Chương 1005: Mưu đồ (2)
Duệ Quang
04/10/2021
Ai ngờ, hắn lại bị ngắt lời. Đối phương cười khoe khoang, nói:
- Theo ta biết, Công Dã Bình chính là tu vi Kim Đan trung kỳ. Công Dã Mạc lại là đệ tử ngoại môn trước đây ẩn nấp ở Đan Dương Sơn ta, là người trong tộc của Công Dã Can, đã đạt tới tu vi Kim Đan hậu kỳ. Ngươi nghĩ rằng ngươi giết được bọn họ sao?
Thấy Lâm Nhất im lặng, Yến Khởi cười trấn an nói:
- Ngươi có Chính Dương tông làm chỗ dựa cho ngươi, không cần lo lắng! Đi theo ta...
Dưới chân y bước nhẹ, đạp vào trong không trung rời đi giống như dung nhập vào trong gió tuyết bay khắp bầu trời, lặng lẽ biến mất ở phía xa.
Tu sĩ Nguyên Anh quả thật không tầm thường! Ngự không rời đi, tốc độ nhanh tới kinh người! Lâm Nhất mím môi, vẻ mặt không hề vui vẻ, nhưng vẫn cố gắng ngự kiếm đi theo.
Yến Khởi từng để ý tới phi kiếm dưới chân Lâm Nhất nhưng không muốn nói gì. Dọc đường đi, hai người không nói chuyện.
Hơn một canh giờ qua đi, tuyết bay đầy trời đã ngừng lại, trong núi sâu tuyết phủ hiện ra một ngọn núi tuyết cao vạn trượng cao vút trong mây, cảnh tượng bất phàm khiến người ta phải chú ý.
Yến Khởi cười ha hả một tiếng, không phân trần với Lâm Nhất phía sau mà trực tiếp chạy về phía ngọn núi kia. Chưa đến gần, y đã gào to:
- Công Dã Mạc, Công Dã Bình ở đâu...!
Giọng y vang vọng trong trời mây, chấn động ngàn dặm, mấy ngọn núi tuyết gần đó không chịu nổi đã ầm ầm đổ nát.
Tay Yến Khởi vuốt chòm râu, thần thái ngạo nghễ. Y đứng trên trời cao, khinh thường nhìn thiên hạ, giống như dạp tất cả Hắc Sơn tông ở dưới chân. Cách hai mươi trượng, Lâm Nhất thoáng liếc nhìn nhưng không nói gì.
Chốc lát sau, một đạo kiếm hồng từ phía dưới bay tới. Đó chính là một vị nam tử trung niên Trúc Cơ sơ kỳ, sợ hãi thi lễ nói:
- Người tiền bối gọi đã rời khỏi Hắc Sơn từ lâu. Vãn bối không dám che giấu. Đại trận phong núi của ta vẫn chưa mở ra, mời tiền bối tùy ý kiểm tra...
Đây là sơn môn của Hắc Sơn tông, đại trận phong núi không có động tĩnh gì, thần thức lướt qua là có thể biết hết tình cảnh trên núi. Nam tử Trúc Cơ sơ kỳ này không phải là người có tu vĩ cao nhất ở đây.
Trong các dãy núi băng có một nơi gọi là Hắc Sơn, bản thân đã kỳ lạ. Đại trận phong núi của một tông môn chỉ là thùng rỗng kêu to, càng ngoài dự đoán mọi người. Còn nữa, những người có tu vi cao đi đâu? Đám người Tông chủ Công Dã Can cùng với Công Dã Bình lại đi đâu? Hắc Sơn tông từng không ai bì nổi, sao không chịu nổi như vậy?
Tuy trong lòng có nghi ngờ, nhưng thần thức thấy được không phải giả. Vì thế khi Lâm Nhất kinh ngạc, Yến Khởi tự nhiên lẩm bẩm một mình:
- Bản tông ngược lại muốn xem thử Công Dã Can rốt cuộc muốn trốn đến khi nào! Hừ!
Hắn không để ý tới người kia, trái lại quay đầu hỏi:
- Lâm Nhất, có muốn vào núi tự mình tìm kiếm một lần không?
Lâm Nhất khẽ lắc đầu, chắp tay nói:
- Cảm ơn Yến tông chủ đã đi cùng tại hạ chuyến này...
Hắn nói không sao, đối phương đương nhiên xua tay nói:
- Đây là chuyện nên làm, ngươi không cần nhiều lời! Thế nào? Ngươi theo ta trở về núi chứ...
Thấy Lâm Nhất lộ vẻ suy nghĩ, Yến Khởi nhíu mày lại nói:
- Ngươi sẽ không nghĩ tới chuyện tìm Nhạc Thành Tử của Huyền Thiên môn gây phiền phức chứ?
Lâm Nhất nhướng mày, cười không tỏ thái độ nói:
- Nếu có thể như vậy được. Ta sao có thể là người không biết trời cao đất rộng như vậy chứ?
- Người thông minh sẽ tự hiểu mình, người tự hiểu mình cũng sẽ thông minh! Lâm Nhất, ngươi đúng là hiếm khi tự hiểu lấy mình như vậy! Ngươi theo ta quay về Đan Dương Sơn, bản tông sẽ không bạc đãi ngươi...
Không cần suy nghĩ đã ném lại một câu, Yến Khởi lập tức xoay người rời đi.
Lúc tới khiến cho mọi người chú ý, nhưng tất cả những gì vừa xảy ra lại giống như được người nào đó đoán trước. Lâm Nhất nhìn theo bóng lưng của Yến Khởi thầm than nở. Hắn đang tính toán, trong thức hải đột nhiên truyền đến giọng nói của lão Long...
- Một tiểu tử Nguyên Anh sơ kỳ cũng dám càn rỡ như thế! Thế đạo này đúng là suy sụp rồi!
Lão Long bất thình lình xúc động khiến người ta không thể nào đoán được! Ai ngờ lão còn nói thêm:
- Đan Dương Sơn? Lại không phải là nơi có Hỏa linh mạch kia sao! Ngươi đừng lắm lời nữa, đi theo y đi!
Rốt cuộc ai đang lắm lời chứ? Trên đời này còn có người nào kiêu ngạo hơn lão Long ngươi sao! Quay về Đan Dương Sơn, ngươi có mưu đồ, hắn cũng có mưu đồ, Lâm Nhất ta lại mưu đồ gì? Chỗ đó chung quy cũng phải đi về xem! Tuy nhiên...!
Trong lòng có chút ngột ngạt, lại thấy Yến Khởi phía xa đang muốn xoay người lại, Lâm Nhất không chút hoang mang đi theo, đối phương cao giọng nói:
- Vừa rồi là tu sĩ Kim Đan, dù sao cũng có một hai cái pháp bảo bên người! Cái này đưa cho ngươi...
Lâm Nhất thuận lợi nhận lấy một vật. Đó là một thanh pháp bảo phi kiếm, nhìn dáng vẻ không tệ. Hắn do dự muốn nói, đối phương xem thường khoát tay nói:
- Có chuyện trở về núi lại nói...!
- Theo ta biết, Công Dã Bình chính là tu vi Kim Đan trung kỳ. Công Dã Mạc lại là đệ tử ngoại môn trước đây ẩn nấp ở Đan Dương Sơn ta, là người trong tộc của Công Dã Can, đã đạt tới tu vi Kim Đan hậu kỳ. Ngươi nghĩ rằng ngươi giết được bọn họ sao?
Thấy Lâm Nhất im lặng, Yến Khởi cười trấn an nói:
- Ngươi có Chính Dương tông làm chỗ dựa cho ngươi, không cần lo lắng! Đi theo ta...
Dưới chân y bước nhẹ, đạp vào trong không trung rời đi giống như dung nhập vào trong gió tuyết bay khắp bầu trời, lặng lẽ biến mất ở phía xa.
Tu sĩ Nguyên Anh quả thật không tầm thường! Ngự không rời đi, tốc độ nhanh tới kinh người! Lâm Nhất mím môi, vẻ mặt không hề vui vẻ, nhưng vẫn cố gắng ngự kiếm đi theo.
Yến Khởi từng để ý tới phi kiếm dưới chân Lâm Nhất nhưng không muốn nói gì. Dọc đường đi, hai người không nói chuyện.
Hơn một canh giờ qua đi, tuyết bay đầy trời đã ngừng lại, trong núi sâu tuyết phủ hiện ra một ngọn núi tuyết cao vạn trượng cao vút trong mây, cảnh tượng bất phàm khiến người ta phải chú ý.
Yến Khởi cười ha hả một tiếng, không phân trần với Lâm Nhất phía sau mà trực tiếp chạy về phía ngọn núi kia. Chưa đến gần, y đã gào to:
- Công Dã Mạc, Công Dã Bình ở đâu...!
Giọng y vang vọng trong trời mây, chấn động ngàn dặm, mấy ngọn núi tuyết gần đó không chịu nổi đã ầm ầm đổ nát.
Tay Yến Khởi vuốt chòm râu, thần thái ngạo nghễ. Y đứng trên trời cao, khinh thường nhìn thiên hạ, giống như dạp tất cả Hắc Sơn tông ở dưới chân. Cách hai mươi trượng, Lâm Nhất thoáng liếc nhìn nhưng không nói gì.
Chốc lát sau, một đạo kiếm hồng từ phía dưới bay tới. Đó chính là một vị nam tử trung niên Trúc Cơ sơ kỳ, sợ hãi thi lễ nói:
- Người tiền bối gọi đã rời khỏi Hắc Sơn từ lâu. Vãn bối không dám che giấu. Đại trận phong núi của ta vẫn chưa mở ra, mời tiền bối tùy ý kiểm tra...
Đây là sơn môn của Hắc Sơn tông, đại trận phong núi không có động tĩnh gì, thần thức lướt qua là có thể biết hết tình cảnh trên núi. Nam tử Trúc Cơ sơ kỳ này không phải là người có tu vĩ cao nhất ở đây.
Trong các dãy núi băng có một nơi gọi là Hắc Sơn, bản thân đã kỳ lạ. Đại trận phong núi của một tông môn chỉ là thùng rỗng kêu to, càng ngoài dự đoán mọi người. Còn nữa, những người có tu vi cao đi đâu? Đám người Tông chủ Công Dã Can cùng với Công Dã Bình lại đi đâu? Hắc Sơn tông từng không ai bì nổi, sao không chịu nổi như vậy?
Tuy trong lòng có nghi ngờ, nhưng thần thức thấy được không phải giả. Vì thế khi Lâm Nhất kinh ngạc, Yến Khởi tự nhiên lẩm bẩm một mình:
- Bản tông ngược lại muốn xem thử Công Dã Can rốt cuộc muốn trốn đến khi nào! Hừ!
Hắn không để ý tới người kia, trái lại quay đầu hỏi:
- Lâm Nhất, có muốn vào núi tự mình tìm kiếm một lần không?
Lâm Nhất khẽ lắc đầu, chắp tay nói:
- Cảm ơn Yến tông chủ đã đi cùng tại hạ chuyến này...
Hắn nói không sao, đối phương đương nhiên xua tay nói:
- Đây là chuyện nên làm, ngươi không cần nhiều lời! Thế nào? Ngươi theo ta trở về núi chứ...
Thấy Lâm Nhất lộ vẻ suy nghĩ, Yến Khởi nhíu mày lại nói:
- Ngươi sẽ không nghĩ tới chuyện tìm Nhạc Thành Tử của Huyền Thiên môn gây phiền phức chứ?
Lâm Nhất nhướng mày, cười không tỏ thái độ nói:
- Nếu có thể như vậy được. Ta sao có thể là người không biết trời cao đất rộng như vậy chứ?
- Người thông minh sẽ tự hiểu mình, người tự hiểu mình cũng sẽ thông minh! Lâm Nhất, ngươi đúng là hiếm khi tự hiểu lấy mình như vậy! Ngươi theo ta quay về Đan Dương Sơn, bản tông sẽ không bạc đãi ngươi...
Không cần suy nghĩ đã ném lại một câu, Yến Khởi lập tức xoay người rời đi.
Lúc tới khiến cho mọi người chú ý, nhưng tất cả những gì vừa xảy ra lại giống như được người nào đó đoán trước. Lâm Nhất nhìn theo bóng lưng của Yến Khởi thầm than nở. Hắn đang tính toán, trong thức hải đột nhiên truyền đến giọng nói của lão Long...
- Một tiểu tử Nguyên Anh sơ kỳ cũng dám càn rỡ như thế! Thế đạo này đúng là suy sụp rồi!
Lão Long bất thình lình xúc động khiến người ta không thể nào đoán được! Ai ngờ lão còn nói thêm:
- Đan Dương Sơn? Lại không phải là nơi có Hỏa linh mạch kia sao! Ngươi đừng lắm lời nữa, đi theo y đi!
Rốt cuộc ai đang lắm lời chứ? Trên đời này còn có người nào kiêu ngạo hơn lão Long ngươi sao! Quay về Đan Dương Sơn, ngươi có mưu đồ, hắn cũng có mưu đồ, Lâm Nhất ta lại mưu đồ gì? Chỗ đó chung quy cũng phải đi về xem! Tuy nhiên...!
Trong lòng có chút ngột ngạt, lại thấy Yến Khởi phía xa đang muốn xoay người lại, Lâm Nhất không chút hoang mang đi theo, đối phương cao giọng nói:
- Vừa rồi là tu sĩ Kim Đan, dù sao cũng có một hai cái pháp bảo bên người! Cái này đưa cho ngươi...
Lâm Nhất thuận lợi nhận lấy một vật. Đó là một thanh pháp bảo phi kiếm, nhìn dáng vẻ không tệ. Hắn do dự muốn nói, đối phương xem thường khoát tay nói:
- Có chuyện trở về núi lại nói...!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.