnh giáo Lâm đạo hữu, thứ cho không thể bồi tiếp!
- Ta ở đây còn việc chưa xong, không tiễn!
Lâm Nhất đáp lại một câu rồi không để ý tới Viêm Hâm. Đối phương đã không còn vẻ trầm ổn lúc trước, mang theo mấy phần xấu hổ chắp tay cáo từ.
Thiết Thất và Hồ lão đại khoanh tay đứng thẳng, nhất thời không hiểu ra sao. Nếu dã bái tế xong rồi thì còn chuyện gì nữa? Lâm Nhất đi bên cạnh bia đá của mộ. Đông Phương Sóc thì chuyện không liên quan tới mình, chỉ lo ngắm nghía phong cảnh xung quanh.
Sau một thoáng, Lâm Nhất giống như có tính toán. Hắn nhìn về phía Thiết Thất và Hồ lão đại, nói:
- Thiên Chấn Tử huynh trưởng nằm ở đây! Hai người các ngươi ai có ý muốn kế nhiệm môn chủ thì đừng ngại đứng ra nói một tiếng, cũng xem như là có lời ăn tiếng nói với hắn sau khi qua đời!
Hắn lại phất tay, nói:
- Đừng hy vọng ta tiếp chưởng Thiên Chấn môn, vị trí môn chủ này sẽ được quyết ra giữa hai người các ngươi!
Đây là muốn ở trước mộ phần của lão môn chủ quyết người kế nhiệm. Thì ra là thế! Thiết Thất còn có do dự thì Hồ lão đại đã việc nhân đức không nhường ai tiến lên trước một bước, nói:
- Trăm năm nay, để mời chào đệ tử làm sơn môn lớn mạnh, Hồ tư có thể nói là giãi bày tâm can, không dám có chút lơ là! Thiên Chấn môn có thể có ngày hôm nay, không dám nói là toàn nhờ công lao của tại hạ, nhưng công lao thực sự là không ít! Về phần do ai chấp chưởng vị trí môn chủ, vẫn phải do Thái thượng trưởng lão ngươi định đoạt, huynh đệ ta tuyệt không hai lời, ha ha!
Lâm Nhất bất động thanh sắc nhìn sang Thiết Thất.
Bị Hồ lão đại đoạt mất phong đầu, Thiết Thất khó chịu. Hắn hừ một tiếng, nói với Lâm Nhất:
- Ta mặc dù mặt dày gọi ngươi là sư huynh, nhưng lại coi ngươi như trưởng bối! Với nhau lại có hơn hai trăm năm giao tình, người khác há có thể đánh đồng! Mà tại hạ thân là chưởng môn đệ tử, có thể kế nhiệm môn chủ hay không thì vẫn xin lão nhân gia ngài một lời quyết định!
Nhìn hai cường giả không ngừng tranh chấp, Lâm Nhất hơi trầm ngâm một thoáng rồi nói:
- Thiết Thất là lão huynh quen biết với ta hai trăm năm, Hồ tử là vì ta mới tới nương tựa Thiên Chấn môn, bất kể hai người các ngươi do ai kế nhiệm môn chủ, ta đều không dị nghị, không thiên vị ai! Có điều, ta phải nói trước...
Hắn dừng một chút rồi chậm rãi nói:
- Người kế nhiệm môn chủ phải tọa trấn Đoạn Ngọc phong trăm năm không thể rời khỏi sơn môn nửa bước! Nếu như trái lời thì đừng trách ta đến lúc đó sẽ trở mặt!
Lời nói của Lâm Nhất rất tùy ý, nhưng lại có một sự uy nghiêm không được phép nghi ngờ. Hắn lại nói một cách công bằng:
- Ta là thể truyền thụ lôi pháp của Thiên Chấn môn cho Hồ tử, thiên lôi thối thể trăm năm, có lẽ sẽ có một phen thu hoạch.
Thiết Thất còn đang cân nhắc xem lấy hay bỏ, Hồ tử đã trợn mắt, kinh ngạc nói:
- Cả ngày thủ ở Đoạn Ngọc phong, có khác gì cấm túc đâu? Còn tận trăm năm? Ta không chịu nổi thiên lôi cuồn cuộn đó, thế chẳng phải là khiến người buồn tới phát điên à...
Lâm Nhất lắc đầu, nói:
- Đây là quy củ của ta, không thể sửa đổi!
Hồ lão đại thấy Thiết Thất vẫn do dự không, tròng mắt hắn đảo nhanh mấy vòng, bất đắc dĩ nói:
- Ta vẫn muốn sống những ngày tiêu dao khoái hoạt.
Lâm Nhất gật gật đầu nói:
- Nếu Hồ tử đã không có lòng với vị trí môn chủ, không tiện miễn cưỡng! Thiết Thất. . .
Hắn đột nhiên trầm giọng nói:
- Ở trước mộ phần lệnh sư, ngươi quỳ xuống cho ta!
Thiết Thất kinh ngạc một chút, lại không hiểu ý cho lắm. Mà Lâm Nhất thì thần sắc lạnh lùng, căn bản không thể cự tuyệt. Hắn vội vàng tới trước mộ phần rồi quỳ xuống, trong lòng vẫn lo sợ bất an.
Lâm Nhất lấy ra túi Càn Khôn Thiên Chấn Tử để lại cùng một Cửu Châu lệnh bằng ngọc, nói:
- Đây là di vật của lệnh sư và tín vật môn chủ! Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là môn chủ của Thiên Chấn môn.
Nghi thức kế nhiệm Môn chủ đơn giản mà không mất phần trang trọng! Thiết Thất thành thành thật thật quỳ lạy lĩnh mệnh, Hồ lão đại thì ở bên cạnh lo được lo mất, Lâm Nhất thì vẻ mặt thoải mái. . . Chính mắt thấy tất cả những điều này, Đông Phương Sóc vuốt râu mỉm cười. Sư phụ à sư phụ! Lão nhân gia ngài thật sự là không thiên vị ai sao?
- Thiết môn chủ, huynh đệ có lễ! Xin lão nhân gia ngài chiếu cố nhiều hơn.
- Ha ha! Ngươi và ta là huynh đệ mà, không cần khách khí.
- Thiết môn chủ, ngày sau do ngài tọa trấn Đoạn Ngọc phong, ra ngoài làm chân chạy cứ để Hồ tử ta lo.
- Ha ha! Vất vả cho huynh đệ rồi! Ngươi và ta không ngại thì về núi rồi thương lượng.
Một đôi oan gia, đột nhiên thành thân huynh đệ. Hai người sau khi thân thiết một phen, liền muốn theo quy củ bái kiến vị Thái thượng trưởng lão Lâm Nhất này, lại đều nhìn về phía xa xa. Thiết Thất tò mò nói nói:
- Nữ tử đó vì sao quay lại? Phía sau còn có người...
Hồ lão đại thì nịnh hót nói:
- Không phải là tới để chúc mừng Thiết môn chủ sao?
Vị trí môn chủ của Thiên Chấn môn đã có người nắm, khiến Lâm Nhất cũng bớt đi được một tâm sự. Hắn vừa muốn phân phó vài câu thì đột nhiên để ý thấy động tĩnh ở xa xa. Nữ tử dẫn đường chính là Liễu Hề Hồ vừa rồi đã đi, mà phía sau là một nam tử dáng vẻ vội vã thần sắc lo lắng.
Còn cách xa trăm trượng, nam tử có tu vi Kim Đan đó liền khẩn cấp hô to một tiếng.
- Phía trước chính là Lâm tiền bối phải không? Mạng vãn bối không còn giữ được lâu nữa! Cứu ta...
- Nếu không ngại thì ngay sau xin được thỉnh giáo Lâm đạo hữu, thứ cho không thể bồi tiếp!
- Ta ở đây còn việc chưa xong, không tiễn!
Lâm Nhất đáp lại một câu rồi không để ý tới Viêm Hâm. Đối phương đã không còn vẻ trầm ổn lúc trước, mang theo mấy phần xấu hổ chắp tay cáo từ.
Thiết Thất và Hồ lão đại khoanh tay đứng thẳng, nhất thời không hiểu ra sao. Nếu dã bái tế xong rồi thì còn chuyện gì nữa? Lâm Nhất đi bên cạnh bia đá của mộ. Đông Phương Sóc thì chuyện không liên quan tới mình, chỉ lo ngắm nghía phong cảnh xung quanh.
Sau một thoáng, Lâm Nhất giống như có tính toán. Hắn nhìn về phía Thiết Thất và Hồ lão đại, nói:
- Thiên Chấn Tử huynh trưởng nằm ở đây! Hai người các ngươi ai có ý muốn kế nhiệm môn chủ thì đừng ngại đứng ra nói một tiếng, cũng xem như là có lời ăn tiếng nói với hắn sau khi qua đời!
Hắn lại phất tay, nói:
- Đừng hy vọng ta tiếp chưởng Thiên Chấn môn, vị trí môn chủ này sẽ được quyết ra giữa hai người các ngươi!
Đây là muốn ở trước mộ phần của lão môn chủ quyết người kế nhiệm. Thì ra là thế! Thiết Thất còn có do dự thì Hồ lão đại đã việc nhân đức không nhường ai tiến lên trước một bước, nói:
- Trăm năm nay, để mời chào đệ tử làm sơn môn lớn mạnh, Hồ tư có thể nói là giãi bày tâm can, không dám có chút lơ là! Thiên Chấn môn có thể có ngày hôm nay, không dám nói là toàn nhờ công lao của tại hạ, nhưng công lao thực sự là không ít! Về phần do ai chấp chưởng vị trí môn chủ, vẫn phải do Thái thượng trưởng lão ngươi định đoạt, huynh đệ ta tuyệt không hai lời, ha ha!
Lâm Nhất bất động thanh sắc nhìn sang Thiết Thất.
Bị Hồ lão đại đoạt mất phong đầu, Thiết Thất khó chịu. Hắn hừ một tiếng, nói với Lâm Nhất:
- Ta mặc dù mặt dày gọi ngươi là sư huynh, nhưng lại coi ngươi như trưởng bối! Với nhau lại có hơn hai trăm năm giao tình, người khác há có thể đánh đồng! Mà tại hạ thân là chưởng môn đệ tử, có thể kế nhiệm môn chủ hay không thì vẫn xin lão nhân gia ngài một lời quyết định!
Nhìn hai cường giả không ngừng tranh chấp, Lâm Nhất hơi trầm ngâm một thoáng rồi nói:
- Thiết Thất là lão huynh quen biết với ta hai trăm năm, Hồ tử là vì ta mới tới nương tựa Thiên Chấn môn, bất kể hai người các ngươi do ai kế nhiệm môn chủ, ta đều không dị nghị, không thiên vị ai! Có điều, ta phải nói trước...
Hắn dừng một chút rồi chậm rãi nói:
- Người kế nhiệm môn chủ phải tọa trấn Đoạn Ngọc phong trăm năm không thể rời khỏi sơn môn nửa bước! Nếu như trái lời thì đừng trách ta đến lúc đó sẽ trở mặt!
Lời nói của Lâm Nhất rất tùy ý, nhưng lại có một sự uy nghiêm không được phép nghi ngờ. Hắn lại nói một cách công bằng:
- Ta là thể truyền thụ lôi pháp của Thiên Chấn môn cho Hồ tử, thiên lôi thối thể trăm năm, có lẽ sẽ có một phen thu hoạch.
Thiết Thất còn đang cân nhắc xem lấy hay bỏ, Hồ tử đã trợn mắt, kinh ngạc nói:
- Cả ngày thủ ở Đoạn Ngọc phong, có khác gì cấm túc đâu? Còn tận trăm năm? Ta không chịu nổi thiên lôi cuồn cuộn đó, thế chẳng phải là khiến người buồn tới phát điên à...
Lâm Nhất lắc đầu, nói:
- Đây là quy củ của ta, không thể sửa đổi!
Hồ lão đại thấy Thiết Thất vẫn do dự không, tròng mắt hắn đảo nhanh mấy vòng, bất đắc dĩ nói:
- Ta vẫn muốn sống những ngày tiêu dao khoái hoạt.
Lâm Nhất gật gật đầu nói:
- Nếu Hồ tử đã không có lòng với vị trí môn chủ, không tiện miễn cưỡng! Thiết Thất. . .
Hắn đột nhiên trầm giọng nói:
- Ở trước mộ phần lệnh sư, ngươi quỳ xuống cho ta!
Thiết Thất kinh ngạc một chút, lại không hiểu ý cho lắm. Mà Lâm Nhất thì thần sắc lạnh lùng, căn bản không thể cự tuyệt. Hắn vội vàng tới trước mộ phần rồi quỳ xuống, trong lòng vẫn lo sợ bất an.
Lâm Nhất lấy ra túi Càn Khôn Thiên Chấn Tử để lại cùng một Cửu Châu lệnh bằng ngọc, nói:
- Đây là di vật của lệnh sư và tín vật môn chủ! Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là môn chủ của Thiên Chấn môn.
Nghi thức kế nhiệm Môn chủ đơn giản mà không mất phần trang trọng! Thiết Thất thành thành thật thật quỳ lạy lĩnh mệnh, Hồ lão đại thì ở bên cạnh lo được lo mất, Lâm Nhất thì vẻ mặt thoải mái. . . Chính mắt thấy tất cả những điều này, Đông Phương Sóc vuốt râu mỉm cười. Sư phụ à sư phụ! Lão nhân gia ngài thật sự là không thiên vị ai sao?
- Thiết môn chủ, huynh đệ có lễ! Xin lão nhân gia ngài chiếu cố nhiều hơn.
- Ha ha! Ngươi và ta là huynh đệ mà, không cần khách khí.
- Thiết môn chủ, ngày sau do ngài tọa trấn Đoạn Ngọc phong, ra ngoài làm chân chạy cứ để Hồ tử ta lo.
- Ha ha! Vất vả cho huynh đệ rồi! Ngươi và ta không ngại thì về núi rồi thương lượng.
Một đôi oan gia, đột nhiên thành thân huynh đệ. Hai người sau khi thân thiết một phen, liền muốn theo quy củ bái kiến vị Thái thượng trưởng lão Lâm Nhất này, lại đều nhìn về phía xa xa. Thiết Thất tò mò nói nói:
- Nữ tử đó vì sao quay lại? Phía sau còn có người...
Hồ lão đại thì nịnh hót nói:
- Không phải là tới để chúc mừng Thiết môn chủ sao?
Vị trí môn chủ của Thiên Chấn môn đã có người nắm, khiến Lâm Nhất cũng bớt đi được một tâm sự. Hắn vừa muốn phân phó vài câu thì đột nhiên để ý thấy động tĩnh ở xa xa. Nữ tử dẫn đường chính là Liễu Hề Hồ vừa rồi đã đi, mà phía sau là một nam tử dáng vẻ vội vã thần sắc lo lắng.
Còn cách xa trăm trượng, nam tử có tu vi Kim Đan đó liền khẩn cấp hô to một tiếng.
- Phía trước chính là Lâm tiền bối phải không? Mạng vãn bối không còn giữ được lâu nữa! Cứu ta...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.