Chương 1680: Trời đất bao la (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Trên bờ sông, Lâm Nhất ngồi khoanh chân, lặng lẽ nhìn dòng nước chảy không ngừng đó tới thất thần. Phía sau hắn không xa, Hổ Tuấn đang nhàn nhã đi bộ.
Sau một thoáng, Lâm Nhất nhìn hai khối linh thạch trong tay rồi lắc đầu. Một phen thổ nạp điều tức vừa rồi không có tác dụng, cho dù hấp thu linh lực cũng cực kỳ chậm, tu vi cứ vậy kẹt ở Luyện Khí kỳ không hề đề thăng.
Ngoài ra, tình hình của Ma Anh và Long Anh đã khác ngày xưa rất nhiều. Tuy nói nhất thời khó phân biệt được tường tận, nhưng Lâm Nhất với có thể cảm nhận được cảnh giới và tu vi của chúng ngày càng viên mãn, chỉ cách lên đỉnh cuối cùng một đường, có lẽ vẫn thiếu một chút cơ duyên.
Cảnh giới của một anh khiếm khuyết, ba anh sẽ không thể trọn vẹn! Đây chính là tệ đoan của nhất thể tam anh! Mà một đoàn huyết quang quỷ dị trong khí hải chắc là long huyết không nghi ngờ gì nữa, lại bị một tia khí cơ đó giam cầm bảy tám phần uy lực. Nếu không Lâm Nhất hắn chắc chắn sẽ phải chết.
Có điều, vào thời điểm cuối cùng sử dụng một tia khí cơ đó để bảo vệ tâm mạch là Ma Anh, là Long Anh, hay là lão long, hay là cái gì khác.
Trong Tĩnh tọa minh tưởng, Lâm Nhất bỗng nhiên thần sắc khẽ động. Bên trong Thức hải, hai thanh thước ngọc giống như hô ứng với một tia khí cơ đó, hơn nữa còn lờ mờ tương thông với nhau, cũng khiến cho Ma Anh Long Anh và Đạo Anh dần dần hòa thành một thể. Bảo vật khiến hắn phải rước lấy đại họa ngập trời này thật sự giấu diếm huyền cơ gì chăng?
Hai thanh thước ngọc, một thanh vàng óng, một thanh trắng sáng, đều tỏa ra khí cơ khiếp người và uy thế vô thượng, thần dị mà khó lường! Lâm Nhất sau khi thoát vây khỏi Hạo Thiên tháp, chính là gặp phải kiếp nạn và đào vong liên tục, căn bản không có thời gian để tìm hiểu hai kiện bảo vật trong thức hải này.
Bên trong thạch thất của Hạo Thiên tháp, lão long đột nhiên từ trong bế quan ngàn năm tỉnh lại. Hắn phấn chấn la to thiên ý đây rồi, cũng ra sức khuyến khích, thế tất phải có được hai thanh thước ngọc này. Mà từ sau khi hai thứ này mạc danh kỳ diệu tiến vào trong thức hải, những gì xảy ra tiếp theo thật sự khiến người ta trở tay không kịp.
Đang xem xét xem xét, đuôi lông mày Lâm Nhất nhướn lên. Trên thước ngọc màu vàng lờ mờ hiện lên hai chữ nhỏ kiểu cổ: Long Phạm. Trên thước ngọc màu trắng lại có viết: Hạo Thiên. Bất kể là cái trước hay là cái sau, thần thức đều khó có thể thấm vào, giống như là thánh khí của trời, không thể nhìn lén.
Lai lịch và tác dụng của hai thanh thước ngọc này chắc hẳn vị cao nhân kia biết được.
- Lão long! Lão long.
Kìm lòng không đậu, Lâm Nhất thất thanh gọi. Mà hắn lập tức im lặng, thầm thổn thức. Trong kim long trước người Đạo Anh, thân ảnh của lão long mỏng manh mà ảm đạm, giống như tùy thời đều sẽ biến mất.
Thôi! Tất cả những gì chưa biết cứ để tạm gác lại ngày sau tìm hiểu. Lão long! Ta nhất định sẽ tìm được mười cái, trăm cái linh mạch cho ngươi khôi phục hồn lực!
Hơi an định tâm thần, Lâm Nhất tạm thời gác lại chuyện thước ngọc. Hắn thu hồi linh thạch, trên tay có thêm một vòng ngọc. Có lẽ là nhìn vật nhớ người, hắn thở dài buồn bã!
Từng có lúc, Hoa Trần Tử kia khiến người ta chán ghét và chỉ muốn tránh xa. Ai ngờ, chính là nữ tử quỷ quái làm việc không từ thủ đoạn này vào thời điểm cuối cùng lại hy sinh vì nghĩa! Sự dũng cảm, oanh liệt của nàng ta khiến hắn xúc động không thôi!
Người phải chờ tới lúc chết mới được đóng hòm định luận. So với nói là an ủi người chết, chẳng thà nói là châm chọc đối với người sống! Khi người còn sống, tại sao lại quen nhau mà không hiểu nhau?
Có người nói, không có liệt hỏa sao thấy chân kim, vào lúc nguy nan mới lộ bản tính! Đạo lý nhìn thì đúng, nhưng lại chẳng bằng cái rắm. Dùng tính mạng của một người để xóa đi nghi hoặc trong lòng ngươi, lại không xóa được đi hai mắt bị bụi trần che mờ của ngươi. Có bản lĩnh thì tự mình chết một lần đi.
Có điều, Hoa Trần Tử đã chết thật chưa? Nguyên Anh tự bạo chính là kết cục thần hồn câu diệt. Nếu thật sự là vậy, một câu cuối cùng là ai nói? Theo ngươi đi khắp thiên nhai.
Thu hồi suy nghĩ mông lung, Lâm Nhất cầm vòng ngọc lên nhìn, không khỏi thần sắc kinh ngạc. Một tầng cấm chế cổ quái đã chặn thần thức của hắn, nhất thời khó phân biệt được manh mối trong đó.
Ngây người một lúc, Lâm Nhất đành phải thu hồi vòng ngọc. Sau đó, hắn lại lấy ra năm Càn Khôn giới. Trong đó một cái đến từ tu sĩ Nguyên Anh của Hành Thiên tiên vực, một cái đến từ Thiên Uy môn Thân Báo, ba cái còn lại đến từ Triệu gia ao.
Sau một thoáng, Lâm Nhất lại bất đắc dĩ nhếch khóe miệng. Bằng vào tu vi lúc này khiến ngờ không phá được ấn ký thần thức của tu sĩ Nguyên Anh và Thân Báo. Lui mà cầu thứ, hắn đành phải mở ra ba Càn Khôn giới của đệ tử Thần Đạo môn.
Gia tài của tu sĩ Trúc Cơ không đánh để phơi nắng, mà Lâm Nhất lại vẫn có được thu hoạch từ đó. Thần Đạo môn lấy quỷ tu luyện hồn làm chủ tu, chính là một tiên môn lớn nhất của Ô Kiền quốc. Ngoài ra, trên lục địa này còn có rất nhiều quốc gia, gọi chung là Hành Nguyệt châu. Về phần Hành Thiên tiên vực ở đâu thì vẫn chưa rõ.
Lâm Nhất thu hồi tất cả Càn Khôn giới, trong tay chỉ còn lại hai ngọc giản và ba viên châu.
Trong một ngọc giản ghi một thiên Hồn Khôi thuật, dùng ký hồn tá thể làm khôi lỗi, phân thân giống hệt nhau thật giả khó phân biệt, nhìn thì bàng môn tả đạo lại có chút kỳ dị. Đệ tử của Thần Đạo môn kia, chính là bằng vào thuật này mà thoát được một mạng.
Ký hồn phân thân tu luyện ra chỉ có thể chống đỡ được nhất thời nửa khắc, khi pháp lực không chống đỡ được thì biến mất. Nó tuy có ba thành tu vi của bản tôn nhưng lại vẫn là một tồn tại hư ảo. Cho dù là Nguyên Thần phân thân của tu sĩ Hóa Thần cũng vậy.
Nếu hợp Ký Hồn thuật và Hồn Khôi thuật này làm một, luyện chế ra phân thân của Ma Anh và Long Anh, có mệnh hồn và ấn ký huyết mạch với nhau, tự thành một thể nhưng lại lấy bản tôn làm chủ, thế gian này chẳng phải là có thêm hai Lâm Nhất. Đến lúc đó, một người liền có ba cái mạng. . .
Lâm Nhất nhướn mày, lập tức cười tự giễu. Nghĩ nhiều cũng vô ích, con đường phía trước vẫn phải đi từng bước. Hắn thu hồi Hồn Khôi thuật, lưu ý tới một chiếc ngọc giản khác. Đây là một thiên công pháp của Thần Đạo môn, tên là Luyện Hồn quyết, có vài phần tương tự với công pháp quỷ tu của Cửu Châu. Mà thuật luyện hồn trong đó lại cường đại hơn rất nhiều. Ngoài ra còn kèm một số pháp môn nhỏ rất cổ quái.
Sau nửa canh giờ, Lâm Nhất ghi nhớ Luyện Hồn quyết. Mặc dù không có lòng tu luyện thiên công pháp này, lại không ngại biết người biết ta. Hắn cất đi, ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại quan sát bờ sông bên kia, lúc này mới giờ ba viên châu trong tay lên.
Viên châu này có tên là quỷ châu, to bằng trứng chim tước, luyện chế từ hàn thạch, có tác dụng xua đuổi giam cầm quỷ hồn. Không cần suy nghĩ nhiều nghĩ nhiều, hồn phách được tế luyện bên trong đều đến từ tướng sĩ biên ải.
Sau một thoáng, Lâm Nhất nhìn hai khối linh thạch trong tay rồi lắc đầu. Một phen thổ nạp điều tức vừa rồi không có tác dụng, cho dù hấp thu linh lực cũng cực kỳ chậm, tu vi cứ vậy kẹt ở Luyện Khí kỳ không hề đề thăng.
Ngoài ra, tình hình của Ma Anh và Long Anh đã khác ngày xưa rất nhiều. Tuy nói nhất thời khó phân biệt được tường tận, nhưng Lâm Nhất với có thể cảm nhận được cảnh giới và tu vi của chúng ngày càng viên mãn, chỉ cách lên đỉnh cuối cùng một đường, có lẽ vẫn thiếu một chút cơ duyên.
Cảnh giới của một anh khiếm khuyết, ba anh sẽ không thể trọn vẹn! Đây chính là tệ đoan của nhất thể tam anh! Mà một đoàn huyết quang quỷ dị trong khí hải chắc là long huyết không nghi ngờ gì nữa, lại bị một tia khí cơ đó giam cầm bảy tám phần uy lực. Nếu không Lâm Nhất hắn chắc chắn sẽ phải chết.
Có điều, vào thời điểm cuối cùng sử dụng một tia khí cơ đó để bảo vệ tâm mạch là Ma Anh, là Long Anh, hay là lão long, hay là cái gì khác.
Trong Tĩnh tọa minh tưởng, Lâm Nhất bỗng nhiên thần sắc khẽ động. Bên trong Thức hải, hai thanh thước ngọc giống như hô ứng với một tia khí cơ đó, hơn nữa còn lờ mờ tương thông với nhau, cũng khiến cho Ma Anh Long Anh và Đạo Anh dần dần hòa thành một thể. Bảo vật khiến hắn phải rước lấy đại họa ngập trời này thật sự giấu diếm huyền cơ gì chăng?
Hai thanh thước ngọc, một thanh vàng óng, một thanh trắng sáng, đều tỏa ra khí cơ khiếp người và uy thế vô thượng, thần dị mà khó lường! Lâm Nhất sau khi thoát vây khỏi Hạo Thiên tháp, chính là gặp phải kiếp nạn và đào vong liên tục, căn bản không có thời gian để tìm hiểu hai kiện bảo vật trong thức hải này.
Bên trong thạch thất của Hạo Thiên tháp, lão long đột nhiên từ trong bế quan ngàn năm tỉnh lại. Hắn phấn chấn la to thiên ý đây rồi, cũng ra sức khuyến khích, thế tất phải có được hai thanh thước ngọc này. Mà từ sau khi hai thứ này mạc danh kỳ diệu tiến vào trong thức hải, những gì xảy ra tiếp theo thật sự khiến người ta trở tay không kịp.
Đang xem xét xem xét, đuôi lông mày Lâm Nhất nhướn lên. Trên thước ngọc màu vàng lờ mờ hiện lên hai chữ nhỏ kiểu cổ: Long Phạm. Trên thước ngọc màu trắng lại có viết: Hạo Thiên. Bất kể là cái trước hay là cái sau, thần thức đều khó có thể thấm vào, giống như là thánh khí của trời, không thể nhìn lén.
Lai lịch và tác dụng của hai thanh thước ngọc này chắc hẳn vị cao nhân kia biết được.
- Lão long! Lão long.
Kìm lòng không đậu, Lâm Nhất thất thanh gọi. Mà hắn lập tức im lặng, thầm thổn thức. Trong kim long trước người Đạo Anh, thân ảnh của lão long mỏng manh mà ảm đạm, giống như tùy thời đều sẽ biến mất.
Thôi! Tất cả những gì chưa biết cứ để tạm gác lại ngày sau tìm hiểu. Lão long! Ta nhất định sẽ tìm được mười cái, trăm cái linh mạch cho ngươi khôi phục hồn lực!
Hơi an định tâm thần, Lâm Nhất tạm thời gác lại chuyện thước ngọc. Hắn thu hồi linh thạch, trên tay có thêm một vòng ngọc. Có lẽ là nhìn vật nhớ người, hắn thở dài buồn bã!
Từng có lúc, Hoa Trần Tử kia khiến người ta chán ghét và chỉ muốn tránh xa. Ai ngờ, chính là nữ tử quỷ quái làm việc không từ thủ đoạn này vào thời điểm cuối cùng lại hy sinh vì nghĩa! Sự dũng cảm, oanh liệt của nàng ta khiến hắn xúc động không thôi!
Người phải chờ tới lúc chết mới được đóng hòm định luận. So với nói là an ủi người chết, chẳng thà nói là châm chọc đối với người sống! Khi người còn sống, tại sao lại quen nhau mà không hiểu nhau?
Có người nói, không có liệt hỏa sao thấy chân kim, vào lúc nguy nan mới lộ bản tính! Đạo lý nhìn thì đúng, nhưng lại chẳng bằng cái rắm. Dùng tính mạng của một người để xóa đi nghi hoặc trong lòng ngươi, lại không xóa được đi hai mắt bị bụi trần che mờ của ngươi. Có bản lĩnh thì tự mình chết một lần đi.
Có điều, Hoa Trần Tử đã chết thật chưa? Nguyên Anh tự bạo chính là kết cục thần hồn câu diệt. Nếu thật sự là vậy, một câu cuối cùng là ai nói? Theo ngươi đi khắp thiên nhai.
Thu hồi suy nghĩ mông lung, Lâm Nhất cầm vòng ngọc lên nhìn, không khỏi thần sắc kinh ngạc. Một tầng cấm chế cổ quái đã chặn thần thức của hắn, nhất thời khó phân biệt được manh mối trong đó.
Ngây người một lúc, Lâm Nhất đành phải thu hồi vòng ngọc. Sau đó, hắn lại lấy ra năm Càn Khôn giới. Trong đó một cái đến từ tu sĩ Nguyên Anh của Hành Thiên tiên vực, một cái đến từ Thiên Uy môn Thân Báo, ba cái còn lại đến từ Triệu gia ao.
Sau một thoáng, Lâm Nhất lại bất đắc dĩ nhếch khóe miệng. Bằng vào tu vi lúc này khiến ngờ không phá được ấn ký thần thức của tu sĩ Nguyên Anh và Thân Báo. Lui mà cầu thứ, hắn đành phải mở ra ba Càn Khôn giới của đệ tử Thần Đạo môn.
Gia tài của tu sĩ Trúc Cơ không đánh để phơi nắng, mà Lâm Nhất lại vẫn có được thu hoạch từ đó. Thần Đạo môn lấy quỷ tu luyện hồn làm chủ tu, chính là một tiên môn lớn nhất của Ô Kiền quốc. Ngoài ra, trên lục địa này còn có rất nhiều quốc gia, gọi chung là Hành Nguyệt châu. Về phần Hành Thiên tiên vực ở đâu thì vẫn chưa rõ.
Lâm Nhất thu hồi tất cả Càn Khôn giới, trong tay chỉ còn lại hai ngọc giản và ba viên châu.
Trong một ngọc giản ghi một thiên Hồn Khôi thuật, dùng ký hồn tá thể làm khôi lỗi, phân thân giống hệt nhau thật giả khó phân biệt, nhìn thì bàng môn tả đạo lại có chút kỳ dị. Đệ tử của Thần Đạo môn kia, chính là bằng vào thuật này mà thoát được một mạng.
Ký hồn phân thân tu luyện ra chỉ có thể chống đỡ được nhất thời nửa khắc, khi pháp lực không chống đỡ được thì biến mất. Nó tuy có ba thành tu vi của bản tôn nhưng lại vẫn là một tồn tại hư ảo. Cho dù là Nguyên Thần phân thân của tu sĩ Hóa Thần cũng vậy.
Nếu hợp Ký Hồn thuật và Hồn Khôi thuật này làm một, luyện chế ra phân thân của Ma Anh và Long Anh, có mệnh hồn và ấn ký huyết mạch với nhau, tự thành một thể nhưng lại lấy bản tôn làm chủ, thế gian này chẳng phải là có thêm hai Lâm Nhất. Đến lúc đó, một người liền có ba cái mạng. . .
Lâm Nhất nhướn mày, lập tức cười tự giễu. Nghĩ nhiều cũng vô ích, con đường phía trước vẫn phải đi từng bước. Hắn thu hồi Hồn Khôi thuật, lưu ý tới một chiếc ngọc giản khác. Đây là một thiên công pháp của Thần Đạo môn, tên là Luyện Hồn quyết, có vài phần tương tự với công pháp quỷ tu của Cửu Châu. Mà thuật luyện hồn trong đó lại cường đại hơn rất nhiều. Ngoài ra còn kèm một số pháp môn nhỏ rất cổ quái.
Sau nửa canh giờ, Lâm Nhất ghi nhớ Luyện Hồn quyết. Mặc dù không có lòng tu luyện thiên công pháp này, lại không ngại biết người biết ta. Hắn cất đi, ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại quan sát bờ sông bên kia, lúc này mới giờ ba viên châu trong tay lên.
Viên châu này có tên là quỷ châu, to bằng trứng chim tước, luyện chế từ hàn thạch, có tác dụng xua đuổi giam cầm quỷ hồn. Không cần suy nghĩ nhiều nghĩ nhiều, hồn phách được tế luyện bên trong đều đến từ tướng sĩ biên ải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.