Chương 1235: Thiên Ma cốc (2)
Duệ Quang
08/06/2022
A Liệt lớn tiếng khen một câu. Sau khi hắn ngồi xuống, lắc lư vò rượu trong tay cười nói:
- Rượu này là dùng gạo vạn năm trong Thiên Ma ta ủ nên. Lực rượu có thể đánh ngã một con ban hổ! Tửu lượng của chúng ta chẳng qua chỉ uống được một vò, mà ngươi mới vừa uống chính là một hủ. . . !
Lâm Nhất nghe vậy bấy giờ mới nhìn rõ bình rượu của mình có độ lớn khác với người khác! Mà rượu dùng hạt gạo vạn năm ủ nên thật đúng là bất phàm a! Chẳng qua là cứ lấy bản thân mình làm đầu câu chuyện cười không phải là ổn lắm. . .
Lâm Nhất có chút hoảng hốt, đưa tay lại kéo một vò rượu cười ha hả nói:
- Ban hổ sao dám cùng ta cụng rượu! Huynh đệ, uống. . .
Sắc mặt hắn trở nên ửng hồng, lại uống thả cửa không thôi. Đám người A Liệt thấy tửu hứng của hắn quá độ cũng thấy hưng phấn lên. Bên này đang vây quanh đống lửa uống rượu ăn thịt, bên kia có người kinh hô lên...
- Thất Tinh bạn nguyệt! Mau nhìn a. . .
Người của Thiên Ma Tộc nghe tiếng, đua nhau ngước đầu nhìn lên. Ánh trăng trên bầu trời kia sáng tỏ Thất Tinh lập lòe.
Trời hiện dị tượng, mọi người bên sườn núi không khỏi trở nên ngạc nhiên.
Lâm Nhất nhìn người bên cạnh từng người một tò mò đứng lên, hắn bất vi sở động. Trời có song nhật Thất Tinh bạn nguyệt có gì không thể? Hắn lắc đầu tự tay lại nắm một vò rượu. Rượu của Thiên Ma cốc này đúng là có mùi vị! Trong mê muội này dường như có thể buông xuống phiền muộn trong lòng, quên được tất cả ưu phiền! Lúc này không cần cẩn thận dè dặt, không cần mơ mộng cái gì tiên đạo thăng trầm, chỉ cần hòa gió trăng này vào rượu uống cạn vạn năm tình buồn. . .
. .
Già trẻ của Thiên Ma Tộc đều tuôn tới hướng đống lửa ở chính giữa nương rẫy tìm kiếm trưởng giả giải thích nghi hoặc. Mấy vị trưởng lão trong tộc đang vây quanh trước người một vị lão giả tóc trắng, nghe ông ấy chậm rãi tự thuật:
- Theo viễn cổ truyền lại, Thất Tinh hàng ma kiếp lâm, Minh Nguyệt xuất vạn thế bình!
Da mặt của lão giả kia màu xanh đen mà nếp nhăn trùng điệp lại thần thái quắc thước. Lời nói của ông ta vừa rơi xuống, Mục Trát đã lòng đầy lo lắng hỏi han:
- Xin hỏi tộc lão ma kiếp này tới có phải là chỉ Ma Kiếp cốc hay không. . . ?
Mọi người hiển nhiên bởi vì dị tượng trên trời mà kinh hãi đều cúi người xuống theo, thần tình thành kính nhìn lão giả kia. Tay của ông ta vịn râu bạc đưa mắt nhìn về nơi xa khẽ vuốt cằm đáp:
- Vào lúc lôi kiếp của Ma Kiếp cốc phát tác, thiên địa chấn động, vạn thú sợ hãi, sinh linh gặp nạn. . .
Không đợi tộc lão nói xong lời, A Vũ bên cạnh cả kinh nói:
- Vậy chẳng phải là sắp họa lây Thiên Ma cốc ta sao. . .?
Đối phương trầm ngâm đáp:
- Đúng là như vậy. . .
Tộc lão nói Thiên Ma Tộc sắp tai vạ đến nơi sao? Bốn phía lại vang lên tiếng kêu kinh ngạc. Mục Trát lại tâm tư chợt động hỏi vội:
- Phía sau còn có một lời tiên tri vậy phải giải thích thế nào?
Lão giả đưa ra hai tay gầy trơ cả xương lăng không ấn về phía mọi người. Trong con ngươi sâu sắc có quang mang chớp động. Ông ta nhìn Mục Trát có chút tán thưởng 'Ừ' một tiếng tiếp tục nói:
- Trên tấm bia trong tộc của ta có khắc rõ, ghi chép lại trời sanh dị tượng là vạn năm hiện một lần. Mà lời tiên tri lại có câu khi Thất Tinh làm bạn với nguyệt thì thánh hiền bảo đảm thái bình! Giờ này Thất Tinh chiếu trên trời sáng, trăng cao chính là triệu chứng thánh hiền xuất thế! Thiên Ma Tộc ta nhận phúc ấm an hưởng muôn đời Thái Bình. . .
Chung quanh vang lên một loạt tiếng hoan hô may mắn. Mục Trát trở nên mừng rỡ, lại không hiểu hỏi:
- Tộc nhân ta đều ở chỗ này nhưng mà thánh hiền lại đang phương nào? Có tộc lão chỉ rõ. . .
Lão giả vẫn chưa đáp lại mà là bộ dạng thuận theo nhắm mắt, đưa lên hai tay áo run rẩy móc ra thú giáp loang lổ lỗ chỗ xưa cũ, vuốt ve không ngừng trong tay. Mọi người thu liễm hơi thở, trong thần sắc lo sợ hiện ra mấy phần mong đợi.
Giây lát sau lão giả từ từ mở mắt nói:
- Quái tượng là Khảm ở dưới Chấn bên phải có chân Cát. Thánh hiền đến từ Tây Nam. . .
Ông ta vừa nói xong, đám người đưa mắt nhìn nhau. Chốc lát không ngờ lại đua nhau xoay người nhìn về đống lửa trại cách đó không xa.
Mục Trát thêm chút suy tư lập tức tỉnh ngộ vui vẻ nói:
- Ha ha! Sáng nay A Liệt đi Tây Sơn săn hổ không phải gặp hai vị tôn khách sao? Thánh hiền chính là trước mắt chúng ta, há có thể tiếp đón không chu đáo. . .
Hắn nói xong thuận theo vung tay ra hiệu. Tất cả mọi người vui mừng reo hò một loạt, tuôn tới chỗ đống lửa muốn lễ kính vị thánh hiền của trời giáng xuống kia.
. .
Đống lửa quanh sườn núi vẫn là cành cây cháy hừng hực. Thịt sói nướng khô vàng thỉnh thoảng rớt ra giọt mỡ vào lửa vang lên âm thanh cháy bỏng.
Lâm Nhất ôm bình rượu đầu gối lên Thiết Bổng ngã lệch bên đống lửa. Sắc mặt hắn ửng hồng, khóe miệng hé mở chảy cả nước dãi, vang lên tiếng ngáy dài. Mà bên cạnh hắn còn có một người đứng đấy, chính là Lỗ Nha gương mặt âm trầm.
Thất Tinh bạn nguyệt gì đó, Lỗ Nha đối với chuyện này không có nửa phần hứng thú. Lão ta xa xa nhìn thấy tình hình bên này, không nhẫn nại được vẫn lặng lẽ mò mẫm đến đây, cũng cúi người đánh giá tiểu tử này. Say rồi sao? Không phải là giả vờ đấy chứ?
Lỗ Nha thấy hai bên không có người, vẻ tàn khốc lóe lên trong ánh mắt liền muốn đưa tay ra. Đúng lúc này, lão ta chợt nghe sau lưng có tiếng bước chân ùn ùn kéo đến còn có người hô to:
- Có hiền giả ngồi. . .
Hiền giả? Vùng đất hoang dã làm sao có hiền giả chứ? Lỗ Nha trong kinh ngạc xoay người tức thì bị mọi người vây lại. Thấy thế lão ta giật mình nhảy một cái. Cũng may từng khuôn mặt trước mắt tươi cười có chút thân thiện, bấy giờ mới khiến cho lão ta thở phào nhẹ nhõm.
- Ha ha! Lâm huynh đệ uống trăm cân rượu say khướt như vậy. . .
A Liệt vây tới, thấy vẻ đáng yêu của Lâm Nhất khi say rượu cười nói. Có người phụ họa nói:
- Thánh hiền sao lại say rượu?! Vị khách nhân này chính là hiền giả. . .
Lỗ Nha trong lúc không biết làm sao, bị mọi người bao tới bên đống lửa chỗ tộc lão, được tôn sùng ân cần khoản đãi. Còn Lâm Nhất hãy còn nằm đấy mặc cho nước dãi nhỏ lòng thòng hãy còn hoàn toàn chưa tỉnh.
Lâm Nhất say rồi! Chưa bao giờ say nhiều, say nặng như thế. . .
Chỉ có điều có người phát ra tiếng tù và. Lâm tiểu tử chớ trách ta không nhắc nhở ngươi! Cần phải biết cuộc sống khó có được mấy lần say a! Lúc cần say không say má nó cũng không đúng! Chỉ có điều không nghĩ tới, tửu lượng của tiểu tử ngươi kém xa so với Lão Long năm đó rồi. . .
Sườn núi nhàn nhạt sương mù bay tới có đồng dao vang lên...
Trời xanh xanh
Trăng sáng sánh
Gió từ Đông đến
Mưa kéo về tây
Ngũ Cốc Phong Đăng hề...
Cha rượt đuổi hổ vằn
Đại ca giết thạch lang
Mẹ thăng lửa trại
A tỷ nấu súp thịt
Toàn gia đoàn viên hề. . .
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
- Rượu này là dùng gạo vạn năm trong Thiên Ma ta ủ nên. Lực rượu có thể đánh ngã một con ban hổ! Tửu lượng của chúng ta chẳng qua chỉ uống được một vò, mà ngươi mới vừa uống chính là một hủ. . . !
Lâm Nhất nghe vậy bấy giờ mới nhìn rõ bình rượu của mình có độ lớn khác với người khác! Mà rượu dùng hạt gạo vạn năm ủ nên thật đúng là bất phàm a! Chẳng qua là cứ lấy bản thân mình làm đầu câu chuyện cười không phải là ổn lắm. . .
Lâm Nhất có chút hoảng hốt, đưa tay lại kéo một vò rượu cười ha hả nói:
- Ban hổ sao dám cùng ta cụng rượu! Huynh đệ, uống. . .
Sắc mặt hắn trở nên ửng hồng, lại uống thả cửa không thôi. Đám người A Liệt thấy tửu hứng của hắn quá độ cũng thấy hưng phấn lên. Bên này đang vây quanh đống lửa uống rượu ăn thịt, bên kia có người kinh hô lên...
- Thất Tinh bạn nguyệt! Mau nhìn a. . .
Người của Thiên Ma Tộc nghe tiếng, đua nhau ngước đầu nhìn lên. Ánh trăng trên bầu trời kia sáng tỏ Thất Tinh lập lòe.
Trời hiện dị tượng, mọi người bên sườn núi không khỏi trở nên ngạc nhiên.
Lâm Nhất nhìn người bên cạnh từng người một tò mò đứng lên, hắn bất vi sở động. Trời có song nhật Thất Tinh bạn nguyệt có gì không thể? Hắn lắc đầu tự tay lại nắm một vò rượu. Rượu của Thiên Ma cốc này đúng là có mùi vị! Trong mê muội này dường như có thể buông xuống phiền muộn trong lòng, quên được tất cả ưu phiền! Lúc này không cần cẩn thận dè dặt, không cần mơ mộng cái gì tiên đạo thăng trầm, chỉ cần hòa gió trăng này vào rượu uống cạn vạn năm tình buồn. . .
. .
Già trẻ của Thiên Ma Tộc đều tuôn tới hướng đống lửa ở chính giữa nương rẫy tìm kiếm trưởng giả giải thích nghi hoặc. Mấy vị trưởng lão trong tộc đang vây quanh trước người một vị lão giả tóc trắng, nghe ông ấy chậm rãi tự thuật:
- Theo viễn cổ truyền lại, Thất Tinh hàng ma kiếp lâm, Minh Nguyệt xuất vạn thế bình!
Da mặt của lão giả kia màu xanh đen mà nếp nhăn trùng điệp lại thần thái quắc thước. Lời nói của ông ta vừa rơi xuống, Mục Trát đã lòng đầy lo lắng hỏi han:
- Xin hỏi tộc lão ma kiếp này tới có phải là chỉ Ma Kiếp cốc hay không. . . ?
Mọi người hiển nhiên bởi vì dị tượng trên trời mà kinh hãi đều cúi người xuống theo, thần tình thành kính nhìn lão giả kia. Tay của ông ta vịn râu bạc đưa mắt nhìn về nơi xa khẽ vuốt cằm đáp:
- Vào lúc lôi kiếp của Ma Kiếp cốc phát tác, thiên địa chấn động, vạn thú sợ hãi, sinh linh gặp nạn. . .
Không đợi tộc lão nói xong lời, A Vũ bên cạnh cả kinh nói:
- Vậy chẳng phải là sắp họa lây Thiên Ma cốc ta sao. . .?
Đối phương trầm ngâm đáp:
- Đúng là như vậy. . .
Tộc lão nói Thiên Ma Tộc sắp tai vạ đến nơi sao? Bốn phía lại vang lên tiếng kêu kinh ngạc. Mục Trát lại tâm tư chợt động hỏi vội:
- Phía sau còn có một lời tiên tri vậy phải giải thích thế nào?
Lão giả đưa ra hai tay gầy trơ cả xương lăng không ấn về phía mọi người. Trong con ngươi sâu sắc có quang mang chớp động. Ông ta nhìn Mục Trát có chút tán thưởng 'Ừ' một tiếng tiếp tục nói:
- Trên tấm bia trong tộc của ta có khắc rõ, ghi chép lại trời sanh dị tượng là vạn năm hiện một lần. Mà lời tiên tri lại có câu khi Thất Tinh làm bạn với nguyệt thì thánh hiền bảo đảm thái bình! Giờ này Thất Tinh chiếu trên trời sáng, trăng cao chính là triệu chứng thánh hiền xuất thế! Thiên Ma Tộc ta nhận phúc ấm an hưởng muôn đời Thái Bình. . .
Chung quanh vang lên một loạt tiếng hoan hô may mắn. Mục Trát trở nên mừng rỡ, lại không hiểu hỏi:
- Tộc nhân ta đều ở chỗ này nhưng mà thánh hiền lại đang phương nào? Có tộc lão chỉ rõ. . .
Lão giả vẫn chưa đáp lại mà là bộ dạng thuận theo nhắm mắt, đưa lên hai tay áo run rẩy móc ra thú giáp loang lổ lỗ chỗ xưa cũ, vuốt ve không ngừng trong tay. Mọi người thu liễm hơi thở, trong thần sắc lo sợ hiện ra mấy phần mong đợi.
Giây lát sau lão giả từ từ mở mắt nói:
- Quái tượng là Khảm ở dưới Chấn bên phải có chân Cát. Thánh hiền đến từ Tây Nam. . .
Ông ta vừa nói xong, đám người đưa mắt nhìn nhau. Chốc lát không ngờ lại đua nhau xoay người nhìn về đống lửa trại cách đó không xa.
Mục Trát thêm chút suy tư lập tức tỉnh ngộ vui vẻ nói:
- Ha ha! Sáng nay A Liệt đi Tây Sơn săn hổ không phải gặp hai vị tôn khách sao? Thánh hiền chính là trước mắt chúng ta, há có thể tiếp đón không chu đáo. . .
Hắn nói xong thuận theo vung tay ra hiệu. Tất cả mọi người vui mừng reo hò một loạt, tuôn tới chỗ đống lửa muốn lễ kính vị thánh hiền của trời giáng xuống kia.
. .
Đống lửa quanh sườn núi vẫn là cành cây cháy hừng hực. Thịt sói nướng khô vàng thỉnh thoảng rớt ra giọt mỡ vào lửa vang lên âm thanh cháy bỏng.
Lâm Nhất ôm bình rượu đầu gối lên Thiết Bổng ngã lệch bên đống lửa. Sắc mặt hắn ửng hồng, khóe miệng hé mở chảy cả nước dãi, vang lên tiếng ngáy dài. Mà bên cạnh hắn còn có một người đứng đấy, chính là Lỗ Nha gương mặt âm trầm.
Thất Tinh bạn nguyệt gì đó, Lỗ Nha đối với chuyện này không có nửa phần hứng thú. Lão ta xa xa nhìn thấy tình hình bên này, không nhẫn nại được vẫn lặng lẽ mò mẫm đến đây, cũng cúi người đánh giá tiểu tử này. Say rồi sao? Không phải là giả vờ đấy chứ?
Lỗ Nha thấy hai bên không có người, vẻ tàn khốc lóe lên trong ánh mắt liền muốn đưa tay ra. Đúng lúc này, lão ta chợt nghe sau lưng có tiếng bước chân ùn ùn kéo đến còn có người hô to:
- Có hiền giả ngồi. . .
Hiền giả? Vùng đất hoang dã làm sao có hiền giả chứ? Lỗ Nha trong kinh ngạc xoay người tức thì bị mọi người vây lại. Thấy thế lão ta giật mình nhảy một cái. Cũng may từng khuôn mặt trước mắt tươi cười có chút thân thiện, bấy giờ mới khiến cho lão ta thở phào nhẹ nhõm.
- Ha ha! Lâm huynh đệ uống trăm cân rượu say khướt như vậy. . .
A Liệt vây tới, thấy vẻ đáng yêu của Lâm Nhất khi say rượu cười nói. Có người phụ họa nói:
- Thánh hiền sao lại say rượu?! Vị khách nhân này chính là hiền giả. . .
Lỗ Nha trong lúc không biết làm sao, bị mọi người bao tới bên đống lửa chỗ tộc lão, được tôn sùng ân cần khoản đãi. Còn Lâm Nhất hãy còn nằm đấy mặc cho nước dãi nhỏ lòng thòng hãy còn hoàn toàn chưa tỉnh.
Lâm Nhất say rồi! Chưa bao giờ say nhiều, say nặng như thế. . .
Chỉ có điều có người phát ra tiếng tù và. Lâm tiểu tử chớ trách ta không nhắc nhở ngươi! Cần phải biết cuộc sống khó có được mấy lần say a! Lúc cần say không say má nó cũng không đúng! Chỉ có điều không nghĩ tới, tửu lượng của tiểu tử ngươi kém xa so với Lão Long năm đó rồi. . .
Sườn núi nhàn nhạt sương mù bay tới có đồng dao vang lên...
Trời xanh xanh
Trăng sáng sánh
Gió từ Đông đến
Mưa kéo về tây
Ngũ Cốc Phong Đăng hề...
Cha rượt đuổi hổ vằn
Đại ca giết thạch lang
Mẹ thăng lửa trại
A tỷ nấu súp thịt
Toàn gia đoàn viên hề. . .
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.