Chương 1701: Mất hết hứng thú (2)
Duệ Quang
25/08/2022
Con Lừa tri ân tất báo, tâm địa lại phúc hậu, dần được nể trọng Thái Hậu. Sau khi mang binh diệt mấy nhà vương tộc quý thích, hắn trở thành Đại Đô Úy dưới một người trên vạn. Theo quyền cao chức trọng, kiến thức rộng rãi, mỗi tiếng nói cử động cũng trở nên cẩn thận theo!
Thái Hậu là người từ bi, vẫn vướng bận tung tích của Tiểu Nhi. Con Lừa nói sư phụ hắn đã tới dị vực, vị sư nương kia cũng tung tích không rõ. Từ đó về sau, hắn càng siêng năng cần cù, cũng càng thêm trung thành và tận tâm.
Khi Lữ Đô Úy đã nói ra tất cả những gì nên nói, dõi mắt nhìn về phía Thái Hậu. Đối phương mỉm cười đáp lại, tỏ ý khen ngợi! Mà Lâm Nhất ở bên cạnh nâng chén tự uống, khóe miệng nở nụ cười.
Hơn nửa canh giờ trôi qua, trời gần tới hoàng hôn. Một tia ánh sáng từ trong đại điện xẹt qua, khiến người ta hứng thú rã rời!
Đúng vào lúc này, Lâm Nhất đột nhiên ném bình ngọc trong tay. Rầm một cái, chén bát trên bàn biến thành một đống hỗn độn. Động tĩnh này trở nên hết sức chói tai trong đại điện.
Lữ Đô Úy không rõ nguyên do, sợ tới mức đột nhiên nhảy dựng lên, thần sắc kinh ngạc. Chẳng lẽ ta vừa rồi đã nói gì sai à.
Thái Hậu đứng dậy, mang theo vẻ quan tâm hỏi:
- Đạo trưởng, là rượu không hợp ý à.
Lâm Nhất dựa người ra sau, mang theo vẻ lười biếng nói:
- Tang Thậm Nhi, ta có lẽ có thể tìm được Tiểu Nhi và La Minh, ngươi có muốn biết không.
Thái Hậu khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Nô gia cũng chẳng tiếc! Nhưng triều dã Ô Kiền chắc chắn sẽ đại loạn, chỉ khổ cho bách tính bình dân!
Nàng ta do dự một chút lại nói tiếp:
- Dĩ vãng đã qua! Nô gia tuyệt đối sẽ không hỏi tung tích của Tiểu Nhi tỷ tỷ.
Lữ Đô Úy giống như nghe không hiểu hai người, lại thầm thở phào, xoay người đi ra ngoài. Mà hắn chưa ở trước cửa chuẩn bị xong tư thế thủ hộ dã bỗng nhiên hô lên:
- Quốc sư giá lâm.
Thái Hậu thần sắc khẽ động, quay lại hô ra ngoài cửa:
- Nô gia cung nghênh tiên trưởng giá lâm.
Thấy Lâm Nhất vẫn ngồi yên bất động, nàng ta cười áy náy, lập tức cúi đầu yên lặng đi ra ngoài.
Lúc này, Lâm Nhất giống như người thừa, bị vứt bỏ một mình trong đại điện trống vắng này. Sống bốn trăm năm thì làm sao? Ngoài thân phận và thủ đoạn giết người khiến người ta kính sợ ra thì hắn vẫn chẳng là gì trong mắt Tang Thậm Nhi cả. Thái Hậu, quyền bính trong tay, một cơn giận dữ là thây nằm trăm vạn! Lâm Nhất hắn nổi giận thì chết bao nhiêu người.
Lâm Nhất cười tự giễu, đứng dậy khoan thai bước ra ngoài cửa. Thái Hậu và Lữ Đô Úlà đang vội vàng hành lễ với người ta, hắn đi qua bên cạnh, giương mắt quan sát bốn phía.
Bên trong đình viện rộng lớn. Một người trung niên mặc đạo bào nhạt màu đang đứng. Trong không trung, một hai chục tu sĩ đã vây khốn đại điện. Hải Tân Tử, và cung phụng quân doanh Đông Sơn Tử trước kia cũng đều ở đây.
Người trong đình viện chính là Cửu Linh Tử, vẻ mặt âm trầm. nghe tin có người giết hai vị trưởng lão trong môn, hắn chẳng buồn bế quan, vội vàng dẫn theo nhân thủ chạy tới. Mà vừa tới nơi này, người trẻ tuổi trong đại điện lại vờ như không biết. Hạng người kiêu ngạo như vậy thật sự khiến người ta tức giận.
Cửu Linh Tử coi như không thấy Thái Hậu và Đô Úy đang hành lễ, quát hỏi Lâm Nhất đang chậm rãi sải bước:
- Chính là ngươi muốn tiêu diệt Thần Đạo môn ta? chính là ngươi muốn giết lão phu.
- Đúng!
Hai bên cách nhau hơn mười trượng, Lâm Nhất ngừng lại. Hắn thuận miệng đáp một câu, rồi nói với một người trong không trung:
- Đông Sơn Tử, trả lại trâm gài tóc mà đệ tử Lịch Nguyên của ngươi đã cướp của ta lại cho ta! Bằng không, lập tức chém chết không tha.
Ở trong lều trại quân doanh bị người đoạt đi trâm cài, qua ba bốn mươi năm vẫn nhớ mãi không quen.
Đông Sơn Tử không nói gì, Cửu Linh Tử thì tức giận đến râu rung rung. Mình đã tu tới tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, chính là một trong các cao thủ có số má của Hành Nguyệt châu, ai dám khinh thường? Nhưng người trẻ tuổi này liên tiếp đối địch với Thần Đạo môn, hiện giờ lại giết tới cửa, thân hãm vòng vây vẫn kiêu ngạo như vậy, thật sự khiến người ta không thể nhịn được nữa!
Cửu Linh Tử đang muốn phát tác thì trong lòng giật thót. Trong không trung đột nhiên có một bóng người rơi xuống, tiếp theo liền nổ tung thành một đoàn huyết vụ. Trong chớp mắt, người trẻ tuổi đã quay về chỗ, thong dong điềm tĩnh từ trong một Càn Khôn giới tìm ra một cây trâm dài bảy tấc, còn lầm bầm, đây chính là kết cục cướp đồ của lão tử.
Thái Hậu là người từ bi, vẫn vướng bận tung tích của Tiểu Nhi. Con Lừa nói sư phụ hắn đã tới dị vực, vị sư nương kia cũng tung tích không rõ. Từ đó về sau, hắn càng siêng năng cần cù, cũng càng thêm trung thành và tận tâm.
Khi Lữ Đô Úy đã nói ra tất cả những gì nên nói, dõi mắt nhìn về phía Thái Hậu. Đối phương mỉm cười đáp lại, tỏ ý khen ngợi! Mà Lâm Nhất ở bên cạnh nâng chén tự uống, khóe miệng nở nụ cười.
Hơn nửa canh giờ trôi qua, trời gần tới hoàng hôn. Một tia ánh sáng từ trong đại điện xẹt qua, khiến người ta hứng thú rã rời!
Đúng vào lúc này, Lâm Nhất đột nhiên ném bình ngọc trong tay. Rầm một cái, chén bát trên bàn biến thành một đống hỗn độn. Động tĩnh này trở nên hết sức chói tai trong đại điện.
Lữ Đô Úy không rõ nguyên do, sợ tới mức đột nhiên nhảy dựng lên, thần sắc kinh ngạc. Chẳng lẽ ta vừa rồi đã nói gì sai à.
Thái Hậu đứng dậy, mang theo vẻ quan tâm hỏi:
- Đạo trưởng, là rượu không hợp ý à.
Lâm Nhất dựa người ra sau, mang theo vẻ lười biếng nói:
- Tang Thậm Nhi, ta có lẽ có thể tìm được Tiểu Nhi và La Minh, ngươi có muốn biết không.
Thái Hậu khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Nô gia cũng chẳng tiếc! Nhưng triều dã Ô Kiền chắc chắn sẽ đại loạn, chỉ khổ cho bách tính bình dân!
Nàng ta do dự một chút lại nói tiếp:
- Dĩ vãng đã qua! Nô gia tuyệt đối sẽ không hỏi tung tích của Tiểu Nhi tỷ tỷ.
Lữ Đô Úy giống như nghe không hiểu hai người, lại thầm thở phào, xoay người đi ra ngoài. Mà hắn chưa ở trước cửa chuẩn bị xong tư thế thủ hộ dã bỗng nhiên hô lên:
- Quốc sư giá lâm.
Thái Hậu thần sắc khẽ động, quay lại hô ra ngoài cửa:
- Nô gia cung nghênh tiên trưởng giá lâm.
Thấy Lâm Nhất vẫn ngồi yên bất động, nàng ta cười áy náy, lập tức cúi đầu yên lặng đi ra ngoài.
Lúc này, Lâm Nhất giống như người thừa, bị vứt bỏ một mình trong đại điện trống vắng này. Sống bốn trăm năm thì làm sao? Ngoài thân phận và thủ đoạn giết người khiến người ta kính sợ ra thì hắn vẫn chẳng là gì trong mắt Tang Thậm Nhi cả. Thái Hậu, quyền bính trong tay, một cơn giận dữ là thây nằm trăm vạn! Lâm Nhất hắn nổi giận thì chết bao nhiêu người.
Lâm Nhất cười tự giễu, đứng dậy khoan thai bước ra ngoài cửa. Thái Hậu và Lữ Đô Úlà đang vội vàng hành lễ với người ta, hắn đi qua bên cạnh, giương mắt quan sát bốn phía.
Bên trong đình viện rộng lớn. Một người trung niên mặc đạo bào nhạt màu đang đứng. Trong không trung, một hai chục tu sĩ đã vây khốn đại điện. Hải Tân Tử, và cung phụng quân doanh Đông Sơn Tử trước kia cũng đều ở đây.
Người trong đình viện chính là Cửu Linh Tử, vẻ mặt âm trầm. nghe tin có người giết hai vị trưởng lão trong môn, hắn chẳng buồn bế quan, vội vàng dẫn theo nhân thủ chạy tới. Mà vừa tới nơi này, người trẻ tuổi trong đại điện lại vờ như không biết. Hạng người kiêu ngạo như vậy thật sự khiến người ta tức giận.
Cửu Linh Tử coi như không thấy Thái Hậu và Đô Úy đang hành lễ, quát hỏi Lâm Nhất đang chậm rãi sải bước:
- Chính là ngươi muốn tiêu diệt Thần Đạo môn ta? chính là ngươi muốn giết lão phu.
- Đúng!
Hai bên cách nhau hơn mười trượng, Lâm Nhất ngừng lại. Hắn thuận miệng đáp một câu, rồi nói với một người trong không trung:
- Đông Sơn Tử, trả lại trâm gài tóc mà đệ tử Lịch Nguyên của ngươi đã cướp của ta lại cho ta! Bằng không, lập tức chém chết không tha.
Ở trong lều trại quân doanh bị người đoạt đi trâm cài, qua ba bốn mươi năm vẫn nhớ mãi không quen.
Đông Sơn Tử không nói gì, Cửu Linh Tử thì tức giận đến râu rung rung. Mình đã tu tới tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, chính là một trong các cao thủ có số má của Hành Nguyệt châu, ai dám khinh thường? Nhưng người trẻ tuổi này liên tiếp đối địch với Thần Đạo môn, hiện giờ lại giết tới cửa, thân hãm vòng vây vẫn kiêu ngạo như vậy, thật sự khiến người ta không thể nhịn được nữa!
Cửu Linh Tử đang muốn phát tác thì trong lòng giật thót. Trong không trung đột nhiên có một bóng người rơi xuống, tiếp theo liền nổ tung thành một đoàn huyết vụ. Trong chớp mắt, người trẻ tuổi đã quay về chỗ, thong dong điềm tĩnh từ trong một Càn Khôn giới tìm ra một cây trâm dài bảy tấc, còn lầm bầm, đây chính là kết cục cướp đồ của lão tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.