Chương 1583: Thiên chấn uy vũ (2)
Duệ Quang
25/08/2022
- Một tiên môn nho nhỏ sao lại có hạng vong mệnh như vậy?
Mấy người này cách nhau không xa, Bách Lý Xuyên nghĩ nghĩ, ý tứ không rõ nói:
- Lâm Nhất xuất thân từ Thiên Chấn môn.
- Tiểu tử đó chính là hạng không cần mạng! Lại tới Tiên Vực....
Giống như bèo không gốc, Âm Tán Nhân lắc lư trái phải, cười thê thảm nói:
- Thật đúng là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.
Lời nói của Âm Tán Nhân trong lúc vô tình đã xúc động tới tâm sự của mọi người. Nhìn nhau trầm mặc một lát, Mặc Cáp Tề khẽ thở dài, nói:
- Chẳng trách Văn Huyền Tử lại dẫn theo một tiểu tiên môn ra trận chém giết, thì ra là có uyên nguyên này.
Ngoài mấy trượng, Bách Lý Xuyên như hiểu ra gì đó, gật gật đầu:
- Nhớ là từng có người nhắc tới, Văn Huyền Tử và Lâm Nhất giao tình sâu đậm. Lúc trước, ta còn không tin. . .
Trong lời nói của hắn là nhắc tới một cố sự, đó còn là năm đó ở trong Hậu Thổ tiên cảnh, Cửu Vũ đảo, Chức Nương, Thiên Chấn Tử, vân vân...
Tùng Vân tán nhân y mực vuốt râu không nói gì, bỗng nhiên hai mắt co lại, giật mình nói:
- Thì ra là thế! Tất cả hành động của Văn Huyền Tử đều là có chuẩn bị mà đến.
Mọi người nghe vậy đều ngẩn ra, vội vàng ngẩng đầu nhìn.
Trên trời cao ba ngàn trượng, Văn Bạch Tử và Văn Huyền Tửđang đánh nhau kịch liệt. Mà ở trong mấy đám mây bên trong thì có một chiếc phi chu đang ẩn nấp.
- Ha ha! Ẩn Thân quyết này của ta thế nào?
Bên trong phi chu, ba người quan sát Vị Ương hải. Lâm Nhất và Văn Tâm thần sắc chú ý, Xuất Vân Tử thì ở bên cạnh không ngừng đùa giỡn.
Trái phải không hề có động tĩnh, Xuất Vân Tử tò mò hỏi:
- Ẩn Thân quyết này của ta chính là pháp môn vô thượng, ngươi chẳng lẽ không động tâm à?
Lâm Nhất tiếp tục lưu ý tình hình phía dưới, thản nhiên cười nói:
- Tiền bối bảo ta chờ ở đây nửa ngày, chính là để kiến thức chỗ thần dị của Ẩn Thân quyết....
Mấy canh giờ trước, ba người đã tới Vị Ương hải. Mà Xuất Vân Tử lại thi pháp ẩn đi tàu cao tốc, chậm chạp không muốn hiện thân. Cho dù tới khi Văn Huyền Tử và Văn Bạch Tử phía dưới đã động thủ, hắn vẫn bất vi sở động, không biết đang chờ đợi điều gì.
Xuất Vân Tử lại cười ha ha, không khỏi có ý khoa khoang truy hỏi:
- Nói nhanh lên, uy lực của Ẩn Thân quyết này của ta thế nào?
Lâm Nhất ra hiệu về phía dưới, nói:
- Có thể qua mắt được người trong thiên hạ, pháp quyết ẩn thân của tiền bối thật sự là bất phàm!
Nói xong, hắn hơi nhếch miệng. Trăm năm trôi qua, Thiết Thất và Hồ lão đạiđều thành tu sĩ Nguyên Anh, Thiên Chấn môn thật sự đã lớn mạnh hơn rất nhiều! Hăn thầm thở dài, lại khẽ nhíu mày. Ngôn hành cử chỉ của Văn Huyền Tử lần này tuyệt không phải là không có nguyên nhân.
- Lâm huynh đệ, ta hôm nay sẽ truyền Ẩn Thân quyết này cho ngươi nhé?
Bên ngoài Phi chu được bao bọc một tầng quang mang nhàn nhạt, như mây mà lại như sương. Lâm Nhất hơi ngẩn ra xoay người lại, chính là cùng Văn Tâm bốn mắt nhìn nhau. Nữ tử đó mâu quang lưu chuyển, thần sắc hâm mộ. Hắn giương mắt nhìn về phía Xuất Vân Tử, đối phương đang nụ cười thân thiết mà khí độ thì hào sảng.
Lâm Nhất nhếch miệng, tựa cười mà như không phải cười nói:
- Chuyện liên quan tới công pháp truyền thừa, há phải là trò đùa!
Nói xong, hắn quay lại nhìn xuống ngoài thuyền. Thấy vậy, Văn Tâm có chút bất ngờ.
Xuất Vân Tử đảo mắt, lơ đễnh cười nói:
- Bảo vật tiểu tử ngươi có được từ trong tay ta còn ít à? Phân thân thuật và Phá Không Độn đó cũng là đến từ công pháp truyền thừa.
Lâm Nhất cũng không quay đầu lại nói:
- Trước đây Phân Thân thuật chính là dùng vật đổi vật mà có được, độn pháp thì là tặng. Tằng và truyền thụ là hai cái khác nhau.
Thấy sư điệt Văn Tâm vẫn thần sắc ngây thơ, Xuất Vân Tử tâm sự không rõ lắc đầu. Sau đó, hắn cười ha ha nói:
- Tiểu tử không biết tốt xấu, qua được thôn này, chứ không qua được điếm này.
- Ồ.
Lâm Nhất ồ một tiếng, lại không kịp nghĩ nhiều, hướng về phía dưới nói:
- Văn Huyền Tử tiền bối đã dần rơi vào rơi vào thế hạ phong rồi, sợ là không phải là đối thủ của Văn Bạch Tử.
Xuất Vân Tử thơ ơ lắc lư thân hình béo múp, nói:
- Từ nay về sau, Thần Châu môn ta không có đối thủ!
Nghe thấy lời nói có điều khác lạ. Hắn và Văn Tâm đều lăng không mà đứng, Xuất Vân Tử và phi chu thì đã không thấy đâu. Dưới sự kinh ngạc, hắn không hề do dự, cắm đầu lao về phía Vị Ương hải.
Mấy người này cách nhau không xa, Bách Lý Xuyên nghĩ nghĩ, ý tứ không rõ nói:
- Lâm Nhất xuất thân từ Thiên Chấn môn.
- Tiểu tử đó chính là hạng không cần mạng! Lại tới Tiên Vực....
Giống như bèo không gốc, Âm Tán Nhân lắc lư trái phải, cười thê thảm nói:
- Thật đúng là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.
Lời nói của Âm Tán Nhân trong lúc vô tình đã xúc động tới tâm sự của mọi người. Nhìn nhau trầm mặc một lát, Mặc Cáp Tề khẽ thở dài, nói:
- Chẳng trách Văn Huyền Tử lại dẫn theo một tiểu tiên môn ra trận chém giết, thì ra là có uyên nguyên này.
Ngoài mấy trượng, Bách Lý Xuyên như hiểu ra gì đó, gật gật đầu:
- Nhớ là từng có người nhắc tới, Văn Huyền Tử và Lâm Nhất giao tình sâu đậm. Lúc trước, ta còn không tin. . .
Trong lời nói của hắn là nhắc tới một cố sự, đó còn là năm đó ở trong Hậu Thổ tiên cảnh, Cửu Vũ đảo, Chức Nương, Thiên Chấn Tử, vân vân...
Tùng Vân tán nhân y mực vuốt râu không nói gì, bỗng nhiên hai mắt co lại, giật mình nói:
- Thì ra là thế! Tất cả hành động của Văn Huyền Tử đều là có chuẩn bị mà đến.
Mọi người nghe vậy đều ngẩn ra, vội vàng ngẩng đầu nhìn.
Trên trời cao ba ngàn trượng, Văn Bạch Tử và Văn Huyền Tửđang đánh nhau kịch liệt. Mà ở trong mấy đám mây bên trong thì có một chiếc phi chu đang ẩn nấp.
- Ha ha! Ẩn Thân quyết này của ta thế nào?
Bên trong phi chu, ba người quan sát Vị Ương hải. Lâm Nhất và Văn Tâm thần sắc chú ý, Xuất Vân Tử thì ở bên cạnh không ngừng đùa giỡn.
Trái phải không hề có động tĩnh, Xuất Vân Tử tò mò hỏi:
- Ẩn Thân quyết này của ta chính là pháp môn vô thượng, ngươi chẳng lẽ không động tâm à?
Lâm Nhất tiếp tục lưu ý tình hình phía dưới, thản nhiên cười nói:
- Tiền bối bảo ta chờ ở đây nửa ngày, chính là để kiến thức chỗ thần dị của Ẩn Thân quyết....
Mấy canh giờ trước, ba người đã tới Vị Ương hải. Mà Xuất Vân Tử lại thi pháp ẩn đi tàu cao tốc, chậm chạp không muốn hiện thân. Cho dù tới khi Văn Huyền Tử và Văn Bạch Tử phía dưới đã động thủ, hắn vẫn bất vi sở động, không biết đang chờ đợi điều gì.
Xuất Vân Tử lại cười ha ha, không khỏi có ý khoa khoang truy hỏi:
- Nói nhanh lên, uy lực của Ẩn Thân quyết này của ta thế nào?
Lâm Nhất ra hiệu về phía dưới, nói:
- Có thể qua mắt được người trong thiên hạ, pháp quyết ẩn thân của tiền bối thật sự là bất phàm!
Nói xong, hắn hơi nhếch miệng. Trăm năm trôi qua, Thiết Thất và Hồ lão đạiđều thành tu sĩ Nguyên Anh, Thiên Chấn môn thật sự đã lớn mạnh hơn rất nhiều! Hăn thầm thở dài, lại khẽ nhíu mày. Ngôn hành cử chỉ của Văn Huyền Tử lần này tuyệt không phải là không có nguyên nhân.
- Lâm huynh đệ, ta hôm nay sẽ truyền Ẩn Thân quyết này cho ngươi nhé?
Bên ngoài Phi chu được bao bọc một tầng quang mang nhàn nhạt, như mây mà lại như sương. Lâm Nhất hơi ngẩn ra xoay người lại, chính là cùng Văn Tâm bốn mắt nhìn nhau. Nữ tử đó mâu quang lưu chuyển, thần sắc hâm mộ. Hắn giương mắt nhìn về phía Xuất Vân Tử, đối phương đang nụ cười thân thiết mà khí độ thì hào sảng.
Lâm Nhất nhếch miệng, tựa cười mà như không phải cười nói:
- Chuyện liên quan tới công pháp truyền thừa, há phải là trò đùa!
Nói xong, hắn quay lại nhìn xuống ngoài thuyền. Thấy vậy, Văn Tâm có chút bất ngờ.
Xuất Vân Tử đảo mắt, lơ đễnh cười nói:
- Bảo vật tiểu tử ngươi có được từ trong tay ta còn ít à? Phân thân thuật và Phá Không Độn đó cũng là đến từ công pháp truyền thừa.
Lâm Nhất cũng không quay đầu lại nói:
- Trước đây Phân Thân thuật chính là dùng vật đổi vật mà có được, độn pháp thì là tặng. Tằng và truyền thụ là hai cái khác nhau.
Thấy sư điệt Văn Tâm vẫn thần sắc ngây thơ, Xuất Vân Tử tâm sự không rõ lắc đầu. Sau đó, hắn cười ha ha nói:
- Tiểu tử không biết tốt xấu, qua được thôn này, chứ không qua được điếm này.
- Ồ.
Lâm Nhất ồ một tiếng, lại không kịp nghĩ nhiều, hướng về phía dưới nói:
- Văn Huyền Tử tiền bối đã dần rơi vào rơi vào thế hạ phong rồi, sợ là không phải là đối thủ của Văn Bạch Tử.
Xuất Vân Tử thơ ơ lắc lư thân hình béo múp, nói:
- Từ nay về sau, Thần Châu môn ta không có đối thủ!
Nghe thấy lời nói có điều khác lạ. Hắn và Văn Tâm đều lăng không mà đứng, Xuất Vân Tử và phi chu thì đã không thấy đâu. Dưới sự kinh ngạc, hắn không hề do dự, cắm đầu lao về phía Vị Ương hải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.