Chương 1582: Thiên chấn uy vũ (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Trên trời cao ba ngàn trượng, hai vị cao nhân Hóa Thần đứng giằng co.
- ... Ngươi và ta tu thành không dễ, việc gì phải thế!
Văn Bạch Tử nhìn chằm chằm Văn Huyền Tử, đối phương bất vi sở động. Hắn cười lạnh lắc đầu, tiếp theo như có ám chỉ, nói:
- Ta chỉ muốn khuyên ngươi một câu, chớ khéo quá hóa vụng, để tránh đến lúc đó hối hận cũng không kịp! Mà nếu ngươi cứ khăng khăng một mực, hừ....
Ngoài mười dặm, Văn Huyền Tử thần thái tự nhiên, nhẹ giọng cười nói:
- Cửu Châu hỗn loạn như vậy, ta há có thể ngồi nhìn! Phá rồi lại lập, không ngại bắt đầu từ ngươi và ta...
Hắn phất tay áo tung ra chín điểm hào quang, thoáng chốc hóa thành chín cái đỉnh vuông to hơn một thước.
Trong hai mắt Văn Bạch Tử chợt lóe ra vẻ tàn khốc, tóm hờ một cái vào hư không, trên tay có một đoàn ngân mang không chừng phun ra nuốt vào. Hắn trầm giọng nói:
- Văn Huyền Tử, ngươi quả nhiên có mưu đồ.
- Mưu cho thiên hạ, công tại thiên thu....
- Lừa đời lấy tiếng, ngươi sao có thể thành công.
Khi hai người đang nói chuyện, một con giao long màu bạc nghênh đón chín cái đỉnh vuông.
Trong không trung Nghìn trượng, tu sĩ Nguyên Anh của hai nhà đã bắt đầu đại chiến.
Ở phía Thư Châu Đạo Tề môn, chính là Lỗ Nha và Cổ Tác dẫn đầu mười vị tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ; Phía Hạ Châu Thần Châu môn thì là mười người bọn Ninh Viễn. Hai bên hoặc chém giết từng đôi, hoặc vài ba người sóng vai nghênh chiến, lại vì tu vi không chênh lệch nhau mấy mà nhất thời khó phân thắng bại.
Có điều, trong đó Thiết Thất và Hồ lão đại thì cực kỳ nguy hiểm, liên tục kêu khổ không ngừng. Ra sân đều là cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ, chỉ có hai người họ là Nguyên Anh trung kỳ và sơ kỳ. Như vậy, đôi nam huynh nan đệ này đành phải chạy trốn chung quanh, trong nhất thời chật vật không chịu nổi.
Không biết là vì quen mặt, hay là vì duyên cớ khác, Lỗ Nha sớm đã nhắm vào Thiên Chấn môn Thiết Thất, liền đi tới hạ sát chiêu. Một lão giả Nguyên Anh hậu kỳ khác thì xuất thủ sắc bén hơn. Người này chỉ muốn kết thúc tính mạng của Hồ lão đại để viện trợ đồng môn.
Đánh à? Đánh không lại. Trốn à? Ngoài Trăm dặm có tu sĩ xem náo nhiệt quây thành một vòng, không có đường để trốn. Thiết Thất giờ mới biết đại sự không ổn, gấp đến độ chửi bới ầm ĩ. Vốn tưởng rằng trong hỗn chiến có thể đục nước béo cò, ai ngờ lại là tinh hình binh đối binh tướng đối tướng như vậy, căn bản không chiếm được nửa phần tiện nghi, làm không khéo còn mất cả tính mạng.
Thấy Lỗ Nha từng tới Thiên Chấn môn thể hiện uy phong kia cứ bám theo. Thiết Thất bị ép cho bất lực, hắn thuận tay rải ra mấy đạo hưởng lôi rồi xoay người chạy. Hắn vừa muốn gọi Hồ lão đại đang phải đón kết cục tương tự mau mau chạy thoát thân thì không khỏi thầm nhổ nước bọt. Đối phương đã chuồn trước rồi, còn đặc biệt tìm khoảng trống sau hai nhà, cứ liều mạng bay lòng vòng.
Thấy tình hình này, Thiết Thất trong lòng khẽ động, không cần suy nghĩ liền lao về phía Hồ lão đại. Trong nháy mắt, hai bóng người lượn trước lượn sau người hai bên đang giao chiến, Lỗ Nha và vị đồng môn kia đuổi theo không tha.
Đột nhiên bị đảo loạn trận thế, tu sĩ hai nhà đang bận Chém giết vừa sợ có người đánh lén lại phải đề phòng đối thủ, không khỏi trở nên rối ren. Mà Lỗ Nha và vị đồng môn kia thì ném chuột sợ vỡ đồ, đành phải tạm thả Thiết Thất và Hồ lão đại đang toàn lực mà trốn.
Trên trời cao, Văn Huyền Tử và Văn Bạch Tử đấu pháp không ngừng, nhất thời khó phân thắng bại. Phía dưới là một nhóm tu sĩ Nguyên Anh đang loạn thành một đống, còn có hai người vừa trốn vừa tức giận mắng chửi, con mẹ nó có gan thì đừng đuổi nữa.
Trên chỗ cao cách mặt biển trăm trượng, chính là một phen tình hình khác. Hơn năm mươi tu sĩ Kim Đan tạo thành một phương trận, đang đâm ngang xiên thẳng trên chiến trường rộng trăm dặm. Theo một tiếng hét to "Thiên chấn uy vũ", hai mươi ba mươi đạo lôi pháp trút xuống, thoáng chốc đã đánh cho đệ tử Đạo Tề môn né tránh không kịp ngã trái ngã phải. Tiếp theo là một tiếng "Tài nguyên cuồn cuộn", mấy đạo thân ảnh nhanh như tia chớp bay ra, trong nháy mắt đã trảm sát mấy người xui xẻo đó.
Không tới một lát, chín mươi vị đệ tử Kim Đan của Đạo Tề môn đã mất ba thành, lại vẫn vô kế khả thi với đại trận lôi pháp của Thiên Chấn môn. Một kích do Mấy chục người liên thủ, uy lực vô cùng, ai dám tranh?
"Ngọc sơn độc tôn" tiếng quát vừa vang lên, mấy thân ảnh vừa giết người đoạt bảo quay trở về. Lại một tiếng "Tiên đạo hanh thông", đại trận mấy chục người chậm rãi tiến về phía trước.
Đệ tử Đạo Tề môn có lòng dùng trận pháp chống đỡ, lại không chịu nổi lôi pháp hung mãnh của đối phương, càng thiếu đi sự điên cuồng chỉ tiến không lùi, đành phải tránh né xung quanh. Mà đệ tử Kim Đan của Thần Châu môn thì tuỳ thời bảo vệ trái phải đại trận, thừa cơ bức về phía trước. Không có cái lo đằng sau, hơn nữa liên tục đắc thủ, khí diễm của đám người Thiên Chấn môn lại càng cao.
- Hoàng Toàn sư đệ, bốn câu đó của vi huynh nói như thế nào nhỉ?
Thấy đại trận nhà mình đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, Tề Nhã vẻ mặt đắc ý.
Thường ngày khi sơn môn nội chiến, đôi sư huynh đệ Tề Nhã, Hoàng Toàn này không ít tranh chấp với người khác. Mà mỗi khi mỗi khi chém giết, hai lão nhân của Thiên Chấn môn này liền đương nhiên gánh trọng trách tạo lôi pháp đại trận. Thủ hạ của Hồ lão đại biết lợi ích quần ẩu nên đều nguyện ý nghe điều khiển.
Hoàng Toàn và Tề Nhã sóng vai đứng trong đại trận, cũng theo đám người di động về phía trước. Hắn lưu ý động tĩnh xung quanh, cười ha ha nói:
- Bốn câu nói ngươi bịa ra, hô lên thật sự nghe con mẹ nó rất uy phong! Hôm nay, Thiên Chấn môn ta sẽ uy danh truyền xa! Ơ!
Hắn phát hiện ra điều không đúng, tiếng cười vụt tắt, bất mãn nói:
- Ta mới là sư huynh, đừng biết lớn nhỏ.
- Hắc hắc! Thánh nhân viết, hiền giả vi trường!
Mắt Tề Nhã híp lại thành một đường, thoả thuê mãn nguyện nói:
- Trên người Tề mỗ có ba phần tài tình.
- Nghèo kiết hủ lậu!
Hoàng Toàn khinh thường hừ một tiếng, bỗng ngón tay chỉ về phía trước hô lớn:
- Ngoài năm mươi trượng ba đầu dê, thiên chấn uy vũ đánh con mẹ nó...
Câu nói kia sao lại có thêm ba chữ? Tề Nhã ngẩn ra, lập tức cười quái dị nói:
- Hắc hắc! Sư đệ học vấn có tiến bộ. . .
...
Một nhóm cường giả gọi nhỏ càn quét chiến trường, còn có hai người chạy trốn làm đảo loạn hai bên đang chém giết. Đúng như lời của Hoàng Toàn, hôm nay Thiên Chấn môn không muốn nổi danh cũng khó. Mà tình hình quái dị này không chỉ khiến mấy vạn tu sĩ đứng xem trợn tròn mắt, cho dù là mấy vị cao nhân Hóa Thần cũng liên tục lắc đầu.
Văn Huyền Tử giành trước muốn quyết đấu với Văn Bạch Tử, sáu vị đạo hữu Hóa Thần còn lại thì ở bên cạnh quan chiến. Mà hành động này của Thiên Chấn môn quá gây chú ý, Mặc Cáp Tề kinh ngạc nói:
- ... Ngươi và ta tu thành không dễ, việc gì phải thế!
Văn Bạch Tử nhìn chằm chằm Văn Huyền Tử, đối phương bất vi sở động. Hắn cười lạnh lắc đầu, tiếp theo như có ám chỉ, nói:
- Ta chỉ muốn khuyên ngươi một câu, chớ khéo quá hóa vụng, để tránh đến lúc đó hối hận cũng không kịp! Mà nếu ngươi cứ khăng khăng một mực, hừ....
Ngoài mười dặm, Văn Huyền Tử thần thái tự nhiên, nhẹ giọng cười nói:
- Cửu Châu hỗn loạn như vậy, ta há có thể ngồi nhìn! Phá rồi lại lập, không ngại bắt đầu từ ngươi và ta...
Hắn phất tay áo tung ra chín điểm hào quang, thoáng chốc hóa thành chín cái đỉnh vuông to hơn một thước.
Trong hai mắt Văn Bạch Tử chợt lóe ra vẻ tàn khốc, tóm hờ một cái vào hư không, trên tay có một đoàn ngân mang không chừng phun ra nuốt vào. Hắn trầm giọng nói:
- Văn Huyền Tử, ngươi quả nhiên có mưu đồ.
- Mưu cho thiên hạ, công tại thiên thu....
- Lừa đời lấy tiếng, ngươi sao có thể thành công.
Khi hai người đang nói chuyện, một con giao long màu bạc nghênh đón chín cái đỉnh vuông.
Trong không trung Nghìn trượng, tu sĩ Nguyên Anh của hai nhà đã bắt đầu đại chiến.
Ở phía Thư Châu Đạo Tề môn, chính là Lỗ Nha và Cổ Tác dẫn đầu mười vị tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ; Phía Hạ Châu Thần Châu môn thì là mười người bọn Ninh Viễn. Hai bên hoặc chém giết từng đôi, hoặc vài ba người sóng vai nghênh chiến, lại vì tu vi không chênh lệch nhau mấy mà nhất thời khó phân thắng bại.
Có điều, trong đó Thiết Thất và Hồ lão đại thì cực kỳ nguy hiểm, liên tục kêu khổ không ngừng. Ra sân đều là cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ, chỉ có hai người họ là Nguyên Anh trung kỳ và sơ kỳ. Như vậy, đôi nam huynh nan đệ này đành phải chạy trốn chung quanh, trong nhất thời chật vật không chịu nổi.
Không biết là vì quen mặt, hay là vì duyên cớ khác, Lỗ Nha sớm đã nhắm vào Thiên Chấn môn Thiết Thất, liền đi tới hạ sát chiêu. Một lão giả Nguyên Anh hậu kỳ khác thì xuất thủ sắc bén hơn. Người này chỉ muốn kết thúc tính mạng của Hồ lão đại để viện trợ đồng môn.
Đánh à? Đánh không lại. Trốn à? Ngoài Trăm dặm có tu sĩ xem náo nhiệt quây thành một vòng, không có đường để trốn. Thiết Thất giờ mới biết đại sự không ổn, gấp đến độ chửi bới ầm ĩ. Vốn tưởng rằng trong hỗn chiến có thể đục nước béo cò, ai ngờ lại là tinh hình binh đối binh tướng đối tướng như vậy, căn bản không chiếm được nửa phần tiện nghi, làm không khéo còn mất cả tính mạng.
Thấy Lỗ Nha từng tới Thiên Chấn môn thể hiện uy phong kia cứ bám theo. Thiết Thất bị ép cho bất lực, hắn thuận tay rải ra mấy đạo hưởng lôi rồi xoay người chạy. Hắn vừa muốn gọi Hồ lão đại đang phải đón kết cục tương tự mau mau chạy thoát thân thì không khỏi thầm nhổ nước bọt. Đối phương đã chuồn trước rồi, còn đặc biệt tìm khoảng trống sau hai nhà, cứ liều mạng bay lòng vòng.
Thấy tình hình này, Thiết Thất trong lòng khẽ động, không cần suy nghĩ liền lao về phía Hồ lão đại. Trong nháy mắt, hai bóng người lượn trước lượn sau người hai bên đang giao chiến, Lỗ Nha và vị đồng môn kia đuổi theo không tha.
Đột nhiên bị đảo loạn trận thế, tu sĩ hai nhà đang bận Chém giết vừa sợ có người đánh lén lại phải đề phòng đối thủ, không khỏi trở nên rối ren. Mà Lỗ Nha và vị đồng môn kia thì ném chuột sợ vỡ đồ, đành phải tạm thả Thiết Thất và Hồ lão đại đang toàn lực mà trốn.
Trên trời cao, Văn Huyền Tử và Văn Bạch Tử đấu pháp không ngừng, nhất thời khó phân thắng bại. Phía dưới là một nhóm tu sĩ Nguyên Anh đang loạn thành một đống, còn có hai người vừa trốn vừa tức giận mắng chửi, con mẹ nó có gan thì đừng đuổi nữa.
Trên chỗ cao cách mặt biển trăm trượng, chính là một phen tình hình khác. Hơn năm mươi tu sĩ Kim Đan tạo thành một phương trận, đang đâm ngang xiên thẳng trên chiến trường rộng trăm dặm. Theo một tiếng hét to "Thiên chấn uy vũ", hai mươi ba mươi đạo lôi pháp trút xuống, thoáng chốc đã đánh cho đệ tử Đạo Tề môn né tránh không kịp ngã trái ngã phải. Tiếp theo là một tiếng "Tài nguyên cuồn cuộn", mấy đạo thân ảnh nhanh như tia chớp bay ra, trong nháy mắt đã trảm sát mấy người xui xẻo đó.
Không tới một lát, chín mươi vị đệ tử Kim Đan của Đạo Tề môn đã mất ba thành, lại vẫn vô kế khả thi với đại trận lôi pháp của Thiên Chấn môn. Một kích do Mấy chục người liên thủ, uy lực vô cùng, ai dám tranh?
"Ngọc sơn độc tôn" tiếng quát vừa vang lên, mấy thân ảnh vừa giết người đoạt bảo quay trở về. Lại một tiếng "Tiên đạo hanh thông", đại trận mấy chục người chậm rãi tiến về phía trước.
Đệ tử Đạo Tề môn có lòng dùng trận pháp chống đỡ, lại không chịu nổi lôi pháp hung mãnh của đối phương, càng thiếu đi sự điên cuồng chỉ tiến không lùi, đành phải tránh né xung quanh. Mà đệ tử Kim Đan của Thần Châu môn thì tuỳ thời bảo vệ trái phải đại trận, thừa cơ bức về phía trước. Không có cái lo đằng sau, hơn nữa liên tục đắc thủ, khí diễm của đám người Thiên Chấn môn lại càng cao.
- Hoàng Toàn sư đệ, bốn câu đó của vi huynh nói như thế nào nhỉ?
Thấy đại trận nhà mình đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, Tề Nhã vẻ mặt đắc ý.
Thường ngày khi sơn môn nội chiến, đôi sư huynh đệ Tề Nhã, Hoàng Toàn này không ít tranh chấp với người khác. Mà mỗi khi mỗi khi chém giết, hai lão nhân của Thiên Chấn môn này liền đương nhiên gánh trọng trách tạo lôi pháp đại trận. Thủ hạ của Hồ lão đại biết lợi ích quần ẩu nên đều nguyện ý nghe điều khiển.
Hoàng Toàn và Tề Nhã sóng vai đứng trong đại trận, cũng theo đám người di động về phía trước. Hắn lưu ý động tĩnh xung quanh, cười ha ha nói:
- Bốn câu nói ngươi bịa ra, hô lên thật sự nghe con mẹ nó rất uy phong! Hôm nay, Thiên Chấn môn ta sẽ uy danh truyền xa! Ơ!
Hắn phát hiện ra điều không đúng, tiếng cười vụt tắt, bất mãn nói:
- Ta mới là sư huynh, đừng biết lớn nhỏ.
- Hắc hắc! Thánh nhân viết, hiền giả vi trường!
Mắt Tề Nhã híp lại thành một đường, thoả thuê mãn nguyện nói:
- Trên người Tề mỗ có ba phần tài tình.
- Nghèo kiết hủ lậu!
Hoàng Toàn khinh thường hừ một tiếng, bỗng ngón tay chỉ về phía trước hô lớn:
- Ngoài năm mươi trượng ba đầu dê, thiên chấn uy vũ đánh con mẹ nó...
Câu nói kia sao lại có thêm ba chữ? Tề Nhã ngẩn ra, lập tức cười quái dị nói:
- Hắc hắc! Sư đệ học vấn có tiến bộ. . .
...
Một nhóm cường giả gọi nhỏ càn quét chiến trường, còn có hai người chạy trốn làm đảo loạn hai bên đang chém giết. Đúng như lời của Hoàng Toàn, hôm nay Thiên Chấn môn không muốn nổi danh cũng khó. Mà tình hình quái dị này không chỉ khiến mấy vạn tu sĩ đứng xem trợn tròn mắt, cho dù là mấy vị cao nhân Hóa Thần cũng liên tục lắc đầu.
Văn Huyền Tử giành trước muốn quyết đấu với Văn Bạch Tử, sáu vị đạo hữu Hóa Thần còn lại thì ở bên cạnh quan chiến. Mà hành động này của Thiên Chấn môn quá gây chú ý, Mặc Cáp Tề kinh ngạc nói:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.