Chương 2283: Là cùng một nhóm (2)
Duệ Quang
22/01/2023
Lão Long trầm giọng đáp:
- Đi về nơi đâu?
Hổ Đầu tiện tay nhất chỉ, kêu:
- Chỗ tinh vân lan san ấy, nhất định có rượu có cơm.
Hắn còn chưa dứt lời, xoay người độn nhanh. Lão Long khí thế lên, theo sát phía sau. Hai người lần lượt hóa thành một đạo lưu tinh, bay thẳng tới phiến tinh vân biến ảo chập chờn phía chân trời ấy.
. .
Cùng lúc đó, tinh không ngoài vạn dặm, ba người vẫn đối mặt với hư vô mà thần tình khác nhau.
Trước một cơn gió mạnh lốc xoáy, trên không trung dần dần thu nhỏ, cuối cùng tính cả cửa động màu đen quỷ dị cùng biến mất không tung tích. Giờ này phía trước không có gì.
- Sư tôn. Chúng ta vẫn đến chậm một bước rồi.
- Sư tôn, không ngại trọng khải Cửu Thiên chi môn, giết Tiên vực trở lại.
Đây là hai người trung niên đang nói chuyện, xem tình hình hẳn là sư huynh đệ. Trong đó người râu đen, cử chỉ phiêu nhiên, khí độ trầm ổn, trong giọng nói hơi có vẻ tiếc hận; đôi mắt nhỏ dài, còn lại là hơi có vẻ bất thường. Sư tôn mà hai người nói tới ấy dĩ nhiên chính là lão giả ở bên cạnh.
Khi thầy trò ba người phát hiện chỗ này khác thường, lúc chạy đến vừa gặp thời điểm con đường Cửu Thiên đóng cửa.
Lão giả tay vịn ngân tu, mặt trầm như nước, nói ra:
- Năm đó lão phu lưu lại một bộ phân thân, lại vì thiên địa trở cách mà đứt tin tức. Không ngờ vài ngày trước lúc xuất quan chợt có phát hiện, không kịp sáng tỏ, phân thân ấy dĩ nhiên bị hủy.
Y khẽ lắc đầu một cái, tiếp đó nói:
- Quả nhiên, con đường Cửu Thiên đã bị dùng sức mạnh mở ra, lại vì người làm phép tu vi thấp kém mà đóng cửa thật sớm. Nhưng.
Y thư hoãn lời nói, lại lộ ra thâm trầm khó lường, tiếp:
- Phải có người từ đó vượt biên mà đến.
Nói tới đây, lão giả nhẹ phẩy tay áo, đưa một ngón tay khô gầy dọc trên không trung. Dường như y đang chạm đến phong ngân, vừa tựa như đang thể nghiệm và quan sát thiên cơ, khiến cho cả người có vẻ cao thâm khó lường.
Sư huynh đệ quay mặt nhìn nhau, rồi lại nhìn sư tôn nhà mình.
Trung niên mắt nhỏ hừ một tiếng, nói ra đầy sát khí:
- Dám hủy phân thân của sư tôn, nhất định không thể tha cho hắn.
Một vị khác lại trầm ngâm xuống, hỏi:
- Sư tôn. Nếu không quay trở về Tiên vực thì làm sao biết được tình hình cụ thể được chứ? Mà kẻ vượt biên lại có mấy người.
- Cao thủ cảnh giới Động Thiên, không phải tiêu hao chín phần tu vi mà không khai mở được con đường Cửu Thiên. Thầy trò ta cần gì phải làm điều thừa.
Lão giả thu tay về, vung tay áo chép ở sau người, lãnh đạm nói ra:
- Không trung này có một chút mùi hương cực kỳ yếu ớt và khó có thể phát hiện, lại kéo dài không tan, có lẽ là mùi hương yêu thích từ nữ nhân.
Nghe được lời ấy, hai người trung niên không khỏi chun mũi ngửi ngửi. Nhưng chung quanh trống rỗng không chút dấu vết nào. Như thế xem ra, tu vi khác biệt, khứu giác cũng có chia cao thấp.
Lão giả vừa chuyển lời, nói ra:
- Thân phân của lão phu tuy rằng bị hủy hơn nữa cách nhau rất xa, nhưng may vẫn còn mấy phần cơ hội linh động.
Các nếp nhăn trên mặt y chuyển động, lại tiếp:
- Tiểu tử phá hủy thân phân của lão phu tên là Lâm Nhất, tám chín phần đã đi tới trong Hồng Hoang, ha ha.
Lời y nói bóng gió, nếu như đã có nữ nhân vượt cảnh đến đây, huống gì là người khác.
Trung niên mắt nhỏ lập tức phấn chấn, hung ác nói:
- Có sư tôn nắm rõ vạn dặm, cứ tìm giết tiểu tử kia.
Người còn lại như có điều suy nghĩ, lên tiếng:
- Hồng Hoang to lớn, muốn tìm một người cũng không dễ dàng.
Lão giả bất động thanh sắc, mỉm cười, nhưng gương mặt lạnh lùng không cười. Trong thần thức cảm ứng của y, chuyện khác có thể không biết, duy chỉ nhớ Lâm Nhất cùng với tam thiên kinh văn mấy vạn năm, như vật là đủ rồi. Y lại nói:
- Muốn tìm tiểu tử kia không khó, quay đầu lại liền thấy rõ ràng.
Hai người trung niên không rõ rốt cuộc. Trong lời nói của sư tôn hình như có chỉ.
Lão giả nhìn thoáng qua hướng con đường Cửu Thiên biến mất, từ từ xoay người lại, thần sắc không khỏi khẽ run. Trước sau không bao lâu, lúc tới khu hoang dã cũng không dị trạng, nhưng lại thiếu đi hai bóng người. Y ngẩng đầu trông về phía xa, thần thức lập tức tràn qua tinh vực.
Ngoài xa vời, hai dấu vết pháp lực bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, dần dần tan mất.
Hừ. Chạy nhanh cực kỳ. Ánh mắt lão giả lạnh lùng, nói ra:
- Thiên Quyền Tử, Khai Dương Tử, tìm khắp Bát Hoang cho lão phu, nhất định phải tìm được hai người đó.
Một người râu đen tên là Thiên Quyền Tử; Người có đôi mắt nhỏ cùng chòm râu thưa thớt đấy chính là Khai Dương Tử. Sư huynh đệ cùng kêu lên xưng phải, lại có chỗ không hiểu, nghe lão giả nói:
- Cho tới bây giờ long hổ là oan gia, tại sao thân như hai huynh đệ.
Lão giả không giải thích được rồi, ánh mắt lướt qua khoảng chừng, phân phó cùng đệ tử:
- Trước đây đã thấy hai vị hán tử kia tại Hồng Hoang, mặc dù ra vẻ hạng người thô man nhưng mơ hồ bày biện ra hình dạng long hổ. Nếu không phải tuyệt đỉnh cao nhân thì nhất định là thần thú khu thể biến thành. Mà sự việc nổi lên vội vàng, vốn đợi quay đầu lại rồi tính toán. Ha ha.
Y thích ý nhoẻn miệng cười, buông lỏng nói:
- Hai người kia chột dạ vội vàng đào thoát trước, thật ra đã ấn chứng cho suy đoán của lão phu.
Khai Dương Tử vội vàng lên tiếng:
- Sư tôn. Ta sớm nhận ra dị thường của hai vị tiểu tử.
Thiên Quyền Tử ở bên cạnh cũng gật gật đầu, không chút hoang mang hạ thấp người nói:
- Mời sư tôn chỉ giáo.
Lão giả đưa tay vuốt râu, nói ra:
- Hai người kia chỉ lo chạy thục mạng, lại bị để lộ hành tích. Long hổ chi thế không sai.
Y chợt ngừng giâu lát, trong hai mắt quang mang chớp động, giọng điệu không hiểu lại nói:
- Cổ nhân có nói, không có người đế vương thánh hiền nào mà không có long hổ làm bạn. Hai người kia liên quan rất lớn.
Y ung dung thở phào, lẩm bẩm:
- « Tam Hoàng kinh 》của Lão phu, La Thiên Tam Cảnh của lão phu.
. .
Vô Tiên quyển thứ hai Vân Tế Thương Hải
- Đi về nơi đâu?
Hổ Đầu tiện tay nhất chỉ, kêu:
- Chỗ tinh vân lan san ấy, nhất định có rượu có cơm.
Hắn còn chưa dứt lời, xoay người độn nhanh. Lão Long khí thế lên, theo sát phía sau. Hai người lần lượt hóa thành một đạo lưu tinh, bay thẳng tới phiến tinh vân biến ảo chập chờn phía chân trời ấy.
. .
Cùng lúc đó, tinh không ngoài vạn dặm, ba người vẫn đối mặt với hư vô mà thần tình khác nhau.
Trước một cơn gió mạnh lốc xoáy, trên không trung dần dần thu nhỏ, cuối cùng tính cả cửa động màu đen quỷ dị cùng biến mất không tung tích. Giờ này phía trước không có gì.
- Sư tôn. Chúng ta vẫn đến chậm một bước rồi.
- Sư tôn, không ngại trọng khải Cửu Thiên chi môn, giết Tiên vực trở lại.
Đây là hai người trung niên đang nói chuyện, xem tình hình hẳn là sư huynh đệ. Trong đó người râu đen, cử chỉ phiêu nhiên, khí độ trầm ổn, trong giọng nói hơi có vẻ tiếc hận; đôi mắt nhỏ dài, còn lại là hơi có vẻ bất thường. Sư tôn mà hai người nói tới ấy dĩ nhiên chính là lão giả ở bên cạnh.
Khi thầy trò ba người phát hiện chỗ này khác thường, lúc chạy đến vừa gặp thời điểm con đường Cửu Thiên đóng cửa.
Lão giả tay vịn ngân tu, mặt trầm như nước, nói ra:
- Năm đó lão phu lưu lại một bộ phân thân, lại vì thiên địa trở cách mà đứt tin tức. Không ngờ vài ngày trước lúc xuất quan chợt có phát hiện, không kịp sáng tỏ, phân thân ấy dĩ nhiên bị hủy.
Y khẽ lắc đầu một cái, tiếp đó nói:
- Quả nhiên, con đường Cửu Thiên đã bị dùng sức mạnh mở ra, lại vì người làm phép tu vi thấp kém mà đóng cửa thật sớm. Nhưng.
Y thư hoãn lời nói, lại lộ ra thâm trầm khó lường, tiếp:
- Phải có người từ đó vượt biên mà đến.
Nói tới đây, lão giả nhẹ phẩy tay áo, đưa một ngón tay khô gầy dọc trên không trung. Dường như y đang chạm đến phong ngân, vừa tựa như đang thể nghiệm và quan sát thiên cơ, khiến cho cả người có vẻ cao thâm khó lường.
Sư huynh đệ quay mặt nhìn nhau, rồi lại nhìn sư tôn nhà mình.
Trung niên mắt nhỏ hừ một tiếng, nói ra đầy sát khí:
- Dám hủy phân thân của sư tôn, nhất định không thể tha cho hắn.
Một vị khác lại trầm ngâm xuống, hỏi:
- Sư tôn. Nếu không quay trở về Tiên vực thì làm sao biết được tình hình cụ thể được chứ? Mà kẻ vượt biên lại có mấy người.
- Cao thủ cảnh giới Động Thiên, không phải tiêu hao chín phần tu vi mà không khai mở được con đường Cửu Thiên. Thầy trò ta cần gì phải làm điều thừa.
Lão giả thu tay về, vung tay áo chép ở sau người, lãnh đạm nói ra:
- Không trung này có một chút mùi hương cực kỳ yếu ớt và khó có thể phát hiện, lại kéo dài không tan, có lẽ là mùi hương yêu thích từ nữ nhân.
Nghe được lời ấy, hai người trung niên không khỏi chun mũi ngửi ngửi. Nhưng chung quanh trống rỗng không chút dấu vết nào. Như thế xem ra, tu vi khác biệt, khứu giác cũng có chia cao thấp.
Lão giả vừa chuyển lời, nói ra:
- Thân phân của lão phu tuy rằng bị hủy hơn nữa cách nhau rất xa, nhưng may vẫn còn mấy phần cơ hội linh động.
Các nếp nhăn trên mặt y chuyển động, lại tiếp:
- Tiểu tử phá hủy thân phân của lão phu tên là Lâm Nhất, tám chín phần đã đi tới trong Hồng Hoang, ha ha.
Lời y nói bóng gió, nếu như đã có nữ nhân vượt cảnh đến đây, huống gì là người khác.
Trung niên mắt nhỏ lập tức phấn chấn, hung ác nói:
- Có sư tôn nắm rõ vạn dặm, cứ tìm giết tiểu tử kia.
Người còn lại như có điều suy nghĩ, lên tiếng:
- Hồng Hoang to lớn, muốn tìm một người cũng không dễ dàng.
Lão giả bất động thanh sắc, mỉm cười, nhưng gương mặt lạnh lùng không cười. Trong thần thức cảm ứng của y, chuyện khác có thể không biết, duy chỉ nhớ Lâm Nhất cùng với tam thiên kinh văn mấy vạn năm, như vật là đủ rồi. Y lại nói:
- Muốn tìm tiểu tử kia không khó, quay đầu lại liền thấy rõ ràng.
Hai người trung niên không rõ rốt cuộc. Trong lời nói của sư tôn hình như có chỉ.
Lão giả nhìn thoáng qua hướng con đường Cửu Thiên biến mất, từ từ xoay người lại, thần sắc không khỏi khẽ run. Trước sau không bao lâu, lúc tới khu hoang dã cũng không dị trạng, nhưng lại thiếu đi hai bóng người. Y ngẩng đầu trông về phía xa, thần thức lập tức tràn qua tinh vực.
Ngoài xa vời, hai dấu vết pháp lực bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, dần dần tan mất.
Hừ. Chạy nhanh cực kỳ. Ánh mắt lão giả lạnh lùng, nói ra:
- Thiên Quyền Tử, Khai Dương Tử, tìm khắp Bát Hoang cho lão phu, nhất định phải tìm được hai người đó.
Một người râu đen tên là Thiên Quyền Tử; Người có đôi mắt nhỏ cùng chòm râu thưa thớt đấy chính là Khai Dương Tử. Sư huynh đệ cùng kêu lên xưng phải, lại có chỗ không hiểu, nghe lão giả nói:
- Cho tới bây giờ long hổ là oan gia, tại sao thân như hai huynh đệ.
Lão giả không giải thích được rồi, ánh mắt lướt qua khoảng chừng, phân phó cùng đệ tử:
- Trước đây đã thấy hai vị hán tử kia tại Hồng Hoang, mặc dù ra vẻ hạng người thô man nhưng mơ hồ bày biện ra hình dạng long hổ. Nếu không phải tuyệt đỉnh cao nhân thì nhất định là thần thú khu thể biến thành. Mà sự việc nổi lên vội vàng, vốn đợi quay đầu lại rồi tính toán. Ha ha.
Y thích ý nhoẻn miệng cười, buông lỏng nói:
- Hai người kia chột dạ vội vàng đào thoát trước, thật ra đã ấn chứng cho suy đoán của lão phu.
Khai Dương Tử vội vàng lên tiếng:
- Sư tôn. Ta sớm nhận ra dị thường của hai vị tiểu tử.
Thiên Quyền Tử ở bên cạnh cũng gật gật đầu, không chút hoang mang hạ thấp người nói:
- Mời sư tôn chỉ giáo.
Lão giả đưa tay vuốt râu, nói ra:
- Hai người kia chỉ lo chạy thục mạng, lại bị để lộ hành tích. Long hổ chi thế không sai.
Y chợt ngừng giâu lát, trong hai mắt quang mang chớp động, giọng điệu không hiểu lại nói:
- Cổ nhân có nói, không có người đế vương thánh hiền nào mà không có long hổ làm bạn. Hai người kia liên quan rất lớn.
Y ung dung thở phào, lẩm bẩm:
- « Tam Hoàng kinh 》của Lão phu, La Thiên Tam Cảnh của lão phu.
. .
Vô Tiên quyển thứ hai Vân Tế Thương Hải
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.