Chương 1604: Ngôn hành bất nhất (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Đột nhiên có người xa lạ chạy tới hô to cứu mạng, đừng nói là Đông Phương Sóc, Thiết Thất và Hồ lão đại cũng đều ngẩn ra, dù là Lâm Nhất cũng có chút hồ đồ! Nam tử trung niên phong trần mệt mỏi đó có Kim Đan trung kỳ Kim Đan trung kỳ, cả người trên dưới cũng không có giò dị thường, sao lại mạng còn không lâu nữa? Trên đồi, Liễu Hề Hồ đứng yên bên cạnh. Lúc trước khi đang về sơn môn thì trên đúng gặp người tới tìm Lâm Nhất. Thấy đối phương phong trần mệt mỏi lại thêm lời nói quái dị, không khỏi khiến người ta tò mò. Nàng ta do dự một lúc, cuối cùng vẫn dẫn nam tử tới đây.
- Lâm tiền bối, lão nhân gia ngài đúng là khiến người ta tìm vất vả quá! Một tháng! Suốt một tháng! Tại hạ từ Thư Châu tới Hạ Châu, Thanh U cốc, Thiên Chấn môn, rồi lại tới Hư Đỉnh môn.
Sau khi thao thao bất tuyệt, nam tử này vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, hai tay dâng một chiếc ngọc giản, khẩn cầu nói:
- Tại hạ Thiên Đạo môn Cát Nguyên, xin Lâm tiền bối thi pháp cứu mạng!
Nghe thấy những lời nói của Cát Nguyên, mấy người ở đây đều hiểu ra. Người này chính là đệ tử của Thiên Đạo môn. Hắn và sư muội Phan Liễu đang nói chuyện thì vừa hay bị trưởng bối bắt gặp, cũng bị người này khiển trách!
Có điều, sự khiển trách này khiến người ta không thể tưởng tượng! Cát Nguyên bị tiền bối trong môn hạ cấm chế thần hồn, nếu trong một tháng không thể giải trừ thì chỉ có đường chết. Mà vị tiền bối đó nói, trong thiên hạ này chỉ có một người có thể cứu tính mạng của hắn. Chính là Hạ Châu Lâm Nhất. Chỉ cần cầm tín giản tìm tới người đó liền có thể gặp dữ hóa lành, gặp nạn thành may!
Vô duyên vô cớ bị trừng phạt nặng như vậy, Cát Nguyên rất oan uổng, lại chỉ có thể tự nhận xui xẻo! Ở trong Thiên Đạo môn, vị tiền bối đó có tiếng là hỉ nộ vô thường, không ai không sợ nàng ta!
Rơi vào đường cùng, Cát Nguyên cầm theo tín giản của vị tiền bối đó rồi vội vàng chạy tới Hạ Châu. Trên đường, hắn qua hết truyền tống trận này tới truyền tống trận khác, không dám trì hoãn một giây. Biết làm sao được! Trong một tháng mà không tìm được người muốn tìm, cấm chế thần hồn của hắn sẽ phát tác, mạng nhỏ này cũng không còn nữa!
Sau khi dâng ngọc giản, Cát Nguyên còn chưa kịp thở đã vội hỏi:
- Tiền bối! Nếu tín giản không sai thì xin xuất thủ cứu giúp! Hoa tiền bối còn có mấy câu bảo tại hạ chuyển cáo!
Lâm Nhất cầm ngọc giản trong tay, hai mắt lấp lánh, trầm ngâm không nói!
Thiết Thất và Đông Phương Sóc vẫn đang nhìn chằm chằm Cát Nguyên kia, đều lấy làm kinh ngạc! Cấm chế Thần hồn? Thủ đoạn giam cầm người này đúng là ác động.
Hồ lão đại thì cảm động lây, nhất thời trong lòng lo sợ. . .
Liễu Hề Hồ thì như ngộ ra gì đó, nghĩ tới một nữ tử xinh đẹp! Hoa tiền bối mà Cát Nguyên vừa nhắc tới. Không phải người đó thì là ai? Dùng tính mạng để áp chế, trong một tháng vượt ngàn vạn Cửu Châu chỉ để truyền tin.
- Tiền bối...
Cát Nguyên lại lên tiếng cầu xin. Lâm Nhất quan sát hắn một chút, đột nhiên giơ tay trái lên chộp tới, sau đó bấm tay búng một cái, lập tức chính là một tiếng nổ mong manh, một dòng khói đen lượn lờ tan đi, rất là quỷ dị. . .
Cát Nguyên cuối cùng cũng có thể yên lòng, khom người cảm tạ:
- Hoa tiền bối nói không sai, Lâm tiền bối không phải là người thấy chết mà không cứu!
Lâm Nhất nhìn vật trong tay, thần sắc dần dần trở nên ngưng trọng. Trên Vị Ương hải, vẫn không nhìn thấy thân ảnh của Hoa Trần Tử. Mình hiện thân đến nay đã được hơn hai tháng, nữ tử đó lại vào một tháng trước sai người mang ngọc giản này tới cho ta. Mà trong đó chỉ có một câu: Đi tới nước mây, cốc trống trăm năm nhạn không bóng; Thiên nhai lộ tẫn cửa trời mở, một bước tuyệt trần đăng tiên!
Hoa Trần Tử mặc dù tính tình đa biến lại xảo quyệt đa trí, nhưng không phải người làm việc lỗ mãng! Nàng ta truyền tin vội vàng như vậy, lại chỉ có một câu mạc danh kỳ diệu?
Lâm Nhất cầm ngọc giản trong tay ra hiệu, hỏi:
- Cát Nguyên! Ngươi vừa rồi nói, ngoài ra còn có lời muốn chuyển cáo, cứ nói với ta đi.
Hồ lão đại ở bên cạnh không kiềm chế được, đi tới nói:
- Lâm trưởng lão! Tuy Hồ tử không sao... cái này!
Tận mắt nhìn thấy tình hình Cát Nguyên bị cấm chế thần hồn, hắn vẫn lo lắng tới an nguy của mình.
Lâm Nhất lườm Hồ lão đại, nói:
- Kỳ hạn trăm năm đã qua rồi, ngươi tất nhiên không sao! Mà kẻ ngôn hành bất nhất mới sẽ gieo gió gặt bão!
Hồ lão đại thầm thở phào một hơi, cúi đầu khom lưng cười nói:
- Hắc hắc! Ta chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi.
Cát Nguyên đột nhiên lộ ra thần sắc khó xử, muốn nói lại thôi. Thấy Lâm Nhất nhìn, hắn do dự một chút, vẫn lui về phía sau hai bước, cẩn thận nói:
- Hoa tiền bối nói thế này... Vị cánh chi đồ, hữu nhân đại lao, tiểu tử ngôn hành bất nhất kia có kết cục này đúng là báo ứng! Hừ hừ! Đáng đời! Xúi quấy.
Hắn nói xong, còn bắt chước thần thái điêu ngoa của Hoa Trần Tử, không ngờ cũng giống như đúc. Mà thấy vậy, mấy người ở đây không hề cảm thấy thú vị, ngược lại là ngơ ngác nhìn nhau. Sau đó, Hồ lão đại cúi đầu, khóe miệng run rẩy.
Sau một phen ngập ngừng ấp úng, Cát Nguyên tự giật nảy mình. Mà Lâm Nhất với thần sắc trầm tĩnh, không hề tức giận, hắn lúc này mới lấy hết can đảm nói tiếp:
- Hoa tiền bối còn nói, từng có giao tình với tiểu tử đó, cho nên mới ngàn vạn dặm truyền thư, từ nay về sau không ai nợ ai!
Nói xong, hắn không dám lên tiếng nữa, chỉ sợ họa hại tới bản thân.
Lâm Nhất chắp tay sau lưng, lòng bàn tay vẫn nắm ngọc giản đó, hắn thong thả bước về phía mấy bước, ngẩng đầu nhìn về nơi xa. Bốn phía xanh biêng biếc, yên ắng tịch liêu; đỉnh núi hoa nở, mây trời cao xa.
Im lặng một lát, Lâm Nhất xoay người lại, thuận tay lấy ra một kiện pháp bảo ném về phía Cát Nguyên, nói:
- Một đường vất vả! Thanh phi kiếm này coi như là bồi thường đi!
- Lâm tiền bối, lão nhân gia ngài đúng là khiến người ta tìm vất vả quá! Một tháng! Suốt một tháng! Tại hạ từ Thư Châu tới Hạ Châu, Thanh U cốc, Thiên Chấn môn, rồi lại tới Hư Đỉnh môn.
Sau khi thao thao bất tuyệt, nam tử này vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, hai tay dâng một chiếc ngọc giản, khẩn cầu nói:
- Tại hạ Thiên Đạo môn Cát Nguyên, xin Lâm tiền bối thi pháp cứu mạng!
Nghe thấy những lời nói của Cát Nguyên, mấy người ở đây đều hiểu ra. Người này chính là đệ tử của Thiên Đạo môn. Hắn và sư muội Phan Liễu đang nói chuyện thì vừa hay bị trưởng bối bắt gặp, cũng bị người này khiển trách!
Có điều, sự khiển trách này khiến người ta không thể tưởng tượng! Cát Nguyên bị tiền bối trong môn hạ cấm chế thần hồn, nếu trong một tháng không thể giải trừ thì chỉ có đường chết. Mà vị tiền bối đó nói, trong thiên hạ này chỉ có một người có thể cứu tính mạng của hắn. Chính là Hạ Châu Lâm Nhất. Chỉ cần cầm tín giản tìm tới người đó liền có thể gặp dữ hóa lành, gặp nạn thành may!
Vô duyên vô cớ bị trừng phạt nặng như vậy, Cát Nguyên rất oan uổng, lại chỉ có thể tự nhận xui xẻo! Ở trong Thiên Đạo môn, vị tiền bối đó có tiếng là hỉ nộ vô thường, không ai không sợ nàng ta!
Rơi vào đường cùng, Cát Nguyên cầm theo tín giản của vị tiền bối đó rồi vội vàng chạy tới Hạ Châu. Trên đường, hắn qua hết truyền tống trận này tới truyền tống trận khác, không dám trì hoãn một giây. Biết làm sao được! Trong một tháng mà không tìm được người muốn tìm, cấm chế thần hồn của hắn sẽ phát tác, mạng nhỏ này cũng không còn nữa!
Sau khi dâng ngọc giản, Cát Nguyên còn chưa kịp thở đã vội hỏi:
- Tiền bối! Nếu tín giản không sai thì xin xuất thủ cứu giúp! Hoa tiền bối còn có mấy câu bảo tại hạ chuyển cáo!
Lâm Nhất cầm ngọc giản trong tay, hai mắt lấp lánh, trầm ngâm không nói!
Thiết Thất và Đông Phương Sóc vẫn đang nhìn chằm chằm Cát Nguyên kia, đều lấy làm kinh ngạc! Cấm chế Thần hồn? Thủ đoạn giam cầm người này đúng là ác động.
Hồ lão đại thì cảm động lây, nhất thời trong lòng lo sợ. . .
Liễu Hề Hồ thì như ngộ ra gì đó, nghĩ tới một nữ tử xinh đẹp! Hoa tiền bối mà Cát Nguyên vừa nhắc tới. Không phải người đó thì là ai? Dùng tính mạng để áp chế, trong một tháng vượt ngàn vạn Cửu Châu chỉ để truyền tin.
- Tiền bối...
Cát Nguyên lại lên tiếng cầu xin. Lâm Nhất quan sát hắn một chút, đột nhiên giơ tay trái lên chộp tới, sau đó bấm tay búng một cái, lập tức chính là một tiếng nổ mong manh, một dòng khói đen lượn lờ tan đi, rất là quỷ dị. . .
Cát Nguyên cuối cùng cũng có thể yên lòng, khom người cảm tạ:
- Hoa tiền bối nói không sai, Lâm tiền bối không phải là người thấy chết mà không cứu!
Lâm Nhất nhìn vật trong tay, thần sắc dần dần trở nên ngưng trọng. Trên Vị Ương hải, vẫn không nhìn thấy thân ảnh của Hoa Trần Tử. Mình hiện thân đến nay đã được hơn hai tháng, nữ tử đó lại vào một tháng trước sai người mang ngọc giản này tới cho ta. Mà trong đó chỉ có một câu: Đi tới nước mây, cốc trống trăm năm nhạn không bóng; Thiên nhai lộ tẫn cửa trời mở, một bước tuyệt trần đăng tiên!
Hoa Trần Tử mặc dù tính tình đa biến lại xảo quyệt đa trí, nhưng không phải người làm việc lỗ mãng! Nàng ta truyền tin vội vàng như vậy, lại chỉ có một câu mạc danh kỳ diệu?
Lâm Nhất cầm ngọc giản trong tay ra hiệu, hỏi:
- Cát Nguyên! Ngươi vừa rồi nói, ngoài ra còn có lời muốn chuyển cáo, cứ nói với ta đi.
Hồ lão đại ở bên cạnh không kiềm chế được, đi tới nói:
- Lâm trưởng lão! Tuy Hồ tử không sao... cái này!
Tận mắt nhìn thấy tình hình Cát Nguyên bị cấm chế thần hồn, hắn vẫn lo lắng tới an nguy của mình.
Lâm Nhất lườm Hồ lão đại, nói:
- Kỳ hạn trăm năm đã qua rồi, ngươi tất nhiên không sao! Mà kẻ ngôn hành bất nhất mới sẽ gieo gió gặt bão!
Hồ lão đại thầm thở phào một hơi, cúi đầu khom lưng cười nói:
- Hắc hắc! Ta chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi.
Cát Nguyên đột nhiên lộ ra thần sắc khó xử, muốn nói lại thôi. Thấy Lâm Nhất nhìn, hắn do dự một chút, vẫn lui về phía sau hai bước, cẩn thận nói:
- Hoa tiền bối nói thế này... Vị cánh chi đồ, hữu nhân đại lao, tiểu tử ngôn hành bất nhất kia có kết cục này đúng là báo ứng! Hừ hừ! Đáng đời! Xúi quấy.
Hắn nói xong, còn bắt chước thần thái điêu ngoa của Hoa Trần Tử, không ngờ cũng giống như đúc. Mà thấy vậy, mấy người ở đây không hề cảm thấy thú vị, ngược lại là ngơ ngác nhìn nhau. Sau đó, Hồ lão đại cúi đầu, khóe miệng run rẩy.
Sau một phen ngập ngừng ấp úng, Cát Nguyên tự giật nảy mình. Mà Lâm Nhất với thần sắc trầm tĩnh, không hề tức giận, hắn lúc này mới lấy hết can đảm nói tiếp:
- Hoa tiền bối còn nói, từng có giao tình với tiểu tử đó, cho nên mới ngàn vạn dặm truyền thư, từ nay về sau không ai nợ ai!
Nói xong, hắn không dám lên tiếng nữa, chỉ sợ họa hại tới bản thân.
Lâm Nhất chắp tay sau lưng, lòng bàn tay vẫn nắm ngọc giản đó, hắn thong thả bước về phía mấy bước, ngẩng đầu nhìn về nơi xa. Bốn phía xanh biêng biếc, yên ắng tịch liêu; đỉnh núi hoa nở, mây trời cao xa.
Im lặng một lát, Lâm Nhất xoay người lại, thuận tay lấy ra một kiện pháp bảo ném về phía Cát Nguyên, nói:
- Một đường vất vả! Thanh phi kiếm này coi như là bồi thường đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.