Chương 2292: Tùy ý xuất thủ. (1)
Duệ Quang
22/01/2023
Pháp lực bị phong bế, tu vi không có tác dụng, ngay cả thần thức cũng rất khó sử dụng pháp bảo ngăn địch, sao có thể động thủ?
Khí lực bản thân vẫn còn!
Mọi người ở đây đều là tiên nhân, đều có gân cốt thiên chuy bách luyện, hơn nữa còn có khí lực không hề tầm thường, nếu như thật sự bắt cặp chém giết lẫn nhau sẽ tạo ra động tĩnh không hề nhỏ.
Hơn nữa không phải còn có binh khí cấp thấp như gậy gộc, búa rìu sao?
Vứt bỏ hết tất cả tu vi thần thông, hướng tới một trận đấu chỉ thuộc về nhiệt huyết mãng hoang!
Về phần vì sao mà chiến ? Giết chết người khác mình mới có thể sống tiếp…
Trong nháy mắt, mọi người hai phía bên ngoài trăm trượng bắt đầu trận hỗn chiến.
Lão giả phe mình trước tiên giành được một cây trượng bổng nanh sót, phía trên cắm đầy gai nhọn, lưỡi dao sắc bén, huy động lên tạo ra tiếng rung động ô ô. Một vị trung niên phía đối diện ngay mặt nghênh đón, cũng đằng đằng sát khí vung thiết bổng. Binh khí giao nhau tạo ra tiếng nổ vang, hai bên đều bị đánh văng ra mấy trượng, nhưng lại không hề tỏ ra yếu kém, lần thứ hai hung hăng đụng vào nhau. Tất cả không có chiêu thức, không có thần thông, chỉ là một loại mãng phu phàm tục liều mạng, chỉ hoàn toàn bộc phát thú tính điên cuồng nhất ra ngoài, cho tới khi có người chết đi…
Huyền Ngọc Tử giành được một cây gật sắt, nhân cơ hội đuổi giết một đối thủ tu vi Kim Tiên. Với cảnh giới Tiên Quân sơ kỳ của hắn cũng đủ nghiền nát một hậu bối! Cho dù là dùng mạnh lấn yếu hay là mãnh hổ vồ thỏ cũng là chuyện bình thường!
Đối phương là một lão giả, tự biết mình không thể đọ lại liền vội vàng lắc mình né tránh. Một đồng bạn Tiên Quân trung kỳ của hắn, cũng là một lão giả vô cùng quen thuộc với việc ỷ mạnh hiếp yếu, ở một bên nhân cơ hội tới gần, căn bản không cần chào hỏi, tay vung cao búa bổ tới.
Huyền Ngọc Tử không đọ được, đành phải vội vàng ứng chiến. Ngay sau đó là một tiếng vang “ầm” thật lớn, thiết bổng trong tay đã bay ra ngoài. Hắn liên tục lui về phía sau mấy trượng, đặt mông ngã trên mặt đất.
Cuộc chiến sinh tử bắt buộc không bỏ qua cho ai! Lão giả kia bay lên không cao hơn một trượng, chỉ cần có thể bổ được đối thủ ra làm hai!
Mặt Huyền Ngọc Tử đã không còn chút máu, vội vàng đứng lên muốn tìm binh khí. Đợi tới khi hắn hấp tấp cầm được một vật liền ngẩn người, một cây côn gỗ…
Cùng lúc đó một tiếng hét thảm truyền tới.
Một tu sĩ Kim Tiên phe mình gặp phải một cao thủ Tiên Quân sơ kỳ. Hắn bị một côn đập sụp nửa người, chợt nổ tung, trong nháy mắt hóa thành một đống máu loãng, dưới sự hướng dẫn của cấm chế, men theo địa thế trực tiếp chảy về phía huyết đàm ở giữa sơn động, phía trên liền bốc lên một đám mây mù…
Huyền Ngọc Tử sợ tới run người, ném mộc côn trong tay ra xoay người chạy trốn. Lão giả cùng một phụ nhân phía đối phương thấy món hời lớn có thể chiếm liền theo sát không rời.
Nhân số hai bên tương đương nên thế lực ngang nhau. Chỉ vì Lâm Nhất rơi lại phía sau khiến hai bên lộ ra xu thế mạnh yếu rõ ràng. Từ đầu tới cuối nghĩ lại, ba tu sĩ Kim Tiên phe mình đã chết hơn môt nửa. Năm người vây công lão giả hán tử mặt đen, hai người đang đuổi giết Huyền Ngọc Tử. Tình hình như thế, thắng bại dường như đã biết rõ…
Huyền Ngọc Tử tự biết sống chết chỉ một sớm một chiều, liều mạng chạy như điên. Sơn động nhìn như rộng mở thật ra cũng là một chỗ tuyệt địa. Chợt thấy Lâm Nhất còn chậm chạp tản bộ, xem mình là người ngoài nhàn nhã đi chơi. Hắn không cần suy nghĩ liền chạy tới, tuyệt vọng kinh hô:
- Lâm huynh cứu ta! Sau này mạng sống đều do huynh định đoạt….
Lâm Nhất vì đang quan sát phía bên trái huyết đàm, trong hai mắt có hàn quang chớp động. Nếu không có máu huyết của ngàn vạn người sao có thể ngưng tụ ra một huyết sát khí vừa đặc mà còn bạo ngược như vậy! Đột nhiên nhìn lại, lại khiến người khác thần hồn rung động nổi lên sát tâm…
Huyền Ngọc Tử giống như cơn gió đi tới bên cạnh, phụ nhân cùng lão giả cũng theo sau tới.
Lão giả cầm búa bén trong tay, phụ nhân lại mang theo một cây gậy sắt. Vốn là hai vị tiên nhân cảnh giới thoát tục, lúc này lại biến thành một đôi đồ tể.
Chân Lâm Nhất ngừng lại, Huyền Ngọc Tử liền trốn ở phía sau hắn.
Lão giả giơ búa bén lên, phụ nhân huy động thiết bổng. Người cản đường chỉ là một thanh niên tay không tấc sắt, cứ hợp lực giết.
Lâm Nhất không né không tránh, ánh mắt chuyển từ trên huyết đàm cùng với thạch đài phía xa về phía trước.
Phụ nhân kia khoảng ba bốn mươi tuổi, mang theo một cây gậy to chẳng ra cái gì. Nghĩ tới nàng vội vội vàng vàng đuổi theo thật không thể chấp nhận được!
Lão giả giơ cao búa bén, trái lại có chút hung hãn. Mà bàn tay giơ lên hoàn toàn không có bố cục đáng nói. Cử chỉ điên rồ, hắn cùng phụ nhân kia tựa như một cặp xác không hồn bị người khác sai khiến, không còn quan tâm tới bất kỳ thứ gì! Không phải ngươi chết, chính là ta sống…
Nhưng chỉ trong chốc lát suy nghĩ, búa và gậy đều cùng đánh tới. Thần sắc Lâm Nhất ngưng lại, lạnh lùng trừng mắt với phụ nhân kia, lập tức thân hình khẽ động, nhẹ như lá rụng đột nhiên bay tới bên cạnh lão giả kia. Hơn nữa chỉ trong chớp mắt liền dễ dàng đoạt được búa bén, thuận thế trở tay bổ tới, huyết quang hiện ra, thi thể rơi xuống.
Nơi này không đề cập tới tu vi, chỉ nói tới thủ đoạn lâm trận chém giết, ở đây không ai hơn được một người đã từng ở trong giang hồ! Nếu luận về gân cốt, khí lực, không người nào có thể mạnh hơn cao thủ chân long hợp thể!
Lão giả bị chém thành hai đoạn, nổ lớn nát vụn, lập tức hóa thành máu loãng chảy về huyết đàm. Phụ nhân kia như bị sét đánh, bỗng nhiên cứng đờ, cầm không được khiến thiết bổng rơi khỏi tay. Mà bản thân vẫn kinh ngạc đứng ngẩn ngơ, nhìn như dáng dấp thất hồn.
Thấy tình hình như thế, Huyền Ngọc Tử đứng ở một bên không ngừng trố mắt. Dưới cấm chế mà vị Lâm huynh kia đã cường đại như vậy. Vừa mới trừng hai mắt một cái lại có kết quả khác!
Tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không trở lại.
Da mặt Huyền Ngọc Tử co quắp, ánh mắt lạnh lùng, sau đó thân hình khẽ động, cúi người cầm thiết bổng trên đất đập về phía phụ nhân đang đứng ngẩn người. Vài tiếng “ầm ầm” vang lên, máu huyết vung ra, mà tay hắn vẫn vung liên tục giống như kẻ điên…
Khí lực bản thân vẫn còn!
Mọi người ở đây đều là tiên nhân, đều có gân cốt thiên chuy bách luyện, hơn nữa còn có khí lực không hề tầm thường, nếu như thật sự bắt cặp chém giết lẫn nhau sẽ tạo ra động tĩnh không hề nhỏ.
Hơn nữa không phải còn có binh khí cấp thấp như gậy gộc, búa rìu sao?
Vứt bỏ hết tất cả tu vi thần thông, hướng tới một trận đấu chỉ thuộc về nhiệt huyết mãng hoang!
Về phần vì sao mà chiến ? Giết chết người khác mình mới có thể sống tiếp…
Trong nháy mắt, mọi người hai phía bên ngoài trăm trượng bắt đầu trận hỗn chiến.
Lão giả phe mình trước tiên giành được một cây trượng bổng nanh sót, phía trên cắm đầy gai nhọn, lưỡi dao sắc bén, huy động lên tạo ra tiếng rung động ô ô. Một vị trung niên phía đối diện ngay mặt nghênh đón, cũng đằng đằng sát khí vung thiết bổng. Binh khí giao nhau tạo ra tiếng nổ vang, hai bên đều bị đánh văng ra mấy trượng, nhưng lại không hề tỏ ra yếu kém, lần thứ hai hung hăng đụng vào nhau. Tất cả không có chiêu thức, không có thần thông, chỉ là một loại mãng phu phàm tục liều mạng, chỉ hoàn toàn bộc phát thú tính điên cuồng nhất ra ngoài, cho tới khi có người chết đi…
Huyền Ngọc Tử giành được một cây gật sắt, nhân cơ hội đuổi giết một đối thủ tu vi Kim Tiên. Với cảnh giới Tiên Quân sơ kỳ của hắn cũng đủ nghiền nát một hậu bối! Cho dù là dùng mạnh lấn yếu hay là mãnh hổ vồ thỏ cũng là chuyện bình thường!
Đối phương là một lão giả, tự biết mình không thể đọ lại liền vội vàng lắc mình né tránh. Một đồng bạn Tiên Quân trung kỳ của hắn, cũng là một lão giả vô cùng quen thuộc với việc ỷ mạnh hiếp yếu, ở một bên nhân cơ hội tới gần, căn bản không cần chào hỏi, tay vung cao búa bổ tới.
Huyền Ngọc Tử không đọ được, đành phải vội vàng ứng chiến. Ngay sau đó là một tiếng vang “ầm” thật lớn, thiết bổng trong tay đã bay ra ngoài. Hắn liên tục lui về phía sau mấy trượng, đặt mông ngã trên mặt đất.
Cuộc chiến sinh tử bắt buộc không bỏ qua cho ai! Lão giả kia bay lên không cao hơn một trượng, chỉ cần có thể bổ được đối thủ ra làm hai!
Mặt Huyền Ngọc Tử đã không còn chút máu, vội vàng đứng lên muốn tìm binh khí. Đợi tới khi hắn hấp tấp cầm được một vật liền ngẩn người, một cây côn gỗ…
Cùng lúc đó một tiếng hét thảm truyền tới.
Một tu sĩ Kim Tiên phe mình gặp phải một cao thủ Tiên Quân sơ kỳ. Hắn bị một côn đập sụp nửa người, chợt nổ tung, trong nháy mắt hóa thành một đống máu loãng, dưới sự hướng dẫn của cấm chế, men theo địa thế trực tiếp chảy về phía huyết đàm ở giữa sơn động, phía trên liền bốc lên một đám mây mù…
Huyền Ngọc Tử sợ tới run người, ném mộc côn trong tay ra xoay người chạy trốn. Lão giả cùng một phụ nhân phía đối phương thấy món hời lớn có thể chiếm liền theo sát không rời.
Nhân số hai bên tương đương nên thế lực ngang nhau. Chỉ vì Lâm Nhất rơi lại phía sau khiến hai bên lộ ra xu thế mạnh yếu rõ ràng. Từ đầu tới cuối nghĩ lại, ba tu sĩ Kim Tiên phe mình đã chết hơn môt nửa. Năm người vây công lão giả hán tử mặt đen, hai người đang đuổi giết Huyền Ngọc Tử. Tình hình như thế, thắng bại dường như đã biết rõ…
Huyền Ngọc Tử tự biết sống chết chỉ một sớm một chiều, liều mạng chạy như điên. Sơn động nhìn như rộng mở thật ra cũng là một chỗ tuyệt địa. Chợt thấy Lâm Nhất còn chậm chạp tản bộ, xem mình là người ngoài nhàn nhã đi chơi. Hắn không cần suy nghĩ liền chạy tới, tuyệt vọng kinh hô:
- Lâm huynh cứu ta! Sau này mạng sống đều do huynh định đoạt….
Lâm Nhất vì đang quan sát phía bên trái huyết đàm, trong hai mắt có hàn quang chớp động. Nếu không có máu huyết của ngàn vạn người sao có thể ngưng tụ ra một huyết sát khí vừa đặc mà còn bạo ngược như vậy! Đột nhiên nhìn lại, lại khiến người khác thần hồn rung động nổi lên sát tâm…
Huyền Ngọc Tử giống như cơn gió đi tới bên cạnh, phụ nhân cùng lão giả cũng theo sau tới.
Lão giả cầm búa bén trong tay, phụ nhân lại mang theo một cây gậy sắt. Vốn là hai vị tiên nhân cảnh giới thoát tục, lúc này lại biến thành một đôi đồ tể.
Chân Lâm Nhất ngừng lại, Huyền Ngọc Tử liền trốn ở phía sau hắn.
Lão giả giơ búa bén lên, phụ nhân huy động thiết bổng. Người cản đường chỉ là một thanh niên tay không tấc sắt, cứ hợp lực giết.
Lâm Nhất không né không tránh, ánh mắt chuyển từ trên huyết đàm cùng với thạch đài phía xa về phía trước.
Phụ nhân kia khoảng ba bốn mươi tuổi, mang theo một cây gậy to chẳng ra cái gì. Nghĩ tới nàng vội vội vàng vàng đuổi theo thật không thể chấp nhận được!
Lão giả giơ cao búa bén, trái lại có chút hung hãn. Mà bàn tay giơ lên hoàn toàn không có bố cục đáng nói. Cử chỉ điên rồ, hắn cùng phụ nhân kia tựa như một cặp xác không hồn bị người khác sai khiến, không còn quan tâm tới bất kỳ thứ gì! Không phải ngươi chết, chính là ta sống…
Nhưng chỉ trong chốc lát suy nghĩ, búa và gậy đều cùng đánh tới. Thần sắc Lâm Nhất ngưng lại, lạnh lùng trừng mắt với phụ nhân kia, lập tức thân hình khẽ động, nhẹ như lá rụng đột nhiên bay tới bên cạnh lão giả kia. Hơn nữa chỉ trong chớp mắt liền dễ dàng đoạt được búa bén, thuận thế trở tay bổ tới, huyết quang hiện ra, thi thể rơi xuống.
Nơi này không đề cập tới tu vi, chỉ nói tới thủ đoạn lâm trận chém giết, ở đây không ai hơn được một người đã từng ở trong giang hồ! Nếu luận về gân cốt, khí lực, không người nào có thể mạnh hơn cao thủ chân long hợp thể!
Lão giả bị chém thành hai đoạn, nổ lớn nát vụn, lập tức hóa thành máu loãng chảy về huyết đàm. Phụ nhân kia như bị sét đánh, bỗng nhiên cứng đờ, cầm không được khiến thiết bổng rơi khỏi tay. Mà bản thân vẫn kinh ngạc đứng ngẩn ngơ, nhìn như dáng dấp thất hồn.
Thấy tình hình như thế, Huyền Ngọc Tử đứng ở một bên không ngừng trố mắt. Dưới cấm chế mà vị Lâm huynh kia đã cường đại như vậy. Vừa mới trừng hai mắt một cái lại có kết quả khác!
Tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không trở lại.
Da mặt Huyền Ngọc Tử co quắp, ánh mắt lạnh lùng, sau đó thân hình khẽ động, cúi người cầm thiết bổng trên đất đập về phía phụ nhân đang đứng ngẩn người. Vài tiếng “ầm ầm” vang lên, máu huyết vung ra, mà tay hắn vẫn vung liên tục giống như kẻ điên…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.