Chương 240: Thần Uy Sơn Nhân (2)
Duệ Quang
02/03/2021
Mắt thấy nữ tử kia sắp gặp tai ương, trong lòng Lâm Nhất giận dữ. Đây là tiên trưởng chó má gì, rõ ràng là hạng người bất lương lừa gạt tài lừa gạt sắc, thấy thôn nhỏ xa xôi hẻo lánh, nên làm sự tình táng tận thiên lương.
- Ngươi là người phương nào? Dám hỏng chuyện tốt của Sơn Nhân ta, chán sống sao!
Trung niên tạm thời thu hồi sắc niệm, hắn đứng ở trước mặt hai đồ đệ, hất cằm lên, thần sắc hung lệ, vênh váo hung hăng. Đôi mắt tam giác liếc chéo, rõ ràng không để Lâm Nhất vào trong mắt.
Hai đồ đệ sau người có chút kinh hoảng, nhưng thấy sư phụ thần võ như vậy, can đảm cũng bắt đầu tăng lên.
- Nghe qua tên tuổi Thần Uy Sơn Nhân của sư phụ ta chưa!
- Tiểu tử, còn không quỳ xuống cầu xin tha thứ, còn chờ khi nào!
Hai đồ đệ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, ma quyền sát chưởng nhảy lên ở phía sau.
Lâm Nhất lạnh lùng nhìn ba người phô trương thanh thế, trầm giọng nói:
- Ta là ai, ngươi không cần biết được. Nhưng ngươi ở trong thôn nhỏ lừa gạt thôn dân vô tri, lừa tài gạt sắc, còn muốn người quỳ bái ngươi, cảm ân đái đức, thật sự là vô sỉ đến cực điểm!
Thần Uy Sơn Nhân ngửa mặt lên trời cười ha ha, quái gở cười khẩy nói:
- Tiểu tử, ha ha, khẩu khí của ngươi thật lớn. Ta còn tưởng là người nào. Đám người hôm nay đi ngang qua Phác Gia thôn tá túc, là có ngươi trong đó đi? Sơn Nhân sớm nghe nói Thiên Long phái muốn đi qua nơi đây. Nhưng nước giếng không phạm nước sông, Thiên Long phái có thể làm khó dễ được ta? Càng khỏi nói tiểu tử miệng còn hôi sữa như ngươi, còn muốn đến quản sự tình của Sơn Nhân. Giết ngươi, Thiên Long phái còn dám đối địch Thần Uy Đường ta sao?
Lâm Nhất nghe vậy nhíu mày, hắn nhìn chằm chằm đối phương hỏi:
- Bắc cương Kỳ Sơn Thần Uy Đường? Ngươi là người của Thần Uy Đường?
Thần Uy Sơn Nhân vuốt râu, nhếch lên cằm, lộ ra thần sắc đắc ý.
Người trẻ tuổi da mặt xanh xao tiến lên một bước, khoe khoang nói:
- Thầy ta là cao nhân của Thần Uy Đường, ở trong tông môn địa vị tôn sùng, còn không mau bái lạy!
- Không bằng bái thầy ta làm môn hạ, để sư tôn ta chia ngươi chút chỗ tốt?
Người trẻ tuổi da hơi đen nuốt nước miếng, lưu luyến nhìn lại giường.
Trung niên trước mắt này võ công không thấp, cũng không biết làm sao lại thu hai đệ tử vô lại như vậy. Bất quá người này có võ công không tầm thường, lại giỏi về giả thần giả quỷ, làm hại thôn dân, nguy hại càng sâu.
Nghĩ đến đây, Lâm Nhất nhướng mày, lạnh lùng nói:
- Thần Uy Đường thì thế nào? Thiên Long phái thì lại làm sao?
Uy thế nhàn nhạt từ trên người Lâm Nhất tản mát ra, làm sắc mặt Thần Uy Sơn Nhân ngẩn ra. Người trẻ tuổi trước mắt kia khí thế trầm ổn, khiến người ta không dám mạo phạm.
- Tiểu tử, ngươi thật không có nghe nói qua tên tuổi của ta? Hay không hiểu được Thần Uy Đường lợi hại?
Thần Uy Sơn Nhân chần chờ hỏi một câu. Đây tột cùng là tiểu tử từ nơi nào nhô ra, sát khí mơ hồ trên người làm hắn run rẩy.
Lâm Nhất bĩu môi nói:
- Ngươi là ai, có liên quan gì tới ta?
- Ha ha, tiểu tử thật cuồng vọng!
Thần Uy Sơn Nhân đưa tay bắn ra, hai đạo hỏa quang bắn về phía Lâm Nhất. Trong mắt tam giác mang theo hung ác tàn khốc, nhe răng cười nói:
- Đến nếm thử uy lực của Thần Uy Phích Lịch Hỏa đi!
- Thiêu chết hắn, sư tôn uy vũ!
Hai đồ đệ không mất thời cơ hô to trợ uy.
Nhưng trong nháy mắt, ba thầy trò liền kinh hãi đến biến sắc.
Lâm Nhất đứng tại chỗ bất động, hai đạo hỏa quang chưa tới trước mặt, bị chỉ tay của hắn bún một cái, ánh lửa dừng lại một chút, sau đó đột nhiên quay đầu.
Sắc mặt Thần Uy Sơn Nhân đại biến, thân hình hơi động, nhanh lui về phía sau, một chưởng đánh nát cửa sổ trên tường, thân thể co rụt lại, liền từ trong cửa sổ vọt ra ngoài.
Ầm...
Ánh lửa nổ tung, hai đồ đệ kia bị hỏa tinh bắn trúng, nóng ngao ngao trực gọi.
Lâm Nhất vung ống tay áo một cái, hỏa tinh đánh về phía giường bị thổi qua một bên, hai sợi chỉ phong xuất hiện giữa trời, hai gia hỏa vẫn còn la hét ngã xuống đất, không còn động tĩnh.
Nhìn thoáng qua nữ tử mê man trên giường, thân hình Lâm Nhất lóe lên, nhảy ra cửa sổ, nhẹ nhàng rơi ở ngoài phòng.
Trên đỉnh núi, dưới ánh trăng, Thần Uy Sơn Nhân cũng chưa đào tẩu, mà đứng ở trên đất trống, bày đủ tư thế đang chờ Lâm Nhất.
- Có thể ở dưới Phích Lịch Hỏa của ta lông tóc không tổn hại, ngược lại là có ba phần năng lực. Tiểu tử cũng đừng càn rỡ, Sơn Nhân còn có thủ đoạn.
Thần Uy Sơn Nhân quát, thấy đối phương không biết sâu cạn đi tới, hắn kêu to:
- Đi chết đi...
Tuỳ theo hai tay bay múa, hơn mười viên cầu màu đen bay đến.
Ầm ầm ầm...
Một chuỗi nổ vang kịch liệt, ngọn núi chấn động run rẩy. Thời điểm đất rung núi chuyển, trên đỉnh ngọn núi dựng lên một đoàn yên vụ, bao phủ Lâm Nhất lại.
- Ngươi là người phương nào? Dám hỏng chuyện tốt của Sơn Nhân ta, chán sống sao!
Trung niên tạm thời thu hồi sắc niệm, hắn đứng ở trước mặt hai đồ đệ, hất cằm lên, thần sắc hung lệ, vênh váo hung hăng. Đôi mắt tam giác liếc chéo, rõ ràng không để Lâm Nhất vào trong mắt.
Hai đồ đệ sau người có chút kinh hoảng, nhưng thấy sư phụ thần võ như vậy, can đảm cũng bắt đầu tăng lên.
- Nghe qua tên tuổi Thần Uy Sơn Nhân của sư phụ ta chưa!
- Tiểu tử, còn không quỳ xuống cầu xin tha thứ, còn chờ khi nào!
Hai đồ đệ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, ma quyền sát chưởng nhảy lên ở phía sau.
Lâm Nhất lạnh lùng nhìn ba người phô trương thanh thế, trầm giọng nói:
- Ta là ai, ngươi không cần biết được. Nhưng ngươi ở trong thôn nhỏ lừa gạt thôn dân vô tri, lừa tài gạt sắc, còn muốn người quỳ bái ngươi, cảm ân đái đức, thật sự là vô sỉ đến cực điểm!
Thần Uy Sơn Nhân ngửa mặt lên trời cười ha ha, quái gở cười khẩy nói:
- Tiểu tử, ha ha, khẩu khí của ngươi thật lớn. Ta còn tưởng là người nào. Đám người hôm nay đi ngang qua Phác Gia thôn tá túc, là có ngươi trong đó đi? Sơn Nhân sớm nghe nói Thiên Long phái muốn đi qua nơi đây. Nhưng nước giếng không phạm nước sông, Thiên Long phái có thể làm khó dễ được ta? Càng khỏi nói tiểu tử miệng còn hôi sữa như ngươi, còn muốn đến quản sự tình của Sơn Nhân. Giết ngươi, Thiên Long phái còn dám đối địch Thần Uy Đường ta sao?
Lâm Nhất nghe vậy nhíu mày, hắn nhìn chằm chằm đối phương hỏi:
- Bắc cương Kỳ Sơn Thần Uy Đường? Ngươi là người của Thần Uy Đường?
Thần Uy Sơn Nhân vuốt râu, nhếch lên cằm, lộ ra thần sắc đắc ý.
Người trẻ tuổi da mặt xanh xao tiến lên một bước, khoe khoang nói:
- Thầy ta là cao nhân của Thần Uy Đường, ở trong tông môn địa vị tôn sùng, còn không mau bái lạy!
- Không bằng bái thầy ta làm môn hạ, để sư tôn ta chia ngươi chút chỗ tốt?
Người trẻ tuổi da hơi đen nuốt nước miếng, lưu luyến nhìn lại giường.
Trung niên trước mắt này võ công không thấp, cũng không biết làm sao lại thu hai đệ tử vô lại như vậy. Bất quá người này có võ công không tầm thường, lại giỏi về giả thần giả quỷ, làm hại thôn dân, nguy hại càng sâu.
Nghĩ đến đây, Lâm Nhất nhướng mày, lạnh lùng nói:
- Thần Uy Đường thì thế nào? Thiên Long phái thì lại làm sao?
Uy thế nhàn nhạt từ trên người Lâm Nhất tản mát ra, làm sắc mặt Thần Uy Sơn Nhân ngẩn ra. Người trẻ tuổi trước mắt kia khí thế trầm ổn, khiến người ta không dám mạo phạm.
- Tiểu tử, ngươi thật không có nghe nói qua tên tuổi của ta? Hay không hiểu được Thần Uy Đường lợi hại?
Thần Uy Sơn Nhân chần chờ hỏi một câu. Đây tột cùng là tiểu tử từ nơi nào nhô ra, sát khí mơ hồ trên người làm hắn run rẩy.
Lâm Nhất bĩu môi nói:
- Ngươi là ai, có liên quan gì tới ta?
- Ha ha, tiểu tử thật cuồng vọng!
Thần Uy Sơn Nhân đưa tay bắn ra, hai đạo hỏa quang bắn về phía Lâm Nhất. Trong mắt tam giác mang theo hung ác tàn khốc, nhe răng cười nói:
- Đến nếm thử uy lực của Thần Uy Phích Lịch Hỏa đi!
- Thiêu chết hắn, sư tôn uy vũ!
Hai đồ đệ không mất thời cơ hô to trợ uy.
Nhưng trong nháy mắt, ba thầy trò liền kinh hãi đến biến sắc.
Lâm Nhất đứng tại chỗ bất động, hai đạo hỏa quang chưa tới trước mặt, bị chỉ tay của hắn bún một cái, ánh lửa dừng lại một chút, sau đó đột nhiên quay đầu.
Sắc mặt Thần Uy Sơn Nhân đại biến, thân hình hơi động, nhanh lui về phía sau, một chưởng đánh nát cửa sổ trên tường, thân thể co rụt lại, liền từ trong cửa sổ vọt ra ngoài.
Ầm...
Ánh lửa nổ tung, hai đồ đệ kia bị hỏa tinh bắn trúng, nóng ngao ngao trực gọi.
Lâm Nhất vung ống tay áo một cái, hỏa tinh đánh về phía giường bị thổi qua một bên, hai sợi chỉ phong xuất hiện giữa trời, hai gia hỏa vẫn còn la hét ngã xuống đất, không còn động tĩnh.
Nhìn thoáng qua nữ tử mê man trên giường, thân hình Lâm Nhất lóe lên, nhảy ra cửa sổ, nhẹ nhàng rơi ở ngoài phòng.
Trên đỉnh núi, dưới ánh trăng, Thần Uy Sơn Nhân cũng chưa đào tẩu, mà đứng ở trên đất trống, bày đủ tư thế đang chờ Lâm Nhất.
- Có thể ở dưới Phích Lịch Hỏa của ta lông tóc không tổn hại, ngược lại là có ba phần năng lực. Tiểu tử cũng đừng càn rỡ, Sơn Nhân còn có thủ đoạn.
Thần Uy Sơn Nhân quát, thấy đối phương không biết sâu cạn đi tới, hắn kêu to:
- Đi chết đi...
Tuỳ theo hai tay bay múa, hơn mười viên cầu màu đen bay đến.
Ầm ầm ầm...
Một chuỗi nổ vang kịch liệt, ngọn núi chấn động run rẩy. Thời điểm đất rung núi chuyển, trên đỉnh ngọn núi dựng lên một đoàn yên vụ, bao phủ Lâm Nhất lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.