Chương 241: ngọc bội (1)
Duệ Quang
02/03/2021
- Ở dưới Phích Lịch Đạn của Sơn Nhân, vạn vật đều thành bột mịn...
Thần Uy Sơn Nhân kiệt kiệt cười quái dị hơi ngưng lại, chỉ thấy trên đỉnh núi, cuồng phong thổi qua, yên vụ biến mất không còn tăm hơi. Cách hơn mười trượng, thanh niên kia vẫn thong dong đứng tại nguyên chỗ, tay áo không động, thần sắc như thường.
Thấy thế, Thần Uy Sơn Nhân không khỏi lùi về sau một bước, ngạc nhiên kinh hoảng. Hơn mười viên Phích Lịch Đạn, dù là mãnh hổ cũng có thể oanh thành mảnh vỡ! Phích Lịch Đạn uy lực to lớn như thế, lại không lay động được người trẻ tuổi kia. Trong lòng hắn không khỏi kinh hãi, quay đầu lại nhìn phía sau, cắn răng một cái, từ trong lòng móc ra một viên cầu to bằng nắm tay, con mắt hơi chuyển động nói:
- Nếu ngươi dám tiếp được Chấn Thiên Lôi này, Sơn Nhân ta mặc ngươi xâu xé!
Lời còn chưa dứt, cánh tay của Thần Uy Sơn Nhân run lên, viên cầu mang theo tiếng gió ô ô đập về phía Lâm Nhất. Cùng lúc đó, hai tay của hắn liên tục, lại tung hơn mười viên cầu nhỏ, sau đó cũng không quay đầu lại, xoay người nhảy xuống núi.
Uy lực của Phích Lịch Đạn không tầm thường, nếu không phải vòng linh khí bảo hộ che khuất ở quanh người, cũng sẽ bị nổ thành thịt nát.
Thần Uy Sơn Nhân kia gian xảo ác độc, hiện tại lại tung viên cầu to lớn hơn, không cần nghĩ, cái này sẽ càng lợi hại, vốn không phải thân thể phàm thai có thể ‘tiêu thụ'. Trách không được người này hành sự không chút kiêng kỵ, biết Thiên Long phái đi qua nơi đây, còn dám làm việc thương thiên hại lý.
Không nghĩ nhiều nữa, thân hình Lâm Nhất loáng một cái, liền nhảy vọt đến giữa không trung, hai tay của hắn quơ tới, cách không nhiếp lên hơn mười viên cầu to nhỏ, thủ quyết chỉ dẫn, hơn mười viên cầu càng nhanh chóng hơn đập trở lại.
Thần Uy Sơn Nhân vừa nhảy xuống núi, đang định phát lực lao nhanh, lại nghe phía sau có tiếng gió, trong lòng biết không ổn, sợ là Chấn Thiên Lôi và Phích Lịch Đạn tung đi lại không nghe sai khiến. Hắn vội né tránh, nhưng những viên cầu kia thế đi càng nhanh, nháy mắt đã đến phía sau.
Thần Uy Sơn Nhân đã không thể tránh khỏi.
- Oanh...
Một tiếng nổ vang kinh thiên động địa, như kinh lôi bình địa, chấn động lòng người. Phích Lịch Đạn mang theo Chấn Thiên Lôi, đồng thời nổ vang ở bên người Thần Uy Sơn Nhân.
Theo một đoàn yên vụ bay lên, tiếp theo đó là tàn chi thịt nát như mưa rơi xuống.
Lâm Nhất từ giữa không trung chậm rãi hạ thân hình xuống, hơi ngạc nhiên lắc đầu. Rung động đinh tai nhức óc như vậy thật là kinh người, có thể thấy được những viên cầu kia uy lực càng lớn. Nếu như nắm giữ những Chấn Thiên Lôi này, căn bản không cần e ngại cao thủ giang hồ gì, mặc ngươi là người nào, cũng sẽ ở trong một tiếng nổ hóa thành hư ảo.
Lẽ nào Thần Uy Sơn Nhân này thực là người của Kỳ Sơn Thần Uy Đường?
Thần Uy Đường ở trong giang hồ cũng là đại môn phái tiếng tăm lừng lẫy, địa vị và thực lực môn phái không tách rời Phích Lịch Đạn, Chấn Thiên Lôi.
Nhưng sao người này lại lưu lạc đến tận đây, thu ác đồ, hành vi bất lương như vậy?
Chỉ là Thần Uy Sơn Nhân kia không kịp lên tiếng, đã bị nổ thành trăm nghìn mảnh. Đến tột cùng làm sao, trước mắt đã không thể nào khảo chứng.
Ánh mắt Lâm Nhất nhìn thoáng qua sườn núi, duỗi tay trảo một cái. Bên ngoài mấy trượng bay lên một vật, bị hắn cầm ở trong tay nhìn.
Là ngọc bội màu hoàng ban, chính là tạ lễ mà bà lão kia đưa cho Thần Uy Sơn Nhân.
Bà lão nhất định không ngờ rằng, một lòng cầu y, nhưng chỉ là dẫn sói vào nhà, ngay cả con dâu cũng bị kéo vào. Mà những hương dân mông muội vô tri kia, kính Thần Uy Sơn Nhân như thần linh, sẽ bị Chấn Thiên Lôi của mình oanh thành mảnh vỡ, cũng coi như là gieo gió gặt bão, có tội thì phải chịu.
Thủ đoạn của người này cổ quái kỳ lạ, tính là có chút môn đạo. Bất quá những thủ đoạn lừa bịp người này, không đáng nói đến!
Ngọc bội vào tay trơn mát, làm bảo vật gia truyền hẳn là vật không tầm thường. Chỉ là vật ấy không bị hủy diệt, cũng xem như may mắn. Lâm Nhất thưởng thức ngọc bội trong tay, muốn bỏ nó vào trong lòng, nhưng đột nhiên lại giơ tay lên lần nữa, tinh tế tỉ mỉ nhìn.
Ngọc bội lớn gần nửa bàn tay, hoa văn tinh mỹ, rất giống ngọc bội bình thường, cũng không có sóng linh khí gì. Nhưng thần thức nhìn, trong ngọc chất lại mơ hồ có một đồ án.
Khiến cho Lâm Nhất hiếu kỳ là, đồ án này là một trận pháp.
Trong tay Lâm Nhất có Tứ Tượng kỳ, có thể diễn sinh mấy bộ trận pháp uy lực khá lớn. Thêm vào ngọc giản do Huyền Nguyên chân nhân lưu lại, hắn đối với Tu Tiên giới sử dụng trận pháp cũng biết đại khái.
Ngọc bội khắc trận pháp, có tác dụng công kích, phòng thân, rất kỳ diệu. Chỉ là ngọc thạch giá trị không nhỏ, cộng thêm tình hình kinh tế của Lâm Nhất túng quẫn, nên không có tâm tư cân nhắc. Bây giờ lại lần đầu nhìn thấy ngọc bội có khắc trận pháp, để hắn sinh ra hứng thú.
Thần thức tinh tế rót vào trong ngọc bội, một đồ án xuất hiện ở trong đầu.
Đồ án đơn giản, vừa xem hiểu ngay. Phân chia Ngũ Hành cũng đại thể nhìn ra rõ ràng. Chỉ là vì sao ở trong sắp xếp Ngũ Hành, mộc lại mạnh hơn kim, thủy, hỏa, thổ?
Lâm Nhất tay cầm ngọc bội, nhắm mắt suy nghĩ. Sau nửa canh giờ, khóe miệng hắn nhếch lên, bừng tỉnh mở mắt, trong con ngươi lộ ra vẻ hiểu ra.
Nắm chặt ngọc bội trong tay, chậm rãi lĩnh hội, càng làm cho lòng người bình tĩnh. Ngũ Hành chi mộc, có công dụng tĩnh khí hàm dưỡng tâm thần.
Đây là một ngọc bội dưỡng thân, người thường đeo trên người, cả người có chút ích lợi. Dù là ở nhà đại phú, ngọc bội như vậy cũng là bảo vật có giá trị không nhỏ. Không ngờ trong thôn nhỏ hẻo lánh cũng có đồ tốt như vậy.
Ngọc bội kia niên đại xa xưa, chính là đồ vật gia truyền của bà lão, nó trải qua bao nhiêu thế sự, lại trải qua bao nhiêu năm tháng, thì không người biết được.
Trận pháp kia tuyệt đối không phải thần thức khắc vào, còn đến tột cùng như thế nào, Lâm Nhất suy đoán không ra. Giống như Thần Uy Sơn Nhân, những thủ đoạn này không thể tưởng tượng nổi, tương tự làm người khó có thể sáng tỏ.
Có thể thấy được, lừa đảo cũng có môn đạo. Đồng dạng, thuật nghiệp cũng có chuyên công, trận pháp trong ngọc bội kia, tuy không biết người phương nào dùng thủ pháp gì làm ra, chỉ có thể nói, thế tục vẫn có cao nhân tồn tại.
Mà ngọc bội của Tu Tiên giới, là dùng thần thức diễn trận, sau đó khắc vào, sau này có cơ hội nên thử nghiệm một chút. Lần này ngẫu nhiên nhìn thấy ngọc bội, để Lâm Nhất đối với trận pháp lại nhiều hơn một phần thể ngộ.
Trở lại gian nhà trên núi, nhìn hai vô lại nằm chết trên mặt đất, Lâm Nhất nhíu mày. Hai người này cùng Thần Uy Sơn Nhân ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, không hỗ là thầy trò. Loại người này, sống sót hại người, chết rồi ngược lại sạch sẽ.
Nữ tử trên giường mê man bất tỉnh, là bị Thần Uy Sơn Nhân điểm huyệt ngủ. Hắn cũng không vội mở ra, để tránh một phen giải thích phiền phức. Cứu người là được, những chuyện khác, thật sự là không cần hỏi đến.
Thần Uy Sơn Nhân kiệt kiệt cười quái dị hơi ngưng lại, chỉ thấy trên đỉnh núi, cuồng phong thổi qua, yên vụ biến mất không còn tăm hơi. Cách hơn mười trượng, thanh niên kia vẫn thong dong đứng tại nguyên chỗ, tay áo không động, thần sắc như thường.
Thấy thế, Thần Uy Sơn Nhân không khỏi lùi về sau một bước, ngạc nhiên kinh hoảng. Hơn mười viên Phích Lịch Đạn, dù là mãnh hổ cũng có thể oanh thành mảnh vỡ! Phích Lịch Đạn uy lực to lớn như thế, lại không lay động được người trẻ tuổi kia. Trong lòng hắn không khỏi kinh hãi, quay đầu lại nhìn phía sau, cắn răng một cái, từ trong lòng móc ra một viên cầu to bằng nắm tay, con mắt hơi chuyển động nói:
- Nếu ngươi dám tiếp được Chấn Thiên Lôi này, Sơn Nhân ta mặc ngươi xâu xé!
Lời còn chưa dứt, cánh tay của Thần Uy Sơn Nhân run lên, viên cầu mang theo tiếng gió ô ô đập về phía Lâm Nhất. Cùng lúc đó, hai tay của hắn liên tục, lại tung hơn mười viên cầu nhỏ, sau đó cũng không quay đầu lại, xoay người nhảy xuống núi.
Uy lực của Phích Lịch Đạn không tầm thường, nếu không phải vòng linh khí bảo hộ che khuất ở quanh người, cũng sẽ bị nổ thành thịt nát.
Thần Uy Sơn Nhân kia gian xảo ác độc, hiện tại lại tung viên cầu to lớn hơn, không cần nghĩ, cái này sẽ càng lợi hại, vốn không phải thân thể phàm thai có thể ‘tiêu thụ'. Trách không được người này hành sự không chút kiêng kỵ, biết Thiên Long phái đi qua nơi đây, còn dám làm việc thương thiên hại lý.
Không nghĩ nhiều nữa, thân hình Lâm Nhất loáng một cái, liền nhảy vọt đến giữa không trung, hai tay của hắn quơ tới, cách không nhiếp lên hơn mười viên cầu to nhỏ, thủ quyết chỉ dẫn, hơn mười viên cầu càng nhanh chóng hơn đập trở lại.
Thần Uy Sơn Nhân vừa nhảy xuống núi, đang định phát lực lao nhanh, lại nghe phía sau có tiếng gió, trong lòng biết không ổn, sợ là Chấn Thiên Lôi và Phích Lịch Đạn tung đi lại không nghe sai khiến. Hắn vội né tránh, nhưng những viên cầu kia thế đi càng nhanh, nháy mắt đã đến phía sau.
Thần Uy Sơn Nhân đã không thể tránh khỏi.
- Oanh...
Một tiếng nổ vang kinh thiên động địa, như kinh lôi bình địa, chấn động lòng người. Phích Lịch Đạn mang theo Chấn Thiên Lôi, đồng thời nổ vang ở bên người Thần Uy Sơn Nhân.
Theo một đoàn yên vụ bay lên, tiếp theo đó là tàn chi thịt nát như mưa rơi xuống.
Lâm Nhất từ giữa không trung chậm rãi hạ thân hình xuống, hơi ngạc nhiên lắc đầu. Rung động đinh tai nhức óc như vậy thật là kinh người, có thể thấy được những viên cầu kia uy lực càng lớn. Nếu như nắm giữ những Chấn Thiên Lôi này, căn bản không cần e ngại cao thủ giang hồ gì, mặc ngươi là người nào, cũng sẽ ở trong một tiếng nổ hóa thành hư ảo.
Lẽ nào Thần Uy Sơn Nhân này thực là người của Kỳ Sơn Thần Uy Đường?
Thần Uy Đường ở trong giang hồ cũng là đại môn phái tiếng tăm lừng lẫy, địa vị và thực lực môn phái không tách rời Phích Lịch Đạn, Chấn Thiên Lôi.
Nhưng sao người này lại lưu lạc đến tận đây, thu ác đồ, hành vi bất lương như vậy?
Chỉ là Thần Uy Sơn Nhân kia không kịp lên tiếng, đã bị nổ thành trăm nghìn mảnh. Đến tột cùng làm sao, trước mắt đã không thể nào khảo chứng.
Ánh mắt Lâm Nhất nhìn thoáng qua sườn núi, duỗi tay trảo một cái. Bên ngoài mấy trượng bay lên một vật, bị hắn cầm ở trong tay nhìn.
Là ngọc bội màu hoàng ban, chính là tạ lễ mà bà lão kia đưa cho Thần Uy Sơn Nhân.
Bà lão nhất định không ngờ rằng, một lòng cầu y, nhưng chỉ là dẫn sói vào nhà, ngay cả con dâu cũng bị kéo vào. Mà những hương dân mông muội vô tri kia, kính Thần Uy Sơn Nhân như thần linh, sẽ bị Chấn Thiên Lôi của mình oanh thành mảnh vỡ, cũng coi như là gieo gió gặt bão, có tội thì phải chịu.
Thủ đoạn của người này cổ quái kỳ lạ, tính là có chút môn đạo. Bất quá những thủ đoạn lừa bịp người này, không đáng nói đến!
Ngọc bội vào tay trơn mát, làm bảo vật gia truyền hẳn là vật không tầm thường. Chỉ là vật ấy không bị hủy diệt, cũng xem như may mắn. Lâm Nhất thưởng thức ngọc bội trong tay, muốn bỏ nó vào trong lòng, nhưng đột nhiên lại giơ tay lên lần nữa, tinh tế tỉ mỉ nhìn.
Ngọc bội lớn gần nửa bàn tay, hoa văn tinh mỹ, rất giống ngọc bội bình thường, cũng không có sóng linh khí gì. Nhưng thần thức nhìn, trong ngọc chất lại mơ hồ có một đồ án.
Khiến cho Lâm Nhất hiếu kỳ là, đồ án này là một trận pháp.
Trong tay Lâm Nhất có Tứ Tượng kỳ, có thể diễn sinh mấy bộ trận pháp uy lực khá lớn. Thêm vào ngọc giản do Huyền Nguyên chân nhân lưu lại, hắn đối với Tu Tiên giới sử dụng trận pháp cũng biết đại khái.
Ngọc bội khắc trận pháp, có tác dụng công kích, phòng thân, rất kỳ diệu. Chỉ là ngọc thạch giá trị không nhỏ, cộng thêm tình hình kinh tế của Lâm Nhất túng quẫn, nên không có tâm tư cân nhắc. Bây giờ lại lần đầu nhìn thấy ngọc bội có khắc trận pháp, để hắn sinh ra hứng thú.
Thần thức tinh tế rót vào trong ngọc bội, một đồ án xuất hiện ở trong đầu.
Đồ án đơn giản, vừa xem hiểu ngay. Phân chia Ngũ Hành cũng đại thể nhìn ra rõ ràng. Chỉ là vì sao ở trong sắp xếp Ngũ Hành, mộc lại mạnh hơn kim, thủy, hỏa, thổ?
Lâm Nhất tay cầm ngọc bội, nhắm mắt suy nghĩ. Sau nửa canh giờ, khóe miệng hắn nhếch lên, bừng tỉnh mở mắt, trong con ngươi lộ ra vẻ hiểu ra.
Nắm chặt ngọc bội trong tay, chậm rãi lĩnh hội, càng làm cho lòng người bình tĩnh. Ngũ Hành chi mộc, có công dụng tĩnh khí hàm dưỡng tâm thần.
Đây là một ngọc bội dưỡng thân, người thường đeo trên người, cả người có chút ích lợi. Dù là ở nhà đại phú, ngọc bội như vậy cũng là bảo vật có giá trị không nhỏ. Không ngờ trong thôn nhỏ hẻo lánh cũng có đồ tốt như vậy.
Ngọc bội kia niên đại xa xưa, chính là đồ vật gia truyền của bà lão, nó trải qua bao nhiêu thế sự, lại trải qua bao nhiêu năm tháng, thì không người biết được.
Trận pháp kia tuyệt đối không phải thần thức khắc vào, còn đến tột cùng như thế nào, Lâm Nhất suy đoán không ra. Giống như Thần Uy Sơn Nhân, những thủ đoạn này không thể tưởng tượng nổi, tương tự làm người khó có thể sáng tỏ.
Có thể thấy được, lừa đảo cũng có môn đạo. Đồng dạng, thuật nghiệp cũng có chuyên công, trận pháp trong ngọc bội kia, tuy không biết người phương nào dùng thủ pháp gì làm ra, chỉ có thể nói, thế tục vẫn có cao nhân tồn tại.
Mà ngọc bội của Tu Tiên giới, là dùng thần thức diễn trận, sau đó khắc vào, sau này có cơ hội nên thử nghiệm một chút. Lần này ngẫu nhiên nhìn thấy ngọc bội, để Lâm Nhất đối với trận pháp lại nhiều hơn một phần thể ngộ.
Trở lại gian nhà trên núi, nhìn hai vô lại nằm chết trên mặt đất, Lâm Nhất nhíu mày. Hai người này cùng Thần Uy Sơn Nhân ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, không hỗ là thầy trò. Loại người này, sống sót hại người, chết rồi ngược lại sạch sẽ.
Nữ tử trên giường mê man bất tỉnh, là bị Thần Uy Sơn Nhân điểm huyệt ngủ. Hắn cũng không vội mở ra, để tránh một phen giải thích phiền phức. Cứu người là được, những chuyện khác, thật sự là không cần hỏi đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.