Chương 2282: Là cùng một nhóm (1)
Duệ Quang
22/01/2023
Lão giả thần sắc cứng lại, mới chịu nói chuyện, rồi lại ngẩng đầu thoáng nhìn, không ngờ thân ảnh lóe lên một cái, lập tức hóa thành một đạo hồng quang treo thẳng phía chân trời. Hai vị trung niên không dám thất lễ, sau đó bay theo.
Ba vị tiên trưởng, tới không hiểu, đi đột ngột.
Mọi người không khỏi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời không thôi. Bầu trời hình như có lưu tinh lập lòe, cũng đã tiên tung yểu yểu.
Vừa lúc ấy, có người cả kinh kêu lên:
- Hai vị đại ca.
Hổ Đầu một mực mặt mày cười ngây ngô lưu ý nhất cử nhất động của ba vị tiên nhân ấy, thần tình tư thế hắn quả nhiên chính là hán tử hoang dã đất sanh đất dưỡng. Khi đối phương đi xa, hắn một phen bứt lên bên cạnh Lão Long, không ngờ lại song song lăng không dựng lên, không quên hướng sang Đan Cốc Đại Vu và đám người Tân Ngô giương giọng nói ra:
- Chớ ai nhắc tới lai lịch của huynh đệ ta, để tránh rước họa vào thân. Đi.
Còn chưa dứt lời, hai người đã hóa thành một trận cuồng phong gào thét mà đi, thời gian nháy mắt liền mất đi tung ảnh.
Ánh trăng vẫn treo cao trên bầu trời, lửa trại dưới đất vẫn như trước. Trên ruộng dốc trên yên tĩnh một lát, lập tức huyên náo lên.
Đan Cốc Đại Vu lắc đầu liên tục, thất thanh nói:
- Thì ra. Thì ra hai vị này và Lâm tiên trưởng là cùng một nhóm.
Đám người Tân Ngô cả kinh kêu lên:
- Hai vị đại ca không ngờ lại là tiên nhân, thật là không tầm thường.
. .
Trong tinh không, Hổ Đầu còn đi nhanh chợt lảo đảo, được Lão Long bên cạnh miễn cưỡng kéo lại. Hắn đành dừng lại, nhìn cánh tay siết chặt mình, nhăn mặt hít hà nói:
- Huynh đệ. Thật là sức lực lớn, nhẹ một chút cho ca ca được không.
Lão Long buông tay ra, thân hình lóe lên chắn đằng trước Hổ Đầu, trên mặt có chút tức giận, thét hỏi:
- Đây là đi nơi nào, huynh đệ ta sao có thể bỏ quên lão đại mà không để ý.
Hắn một thân da thú, nhìn có vẻ thô lỗ hung hãn. Mà trên thân thể cường tráng lại có gương mặt mày rậm nhìn nghiêng, hai mắt rét lạnh, đều có long uy mơ hồ tràn ngập, khác biệt một trời một vực cùng người trẻ tuổi linh trí mở phân nửa lúc trước, quả nhiên một kẻ kiên cường uy vũ bất khuất.
Hổ Đầu có chút ngoài ý muốn trừng Lão Long một cái, ngược lại quay đầu lại nhìn về phía xuất xứ, rồi lại cực lực trông về phía xa.
Thiên Ngu tinh thần đã ở ngoài vạn dặm. Trong thần thức, Di sơn tại Di tộc, cùng với tình hình mấy chục vạn dặm phạm vi chung quanh vừa nhìn hiểu ngay. Vượt qua chỗ này, mơ hồ có thể thấy được ngoài vạn dặm.
- Trả lời lời ta nói.
Lão Long vẫn không buông tha.
Bấy giờ Hổ Đầu mới thu hồi ánh mắt nhìn Lão Long, cũng có chút vội vàng xao động, phất tay reo lên:
- Hồi cái rắm. Lão đại sớm đã không có Thiên Ngu, không tin chính ngươi tìm kiếm.
Lão Long thoáng sửng sốt, lập tức tản ra thần thức. Trong cơ thể hắn chảy xuôi máu huyết của Lâm Nhất, đều cùng ăn ý lẫn nhau. Chốc lát, hắn không kìm nổi kinh ngạc nói:
- Vì sao ngươi không nói sớm? Trên Thiên Ngu, quả nhiên không thấy bóng dáng của lão đại. Chúng ta nên chờ tại Di tộc mới đúng, sao có thể tự tiện rời đi.
Hổ Đầu mở hai tay ra, nói chuyện đương nhiên:
- Ta cũng vậy mới phát giác khác thường, làm gì còn dám chờ.
Hắn thấy Lão Long chỉ lo trong nháy mắt, không kìm nổi hừ một tiếng, chịu nhịn tính tình nói:
- Chẳng lẽ ngươi không nhận ra lai lịch của lão giả ấy? Huynh đệ ta nếu không tuân theo phân phó tàng hình biệt tích, mới khó tầu thoát. Nếu không nhân cơ hội thoát đi, nhất định cần phải họa lây lão đại.
Lão Long vẫn thần tình lạnh lùng, cực kỳ không phục nói ra:
- Ba người kia đều là Động Thiên tu vi, lão giả là mạnh nhất, thì phải làm thế nào đây.
- Ta nói nha huynh đệ, ngươi quả nhiên là Thần Long vô địch a.
Hổ Đầu lên tiếng cắt ngang, dạy dỗ:
- Chẳng qua là ngươi giờ này chỉ có Thiên Tiên cảnh giới, bớt ngông cuồng cho ca ca ta.
Hắn lại giơ tay lên dừng đối phương, tiếp đó nói:
- Bộ dáng của lão giả kia cũng không xa lạ, ta và ngươi đều gặp qua.
Lão Long xoay chuyển tâm tư thật mau, cúi đầu nghĩ kĩ, có chút chần chờ nói ra:
- Lão giả kia và Cửu Huyền chết trong tay lão đại có chút tương tự nhau.
- Đâu chỉ tương tự nhau?
Hổ Đầu ưỡn ngực lên, đã hết dáng điệu thơ ngây, hàn quang hai trong mắt lóe lên, sát khí dẫn đầy người hừ nói:
- Bị lão đại bị phá huỷ căn bản là phân thân cùng một người, giờ này bản tôn người ta tới tìm thù rồi. Không nghe đệ tử hắn hỏi thăm tại Di tộc, rõ ràng là đến vì chúng ta a.
Lão Long tuy rằng thiên phú dị bẩm, ngặt một nỗi kinh thế quá ngắn, lịch duyệt quá cạn, hay là nhất thời náo loạn không rõ ngọn nguồn trong đó, đã thấy Lão Long lại giơ tay lên nhất chỉ, tỏ ý nói:
- Hãy nhìn xem.
Ngàoi vạn dặm, con đường Cửu Thiên dường như đã có biến hóa.
Lão Long trông về phía xa, có chút trù trừ không chừng, hỏi:
- Lão đại đi nơi nào? Chúng ta nên như thế nào.
- Lão đại đi nơi nào sao ta biết?
Hổ Đầu gãi gãi quai hàm, trong lòng một loạt xao động.
Hai huynh đệ nhẹ nhàng trong tinh không, nhất thời không có đường đi. Xem ra ngày tháng không có lão đại thật đúng là không dễ chịu lắm.
- Bây giờ nên như thế nào?
Hổ Đầu trực chuyển con ngươi, vỗ hai tay, lên tiếng:
- Lão giả kia dĩ nhiên nghi ngờ, Di tộc khó dung thân. Vì kế hoạch hôm nay, chạy má nó. Lão đại hẳn là dẫn Tiên Nô đi chỗ khác, ngày sau mưu cầu gặp gỡ cũng xong. Không được để lạc hắn.
Trong cơ thể Hổ Đầu vẫn giữ lại thần thức ấn ký của Lâm Nhất năm đó, chỉ cần không cách nhau quá xa là có thể tìm được tung tích lẫn nhau. Giờ này trước mắt không thấy chút động tĩnh của Lâm Nhất, vị lão đại kia hiển nhiên là đi một nơi xa vời.
Lão Long chuyển thế tái sinh, được lợi tinh huyết Lâm nhất, giữa hai người lại có liên quan không giống huyết mạch bình thường. Cho nên, cuối cùng hắn đã minh bạch dụng ý của Hổ Đầu.
- Sau này ngươi chỉ để ý nghe ca ca ta đấy, không được sai.
Hổ Đầu rất có đảm đương vỗ bộ ngực, tiếp đó nói:
- Từ hôm nay, huynh đệ ta ngươi vừa tìm lão đại, vừa xông xáo tại Hồng Hoang.
Lão Long ngẫm nghĩ, gật gật đầu.
Hổ Đầu biến đổi sắc mặt, phun miệng ra xa xa, hung tợn mắng:
- Lão giả kia có thể nói là Động Thiên Hậu kỳ tu vi, hai vị đệ tử của y cũng mạnh hơn hai người chúng ta không ít. Việc này không nên chậm trễ, chạy trước má nó.
Ba vị tiên trưởng, tới không hiểu, đi đột ngột.
Mọi người không khỏi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời không thôi. Bầu trời hình như có lưu tinh lập lòe, cũng đã tiên tung yểu yểu.
Vừa lúc ấy, có người cả kinh kêu lên:
- Hai vị đại ca.
Hổ Đầu một mực mặt mày cười ngây ngô lưu ý nhất cử nhất động của ba vị tiên nhân ấy, thần tình tư thế hắn quả nhiên chính là hán tử hoang dã đất sanh đất dưỡng. Khi đối phương đi xa, hắn một phen bứt lên bên cạnh Lão Long, không ngờ lại song song lăng không dựng lên, không quên hướng sang Đan Cốc Đại Vu và đám người Tân Ngô giương giọng nói ra:
- Chớ ai nhắc tới lai lịch của huynh đệ ta, để tránh rước họa vào thân. Đi.
Còn chưa dứt lời, hai người đã hóa thành một trận cuồng phong gào thét mà đi, thời gian nháy mắt liền mất đi tung ảnh.
Ánh trăng vẫn treo cao trên bầu trời, lửa trại dưới đất vẫn như trước. Trên ruộng dốc trên yên tĩnh một lát, lập tức huyên náo lên.
Đan Cốc Đại Vu lắc đầu liên tục, thất thanh nói:
- Thì ra. Thì ra hai vị này và Lâm tiên trưởng là cùng một nhóm.
Đám người Tân Ngô cả kinh kêu lên:
- Hai vị đại ca không ngờ lại là tiên nhân, thật là không tầm thường.
. .
Trong tinh không, Hổ Đầu còn đi nhanh chợt lảo đảo, được Lão Long bên cạnh miễn cưỡng kéo lại. Hắn đành dừng lại, nhìn cánh tay siết chặt mình, nhăn mặt hít hà nói:
- Huynh đệ. Thật là sức lực lớn, nhẹ một chút cho ca ca được không.
Lão Long buông tay ra, thân hình lóe lên chắn đằng trước Hổ Đầu, trên mặt có chút tức giận, thét hỏi:
- Đây là đi nơi nào, huynh đệ ta sao có thể bỏ quên lão đại mà không để ý.
Hắn một thân da thú, nhìn có vẻ thô lỗ hung hãn. Mà trên thân thể cường tráng lại có gương mặt mày rậm nhìn nghiêng, hai mắt rét lạnh, đều có long uy mơ hồ tràn ngập, khác biệt một trời một vực cùng người trẻ tuổi linh trí mở phân nửa lúc trước, quả nhiên một kẻ kiên cường uy vũ bất khuất.
Hổ Đầu có chút ngoài ý muốn trừng Lão Long một cái, ngược lại quay đầu lại nhìn về phía xuất xứ, rồi lại cực lực trông về phía xa.
Thiên Ngu tinh thần đã ở ngoài vạn dặm. Trong thần thức, Di sơn tại Di tộc, cùng với tình hình mấy chục vạn dặm phạm vi chung quanh vừa nhìn hiểu ngay. Vượt qua chỗ này, mơ hồ có thể thấy được ngoài vạn dặm.
- Trả lời lời ta nói.
Lão Long vẫn không buông tha.
Bấy giờ Hổ Đầu mới thu hồi ánh mắt nhìn Lão Long, cũng có chút vội vàng xao động, phất tay reo lên:
- Hồi cái rắm. Lão đại sớm đã không có Thiên Ngu, không tin chính ngươi tìm kiếm.
Lão Long thoáng sửng sốt, lập tức tản ra thần thức. Trong cơ thể hắn chảy xuôi máu huyết của Lâm Nhất, đều cùng ăn ý lẫn nhau. Chốc lát, hắn không kìm nổi kinh ngạc nói:
- Vì sao ngươi không nói sớm? Trên Thiên Ngu, quả nhiên không thấy bóng dáng của lão đại. Chúng ta nên chờ tại Di tộc mới đúng, sao có thể tự tiện rời đi.
Hổ Đầu mở hai tay ra, nói chuyện đương nhiên:
- Ta cũng vậy mới phát giác khác thường, làm gì còn dám chờ.
Hắn thấy Lão Long chỉ lo trong nháy mắt, không kìm nổi hừ một tiếng, chịu nhịn tính tình nói:
- Chẳng lẽ ngươi không nhận ra lai lịch của lão giả ấy? Huynh đệ ta nếu không tuân theo phân phó tàng hình biệt tích, mới khó tầu thoát. Nếu không nhân cơ hội thoát đi, nhất định cần phải họa lây lão đại.
Lão Long vẫn thần tình lạnh lùng, cực kỳ không phục nói ra:
- Ba người kia đều là Động Thiên tu vi, lão giả là mạnh nhất, thì phải làm thế nào đây.
- Ta nói nha huynh đệ, ngươi quả nhiên là Thần Long vô địch a.
Hổ Đầu lên tiếng cắt ngang, dạy dỗ:
- Chẳng qua là ngươi giờ này chỉ có Thiên Tiên cảnh giới, bớt ngông cuồng cho ca ca ta.
Hắn lại giơ tay lên dừng đối phương, tiếp đó nói:
- Bộ dáng của lão giả kia cũng không xa lạ, ta và ngươi đều gặp qua.
Lão Long xoay chuyển tâm tư thật mau, cúi đầu nghĩ kĩ, có chút chần chờ nói ra:
- Lão giả kia và Cửu Huyền chết trong tay lão đại có chút tương tự nhau.
- Đâu chỉ tương tự nhau?
Hổ Đầu ưỡn ngực lên, đã hết dáng điệu thơ ngây, hàn quang hai trong mắt lóe lên, sát khí dẫn đầy người hừ nói:
- Bị lão đại bị phá huỷ căn bản là phân thân cùng một người, giờ này bản tôn người ta tới tìm thù rồi. Không nghe đệ tử hắn hỏi thăm tại Di tộc, rõ ràng là đến vì chúng ta a.
Lão Long tuy rằng thiên phú dị bẩm, ngặt một nỗi kinh thế quá ngắn, lịch duyệt quá cạn, hay là nhất thời náo loạn không rõ ngọn nguồn trong đó, đã thấy Lão Long lại giơ tay lên nhất chỉ, tỏ ý nói:
- Hãy nhìn xem.
Ngàoi vạn dặm, con đường Cửu Thiên dường như đã có biến hóa.
Lão Long trông về phía xa, có chút trù trừ không chừng, hỏi:
- Lão đại đi nơi nào? Chúng ta nên như thế nào.
- Lão đại đi nơi nào sao ta biết?
Hổ Đầu gãi gãi quai hàm, trong lòng một loạt xao động.
Hai huynh đệ nhẹ nhàng trong tinh không, nhất thời không có đường đi. Xem ra ngày tháng không có lão đại thật đúng là không dễ chịu lắm.
- Bây giờ nên như thế nào?
Hổ Đầu trực chuyển con ngươi, vỗ hai tay, lên tiếng:
- Lão giả kia dĩ nhiên nghi ngờ, Di tộc khó dung thân. Vì kế hoạch hôm nay, chạy má nó. Lão đại hẳn là dẫn Tiên Nô đi chỗ khác, ngày sau mưu cầu gặp gỡ cũng xong. Không được để lạc hắn.
Trong cơ thể Hổ Đầu vẫn giữ lại thần thức ấn ký của Lâm Nhất năm đó, chỉ cần không cách nhau quá xa là có thể tìm được tung tích lẫn nhau. Giờ này trước mắt không thấy chút động tĩnh của Lâm Nhất, vị lão đại kia hiển nhiên là đi một nơi xa vời.
Lão Long chuyển thế tái sinh, được lợi tinh huyết Lâm nhất, giữa hai người lại có liên quan không giống huyết mạch bình thường. Cho nên, cuối cùng hắn đã minh bạch dụng ý của Hổ Đầu.
- Sau này ngươi chỉ để ý nghe ca ca ta đấy, không được sai.
Hổ Đầu rất có đảm đương vỗ bộ ngực, tiếp đó nói:
- Từ hôm nay, huynh đệ ta ngươi vừa tìm lão đại, vừa xông xáo tại Hồng Hoang.
Lão Long ngẫm nghĩ, gật gật đầu.
Hổ Đầu biến đổi sắc mặt, phun miệng ra xa xa, hung tợn mắng:
- Lão giả kia có thể nói là Động Thiên Hậu kỳ tu vi, hai vị đệ tử của y cũng mạnh hơn hai người chúng ta không ít. Việc này không nên chậm trễ, chạy trước má nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.