Chương 1004: Mưu đồ (1)
Duệ Quang
04/10/2021
Một thần thức cường đại hơn thình lình xuất hiện, theo đó là một tiếng quát chói tai vang lên...
- Vệ Tòng chớ đi! Đợi bản tông thanh lý môn hộ...
Lâm Nhất cũng không xa lạ gì người tới. Tại sao hắn lại tới đây...?
Trong lúc suy nghĩ, Lâm Nhất lại thoáng ngẩn người ra. Vệ Tòng không ngờ hoàn toàn không dừng lại, lao đầu vào trong dòng suối đen, bên trong sơn động chỉ còn lại giọng nói oán giận của ông ta...
- Lâm Nhất, sau này chúng ta còn gặp lại!
Tình hình thay đổi quá đột ngột, Lâm Nhất chưa kịp suy nghĩ nhiều, dưới chân thoáng động lại xông về phía dòng suối đen. Trong phút chốc, một bóng dáng hiên ngang xuất hiện ở trong sơn động, theo đó là một tiếng lẩm bẩm:
- Thật sự chạy rất nhanh!
...
Trong dòng suối đen không phải là nước suối thật sự, mà là tập trung sương mù màu đen không tan, chậm rãi bay lên.
Một hang động tối đen xuất hiện ở dưới chân, trong thần thức của Lâm Nhất vẫn không phát hiện ra bóng dáng của Vệ Tòng cùng với Thu Thái Doanh. Trong tay cầm Kim Long kiếm, Lâm Nhất cẩn thận đi xuống.
Chỉ một thoáng, hắn đã đi sâu hơn mười trượng, hang động đột nhiên trở nên chật hẹp giống như đáy giếng. Chỉ chưa đủ ba thước nhưng sương mù màu đen càng thêm nồng đậm, lộ ra khí âm hàn làm người ta sợ hãi. Rõ ràng tiếp tục đi xuống không phải là hành động sáng suốt.
Chưa đến chỗ đáy giếng, thân hình Lâm Nhất chuyển động, đúng lúc chui vào một cửa động nối liền. Sau khi quan sát khắp nơi, hắn theo sơn động trước mắt chạy vội về phía trước. Sau khi chạy vào ba thước chính là một huyệt động nhỏ không dễ nhận ra, trong sương mù màu đen nặng nề có một bóng người màu trắng như có như không.
...
Khi sơn động trở nên lớn hơn, một mạch nước ngầm xuất hiện ở trước mặt của Lâm Nhất. Hắn đang muốn nghĩ cách rời đi lại nghe một giọng nói quen thuộc vang lên ở phía sau...
- Ha ha! Đúng là không mời mà gặp! Lâm Nhất, có thể đi cùng Yến mỗ không?
Nghe tiếng, Lâm Nhất chỉ đành phải dừng chân, chậm rãi quay người lại. Người đến là tông chủ của Chính Dương tông hiện nay, người quen cũ của hắn - Yến Khởi. Hắn bước vào không trung, lập tức đến gần. Thân hình rơi xuống, lại mặt mày hớn hở cười nói:
- Sau khi từ Hắc Thủy Nhai đi ra, ngẫu nhiên cảm thấy dưới chân núi có khí cơ dao động yếu ớt, lúc này mới theo dấu vết đến đây. Ta vốn tưởng rằng có thể bắt được Vệ Tòng, không nghĩ tới lại gặp được người quen cũ là ngươi! Ha ha! Đúng là niềm vui bất ngờ!
Yến Khởi dừng bước cách bên bờ mạch nước ngần hơn ba trượng. Lâm Nhất khẽ cười, chắp tay nói:
- Không hẹn mà gặp Yến tông chủ, đúng là may mắn!
Thấy vẻ mặt Lâm Nhất thản nhiên, Yến Khởi lơ đễnh khoát tay. Sau khi quan sát hắn từ trên xuống dưới, Yến Khởi vuốt râu khẽ gật đầu, có chút vui mừng nói:
- Đã nhiều năm như vậy, ngươi không chỉ bình yên vô sự, còn tu thành Kim Đan, quả nhiên là rất đáng mừng! Bản thân ta là Tông chủ Chính Dương tông, sao có thể mặc cho ngươi ở bên ngoài một mình bị người khi dễ được. Nếu vừa rồi tới chậm một bước, chẳng phải sẽ tạo thành sai lầm lớn sao!
- Như vậy, cảm ơn...
Đối phương đã nói như vậy, Lâm Nhất không khỏi nghẹn lời.
Yến Khởi chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt ngạo nghễ còn nói:
- Lâm Nhất, theo ta trở về núi thôi! Không nói đến Đan Dương Sơn đã không còn như trước kia, còn có người quen cũ cùng hậu nhân của ngươi đang nhớ ngươi đấy!
- Hậu nhân?
Lâm Nhất không hiểu. Hoảng sợ vô số năm, kẻ thù không ít người, người quen cũ cũng có một ít, nhưng hậu nhân này lại từ đâu ra?
- Không cần suy nghĩ nhiều, trở về núi sẽ biết!
Yến Khởi không cần suy nghĩ vung tay lên, chỉ đợi Lâm Nhất lên tiếng trả lời.
Đan Dương Sơn đã không còn như trước! Yến tông chủ trước mắt sao có thể là Yến các chủ trước kia! Lâm Nhất cân nhắc một lát, dứt khoát nói rõ, nói:
- Yến tông chủ nhiệt tình quan tâm, khiến ta rất cảm phục! Nhưng Công Dã Bình cùng Công Dã Mạc của Hắc Sơn tông chính là kẻ tử thù của Lâm Nhất, ta muốn đi vào Hắc Sơn tìm kiếm một lần, để tìm được báo thù cơ hội! Đợi sau này có thời gian rảnh rỗi...
Không đợi Lâm Nhất nói hết lời, Yến Khởi đã ngắt lời:
- Không cần nhiều lời, Yến mỗ đi theo ngươi tới Hắc Sơn một chuyến!
Y điểm chân phóng lên trên không trung, cao giọng nói:
- Ngươi không phải biết độn thuật sao? Đi theo ta...
Nhìn Yến Khởi tiến vào trong vách đá không thấy bóng dáng, Lâm Nhất khẽ nhíu mày. Hắn nghĩ kĩ nghĩ, trên thân có một tầng ánh sáng màu vàng quấn quanh...
Đi qua phía sau vách đá mấy trăm trượng, Lâm Nhất đã trở lại trên mặt đất. Tuyết lớn vẫn đang trời, trên bầu trời mịt mờ là bóng dáng Yến Khởi đang đứng ngạo nghễ, có khí thế ép người...
- Lần này đi, chỉ cần gặp hai người ngươi đã nói tới, Yến mỗ sẽ tự tay giết cho ngươi!
Lâm Nhất đạp trên một thanh phi kiếm tầm thường đi tới không trung, chắp tay nhìn về phía Yến Khởi cảm ơn:
- Không cần Yến tông chủ làm thay, ta...
- Vệ Tòng chớ đi! Đợi bản tông thanh lý môn hộ...
Lâm Nhất cũng không xa lạ gì người tới. Tại sao hắn lại tới đây...?
Trong lúc suy nghĩ, Lâm Nhất lại thoáng ngẩn người ra. Vệ Tòng không ngờ hoàn toàn không dừng lại, lao đầu vào trong dòng suối đen, bên trong sơn động chỉ còn lại giọng nói oán giận của ông ta...
- Lâm Nhất, sau này chúng ta còn gặp lại!
Tình hình thay đổi quá đột ngột, Lâm Nhất chưa kịp suy nghĩ nhiều, dưới chân thoáng động lại xông về phía dòng suối đen. Trong phút chốc, một bóng dáng hiên ngang xuất hiện ở trong sơn động, theo đó là một tiếng lẩm bẩm:
- Thật sự chạy rất nhanh!
...
Trong dòng suối đen không phải là nước suối thật sự, mà là tập trung sương mù màu đen không tan, chậm rãi bay lên.
Một hang động tối đen xuất hiện ở dưới chân, trong thần thức của Lâm Nhất vẫn không phát hiện ra bóng dáng của Vệ Tòng cùng với Thu Thái Doanh. Trong tay cầm Kim Long kiếm, Lâm Nhất cẩn thận đi xuống.
Chỉ một thoáng, hắn đã đi sâu hơn mười trượng, hang động đột nhiên trở nên chật hẹp giống như đáy giếng. Chỉ chưa đủ ba thước nhưng sương mù màu đen càng thêm nồng đậm, lộ ra khí âm hàn làm người ta sợ hãi. Rõ ràng tiếp tục đi xuống không phải là hành động sáng suốt.
Chưa đến chỗ đáy giếng, thân hình Lâm Nhất chuyển động, đúng lúc chui vào một cửa động nối liền. Sau khi quan sát khắp nơi, hắn theo sơn động trước mắt chạy vội về phía trước. Sau khi chạy vào ba thước chính là một huyệt động nhỏ không dễ nhận ra, trong sương mù màu đen nặng nề có một bóng người màu trắng như có như không.
...
Khi sơn động trở nên lớn hơn, một mạch nước ngầm xuất hiện ở trước mặt của Lâm Nhất. Hắn đang muốn nghĩ cách rời đi lại nghe một giọng nói quen thuộc vang lên ở phía sau...
- Ha ha! Đúng là không mời mà gặp! Lâm Nhất, có thể đi cùng Yến mỗ không?
Nghe tiếng, Lâm Nhất chỉ đành phải dừng chân, chậm rãi quay người lại. Người đến là tông chủ của Chính Dương tông hiện nay, người quen cũ của hắn - Yến Khởi. Hắn bước vào không trung, lập tức đến gần. Thân hình rơi xuống, lại mặt mày hớn hở cười nói:
- Sau khi từ Hắc Thủy Nhai đi ra, ngẫu nhiên cảm thấy dưới chân núi có khí cơ dao động yếu ớt, lúc này mới theo dấu vết đến đây. Ta vốn tưởng rằng có thể bắt được Vệ Tòng, không nghĩ tới lại gặp được người quen cũ là ngươi! Ha ha! Đúng là niềm vui bất ngờ!
Yến Khởi dừng bước cách bên bờ mạch nước ngần hơn ba trượng. Lâm Nhất khẽ cười, chắp tay nói:
- Không hẹn mà gặp Yến tông chủ, đúng là may mắn!
Thấy vẻ mặt Lâm Nhất thản nhiên, Yến Khởi lơ đễnh khoát tay. Sau khi quan sát hắn từ trên xuống dưới, Yến Khởi vuốt râu khẽ gật đầu, có chút vui mừng nói:
- Đã nhiều năm như vậy, ngươi không chỉ bình yên vô sự, còn tu thành Kim Đan, quả nhiên là rất đáng mừng! Bản thân ta là Tông chủ Chính Dương tông, sao có thể mặc cho ngươi ở bên ngoài một mình bị người khi dễ được. Nếu vừa rồi tới chậm một bước, chẳng phải sẽ tạo thành sai lầm lớn sao!
- Như vậy, cảm ơn...
Đối phương đã nói như vậy, Lâm Nhất không khỏi nghẹn lời.
Yến Khởi chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt ngạo nghễ còn nói:
- Lâm Nhất, theo ta trở về núi thôi! Không nói đến Đan Dương Sơn đã không còn như trước kia, còn có người quen cũ cùng hậu nhân của ngươi đang nhớ ngươi đấy!
- Hậu nhân?
Lâm Nhất không hiểu. Hoảng sợ vô số năm, kẻ thù không ít người, người quen cũ cũng có một ít, nhưng hậu nhân này lại từ đâu ra?
- Không cần suy nghĩ nhiều, trở về núi sẽ biết!
Yến Khởi không cần suy nghĩ vung tay lên, chỉ đợi Lâm Nhất lên tiếng trả lời.
Đan Dương Sơn đã không còn như trước! Yến tông chủ trước mắt sao có thể là Yến các chủ trước kia! Lâm Nhất cân nhắc một lát, dứt khoát nói rõ, nói:
- Yến tông chủ nhiệt tình quan tâm, khiến ta rất cảm phục! Nhưng Công Dã Bình cùng Công Dã Mạc của Hắc Sơn tông chính là kẻ tử thù của Lâm Nhất, ta muốn đi vào Hắc Sơn tìm kiếm một lần, để tìm được báo thù cơ hội! Đợi sau này có thời gian rảnh rỗi...
Không đợi Lâm Nhất nói hết lời, Yến Khởi đã ngắt lời:
- Không cần nhiều lời, Yến mỗ đi theo ngươi tới Hắc Sơn một chuyến!
Y điểm chân phóng lên trên không trung, cao giọng nói:
- Ngươi không phải biết độn thuật sao? Đi theo ta...
Nhìn Yến Khởi tiến vào trong vách đá không thấy bóng dáng, Lâm Nhất khẽ nhíu mày. Hắn nghĩ kĩ nghĩ, trên thân có một tầng ánh sáng màu vàng quấn quanh...
Đi qua phía sau vách đá mấy trăm trượng, Lâm Nhất đã trở lại trên mặt đất. Tuyết lớn vẫn đang trời, trên bầu trời mịt mờ là bóng dáng Yến Khởi đang đứng ngạo nghễ, có khí thế ép người...
- Lần này đi, chỉ cần gặp hai người ngươi đã nói tới, Yến mỗ sẽ tự tay giết cho ngươi!
Lâm Nhất đạp trên một thanh phi kiếm tầm thường đi tới không trung, chắp tay nhìn về phía Yến Khởi cảm ơn:
- Không cần Yến tông chủ làm thay, ta...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.