Chương 1236: Thật cũng là giả (1)
Duệ Quang
08/06/2022
Ánh trăng và đồng dao nhẹ nhàng đi vào giấc mộng lại theo sương mù vô biên vô tận ấy dần dần đã đi xa.
. . Như có giai nhân cầm ô mà đến vậy, là ai? Mưa bụi tản đi một khúc tiếng tiêu trầm thấp ngân nga mà quen thuộc vang lên. Dưới chiếc ô lộ ra một gương mặt với nụ cười hân hoan tự nhiên. Nữ tử lấy ra một khối ngọc bội, mặt còn có vết rạn. Nàng ta nắm thật chặc đặt sát ngực, lập tức phát ra một tiếng than khe khẽ, xoay người biến mất trong cơn mưa bụi mông lung. . . . . . Trên mặt hồ có khói mênh mông, một chiếc thuyền nhỏ lãng đãng đến. Nữ tử nọ mặc áo tơ trắng dịu dàng cười nói:
- Ca, canh cá uống ngon chứ?
Cũng không đợi có người trả lời, nàng ta đong đưa thuyền nhỏ đã đi xa bỏ mất câu nói tiếp theo:
- Huynh là nam nhân mà ta nguyện chết vì huynh. . .
. . .Từng giọt máu tí tách đỏ tươi loá mắt; máu nhuộm đỏ váy trắng như tuyết, còn có dung nhan xinh đẹp kia. . . Mà thân thể nhu nhược bị khói mây thổi qua không ngờ lại đang chậm rãi tiêu tán. . . Huynh giữ kiếp nầy ta đợi kiếp sau đừng quên Kỳ nhi. . .
Không. . .
Lâm Nhất trong mộng khóe mắt đã ươn ướt. Hắn cực kỳ bi ai rên rỉ một tiếng lại ngủ thật say!
Đừng cho rằng có thể quên được tất cả đau khổ. Hết thảy điều đó sâu tận xương tủy chỉ là chôn quá sâu mà thôi!
. . Tinh thần mênh mông, gió mạnh kích động, có vô số người chắn trước mặt. Thân hãm trùng vây, nam nhân ấy đứng ngạo nghễ trong trường không, khóe miệng nhếch lên vẻ khinh thường. Tiếp đó hai tròng mắt đỏ thẫm của hắn đằng đằng sát khí. . . Đó là bản thân mình sao?
. . Một lão giả mặc áo bào vàng bật cười ha hả, đi tới chắp tay nói: Ngươi nói ta phải xưng hô ngươi như thế nào hả? Có người sắc mặt âm trầm liền muốn khiển trách hắn. . . Một tiếng rồng gầm truyền đến từ phía chân trời, còn có thanh âm đàm thoại nặng nề của lão giả áo bào vàng kia khiến cho ta giúp ngươi thuận gió vạn dặm. . . Một con Thanh Long dài trăm trượng phá không mà tới . . .
Lão giả áo bào vàng kia không phải Lão Long sao? Ông ta trước sau lời nói khác biệt lại có gì chỉ giáo? Người còn lại nếu là mình vì sao tức giận không dứt? Không đúng, vì sao vào lúc gặp được Thanh Long ấy bản thân mình lại đau thương đầy cõi lòng. . .
Nhiều u mê không hiểu khiến người ta nhức đầu muốn rạn nút. Lâm Nhất rên rỉ ngủ say một đêm, cuối cùng chậm rãi mở mắt.
Trời xanh cỏ xanh này sao lại quen thuộc như thế! Sáng sớm tản đi, một tiếng hổ gầm vang dội núi đồi. . .
Lâm Nhất mặc kệ, hắn nghiêng người bò dậy không quên nắm trong tay Huyền Kim Thiết Bổng bên cạnh, theo tiếng kêu nhìn lại. Chỉ có điều trong nháy mắt phảng phất sét đánh hắn ngây ngẩn cả người như tượng gỗ vậy. . .
Ba người hán tử tướng mạo phong cách cổ xưa kia không phải là ba người Mục Trát, A Vũ và A Liệt sao? Trên người trần khỏe của A Liệt tràn đầy vết máu, còn có con ban hổ chết đi kia. Đây. . . Đây là hết thảy đã từng phát sinh của ngày hôm qua hay là bản thân mình say rượu chưa tỉnh trở nên hồ đồ rồi? Không, không! Bản thân mình nhận ra mấy người này hôm qua còn cùng nhau săn thú uống rượu, còn có Thất Tinh bạn nguyệt và đồng dao kia nữa. . .
Lâm Nhất trong kinh ngạc bỗng nhiên nghĩ tới điều gì vội nhìn về một bên cách đó không xa, thần tình lần nữa cứng đờ lên. Trong bụi cỏ hơn mười trượng bên ngoài, người mang mặt nạ giả kia không phải Lỗ Nha thì còn ai nữa? Lão ta đồng dạng là hình dạng trợn mắt hốc mồm. . .
Lâm Nhất lại ngẩng đầu nhìn lại hai mặt trời một lớn một nhỏ đang dâng lên. Đúng lúc này Mục Trát ở phía trước nói:
- Ma lực trời sanh bách luyện tự thành! Ngươi sau này sẽ theo hai người ta tu hành đi!
Lâm Nhất nghe tiếng, không khỏi thầm nghĩ kế tiếp hẳn là A Vũ nói chuyện. Quả nhiên trong lòng hắn mới nghĩ đã có người lên tiếng nói:
- Sau khi nghỉ ngơi dùng thời gian trải qua Ma Kiếp cốc một phen thối luyện, ngươi mới xem như tu ma thành công. . .
Đây rốt cuộc là làm sao vậy? Chẳng lẽ hết thảy hôm qua chỉ là một giấc mộng hay sao? Lâm Nhất nửa há hốc mồm kinh ngạc không thôi. Hắn lại lắc lắc đầu thật mạnh hồi tưởng trước sau bản thân mình tới chỗ này. . .
Nếu hết thảy như mộng thì làm sao lại hiểu được cuộc đối thoại của ba người này còn không sai chút nào như thế.
Tình hình kế tiếp và hôm qua không khác nhiều, ba người Mục Trát phát hiện kẻ nhìn trộm trong bụi cỏ bèn lên tiếng chất vấn:
- Hai người các ngươi lén lén lút lút lại muốn trốn tới khi nào?
Tiếp đó Lâm Nhất và Lỗ Nha hiện thân. Cây gậy của hắn gây nên sự hứng thú của A Liệt. Mặt nạ của Lỗ Nha lại đưa tới lòng nghi ngờ của Mục Trát và A Vũ, vân vân và vân vân, sau đó hết thảy phát sinh giống như đúc của ngày hôm qua. Mà một đôi oan gia này sau khi xâm nhập nơi đây, hai mặt nhìn nhau đều nhìn thấy được vẻ kinh ngạc sâu đậm từ trong mắt của đối phương. Ba người này của Thiên Ma Tộc dường như lần đầu gặp được thần tình xa lạ của mình và trong câu hỏi chất vấn đã có mảy may giả dối.
Sau khi Lâm Nhất và Lỗ Nha đi theo A Liệt đến miệng cốc của Thiên Ma cốc, Mục Trát nói hôm qua đã bảo A Hổ theo lệ cũ để cướp đoạt Huyền Kim Thiết Bổng. . .
Hết thảy như thật tự huyễn này không thể tưởng tượng nổi khiến người ta kinh hãi không thôi. Hai người xâm nhập không dám lỗ mãng, đều có thần giao cách cảm đi tái diễn lời nói và việc làm của ngày hôm qua. Lâm Nhất ngã xong, A Hổ té lộn mèo một cái, Lỗ Nha bị ba người trêu chọc. . .
Khi Lâm Nhất theo mọi người đi tới khu vực săn bắn nhớ tới lời nói của Lão Long. Thật cũng là giả, giả cũng là thật! Chẳng lẽ hết thảy chính mắt nhìn thấy đều là giả hay sao? Thế gian này còn có ảo cảnh chân thật như vậy ư? Người của Thiên Yêu Tộc sẽ tới sao? A Hổ bọn họ còn phải chết thảm à. . .
. .
Thời điểm Thất Tinh cùng một vầng Minh Nguyệt xuất hiện lần nữa, đám người Thiên Ma Tộc ngạc nhiên sau đó đua nhau đi lắng nghe tộc lão giải thích nghi hoặc.
Lâm Nhất ngồi một mình bên đống lửa, hai tròng mắt thanh minh, ánh mắt có chút suy nghĩ. Hắn vẫn chưa say như chết bất tỉnh như tối hôm qua mà là vểnh lỗ tai lên lưu ý truyền thuyết của Ma Kiếp cốc.
Cách đó không xa, Lỗ Nha cũng một mình canh chừng đống lửa suy nghĩ nỗi lòng. Lão ta thỉnh thoảng giương mắt liếc một chút Lâm Nhất dường như châm chước điều gì.
Lâm Nhất nhìn bình rượu bên người không khỏi lắc đầu. Mặc cho đám người A Liệt mời rượu, hắn chỉ lướt qua rồi dừng lại không dám tiếp tục thỏa thích chè chén. Thế nhưng mặc dù bản thân mình cẩn thận như thế nào, hết thảy Thiên Ma Tộc đã từng gặp qua vẫn chưa có điều biến đổi.
Lỗ Nha ở khu vực săn bắn, không thực hiện thủ đoạn đánh lén bỉ ổi ấy nữa. Lâm Nhất cũng không cậy mạnh nhưng người của Thiên Yêu Tộc vẫn đúng hẹn mà đến. Bảy người A Hổ vẫn rơi vào kết quả chết thảm. Hết thảy phát sinh của ngày hôm qua cũng không thay đổi với hai bọn họ, mà có chút thay đổi đều không sai chút nào tái diễn dường như đây là số mệnh của Thiên Ma Tộc không thể thay đổi.
- Tiểu tử, hết thảy chỗ này đều là giả đấy. . .
Có truyền âm vang lên bên tai, Lâm Nhất theo tiếng nói nhìn lại. Lỗ Nha liếc hắn một cái lại yên lặng cúi đầu xuống dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Lâm Nhất bĩu môi không rãnh để ý. Tên kẻ thù này không chỉ trở nên an ổn rất nhiều lại còn nhắc nhở nhìn như có ý tốt thật ra vẫn là không muốn buông tha mình. Bất quá lão ta trái lại muốn cùng mình không mưu mà hợp.
. . Như có giai nhân cầm ô mà đến vậy, là ai? Mưa bụi tản đi một khúc tiếng tiêu trầm thấp ngân nga mà quen thuộc vang lên. Dưới chiếc ô lộ ra một gương mặt với nụ cười hân hoan tự nhiên. Nữ tử lấy ra một khối ngọc bội, mặt còn có vết rạn. Nàng ta nắm thật chặc đặt sát ngực, lập tức phát ra một tiếng than khe khẽ, xoay người biến mất trong cơn mưa bụi mông lung. . . . . . Trên mặt hồ có khói mênh mông, một chiếc thuyền nhỏ lãng đãng đến. Nữ tử nọ mặc áo tơ trắng dịu dàng cười nói:
- Ca, canh cá uống ngon chứ?
Cũng không đợi có người trả lời, nàng ta đong đưa thuyền nhỏ đã đi xa bỏ mất câu nói tiếp theo:
- Huynh là nam nhân mà ta nguyện chết vì huynh. . .
. . .Từng giọt máu tí tách đỏ tươi loá mắt; máu nhuộm đỏ váy trắng như tuyết, còn có dung nhan xinh đẹp kia. . . Mà thân thể nhu nhược bị khói mây thổi qua không ngờ lại đang chậm rãi tiêu tán. . . Huynh giữ kiếp nầy ta đợi kiếp sau đừng quên Kỳ nhi. . .
Không. . .
Lâm Nhất trong mộng khóe mắt đã ươn ướt. Hắn cực kỳ bi ai rên rỉ một tiếng lại ngủ thật say!
Đừng cho rằng có thể quên được tất cả đau khổ. Hết thảy điều đó sâu tận xương tủy chỉ là chôn quá sâu mà thôi!
. . Tinh thần mênh mông, gió mạnh kích động, có vô số người chắn trước mặt. Thân hãm trùng vây, nam nhân ấy đứng ngạo nghễ trong trường không, khóe miệng nhếch lên vẻ khinh thường. Tiếp đó hai tròng mắt đỏ thẫm của hắn đằng đằng sát khí. . . Đó là bản thân mình sao?
. . Một lão giả mặc áo bào vàng bật cười ha hả, đi tới chắp tay nói: Ngươi nói ta phải xưng hô ngươi như thế nào hả? Có người sắc mặt âm trầm liền muốn khiển trách hắn. . . Một tiếng rồng gầm truyền đến từ phía chân trời, còn có thanh âm đàm thoại nặng nề của lão giả áo bào vàng kia khiến cho ta giúp ngươi thuận gió vạn dặm. . . Một con Thanh Long dài trăm trượng phá không mà tới . . .
Lão giả áo bào vàng kia không phải Lão Long sao? Ông ta trước sau lời nói khác biệt lại có gì chỉ giáo? Người còn lại nếu là mình vì sao tức giận không dứt? Không đúng, vì sao vào lúc gặp được Thanh Long ấy bản thân mình lại đau thương đầy cõi lòng. . .
Nhiều u mê không hiểu khiến người ta nhức đầu muốn rạn nút. Lâm Nhất rên rỉ ngủ say một đêm, cuối cùng chậm rãi mở mắt.
Trời xanh cỏ xanh này sao lại quen thuộc như thế! Sáng sớm tản đi, một tiếng hổ gầm vang dội núi đồi. . .
Lâm Nhất mặc kệ, hắn nghiêng người bò dậy không quên nắm trong tay Huyền Kim Thiết Bổng bên cạnh, theo tiếng kêu nhìn lại. Chỉ có điều trong nháy mắt phảng phất sét đánh hắn ngây ngẩn cả người như tượng gỗ vậy. . .
Ba người hán tử tướng mạo phong cách cổ xưa kia không phải là ba người Mục Trát, A Vũ và A Liệt sao? Trên người trần khỏe của A Liệt tràn đầy vết máu, còn có con ban hổ chết đi kia. Đây. . . Đây là hết thảy đã từng phát sinh của ngày hôm qua hay là bản thân mình say rượu chưa tỉnh trở nên hồ đồ rồi? Không, không! Bản thân mình nhận ra mấy người này hôm qua còn cùng nhau săn thú uống rượu, còn có Thất Tinh bạn nguyệt và đồng dao kia nữa. . .
Lâm Nhất trong kinh ngạc bỗng nhiên nghĩ tới điều gì vội nhìn về một bên cách đó không xa, thần tình lần nữa cứng đờ lên. Trong bụi cỏ hơn mười trượng bên ngoài, người mang mặt nạ giả kia không phải Lỗ Nha thì còn ai nữa? Lão ta đồng dạng là hình dạng trợn mắt hốc mồm. . .
Lâm Nhất lại ngẩng đầu nhìn lại hai mặt trời một lớn một nhỏ đang dâng lên. Đúng lúc này Mục Trát ở phía trước nói:
- Ma lực trời sanh bách luyện tự thành! Ngươi sau này sẽ theo hai người ta tu hành đi!
Lâm Nhất nghe tiếng, không khỏi thầm nghĩ kế tiếp hẳn là A Vũ nói chuyện. Quả nhiên trong lòng hắn mới nghĩ đã có người lên tiếng nói:
- Sau khi nghỉ ngơi dùng thời gian trải qua Ma Kiếp cốc một phen thối luyện, ngươi mới xem như tu ma thành công. . .
Đây rốt cuộc là làm sao vậy? Chẳng lẽ hết thảy hôm qua chỉ là một giấc mộng hay sao? Lâm Nhất nửa há hốc mồm kinh ngạc không thôi. Hắn lại lắc lắc đầu thật mạnh hồi tưởng trước sau bản thân mình tới chỗ này. . .
Nếu hết thảy như mộng thì làm sao lại hiểu được cuộc đối thoại của ba người này còn không sai chút nào như thế.
Tình hình kế tiếp và hôm qua không khác nhiều, ba người Mục Trát phát hiện kẻ nhìn trộm trong bụi cỏ bèn lên tiếng chất vấn:
- Hai người các ngươi lén lén lút lút lại muốn trốn tới khi nào?
Tiếp đó Lâm Nhất và Lỗ Nha hiện thân. Cây gậy của hắn gây nên sự hứng thú của A Liệt. Mặt nạ của Lỗ Nha lại đưa tới lòng nghi ngờ của Mục Trát và A Vũ, vân vân và vân vân, sau đó hết thảy phát sinh giống như đúc của ngày hôm qua. Mà một đôi oan gia này sau khi xâm nhập nơi đây, hai mặt nhìn nhau đều nhìn thấy được vẻ kinh ngạc sâu đậm từ trong mắt của đối phương. Ba người này của Thiên Ma Tộc dường như lần đầu gặp được thần tình xa lạ của mình và trong câu hỏi chất vấn đã có mảy may giả dối.
Sau khi Lâm Nhất và Lỗ Nha đi theo A Liệt đến miệng cốc của Thiên Ma cốc, Mục Trát nói hôm qua đã bảo A Hổ theo lệ cũ để cướp đoạt Huyền Kim Thiết Bổng. . .
Hết thảy như thật tự huyễn này không thể tưởng tượng nổi khiến người ta kinh hãi không thôi. Hai người xâm nhập không dám lỗ mãng, đều có thần giao cách cảm đi tái diễn lời nói và việc làm của ngày hôm qua. Lâm Nhất ngã xong, A Hổ té lộn mèo một cái, Lỗ Nha bị ba người trêu chọc. . .
Khi Lâm Nhất theo mọi người đi tới khu vực săn bắn nhớ tới lời nói của Lão Long. Thật cũng là giả, giả cũng là thật! Chẳng lẽ hết thảy chính mắt nhìn thấy đều là giả hay sao? Thế gian này còn có ảo cảnh chân thật như vậy ư? Người của Thiên Yêu Tộc sẽ tới sao? A Hổ bọn họ còn phải chết thảm à. . .
. .
Thời điểm Thất Tinh cùng một vầng Minh Nguyệt xuất hiện lần nữa, đám người Thiên Ma Tộc ngạc nhiên sau đó đua nhau đi lắng nghe tộc lão giải thích nghi hoặc.
Lâm Nhất ngồi một mình bên đống lửa, hai tròng mắt thanh minh, ánh mắt có chút suy nghĩ. Hắn vẫn chưa say như chết bất tỉnh như tối hôm qua mà là vểnh lỗ tai lên lưu ý truyền thuyết của Ma Kiếp cốc.
Cách đó không xa, Lỗ Nha cũng một mình canh chừng đống lửa suy nghĩ nỗi lòng. Lão ta thỉnh thoảng giương mắt liếc một chút Lâm Nhất dường như châm chước điều gì.
Lâm Nhất nhìn bình rượu bên người không khỏi lắc đầu. Mặc cho đám người A Liệt mời rượu, hắn chỉ lướt qua rồi dừng lại không dám tiếp tục thỏa thích chè chén. Thế nhưng mặc dù bản thân mình cẩn thận như thế nào, hết thảy Thiên Ma Tộc đã từng gặp qua vẫn chưa có điều biến đổi.
Lỗ Nha ở khu vực săn bắn, không thực hiện thủ đoạn đánh lén bỉ ổi ấy nữa. Lâm Nhất cũng không cậy mạnh nhưng người của Thiên Yêu Tộc vẫn đúng hẹn mà đến. Bảy người A Hổ vẫn rơi vào kết quả chết thảm. Hết thảy phát sinh của ngày hôm qua cũng không thay đổi với hai bọn họ, mà có chút thay đổi đều không sai chút nào tái diễn dường như đây là số mệnh của Thiên Ma Tộc không thể thay đổi.
- Tiểu tử, hết thảy chỗ này đều là giả đấy. . .
Có truyền âm vang lên bên tai, Lâm Nhất theo tiếng nói nhìn lại. Lỗ Nha liếc hắn một cái lại yên lặng cúi đầu xuống dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Lâm Nhất bĩu môi không rãnh để ý. Tên kẻ thù này không chỉ trở nên an ổn rất nhiều lại còn nhắc nhở nhìn như có ý tốt thật ra vẫn là không muốn buông tha mình. Bất quá lão ta trái lại muốn cùng mình không mưu mà hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.