Chương 1681: Trời đất bao la (2)
Duệ Quang
25/08/2022
Đọc khẩu quyết trong Luyện Hồn quyết, Lâm Nhất đột nhiên dùng sức bóp nát ba viên quỷ châu. Theo ba tiếng vỡ vang lên, lập tức gió đen gào thét, quỷ ảnh lay động. Hổ Tuấn ở Cách đó không xa đột nhiên chấn kinh, gầm gừ kêu lên.
Huyễn Đồng trong mắt Lâm Nhất chớp động, giơ tay lên đánh ra mấy pháp quyết. Bên trong sương đen lượn lờ bên cạnh, từng khuôn mặt dữ tợn có chút ngỡ ngàng, lập tức hóa thành từng đợt từng đợt âm phong đột nhiên bay đi. Sau đó, tình hình bốn phía trở lại như cũ.
Lúc này mặt trời đã ngả về tây, gần tới lúc hoàng hôn. Cạnh cô thuyền ở bên kia bờ có thêm một bóng người.
Sau chừng một nén hương, một thuyền một người tới gần, Lâm Nhất lại bất đắc dĩ lắc đầu. Thuyền nhỏ đó dài không tới hai trượng, rộng bốn năm thước, chở người thì không khó nhưng muốn mang theo Hổ Tuấn thì tuyệt đối là không được. Chỉ trách mình quá mong ngóng thuyền, quên mất điều này.
- Lão hán tới muộn, khách quan đừng trách!
Lái đò là một nam tử gầy gò hơn năm mươi tuổi, nếp nhăn sâu hoắm, bộ dạng phong sương! Lão cầm hai mái chèo đứng giữa thuyền, nở nụ cười hiền lành hô:
- Khách quan, qua sông không cần tiền! Lão hán sống nửa đời người bên sông, vài ngày không lái thuyền là nhàn rỗi buồn chán, ha ha.
- Người qua đường ít, may có ngươi ngày ngày làm việc thiện!
Lâm Nhất cũng mỉm cười, lại cao giọng hô:
- Chờ chút.
Hắn đi tới trước người Hổ Tuấn, tháo yên và dây cường xuống, sau đó thuận tay ném vào trong nước sông. Hắn vỗ vỗ cổ súc sinh đó, nói:
- Trời đất bao la, sao không tận tình rong ruổi một phen!
Hổ Tuấn rất hiểu nhân tính, giống như minh bạch gì đó. Nó cực kỳ phấn chấn hít dài hai tiếng, sau đó thích thú rung rung lông. Sau đó, nó cúi người dùng độc giác cọ vào cánh tay Lâm Nhất rồi tung vó chạy như bay. Dưới ánh nắng chiều, trong chốn sơn dã giống như có đạo một đạo mây tía màu vàng lướt qua.
Lâm Nhất hướng về phía xa xa cười cười, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên thuyền con. Qua sông lớn hơn trăm trượng này chính là bờ, hắn từ trong Càn Khôn giới tìm một thỏi vàng rồi để lại, trong nháy mắt đã biến mất trước mắt người đưa đò.
...
Từ trong miệng người đưa đò biết được từ đây đi thêm bốn, năm mươi dặm có một thôn nhỏ dựa sông, gọi là Lũng Hạ.
Sau khi Lâm Nhất rời khỏi bờ, liền muốn trước lúc trời tối tới thôn Lũng Hạ. Hắn thi triển ngự phong thuật một đường chạy gấp, sau hai ba mươi dặm, thế đi đột nhiên chậm lại.
Núi xa chìm vào hoàng hôn, trong sông ngòi trước mắt vẫn còn phản chiếu một tia sáng cuối cùng của nắng chiều. Lâm Nhất dừng lại, hạ xuống ngẩng đầu nhìn ra xa, hơi nhíu mày. Vừa rồi có hai đạo thần thức xẹt qua, nhưng không biết có phải đến từ đệ tử Thần Đạo môn hay không. Lúc trước khi rời khỏi biên ải, cướp lấy hai khối yêu bài của tên cung phụng tên là Đông Sơn Tử. Hiện giờ đối phương hiển nhiên đã coi mình là một trong hai người Lý Đại Đầu hoặc là Triệu Điếc, hoặc là người có liên quan, cho nên mới bám theo không tha.
Trong lúc đang nghĩ, hai đạo cầu vồng kiếm từ xa bay tới, cách người Lâm Nhất hai mươi trượng thì đột nhiên dừng lại. Theo hồng quang tan đi, trên phi kiếm có thân ảnh của hai nam tử trung niên. Đó là hai tu sĩ Trúc Cơ, đều thần sắc bất thiện.
- Ngươi vừa rồi đã thi triển ngự phong thuật.
- Một tiểu bối Luyện Khí thôi.
- Ngươi chính là tới thôn Lũng Hạ.
- Hắn không phải bản thân Lý Đại Đầu thì cũng chính là đồng lõa.
- Còn không mau khai thật ra.
- Đông Sơn Tử sư thúc từng dặn dò, người hành tích không rõ trước tiên cứ đoạt mệnh khóa hồn để tránh giẫm phải vết xe đổ của ba vị đồng môn ở Triệu gia ao.
Người tới đạp kiếm lăng không, lên tiếng thét hỏi, thần sắc cẩn thận lại rất tự cao. Hai người ngươi một câu ta một lời nói rất nhanh, Lâm Nhất lại cười lạnh bất vi sở động.
Không ngoài sở liệu, ở thôn Lũng Hạ sớm đã có người giăng lưới chờ đợi. Đông Sơn Tử chính là cung phụng Kim Đan trong quân doanh. Hắn dẫn theo hai đệ tử chờ đợi ở đây, nhưng lại một mình bỏ đi. Mà ba người bị giết ở Triệu gia ao vẫn không thể giấu diếm được mấy ngày. May mà mình bỏ chạy ngay đêm, nếu không khó tránh khỏi sẽ hại tới người khác.
Đúng vào lúc này, trong không trung đột nhiên vang lên tiếng nổ của phi kiếm. Tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ kia bực mình, không ngờ muốn động thủ giết người. Mà tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ còn lại thì tế ra quỷ châu, chỉ chờ đoạt mệnh khóa hồn.
Lâm Nhất nhìn cao cao tại thượng tên gia hỏa cao cao tại thượng đó, thầm hừ một tiếng: Cứ muốn bắt nạt lão tử à.
Huyễn Đồng trong mắt Lâm Nhất chớp động, giơ tay lên đánh ra mấy pháp quyết. Bên trong sương đen lượn lờ bên cạnh, từng khuôn mặt dữ tợn có chút ngỡ ngàng, lập tức hóa thành từng đợt từng đợt âm phong đột nhiên bay đi. Sau đó, tình hình bốn phía trở lại như cũ.
Lúc này mặt trời đã ngả về tây, gần tới lúc hoàng hôn. Cạnh cô thuyền ở bên kia bờ có thêm một bóng người.
Sau chừng một nén hương, một thuyền một người tới gần, Lâm Nhất lại bất đắc dĩ lắc đầu. Thuyền nhỏ đó dài không tới hai trượng, rộng bốn năm thước, chở người thì không khó nhưng muốn mang theo Hổ Tuấn thì tuyệt đối là không được. Chỉ trách mình quá mong ngóng thuyền, quên mất điều này.
- Lão hán tới muộn, khách quan đừng trách!
Lái đò là một nam tử gầy gò hơn năm mươi tuổi, nếp nhăn sâu hoắm, bộ dạng phong sương! Lão cầm hai mái chèo đứng giữa thuyền, nở nụ cười hiền lành hô:
- Khách quan, qua sông không cần tiền! Lão hán sống nửa đời người bên sông, vài ngày không lái thuyền là nhàn rỗi buồn chán, ha ha.
- Người qua đường ít, may có ngươi ngày ngày làm việc thiện!
Lâm Nhất cũng mỉm cười, lại cao giọng hô:
- Chờ chút.
Hắn đi tới trước người Hổ Tuấn, tháo yên và dây cường xuống, sau đó thuận tay ném vào trong nước sông. Hắn vỗ vỗ cổ súc sinh đó, nói:
- Trời đất bao la, sao không tận tình rong ruổi một phen!
Hổ Tuấn rất hiểu nhân tính, giống như minh bạch gì đó. Nó cực kỳ phấn chấn hít dài hai tiếng, sau đó thích thú rung rung lông. Sau đó, nó cúi người dùng độc giác cọ vào cánh tay Lâm Nhất rồi tung vó chạy như bay. Dưới ánh nắng chiều, trong chốn sơn dã giống như có đạo một đạo mây tía màu vàng lướt qua.
Lâm Nhất hướng về phía xa xa cười cười, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên thuyền con. Qua sông lớn hơn trăm trượng này chính là bờ, hắn từ trong Càn Khôn giới tìm một thỏi vàng rồi để lại, trong nháy mắt đã biến mất trước mắt người đưa đò.
...
Từ trong miệng người đưa đò biết được từ đây đi thêm bốn, năm mươi dặm có một thôn nhỏ dựa sông, gọi là Lũng Hạ.
Sau khi Lâm Nhất rời khỏi bờ, liền muốn trước lúc trời tối tới thôn Lũng Hạ. Hắn thi triển ngự phong thuật một đường chạy gấp, sau hai ba mươi dặm, thế đi đột nhiên chậm lại.
Núi xa chìm vào hoàng hôn, trong sông ngòi trước mắt vẫn còn phản chiếu một tia sáng cuối cùng của nắng chiều. Lâm Nhất dừng lại, hạ xuống ngẩng đầu nhìn ra xa, hơi nhíu mày. Vừa rồi có hai đạo thần thức xẹt qua, nhưng không biết có phải đến từ đệ tử Thần Đạo môn hay không. Lúc trước khi rời khỏi biên ải, cướp lấy hai khối yêu bài của tên cung phụng tên là Đông Sơn Tử. Hiện giờ đối phương hiển nhiên đã coi mình là một trong hai người Lý Đại Đầu hoặc là Triệu Điếc, hoặc là người có liên quan, cho nên mới bám theo không tha.
Trong lúc đang nghĩ, hai đạo cầu vồng kiếm từ xa bay tới, cách người Lâm Nhất hai mươi trượng thì đột nhiên dừng lại. Theo hồng quang tan đi, trên phi kiếm có thân ảnh của hai nam tử trung niên. Đó là hai tu sĩ Trúc Cơ, đều thần sắc bất thiện.
- Ngươi vừa rồi đã thi triển ngự phong thuật.
- Một tiểu bối Luyện Khí thôi.
- Ngươi chính là tới thôn Lũng Hạ.
- Hắn không phải bản thân Lý Đại Đầu thì cũng chính là đồng lõa.
- Còn không mau khai thật ra.
- Đông Sơn Tử sư thúc từng dặn dò, người hành tích không rõ trước tiên cứ đoạt mệnh khóa hồn để tránh giẫm phải vết xe đổ của ba vị đồng môn ở Triệu gia ao.
Người tới đạp kiếm lăng không, lên tiếng thét hỏi, thần sắc cẩn thận lại rất tự cao. Hai người ngươi một câu ta một lời nói rất nhanh, Lâm Nhất lại cười lạnh bất vi sở động.
Không ngoài sở liệu, ở thôn Lũng Hạ sớm đã có người giăng lưới chờ đợi. Đông Sơn Tử chính là cung phụng Kim Đan trong quân doanh. Hắn dẫn theo hai đệ tử chờ đợi ở đây, nhưng lại một mình bỏ đi. Mà ba người bị giết ở Triệu gia ao vẫn không thể giấu diếm được mấy ngày. May mà mình bỏ chạy ngay đêm, nếu không khó tránh khỏi sẽ hại tới người khác.
Đúng vào lúc này, trong không trung đột nhiên vang lên tiếng nổ của phi kiếm. Tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ kia bực mình, không ngờ muốn động thủ giết người. Mà tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ còn lại thì tế ra quỷ châu, chỉ chờ đoạt mệnh khóa hồn.
Lâm Nhất nhìn cao cao tại thượng tên gia hỏa cao cao tại thượng đó, thầm hừ một tiếng: Cứ muốn bắt nạt lão tử à.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.