Chương 1888: Sai lầm lớn đã xác định (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Trước sơn cốc phía sau núi La gia, Lâm Nhất cùng Mộ Vân cách mặt đất không tới mười mấy trượng, đã cùng bị trói lại. Xung quanh lại có chừng mười một đệ tử La gia canh gác, còn có La Hận Tử với vẻ mặt đầy sát khí, cùng với Lôi Thiên tham gia náo nhiệt.
Hai người giằng co được nửa ngày, vẫn chưa đi xa, chẳng qua là nhảy ra khỏi động phủ kết giới, lại đâm đầu vào một tấm lưới đã giăng sẵn từ lâu!
Biến cố xảy ra trong nháy mắt, Lâm Nhất đã bị từng tầng cấm chế vây khốn khiến chân tay không thể động đậy. Phía sau hắn mấy trượng, tình hình của Mộ Vân cũng tương tự. Theo tiếng cười lạnh vang lên, một bàn tay do mây mù biến thành tách ra làm hai, mang theo sát cơ sắc bén đột nhiên nhào tới.
Tuy nhiên, ở thời điểm một ý nghĩ chợt loé lên có thể lập tức phân chia sống chết, theo thủ đoạn độc ác của La trưởng lão, có thể tưởng tượng được kết quả thế nào. Lâm Nhất không có khả năng suy nghĩ nhiều, trên dưới hiện lên long ảnh, khí thế cuồng bạo tuôn ra, cơ thể ra sức giãy giụa.
Rắc một tiếng, cấm chế nổ tung ra vài khe nứt. Trong chớp mắt sau đó, uy thế càng cường đại hơn bỗng nhiên tràn tới, một đám mây mù lập tức nuốt lấy hắn, chỉ một thoáng lại có lửa bốc cháy cuồn cuộn với thế không thể đỡ!
Trong lòng Lâm Nhất trầm xuống! Dựa vào tu vi của bản tôn, hắn căn bản không phải là đối thủ của cảnh giới Phạm Thiên. Đột nhiên bị tấn công, hắn càng không có sức đánh trả. Hắn vội vàng phát động Huyền Thiên Thuẫn, long giáp che chắn khắp toàn thân, còn không quên phát động Giải Long Quyết để tránh thoát khỏi cấm chế. Mà ngọn lửa mang theo tu vi Phạm Thiên nóng khác thường cùng khí cơ điên cuồng cắn nuốt Nguyên Lực của hắn, chỉ đợi đốt sạch không còn!
La Hận Tử muốn giết mình, đúng là đáng giận! Lâm Nhất ngầm phỉ nhổ, lại muốn lấy ra chút thiên sát lôi hỏa trong cơ thể để chống đỡ, lại nghe "Ầm...
một tiếng nổ vang lên, cấm chế xung quanh đều tan vỡ, có người la hét:
- Chạy mau...
Lâm Nhất chưa kịp suy nghĩ nhiều, nhân cơ hội trốn thật xa. Khi hắn nhìn lại thì chợt kinh ngạc.
Chỉ thấy Mộ Vân yếu ớt không chịu nổi gió, tự nhiên lao ra khỏi mây mù mà thi triển một đòn toàn lực, mới giúp mình thoát khỏi rào cản lại bị bàn tay của La Hận Tử nắm chặt. Nữ tử kia dường như đã tiêu hao hết sức lực, khóe miệng mang theo vết máu, trên gương mặt tái nhợt lộ ra nụ cười tươi sáng cuối cùng, dịu dàng khẽ nói:
- Vì nụ cười của ngươi, chết không có gì đáng tiếc! Đừng quên ta, đừng quên báo thù...
Nàng còn chưa nói dứt lời, đã chôn vùi ở trong ngọn lửa, lập tức hóa thành hư không...
Nàng chết thật rồi sao? Lâm Nhất đang ngạc nhiên không hiểu, một pháp lực mạnh mẽ đột nhiên kéo tới. Hắn xoay người tránh né, lại thấy vẻ mặt Lôi Thiên không tốt ngăn cản lối đi. Cùng lúc đó, các đệ tử La gia xung quanh đồng thời thi triển cấm pháp, bàn tay mây mù và lửa lớn kia lại tới gần...
Vẻ mặt Lâm Nhất thoáng chốc thâm trầm, trên tay đột nhiên xuất hiện thêm một khối ngọc phù, theo một tiếng động vang lên, nó vỡ ra. Ngay lập tức, một đường ánh sáng hiện lên, hắn biến mất không thấy bóng dáng.
Lôi Thiên vốn không muốn ra tay, lại vì Mộ Vân chết mà cảm thấy thương tiếc. Ôi! Gặp người không đúng! Tuy nhiên tiểu tử kia sống sót, còn muốn gây họa cho nhiều nữ tử hơn! Vì thế, hắn trượng nghĩa ra tay. Hoặc nói hắn đang nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng trút giận trong lòng! Ai ngờ trong nháy mắt đã không thấy người đâu...
Trước sơn cốc phía sau ngọn núi của La gia, mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Tuy nhiên La Hận Tử hừ lạnh một tiếng, dẫn theo mười mấy bóng người đột nhiên lao về phía La gia trấn cách đó trăm dặm. Lôi Thiên tụt lại phía sau một bước dĩ nhiên nhìn ra được manh mối thì cảm thấy bất ngờ, lại mỉm cười, ngược lại lao thẳng đến bầu trời sao.
...
La gia trấn, tình cảnh trong đình viện của khách sạn Thiên Ngọc vẫn vậy.
Gần xế chiều, đầu bếp Lưu Tiên Nhi ngủ gật ở dưới bóng cây. Nữ tử xấu xí ngồi ở một bên, trong tay đang may vá vội vàng. Ngay vào lúc này, trong một gian phòng khách phía sau hai người phát ra tiếng động.
Ở trong phòng khách này, một người tu sĩ Hóa Thần trung niên đang ngồi im. Ngay vào lúc này, đột nhiên có ánh sáng hiện lên khiến hắn kinh ngạc đến mức lập tức mở mắt ra. Bên trong góc khuất của gian phòng xuất hiện thêm một người trẻ tuổi trên gương mặt đầy sát khí, lại không hề để ý tới hắn. Người kia giơ tay lên, lấy từ trong lòng đất ra một vòng tay đá và lại biến mất...
Dưới bóng cây trong đình viện, Lưu Tiên Nhi dường như nhận ra được điều gì, từ trong giấc ngủ tỉnh lại. Hắn quay đầu liếc nhìn, lại nhìn nữ tử bên cạnh. Đối phương không ngẩng đầu lên, lặng lẽ rút một sợi dây nhỏ từ mảnh vải trên đầu gối, đám mây thêu theo đó dần dần biến mất.
- Ha ha! Là vị Lâm tiên trưởng kia có lòng tốt kia...
Lưu Tiên Nhi nói với thể tử của mình, lại tươi cười nhàn nhã nằm ở trên ghế. Hơn mười bóng người bỗng nhiên xuất hiện ở phía trên khách sạn, tiếp theo xông thẳng lên trời cao.
...
Phép phù độn của Nhược Thủy tiên sinh năm đó, ở trong Tiên Vực bây giờ không đáng để nhắc tới. Trong lúc nguy cấp, phương pháp này chắc chắn không ứng phó được với tình hình nguy cấp. Nhưng có cơ hội thở dốc, đủ để xoay chuyển tình thế trong lúc sống chết! Bởi vậy, Lâm Nhất mượn phù trận lập trước ở khách sạn, tạm thời chạy ra khỏi vòng vây. Trước đây hắn sợ thân phận bị lộ, mới giấu hai huynh đệ Thiên Lang, chôn yêu vòng ở sâu trong lòng đất của phòng khách, lúc này cũng thuận lợi thu về...
La gia trấn cách phía sau núi La gia không xa. Kẻ địch xuất hiện, Lâm Nhất không dám chậm trễ, phá không sốt ruột lao đi tới trăm vạn dặm. Trong vội vàng hắn không kịp phân biệt nơi chốn, một đạo lôi quang đã đón đầu bổ tới, muốn tránh né tất nhiên đã muộn rồi!
- Ầm...
Trong tinh không có sét nổ mạnh. Sấm sét mạnh mẽ và vô cùng kiên cố, không gì phá nổi, còn có bão táp sóng dữ với khí thế hủy diệt đều hung hăng rơi vào trên thân Lâm Nhất. Hộ thể Huyền Thiên Thuẫn 'Ầm' một tiếng vỡ nát, có long giáp, long ảnh che ở trên dưới, hắn vẫn không chịu nổi mà ngã nhào, lại bay ngang ra ngoài đến mấy chục dặm, mới chật vật dừng lại được, khí tức đã nhộn nhạo, pháp lực không thông suốt. Tuy nhiên trong nháy mắt, hơn mười bóng người đã vây chặt lấy hắn.
Lâm Nhất tự xưng là không sợ lôi pháp! Một đòn vừa rồi khác hẳn với lôi pháp mà hắn biết, uy lực càng không thể đánh đồng. May mà hắn từng trải qua bảy mươi năm ở Ma Kiếp Cốc, lúc này mới không bị tổn thương nặng nề. Chỉ có điều, mới ra khỏi đầm Rồng lại rơi vào hang hổ...
- A? Không ngờ trúng Thiên Cương Lôi Pháp lại không việc gì, không trách được dám liều mạng với ta ở Thính Vũ Tiểu Trúc! Tuy nhiên một đòn vừa rồi chỉ là ba phần lực của ta thôi, thử lại một lần thế nào...
Lâm Nhất thoáng đứng vững, sắc mặt tái xanh. Người cản đường hắn tất nhiên lại là Lôi Thiên. La Hận Tử dẫn theo hơn mười đệ tử Hợp Thể phân chia các đường, mình đã không còn đường nào có thể trốn. Hắn lại ngẩng đầu nhìn lên, một ngôi sao treo trên cao...
- Ngược đồ! Ngươi dâm loạn trong sơn môn, giỏi hủy cấm địa, còn không chịu nhận tội đền tội, còn đợi tới khi nào...
Hai người giằng co được nửa ngày, vẫn chưa đi xa, chẳng qua là nhảy ra khỏi động phủ kết giới, lại đâm đầu vào một tấm lưới đã giăng sẵn từ lâu!
Biến cố xảy ra trong nháy mắt, Lâm Nhất đã bị từng tầng cấm chế vây khốn khiến chân tay không thể động đậy. Phía sau hắn mấy trượng, tình hình của Mộ Vân cũng tương tự. Theo tiếng cười lạnh vang lên, một bàn tay do mây mù biến thành tách ra làm hai, mang theo sát cơ sắc bén đột nhiên nhào tới.
Tuy nhiên, ở thời điểm một ý nghĩ chợt loé lên có thể lập tức phân chia sống chết, theo thủ đoạn độc ác của La trưởng lão, có thể tưởng tượng được kết quả thế nào. Lâm Nhất không có khả năng suy nghĩ nhiều, trên dưới hiện lên long ảnh, khí thế cuồng bạo tuôn ra, cơ thể ra sức giãy giụa.
Rắc một tiếng, cấm chế nổ tung ra vài khe nứt. Trong chớp mắt sau đó, uy thế càng cường đại hơn bỗng nhiên tràn tới, một đám mây mù lập tức nuốt lấy hắn, chỉ một thoáng lại có lửa bốc cháy cuồn cuộn với thế không thể đỡ!
Trong lòng Lâm Nhất trầm xuống! Dựa vào tu vi của bản tôn, hắn căn bản không phải là đối thủ của cảnh giới Phạm Thiên. Đột nhiên bị tấn công, hắn càng không có sức đánh trả. Hắn vội vàng phát động Huyền Thiên Thuẫn, long giáp che chắn khắp toàn thân, còn không quên phát động Giải Long Quyết để tránh thoát khỏi cấm chế. Mà ngọn lửa mang theo tu vi Phạm Thiên nóng khác thường cùng khí cơ điên cuồng cắn nuốt Nguyên Lực của hắn, chỉ đợi đốt sạch không còn!
La Hận Tử muốn giết mình, đúng là đáng giận! Lâm Nhất ngầm phỉ nhổ, lại muốn lấy ra chút thiên sát lôi hỏa trong cơ thể để chống đỡ, lại nghe "Ầm...
một tiếng nổ vang lên, cấm chế xung quanh đều tan vỡ, có người la hét:
- Chạy mau...
Lâm Nhất chưa kịp suy nghĩ nhiều, nhân cơ hội trốn thật xa. Khi hắn nhìn lại thì chợt kinh ngạc.
Chỉ thấy Mộ Vân yếu ớt không chịu nổi gió, tự nhiên lao ra khỏi mây mù mà thi triển một đòn toàn lực, mới giúp mình thoát khỏi rào cản lại bị bàn tay của La Hận Tử nắm chặt. Nữ tử kia dường như đã tiêu hao hết sức lực, khóe miệng mang theo vết máu, trên gương mặt tái nhợt lộ ra nụ cười tươi sáng cuối cùng, dịu dàng khẽ nói:
- Vì nụ cười của ngươi, chết không có gì đáng tiếc! Đừng quên ta, đừng quên báo thù...
Nàng còn chưa nói dứt lời, đã chôn vùi ở trong ngọn lửa, lập tức hóa thành hư không...
Nàng chết thật rồi sao? Lâm Nhất đang ngạc nhiên không hiểu, một pháp lực mạnh mẽ đột nhiên kéo tới. Hắn xoay người tránh né, lại thấy vẻ mặt Lôi Thiên không tốt ngăn cản lối đi. Cùng lúc đó, các đệ tử La gia xung quanh đồng thời thi triển cấm pháp, bàn tay mây mù và lửa lớn kia lại tới gần...
Vẻ mặt Lâm Nhất thoáng chốc thâm trầm, trên tay đột nhiên xuất hiện thêm một khối ngọc phù, theo một tiếng động vang lên, nó vỡ ra. Ngay lập tức, một đường ánh sáng hiện lên, hắn biến mất không thấy bóng dáng.
Lôi Thiên vốn không muốn ra tay, lại vì Mộ Vân chết mà cảm thấy thương tiếc. Ôi! Gặp người không đúng! Tuy nhiên tiểu tử kia sống sót, còn muốn gây họa cho nhiều nữ tử hơn! Vì thế, hắn trượng nghĩa ra tay. Hoặc nói hắn đang nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng trút giận trong lòng! Ai ngờ trong nháy mắt đã không thấy người đâu...
Trước sơn cốc phía sau ngọn núi của La gia, mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Tuy nhiên La Hận Tử hừ lạnh một tiếng, dẫn theo mười mấy bóng người đột nhiên lao về phía La gia trấn cách đó trăm dặm. Lôi Thiên tụt lại phía sau một bước dĩ nhiên nhìn ra được manh mối thì cảm thấy bất ngờ, lại mỉm cười, ngược lại lao thẳng đến bầu trời sao.
...
La gia trấn, tình cảnh trong đình viện của khách sạn Thiên Ngọc vẫn vậy.
Gần xế chiều, đầu bếp Lưu Tiên Nhi ngủ gật ở dưới bóng cây. Nữ tử xấu xí ngồi ở một bên, trong tay đang may vá vội vàng. Ngay vào lúc này, trong một gian phòng khách phía sau hai người phát ra tiếng động.
Ở trong phòng khách này, một người tu sĩ Hóa Thần trung niên đang ngồi im. Ngay vào lúc này, đột nhiên có ánh sáng hiện lên khiến hắn kinh ngạc đến mức lập tức mở mắt ra. Bên trong góc khuất của gian phòng xuất hiện thêm một người trẻ tuổi trên gương mặt đầy sát khí, lại không hề để ý tới hắn. Người kia giơ tay lên, lấy từ trong lòng đất ra một vòng tay đá và lại biến mất...
Dưới bóng cây trong đình viện, Lưu Tiên Nhi dường như nhận ra được điều gì, từ trong giấc ngủ tỉnh lại. Hắn quay đầu liếc nhìn, lại nhìn nữ tử bên cạnh. Đối phương không ngẩng đầu lên, lặng lẽ rút một sợi dây nhỏ từ mảnh vải trên đầu gối, đám mây thêu theo đó dần dần biến mất.
- Ha ha! Là vị Lâm tiên trưởng kia có lòng tốt kia...
Lưu Tiên Nhi nói với thể tử của mình, lại tươi cười nhàn nhã nằm ở trên ghế. Hơn mười bóng người bỗng nhiên xuất hiện ở phía trên khách sạn, tiếp theo xông thẳng lên trời cao.
...
Phép phù độn của Nhược Thủy tiên sinh năm đó, ở trong Tiên Vực bây giờ không đáng để nhắc tới. Trong lúc nguy cấp, phương pháp này chắc chắn không ứng phó được với tình hình nguy cấp. Nhưng có cơ hội thở dốc, đủ để xoay chuyển tình thế trong lúc sống chết! Bởi vậy, Lâm Nhất mượn phù trận lập trước ở khách sạn, tạm thời chạy ra khỏi vòng vây. Trước đây hắn sợ thân phận bị lộ, mới giấu hai huynh đệ Thiên Lang, chôn yêu vòng ở sâu trong lòng đất của phòng khách, lúc này cũng thuận lợi thu về...
La gia trấn cách phía sau núi La gia không xa. Kẻ địch xuất hiện, Lâm Nhất không dám chậm trễ, phá không sốt ruột lao đi tới trăm vạn dặm. Trong vội vàng hắn không kịp phân biệt nơi chốn, một đạo lôi quang đã đón đầu bổ tới, muốn tránh né tất nhiên đã muộn rồi!
- Ầm...
Trong tinh không có sét nổ mạnh. Sấm sét mạnh mẽ và vô cùng kiên cố, không gì phá nổi, còn có bão táp sóng dữ với khí thế hủy diệt đều hung hăng rơi vào trên thân Lâm Nhất. Hộ thể Huyền Thiên Thuẫn 'Ầm' một tiếng vỡ nát, có long giáp, long ảnh che ở trên dưới, hắn vẫn không chịu nổi mà ngã nhào, lại bay ngang ra ngoài đến mấy chục dặm, mới chật vật dừng lại được, khí tức đã nhộn nhạo, pháp lực không thông suốt. Tuy nhiên trong nháy mắt, hơn mười bóng người đã vây chặt lấy hắn.
Lâm Nhất tự xưng là không sợ lôi pháp! Một đòn vừa rồi khác hẳn với lôi pháp mà hắn biết, uy lực càng không thể đánh đồng. May mà hắn từng trải qua bảy mươi năm ở Ma Kiếp Cốc, lúc này mới không bị tổn thương nặng nề. Chỉ có điều, mới ra khỏi đầm Rồng lại rơi vào hang hổ...
- A? Không ngờ trúng Thiên Cương Lôi Pháp lại không việc gì, không trách được dám liều mạng với ta ở Thính Vũ Tiểu Trúc! Tuy nhiên một đòn vừa rồi chỉ là ba phần lực của ta thôi, thử lại một lần thế nào...
Lâm Nhất thoáng đứng vững, sắc mặt tái xanh. Người cản đường hắn tất nhiên lại là Lôi Thiên. La Hận Tử dẫn theo hơn mười đệ tử Hợp Thể phân chia các đường, mình đã không còn đường nào có thể trốn. Hắn lại ngẩng đầu nhìn lên, một ngôi sao treo trên cao...
- Ngược đồ! Ngươi dâm loạn trong sơn môn, giỏi hủy cấm địa, còn không chịu nhận tội đền tội, còn đợi tới khi nào...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.