Chương 1237: Thật cũng là giả (2)
Duệ Quang
08/06/2022
Chỉ cần không phải người tối dạ đều biết chỗ này không phải chỗ ở lâu. Nếu không rời khỏi nơi đây, để lâm vào trong ảo cảnh này vĩnh viễn, không khó tưởng tượng khi ngày mai bắt đầu mọi chuyện trải qua hôm nay lại cứ như cũ. Mà ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, Lâm Nhất hắn cuối cùng phải tiêu hao hết thọ nguyên bồi thường một cái tính mạng.
Đúng như Lão Long nói, thật cũng là giả, giả cũng là thật. Hoặc có thể là đủ loại của Thiên Ma cốc chỉ là một hình chiếu của ma huyễn hiện ra. Mà hết thảy hư huyễn này quá mức chân thật khiến người trúng ma còn không kiềm hãm được phải say một cuộc!
Địa phương này quá mức không thể tưởng tượng nổi, hay là sớm rời đi cho thỏa đáng. Chỉ có điều trước mắt biết bao người Thiên Ma Tộc phải làm thế nào thoát thân đây. . . ?
Lâm Nhất đang tính toán, chợt thấy mọi người vọt tới công bố đón hiền giả. Hắn ngồi một mình nhưng trước sau lưu ý động tĩnh chung quanh. Lời tiên tri mà tộc lão kia nói quả thực làm người ta không có manh mối. Thánh hiền bảo Thái Bình gì đó lại có quan hệ gì với mình đâu, không dính vào cho thỏa đáng!
Thời điểm mọi người tới gần, Lâm Nhất lấy ra bình rượu liền tưới xuống. Rượu văng khắp nơi, hắn 'bịch' một cái ghé vào đất đã là bộ dạng say như chết.
Có người cười nói:
- Ha ha! Lâm huynh đệ đã không thắng tửu lực. . .
Lại có người phụ họa nói:
- Thánh hiền sao có thể say rượu?! Vị tôn khách này chính là hiền giả. . .
Trong tiếng cười nói, mọi người tuôn về phía Lỗ Nha gương mặt bất đắc dĩ cung hiền giả tọa.
Lỗ Nha xuyên thấu qua đám người có thể thấy được tiểu tử kia đã giả vờ say rượu, lão ta không khỏi hung hăng ngầm phun nước bọt. Mà tình trạng cực chẳng đã lão ta không làm gì khác hơn là cười khan căng thẳng, hiện ra sắc mặt của cao nhân, tiếp nhận sự quỳ lạy giống như quần tinh vây quanh vầng trăng vậy. . .
. .
Ngay khi đồng dao vang lên, sườn núi tràn ngập sương mù.
Đêm dần khuya!
Một trận gió núi thổi qua, Lâm Nhất bỗng nhiên mở mắt. Hắn không chần chờ, lấy ra Thiết Bổng nhảy lên kinh ngạc nhìn chung quanh.
Đống lửa không thấy, tiệc rượu không thấy, người của Thiên Ma Tộc cũng không thấy nữa. Từng dãy ngôi mộ của sườn núi còn đấy nhưng lại thất linh bát lạc không thành hình dạng.
Mà phía trước ngôi mộ cách đó không xa là một người ngồi xếp bằng, sắc mặt âm mai không nói một lời. Lâm Nhất không kịp để ý tới người nọ, hắn xoay người nhìn lại dưới sườn núi. Chỉ thấy ao khô cạn, vô số nhà tranh trở thành một vùng phế tích. Sơn cốc trống không, hoang vu mà tử tịch trầm trầm.
Lâm Nhất âm thầm thở dài, không khỏi lại ngước đầu nhìn lên. Minh Nguyệt vẫn như cũ, Thất Tinh lập lòe!
- Chớ nhìn nữa, chỗ này chỉ có hai người sống là ngươi và ta. . .
Có người sau lưng giọng nói âm trầm không chừng.
Lâm Nhất chậm rãi xoay người lại siết chặt Thiết Bổng trong tay. Đối phương bất dĩ vi nhiên hừ một tiếng lại hỏi:
- Muốn động thủ hả?
Người nói chuyện chính là Lỗ Nha đứng dậy rung lên tay áo hướng về phía Lâm Nhất, cười lạnh nói:
- Không nghĩ tới Cửu Châu còn có một chỗ ảo cảnh như vậy. Ha ha! Trái lại thì tiện nghi lão phu rồi. . .
Lỗ Nha theo Lâm Nhất đến đến đây vốn tưởng rằng đối phương biết được kết cục nơi đây. Thế nhưng từ tình hình hắn say rượu hôm qua xem ra tiểu tử xảo trá này đồng dạng không biết gì đối với chuyện này.
Vì thế Lỗ Nha không khỏi âm thầm tự đắc! Chỉ đợi tu vi có chút khôi phục, hết thảy nơi này đều thuộc sở hữu của mình!
Lỗ Nha trước phần mộ dưới đêm trăng như quỷ mị. Nhìn tiểu tử kia trù trừ không chừng, lão ta cười khặc khặc một tiếng, cất lời uy hiếp:
- Trước mắt người này cũng không làm gì được người kia, ngươi cũng đừng tồn tâm tư động thủ! Không cần nghĩ sáng mai đi theo nhóm người kia đi săn thú nữa, tốt hơn theo lão phu rời khỏi nơi đây . . .
Lâm Nhất hất cằm lên bỗng nhiên lên tiếng hỏi:
- Lão nhi! Ông tối hôm qua vì cái gì không mượn cơ hội rời đi?
- Hừ! Không biết tôn ti gì cả!
Lỗ Nha bị một câu lão nhi mắng ra hỏa khí, không kìm nổi rên khẽ một tiếng. Lão ta bấy giờ mới khí cấp bại phôi đáp:
- Đám người thô bỉ kia miệng nói hiền giả lại mời rượu không ngừng, lão phu sao tiện chống cự chứ? Cuối cùng còn không phải kết quả giống như ngươi đấy sao! Đêm nay. . . Ai ngờ có người không ngờ lại giả vờ say, lão phu chỉ cùng bọn họ hư tình giả ý, nếu không, không chừng sắp bị người xấu thừa nước đục thả câu. . .
Một đôi kẻ thù này vô luận là người nào say rượu bất tỉnh người còn lại đều sẽ không bỏ qua đối phương.
Lâm Nhất không khỏi lắc đầu, thầm thở dài một tiếng may mắn! Nếu không phải tối hôm qua Lỗ Nha cũng say một trận thì bản thân mình dữ nhiều lành ít rồi! Lão nhi này cũng có mộng như mình sao? Lão ta mơ thấy gì. . .
Cuộc đời này một lần say đủ rồi! Hay là trong mộng phóng túng một lần đi. . .
Lâm Nhất hơi chút nghĩ kĩ, hắn không để ý tới Lỗ Nha nữa, ngược lại lao xuống sườn núi.
Tới khi trời sáng nhất định phải rời khỏi chỗ này. Bằng không hết thảy qua đi sẽ bắt đầu sống lại lần nữa. . .
Đúng như Lão Long nói, thật cũng là giả, giả cũng là thật. Hoặc có thể là đủ loại của Thiên Ma cốc chỉ là một hình chiếu của ma huyễn hiện ra. Mà hết thảy hư huyễn này quá mức chân thật khiến người trúng ma còn không kiềm hãm được phải say một cuộc!
Địa phương này quá mức không thể tưởng tượng nổi, hay là sớm rời đi cho thỏa đáng. Chỉ có điều trước mắt biết bao người Thiên Ma Tộc phải làm thế nào thoát thân đây. . . ?
Lâm Nhất đang tính toán, chợt thấy mọi người vọt tới công bố đón hiền giả. Hắn ngồi một mình nhưng trước sau lưu ý động tĩnh chung quanh. Lời tiên tri mà tộc lão kia nói quả thực làm người ta không có manh mối. Thánh hiền bảo Thái Bình gì đó lại có quan hệ gì với mình đâu, không dính vào cho thỏa đáng!
Thời điểm mọi người tới gần, Lâm Nhất lấy ra bình rượu liền tưới xuống. Rượu văng khắp nơi, hắn 'bịch' một cái ghé vào đất đã là bộ dạng say như chết.
Có người cười nói:
- Ha ha! Lâm huynh đệ đã không thắng tửu lực. . .
Lại có người phụ họa nói:
- Thánh hiền sao có thể say rượu?! Vị tôn khách này chính là hiền giả. . .
Trong tiếng cười nói, mọi người tuôn về phía Lỗ Nha gương mặt bất đắc dĩ cung hiền giả tọa.
Lỗ Nha xuyên thấu qua đám người có thể thấy được tiểu tử kia đã giả vờ say rượu, lão ta không khỏi hung hăng ngầm phun nước bọt. Mà tình trạng cực chẳng đã lão ta không làm gì khác hơn là cười khan căng thẳng, hiện ra sắc mặt của cao nhân, tiếp nhận sự quỳ lạy giống như quần tinh vây quanh vầng trăng vậy. . .
. .
Ngay khi đồng dao vang lên, sườn núi tràn ngập sương mù.
Đêm dần khuya!
Một trận gió núi thổi qua, Lâm Nhất bỗng nhiên mở mắt. Hắn không chần chờ, lấy ra Thiết Bổng nhảy lên kinh ngạc nhìn chung quanh.
Đống lửa không thấy, tiệc rượu không thấy, người của Thiên Ma Tộc cũng không thấy nữa. Từng dãy ngôi mộ của sườn núi còn đấy nhưng lại thất linh bát lạc không thành hình dạng.
Mà phía trước ngôi mộ cách đó không xa là một người ngồi xếp bằng, sắc mặt âm mai không nói một lời. Lâm Nhất không kịp để ý tới người nọ, hắn xoay người nhìn lại dưới sườn núi. Chỉ thấy ao khô cạn, vô số nhà tranh trở thành một vùng phế tích. Sơn cốc trống không, hoang vu mà tử tịch trầm trầm.
Lâm Nhất âm thầm thở dài, không khỏi lại ngước đầu nhìn lên. Minh Nguyệt vẫn như cũ, Thất Tinh lập lòe!
- Chớ nhìn nữa, chỗ này chỉ có hai người sống là ngươi và ta. . .
Có người sau lưng giọng nói âm trầm không chừng.
Lâm Nhất chậm rãi xoay người lại siết chặt Thiết Bổng trong tay. Đối phương bất dĩ vi nhiên hừ một tiếng lại hỏi:
- Muốn động thủ hả?
Người nói chuyện chính là Lỗ Nha đứng dậy rung lên tay áo hướng về phía Lâm Nhất, cười lạnh nói:
- Không nghĩ tới Cửu Châu còn có một chỗ ảo cảnh như vậy. Ha ha! Trái lại thì tiện nghi lão phu rồi. . .
Lỗ Nha theo Lâm Nhất đến đến đây vốn tưởng rằng đối phương biết được kết cục nơi đây. Thế nhưng từ tình hình hắn say rượu hôm qua xem ra tiểu tử xảo trá này đồng dạng không biết gì đối với chuyện này.
Vì thế Lỗ Nha không khỏi âm thầm tự đắc! Chỉ đợi tu vi có chút khôi phục, hết thảy nơi này đều thuộc sở hữu của mình!
Lỗ Nha trước phần mộ dưới đêm trăng như quỷ mị. Nhìn tiểu tử kia trù trừ không chừng, lão ta cười khặc khặc một tiếng, cất lời uy hiếp:
- Trước mắt người này cũng không làm gì được người kia, ngươi cũng đừng tồn tâm tư động thủ! Không cần nghĩ sáng mai đi theo nhóm người kia đi săn thú nữa, tốt hơn theo lão phu rời khỏi nơi đây . . .
Lâm Nhất hất cằm lên bỗng nhiên lên tiếng hỏi:
- Lão nhi! Ông tối hôm qua vì cái gì không mượn cơ hội rời đi?
- Hừ! Không biết tôn ti gì cả!
Lỗ Nha bị một câu lão nhi mắng ra hỏa khí, không kìm nổi rên khẽ một tiếng. Lão ta bấy giờ mới khí cấp bại phôi đáp:
- Đám người thô bỉ kia miệng nói hiền giả lại mời rượu không ngừng, lão phu sao tiện chống cự chứ? Cuối cùng còn không phải kết quả giống như ngươi đấy sao! Đêm nay. . . Ai ngờ có người không ngờ lại giả vờ say, lão phu chỉ cùng bọn họ hư tình giả ý, nếu không, không chừng sắp bị người xấu thừa nước đục thả câu. . .
Một đôi kẻ thù này vô luận là người nào say rượu bất tỉnh người còn lại đều sẽ không bỏ qua đối phương.
Lâm Nhất không khỏi lắc đầu, thầm thở dài một tiếng may mắn! Nếu không phải tối hôm qua Lỗ Nha cũng say một trận thì bản thân mình dữ nhiều lành ít rồi! Lão nhi này cũng có mộng như mình sao? Lão ta mơ thấy gì. . .
Cuộc đời này một lần say đủ rồi! Hay là trong mộng phóng túng một lần đi. . .
Lâm Nhất hơi chút nghĩ kĩ, hắn không để ý tới Lỗ Nha nữa, ngược lại lao xuống sườn núi.
Tới khi trời sáng nhất định phải rời khỏi chỗ này. Bằng không hết thảy qua đi sẽ bắt đầu sống lại lần nữa. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.