Chương 1702: Tên đầu sỏ tất phải giết (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Đông Sơn Tử, một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, liền cứ như vậy mà chết.
Trước mắt bao người, còn có mấy vị cao thủ Nguyên Anh bọn Cửu Linh Tử ở đây, lại không ai có thể ngăn cản tất cả phát sinh. Chỉ một thoáng, trên trời dưới đất, lập tức lâm vào một mảng tĩnh mịch khiến người ta hít thở không thông.
Hai người Thái Hậu và Lữ Đô Úy được cho là kiến thức rộng rãi, cũng chấn kinh đứng đơ tại chỗ. Lâm đạo trưởng không thể nào còn lợi hại hơn cả quốc sư chứ.
Tự thấy đối phó muốn với một đệ tử Kim Đan hậu kỳ có thể nói là dễ như trở bàn tay, nhưng lại tuyệt đối không thể dứt khoát lưu loát như vậy. Hai mắt Cửu Linh Tử hơi co lại, nhìn chằm chằm Lâm Nhất, cả kinh nói:
- Ngươi... Ngươi rốt cuộc là tu vi gì? Vì sao phải đối địch với Thần Đạo môn ta.
Lâm Nhất vẫn ngắm nghía trâm cài trong tay, nghĩ chút rồi cất đi. Nghe vậy, ngẩng đầu nhìn ngẩng đầu nhìn về phía Cửu Linh Tử, hừ lạnh một tiếng, mở miệng mắng:
- Năm lần bảy lượt làm khó từ quân doanh biên ải đuổi tới Triệu gia ao và thôn Lũng Hạ, lão tử còn nghẹn đầy một bụng lửa mà không có chỗ phát tiết đây! Con mẹ nó ngươi còn dám giả bộ hồ đồ nữa à.
Nhất môn chi chủ, quốc sư Ô Kiền chưa từng bị người ta làm nhục như vậy? Trong cơn giận dữ, Cửu Linh Tử liền muốn phát tác. Lâm Nhất lại không thèm để ý tới hắn, nhướn mày, lạnh lùng nói:
- Vương đình Ô Kiền đối ngoại thì hiếu chiến, đối nội thì sưu cao thế nặng, quyền quý đều được cao lương cẩm tú, còn dân đen thì áo rách quần manh. Thần Đạo môn vẽ đường cho hươu chạy, mặc cho đệ tử tế luyện hồn sống ở biên ải. Đáng thương cho những binh sĩ phải hy sinh thân mình vì nước, về sau lại khó vào luân hồi.
Những lời này đầy khí phách. Mà Lâm Nhất lại không có hứng thú nói tiếp, quay đầu nhìn ra sau, thần sắc lười biếng vừa rồi đã biến mất, thay vào đó là sự uy nghiêm không thể kháng cự.
Thái Hậu đang thong dong tự nhiên bỗng nhiên trở nên bối rối. Nàng ta không nhịn được mà run run, vẻ mặt né tránh. Không biết là không thể đối mặt, hay là hỏi lòng thấy hổ thẹn! Lữ Đô Úy đứng cạnh nàng ta thì thầm thở dài, cúi đầu thật sâu.
Thần sắc Cửu Linh Tử biến ảo một trận, ngực phập phồng. Hắn vung ống tay áo tức giận quát lên:
- Hừ! Lão phu cho dù không nhìn ra tu vi của ngươi, nhưng lại không chấp nhận có người phóng túng! Ở đây khó có thể thi triển tay chân, ra khỏi thành đi.
Nói xong hắn bay lên trời, hiển nhiên là muốn tìm một nơi trống trải để ác chiến một phen. Mà hắn vừa bay lên không ba trượng thì thân hình đột nhiên khựng lại, không khỏi sợ hãi. Có người cười lạnh nói:
- Ha ha! Không nhìn ra tu vi của lão tử. Ngươi con mẹ nó còn dám xưng là lão phu.
Đúng vào lúc này, hai mươi tu sĩ bao gồm cả Cửu Linh Tử, nguyên thần chi lực đều bị trói buộc, ai nấy đứng đờ trong không trung, thần sắc hoảng loạn mà không thể giãy dụa. Ngay sau đó liền có người kiêu ngạo mắng:
- Lão tử giết người không cần ra khỏi thành! Đều con mẹ nó lăn xuống đây.
Tiên nhân đấu pháp, hai người ở trước cửa trước cửa chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn. Mà nhìn tất cả những gì khó bề tưởng tượng đó, Thái Hậu lờ mờ lộ ra vẻ hối hận, Lữ Đô Úy thì trong lòng run rẩy.
Bên trong đình viện chỉ còn lại một mình Lâm Nhất. Tay áo hắn phồng ra, hai tay ôm trước ngực ra kéo xuống. Lập tức bóng người rơi rụng, trong tiếng bùm bùm, hơn hai mươi tu sĩ trong không trung đều ngã xuống sàn đá trong sân, ai nấy chật vật vô cùng.
Đây đều là tu sĩ Nguyên Anh, tinh anh của Thần Đạo môn, là tiên trưởng lên trời xuống đất, vậy mà nguyên thần chi lực lại căn bản không thể chống đỡ. Bởi vậy có thể thấy được, tu sĩ Nguyên Thần đại thành, cảnh giới tu vi trước sau quả thật là như trời và đất!
Sau đó, Lâm Nhất tay vung nhanh, cấm pháp như mưa bay tới. Tu sĩ ngã xuống không biết phải làm gì, liền nhất nhất bị giam cầm, lần lượt lăn đến góc đình viện. Trong đó, Cửu Linh Tử lại thân bất do kỷ bay lên, hoảng sợ kinh hô:
- Tiền bối cứu mạng.
- Thủ hạ lưu tình.
Bùm.
Tiếng kêu cứu và tiếng cầu xin tha thứ vừa vang lên liền bị một tiếng vang thay thế. Chỉ thấy Lâm Nhất một quyền đánh nát thân thể của Cửu Linh Tử, đoạt Càn Khôn giới, móc ra Nguyên Anh bóp nát rồi thu hồi hồn phách, bắn ra ánh lửa đốt thây không để lại dấu vết, không ngờ như nước chảy mây trôi, thành thạo, tàn nhẫn.
- Ngươi.
Trong không trung đột nhiênxuất hiện một bóng người, thần sắc kinh ngạc. Ngơ ngẩn nhìn Lâm Nhất đang khí định thần nhàn trong đình viện, còn có một đống tu sĩ nằm ngổn ngang ở gốc tường, hắn trợn mắt há hốc mồm.
Trước mắt bao người, còn có mấy vị cao thủ Nguyên Anh bọn Cửu Linh Tử ở đây, lại không ai có thể ngăn cản tất cả phát sinh. Chỉ một thoáng, trên trời dưới đất, lập tức lâm vào một mảng tĩnh mịch khiến người ta hít thở không thông.
Hai người Thái Hậu và Lữ Đô Úy được cho là kiến thức rộng rãi, cũng chấn kinh đứng đơ tại chỗ. Lâm đạo trưởng không thể nào còn lợi hại hơn cả quốc sư chứ.
Tự thấy đối phó muốn với một đệ tử Kim Đan hậu kỳ có thể nói là dễ như trở bàn tay, nhưng lại tuyệt đối không thể dứt khoát lưu loát như vậy. Hai mắt Cửu Linh Tử hơi co lại, nhìn chằm chằm Lâm Nhất, cả kinh nói:
- Ngươi... Ngươi rốt cuộc là tu vi gì? Vì sao phải đối địch với Thần Đạo môn ta.
Lâm Nhất vẫn ngắm nghía trâm cài trong tay, nghĩ chút rồi cất đi. Nghe vậy, ngẩng đầu nhìn ngẩng đầu nhìn về phía Cửu Linh Tử, hừ lạnh một tiếng, mở miệng mắng:
- Năm lần bảy lượt làm khó từ quân doanh biên ải đuổi tới Triệu gia ao và thôn Lũng Hạ, lão tử còn nghẹn đầy một bụng lửa mà không có chỗ phát tiết đây! Con mẹ nó ngươi còn dám giả bộ hồ đồ nữa à.
Nhất môn chi chủ, quốc sư Ô Kiền chưa từng bị người ta làm nhục như vậy? Trong cơn giận dữ, Cửu Linh Tử liền muốn phát tác. Lâm Nhất lại không thèm để ý tới hắn, nhướn mày, lạnh lùng nói:
- Vương đình Ô Kiền đối ngoại thì hiếu chiến, đối nội thì sưu cao thế nặng, quyền quý đều được cao lương cẩm tú, còn dân đen thì áo rách quần manh. Thần Đạo môn vẽ đường cho hươu chạy, mặc cho đệ tử tế luyện hồn sống ở biên ải. Đáng thương cho những binh sĩ phải hy sinh thân mình vì nước, về sau lại khó vào luân hồi.
Những lời này đầy khí phách. Mà Lâm Nhất lại không có hứng thú nói tiếp, quay đầu nhìn ra sau, thần sắc lười biếng vừa rồi đã biến mất, thay vào đó là sự uy nghiêm không thể kháng cự.
Thái Hậu đang thong dong tự nhiên bỗng nhiên trở nên bối rối. Nàng ta không nhịn được mà run run, vẻ mặt né tránh. Không biết là không thể đối mặt, hay là hỏi lòng thấy hổ thẹn! Lữ Đô Úy đứng cạnh nàng ta thì thầm thở dài, cúi đầu thật sâu.
Thần sắc Cửu Linh Tử biến ảo một trận, ngực phập phồng. Hắn vung ống tay áo tức giận quát lên:
- Hừ! Lão phu cho dù không nhìn ra tu vi của ngươi, nhưng lại không chấp nhận có người phóng túng! Ở đây khó có thể thi triển tay chân, ra khỏi thành đi.
Nói xong hắn bay lên trời, hiển nhiên là muốn tìm một nơi trống trải để ác chiến một phen. Mà hắn vừa bay lên không ba trượng thì thân hình đột nhiên khựng lại, không khỏi sợ hãi. Có người cười lạnh nói:
- Ha ha! Không nhìn ra tu vi của lão tử. Ngươi con mẹ nó còn dám xưng là lão phu.
Đúng vào lúc này, hai mươi tu sĩ bao gồm cả Cửu Linh Tử, nguyên thần chi lực đều bị trói buộc, ai nấy đứng đờ trong không trung, thần sắc hoảng loạn mà không thể giãy dụa. Ngay sau đó liền có người kiêu ngạo mắng:
- Lão tử giết người không cần ra khỏi thành! Đều con mẹ nó lăn xuống đây.
Tiên nhân đấu pháp, hai người ở trước cửa trước cửa chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn. Mà nhìn tất cả những gì khó bề tưởng tượng đó, Thái Hậu lờ mờ lộ ra vẻ hối hận, Lữ Đô Úy thì trong lòng run rẩy.
Bên trong đình viện chỉ còn lại một mình Lâm Nhất. Tay áo hắn phồng ra, hai tay ôm trước ngực ra kéo xuống. Lập tức bóng người rơi rụng, trong tiếng bùm bùm, hơn hai mươi tu sĩ trong không trung đều ngã xuống sàn đá trong sân, ai nấy chật vật vô cùng.
Đây đều là tu sĩ Nguyên Anh, tinh anh của Thần Đạo môn, là tiên trưởng lên trời xuống đất, vậy mà nguyên thần chi lực lại căn bản không thể chống đỡ. Bởi vậy có thể thấy được, tu sĩ Nguyên Thần đại thành, cảnh giới tu vi trước sau quả thật là như trời và đất!
Sau đó, Lâm Nhất tay vung nhanh, cấm pháp như mưa bay tới. Tu sĩ ngã xuống không biết phải làm gì, liền nhất nhất bị giam cầm, lần lượt lăn đến góc đình viện. Trong đó, Cửu Linh Tử lại thân bất do kỷ bay lên, hoảng sợ kinh hô:
- Tiền bối cứu mạng.
- Thủ hạ lưu tình.
Bùm.
Tiếng kêu cứu và tiếng cầu xin tha thứ vừa vang lên liền bị một tiếng vang thay thế. Chỉ thấy Lâm Nhất một quyền đánh nát thân thể của Cửu Linh Tử, đoạt Càn Khôn giới, móc ra Nguyên Anh bóp nát rồi thu hồi hồn phách, bắn ra ánh lửa đốt thây không để lại dấu vết, không ngờ như nước chảy mây trôi, thành thạo, tàn nhẫn.
- Ngươi.
Trong không trung đột nhiênxuất hiện một bóng người, thần sắc kinh ngạc. Ngơ ngẩn nhìn Lâm Nhất đang khí định thần nhàn trong đình viện, còn có một đống tu sĩ nằm ngổn ngang ở gốc tường, hắn trợn mắt há hốc mồm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.