Chương 2291: Sát lục bắt đầu (2)
Duệ Quang
22/01/2023
Dưới hỏa diễm, xoay chầm chậm một cái đầm huyết, bên trong đen thấu đỏ, âm hàn thấu xương, sát khí cuồng liệt.
- Ầm...
Cho tới lúc này, ngoài mấy trăm trượng truyền đến một tiếng vang nặng nề, ngay sau đó dần hiện ra bảy bóng người. Đó là một người phụ nhân trung niên, một người nam nhân tuổi còn trẻ, hai hán tử trung niên, ba vị lão giả. Tu vi khác nhau, hai vị là Tiên Quân hậu kỳ, một Tiên Quân trung kỳ, một Tiên Quân sơ kỳ, ba Kim Tiên.
Ánh mắt Lâm Nhất lướt qua thân thể của bảy người, ngược lại nhìn về phía sau lưng.
Lúc tới không có cửa động, giờ lại lần lượt xuất hiện vài bóng người. Ngoài Nguyên Tín Tử còn có bốn vị nam nhân quần áo trang phục tương đương nhau, đều là Động Thiên cảnh cao thủ. Năm người kia đều treo một khối ngọc bài màu đen bên hông.
Đám người Huyền Ngọc Tử phát hiện ra, vội tránh né sang hai bên mấy bước.
Năm người kia sau khi hiện thân cũng không dừng lại, bay thẳng tới một bên hang động, lần lượt rơi vào một khối đá không lớn.
Đá vuông cách mặt đất vài ba trượng, treo dựng đứng trên vách đá, bốn phía bằng phẳng bóng loáng, cũng có cấm chế quang mang đang chớp động. Nó đột ngột nhô ra một đoạn giống hệt như khán đài, hẳn là chuyên môn luyện chế mà thành.
- Quy củ cũ. Cho đến khi một bên bị toàn diệt, người thắng mới có thể ly khai.
Người lên tiếng chính là Nguyên Tín Tử. Hắn tiến lên một bước, giơ tay lên ném ra một đống các thứ, rơi lả tả trên đất trống trước đá vuông. Trong đó có thiết côn, lang nha bổng, búa.
Song phương mười bốn người, đối mặt xa nhau cách giữa Huyết đàm. Sau khi Nguyên Tín Tử đã phân phó, không người nào di động nửa bước mà đứng yên tại chỗ, từng người thần sắc chần chờ.
Đối mặt trước tình hình này Nguyên Tín Tử xem như là chuyện thường gặp, chẳng có gì lạ, hừ lạnh một tiếng.
Có người cười ha hả, nói ra:
- Bọn ngươi đến từ các nơi Bát Hoang, phải gặp nhau một đường mà so tài lẫn nhau, đọ sức, không phải là không cơ duyên.
Ấy là nam nhân trung niên, hẳn là người cầm đầu một nhóm năm người, có tu vi Động Thiên sơ kỳ viên mãn. Cả người trường bào thiển sắc, trên đầu mang một thiết quyển sung tác phát cô, hơn nữa thân hình gầy yếu mà sắc mặt tái nhợt. Hắn vẫn mang nụ cười lãnh đạm, tiếp đó nói:
- Thật không dám giấu giếm, huyết sát ngưng luyện có kỳ đấy. Chỉ đợi ngày công thành, liệt vị được quay lại, nói không chừng còn có thể trở thành thượng khách của tôn chủ nhà ta, cớ sao mà không làm chứ.
Trong Tiên vực, bất kể yêu ma, đa số là trang phục của tu sĩ. Mà Hồng Hoang có điều khác biệt, chỉ có tiên nhân xuất thân đạo tu, mới mang búi tóc và cài phát trâm. Những quy tắc khác thì tùy ý rất nhiều, người để tóc bay rối, mặc áo choàng cũng có, dài ngắn cũng có, nhưng thiết cô lại không thấy nhiều.
Phát trâm 'Truy phong' của Lâm Nhất quá mức trân quý, đã bị ngọc trâm khác thay vào đó. Hắn âm thầm lưu ý động tĩnh bốn phía, không quên đánh giá nhất cử nhất động của người trung niên mang phát cô. Chỉ thấy đối phương còn chưa dứt lời, Nguyên Tín Tử ở bên cạnh lên tiếng:
- Tam Thủy sư huynh, hà cớ gì dài dòng cùng người chết.
Nam nhân tên là Tam Thủy giơ tay lên bày ra một đạo cấm chế, hiển nhiên không muốn có người ngoài nghe được đối thoại. Hắn lắc lắc đầu tỏ ý với Nguyên Tín Tử, cười nói:
- Chỉ có ý chí chiến đấu thịnh vượng mới có lợi cho ngưng luyện sát khí. Nếu không phải như vậy, khi nào mới có thể thu thập đủ con số vạn người?
Gương mặt dài trắng bạch như người chết của hắn, càng cười càng lộ vẻ âm trầm.
Nguyên Tín Tử chợt hiểu, phụ họa nói:
- Sư huynh cao kiến.
Tam Thủy không muốn nhiều lời, tiện tay nhất chỉ, thiết quyển trên đỉnh đầu ung dung bay lên, bỗng nhiên biến đổi hóa thành một ngọn lửa màu đen rơi vào bốn phía đá. Giây lát sau năm người hắn đã bị ánh sáng đen bao phủ, một loạt sát khí cùng hoành cuốn mà đi, lập tức ma khí tràn ngập, hang động lớn như vậy đã bị bao phủ trong một phiến khí cơ cuồng loạn.
Cùng lúc đó, Tam Thủy lẩm bẩm nói:
- Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Lấy ma chứng đạo, lấy huyết ngưng sát. Giết.
Hắn huy vũ hai tay áo, ma khí càng thêm đặc hơn chạy thẳng tới song phương đang giằng co.
Giờ khắc này, không biết nguyên nhân là sát khí xâm thể gây nên hay là ma chú phệ tâm, chỉ thấy song phương cách nhau mấy trăm trượng đã tuôn huyết, hai mắt phiếm hồng cũng nổi lên sát tâm, không cần phân phó, dĩ nhiên là mỗi người đánh tới một chỗ. Tại thời khắc pháp lực làm khó, thủ đoạn giết người không có gì vượt qua uy lực của thiết bổng, không ngoài sự sắc bén của cự phủ.
Song phương chém giết sắp tới, động tác của Lâm Nhất lại trì hoãn mà âm thầm kinh ngạc.
Sau một phen thiên tân vạn khổ, cuối cùng xuyên qua con đường Cửu Thiên mà đến. Chưa thấy rõ hình dáng của Hồng Hoang như thế nào, tiện ý bước chân vào trong lồng giam. Ngày thoát vây chưa tới, sẽ bị ép tham dự vào trong một tràng chém giết.
Theo đó, an bình ngắn ngủi tại Thiên Ngu Di tộc bất quá là một ảo giác mà thôi. Chuyến đi Hồng Hoang của Lâm mỗ vẫn tràn đầy máu tanh, cũng từ hôm nay, sát lục bắt đầu.
Bằng vào sát lục ngưng luyện sát khí, cũng dùng cái này đến tăng cao tu vi pháp lực. Phương pháp này có chút quỷ dị, nhưng cũng không xa lạ.
Tam Thủy kia cùng với đám người Nguyên Tín Tử không thể bảo là không ác độc. Mà tôn chủ sau lưng hắn cùng với tù cấm chế tạo tinh xảo trước mắt mới là đáng ghét và đáng hận nhất.
Lâm Nhất vẫn phập phồng nỗi lòng. Năm người trên thạch đài có điều phát hiện, đồng loạt nhìn tới. Hắn ra vẻ không biết, ngầm thở dài một chút, nhấc chân từ từ đi tới. Cùng trong nháy mắt, ngoài trăm trượng song phương đã động thủ.
. .
- Ầm...
Cho tới lúc này, ngoài mấy trăm trượng truyền đến một tiếng vang nặng nề, ngay sau đó dần hiện ra bảy bóng người. Đó là một người phụ nhân trung niên, một người nam nhân tuổi còn trẻ, hai hán tử trung niên, ba vị lão giả. Tu vi khác nhau, hai vị là Tiên Quân hậu kỳ, một Tiên Quân trung kỳ, một Tiên Quân sơ kỳ, ba Kim Tiên.
Ánh mắt Lâm Nhất lướt qua thân thể của bảy người, ngược lại nhìn về phía sau lưng.
Lúc tới không có cửa động, giờ lại lần lượt xuất hiện vài bóng người. Ngoài Nguyên Tín Tử còn có bốn vị nam nhân quần áo trang phục tương đương nhau, đều là Động Thiên cảnh cao thủ. Năm người kia đều treo một khối ngọc bài màu đen bên hông.
Đám người Huyền Ngọc Tử phát hiện ra, vội tránh né sang hai bên mấy bước.
Năm người kia sau khi hiện thân cũng không dừng lại, bay thẳng tới một bên hang động, lần lượt rơi vào một khối đá không lớn.
Đá vuông cách mặt đất vài ba trượng, treo dựng đứng trên vách đá, bốn phía bằng phẳng bóng loáng, cũng có cấm chế quang mang đang chớp động. Nó đột ngột nhô ra một đoạn giống hệt như khán đài, hẳn là chuyên môn luyện chế mà thành.
- Quy củ cũ. Cho đến khi một bên bị toàn diệt, người thắng mới có thể ly khai.
Người lên tiếng chính là Nguyên Tín Tử. Hắn tiến lên một bước, giơ tay lên ném ra một đống các thứ, rơi lả tả trên đất trống trước đá vuông. Trong đó có thiết côn, lang nha bổng, búa.
Song phương mười bốn người, đối mặt xa nhau cách giữa Huyết đàm. Sau khi Nguyên Tín Tử đã phân phó, không người nào di động nửa bước mà đứng yên tại chỗ, từng người thần sắc chần chờ.
Đối mặt trước tình hình này Nguyên Tín Tử xem như là chuyện thường gặp, chẳng có gì lạ, hừ lạnh một tiếng.
Có người cười ha hả, nói ra:
- Bọn ngươi đến từ các nơi Bát Hoang, phải gặp nhau một đường mà so tài lẫn nhau, đọ sức, không phải là không cơ duyên.
Ấy là nam nhân trung niên, hẳn là người cầm đầu một nhóm năm người, có tu vi Động Thiên sơ kỳ viên mãn. Cả người trường bào thiển sắc, trên đầu mang một thiết quyển sung tác phát cô, hơn nữa thân hình gầy yếu mà sắc mặt tái nhợt. Hắn vẫn mang nụ cười lãnh đạm, tiếp đó nói:
- Thật không dám giấu giếm, huyết sát ngưng luyện có kỳ đấy. Chỉ đợi ngày công thành, liệt vị được quay lại, nói không chừng còn có thể trở thành thượng khách của tôn chủ nhà ta, cớ sao mà không làm chứ.
Trong Tiên vực, bất kể yêu ma, đa số là trang phục của tu sĩ. Mà Hồng Hoang có điều khác biệt, chỉ có tiên nhân xuất thân đạo tu, mới mang búi tóc và cài phát trâm. Những quy tắc khác thì tùy ý rất nhiều, người để tóc bay rối, mặc áo choàng cũng có, dài ngắn cũng có, nhưng thiết cô lại không thấy nhiều.
Phát trâm 'Truy phong' của Lâm Nhất quá mức trân quý, đã bị ngọc trâm khác thay vào đó. Hắn âm thầm lưu ý động tĩnh bốn phía, không quên đánh giá nhất cử nhất động của người trung niên mang phát cô. Chỉ thấy đối phương còn chưa dứt lời, Nguyên Tín Tử ở bên cạnh lên tiếng:
- Tam Thủy sư huynh, hà cớ gì dài dòng cùng người chết.
Nam nhân tên là Tam Thủy giơ tay lên bày ra một đạo cấm chế, hiển nhiên không muốn có người ngoài nghe được đối thoại. Hắn lắc lắc đầu tỏ ý với Nguyên Tín Tử, cười nói:
- Chỉ có ý chí chiến đấu thịnh vượng mới có lợi cho ngưng luyện sát khí. Nếu không phải như vậy, khi nào mới có thể thu thập đủ con số vạn người?
Gương mặt dài trắng bạch như người chết của hắn, càng cười càng lộ vẻ âm trầm.
Nguyên Tín Tử chợt hiểu, phụ họa nói:
- Sư huynh cao kiến.
Tam Thủy không muốn nhiều lời, tiện tay nhất chỉ, thiết quyển trên đỉnh đầu ung dung bay lên, bỗng nhiên biến đổi hóa thành một ngọn lửa màu đen rơi vào bốn phía đá. Giây lát sau năm người hắn đã bị ánh sáng đen bao phủ, một loạt sát khí cùng hoành cuốn mà đi, lập tức ma khí tràn ngập, hang động lớn như vậy đã bị bao phủ trong một phiến khí cơ cuồng loạn.
Cùng lúc đó, Tam Thủy lẩm bẩm nói:
- Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Lấy ma chứng đạo, lấy huyết ngưng sát. Giết.
Hắn huy vũ hai tay áo, ma khí càng thêm đặc hơn chạy thẳng tới song phương đang giằng co.
Giờ khắc này, không biết nguyên nhân là sát khí xâm thể gây nên hay là ma chú phệ tâm, chỉ thấy song phương cách nhau mấy trăm trượng đã tuôn huyết, hai mắt phiếm hồng cũng nổi lên sát tâm, không cần phân phó, dĩ nhiên là mỗi người đánh tới một chỗ. Tại thời khắc pháp lực làm khó, thủ đoạn giết người không có gì vượt qua uy lực của thiết bổng, không ngoài sự sắc bén của cự phủ.
Song phương chém giết sắp tới, động tác của Lâm Nhất lại trì hoãn mà âm thầm kinh ngạc.
Sau một phen thiên tân vạn khổ, cuối cùng xuyên qua con đường Cửu Thiên mà đến. Chưa thấy rõ hình dáng của Hồng Hoang như thế nào, tiện ý bước chân vào trong lồng giam. Ngày thoát vây chưa tới, sẽ bị ép tham dự vào trong một tràng chém giết.
Theo đó, an bình ngắn ngủi tại Thiên Ngu Di tộc bất quá là một ảo giác mà thôi. Chuyến đi Hồng Hoang của Lâm mỗ vẫn tràn đầy máu tanh, cũng từ hôm nay, sát lục bắt đầu.
Bằng vào sát lục ngưng luyện sát khí, cũng dùng cái này đến tăng cao tu vi pháp lực. Phương pháp này có chút quỷ dị, nhưng cũng không xa lạ.
Tam Thủy kia cùng với đám người Nguyên Tín Tử không thể bảo là không ác độc. Mà tôn chủ sau lưng hắn cùng với tù cấm chế tạo tinh xảo trước mắt mới là đáng ghét và đáng hận nhất.
Lâm Nhất vẫn phập phồng nỗi lòng. Năm người trên thạch đài có điều phát hiện, đồng loạt nhìn tới. Hắn ra vẻ không biết, ngầm thở dài một chút, nhấc chân từ từ đi tới. Cùng trong nháy mắt, ngoài trăm trượng song phương đã động thủ.
. .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.