Chương 324: Tù oan (1)
Duệ Quang
02/03/2021
Xem ra việc này không thể dễ dàng rồi, một luồng sát ý mạnh mẽ bị Lâm Nhất cố nén ở trong lồng ngực. Sắc mặt hắn âm lãnh, không nói lời nào mà hai mắt nhắm lại, mặc cho mấy người đó kéo mình ngã xuống mặt đất.
Lam Bình vung mộc côn lên, bịch bịch, từng côn liên tiếp hung hăng đánh vào người của Lâm Nhất.
Trần thị lang muốn đánh hèo. Đổi thành đại côn mà người bình thường khó có thể chịu đựng được cũng không có ai để ý. Sau mấy côn, sau lưng áo bào tro của Lâm Nhất đã thành vải vụn, sau đó côn bắt đầu chuyển chỗ, da thịt trên đùi hắn cũng sưng đỏ, tiếp đó bắt đầu máu thịt be bét.
Lâm Nhất thu hồi linh lực tùy thân, chỉ bảo vệ xương cốt và kinh mạch mặc cho Lam Bình ngược đãi. Lúc này không tiện dùng kế thoát thân, hắn cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Giết hết đám người bẩn mắt trước mắt? Lao ra khỏi thiên lao? Sau đó Thiên Long phái còn có thể rời khỏi kinh thành được sao? Tìm Mạnh Sơn ép hỏi ra con đường đi ư?
Lâm Nhất âm thầm lắc đầu, tất cả vẫn quá mức chưa chắc chắn! Nếu như vậy, mình làm sao cần phải chịu tội danh này chứ? Thiên Long phái nhất định có hậu thủ, nội tình của một danh môn đại phái không thể khinh thường được. Không đến mức tới đường cùng, chưa bước lên thuyền đông độ thì tất cả trước đó đều là uổng công!
Sau khi sư phụ đi về cõi tiên, liền không còn ai có thể ký thác tâm sự nữa. Mỗi khi gặp phải đột biến, hắn cẩn thận hơn, lấy tâm tư không phải vì bản tâm mà hành sự. Tuy nói kết quả thường là không như mong muốn nhưng hắn chẳng bao giờ ôm oán hận.
Sau khi đưa Tô Tuyết Vân đi, trong lòng Lâm Nhất liền có một dự cảm xấu. Lúc trở lại Tứ Bình quán, hắn biết đã không còn cách nào tránh đi được nữa. Giết nhiều người như vậy, sau khi chuyện xảy ra bị bắt vào thiên lao cũng không phải một chuyện không ngờ.
Vì cứu Tô Tuyết Vân, phải có biện pháp thích đáng hơn. Nhưng nước đã đến chân, Lâm Nhất hắn vẫn phải hơi bất cẩn một chút. Việc này, nhìn như dứt khoát, kì thực ướt át bẩn thỉu, vẫn lưu lại nhiều tai họa như vậy. Đối với hắn, đây cũng tính là một bài học. Về sau gặp chuyện còn phải thận trọng hơn chút.
Chỉ là, lần này phải làm như thế nào? Lâm Nhất không biết.
Chính như dưới chân là một con đường nhất định phải đi, không biết chiến hào bị giấu ở nơi nào, chỉ có thể tự mình đi một chuyến.
Ngược lại phải nhìn xem bọn họ cuối cùng sẽ đối phó với mình như thế nào.
Nỗi đau da thịt vẫn không tránh được làm cho Lâm Nhất phải cắn chặt răng. Trần thị lang và Lam Bình này, không phải ta muốn giết ngươi, mà là bọn ngươi tự tìm đường chết.
Lam Bình đánh xong hai ba chục côn, cơn tức biến mất dần, nhìn thấy Lâm Nhất nằm bất động mới vung tay ném mộc côn dính đầy vết máu sang một bên. Y nhận khăn mà tên lính đưa tới, lau mồ hôi rỉ ra trên trán, ngồi lên ghế gỗ ở một bên hung hăng gắt một cái, mắng:
- Giội nước lã cho ta, xem đã chết chưa?
Một thùng nước lạnh được tưới xuống. Lâm Nhất cũng không nhúc nhích. Một tên binh lính tiến lên lật thân thể của hắn, nhìn thấy một đôi mắt u lãnh đang nhìn chằm chằm cây đuốc trên tường tới xuất thần, sợ đến mức người nọ kêu lên một tiếng sợ hãi.
- Đồ vô dụng, cho dù người đã chết thì có thể thế nào!
Lam Bình tức giận mắng một tiếng, quay đầu nhìn về phía Trần thị lang, nói:
- Trần đại nhân, án này người xem...?
Trần thị lang nhúc nhích thân thể một cái, nhìn Lâm Nhất trên mặt đất như người đã chết, hừ một tiếng, nói:
- Gây ra động tĩnh lớn như vậy trong kinh thành, hoàng thượng vô cùng giận dữ. Chỉ có sớm kết án mới có thể ăn nói được với Hoàng thượng, mới có thể trấn an các quan lại trong kinh thành!
Gã vươn ngón tay như chân gà ra kẹp một trang giấy viết đầy chữ trên bàn, ngẩng đầu lên ra hiệu.
Lam Bình ngầm hiểu, tiến lên cung kính tiếp nhận trang giấy trước đó đã ghi tốt lời khai rồi, ngồi xổm trước măt Lâm Nhất cầm ngón tay của hắn lên, trên đất dính vết máu, ấn trên tờ giấy một cái, đồng ý vào lời khai trên giấy.
Lâm Nhất nằm dưới đất làm như trọng thương khó chịu, không thể động đậy. Chỉ là khóe miệng của hắn treo nụ cười nhạt, nhìn Lam Bình làm, không để ý.
Lúc này, mọi người có mặt đều thở dài một hơi.
Trong ánh mắt vô thần của Trần thị lang hiện ra thần sắc có vài phần đắc ý. Gã hơi nhích người đi tới trước mặt Lâm Nhất, khom lưng xuống giọng mang theo sự thương hại nói:
- Sao phải khổ như thế chứ, không công lại phải chịu đau khổ một phen! Nếu ngươi có thể nói ra tung tích của Như Yên cô nương, bản quan sẽ để ngươi trước khi chết bớt đi chút tội, thế nào hả?
Lâm Nhất nằm trên mặt đất, trên mặt là ý cười chơi đùa. Trần thị lang trong miệng phụ nhân kia hẳn là người này đi. Đối với mình như vậy, xem ra không phải là vô duyên. Hắn nhìn bên ngoài khẽ lắc đầu, trong ánh mắt đều là vẻ chế nhạo.
Trần thị lang hừ lạnh một tiếng, bất mãn đứng dậy, đi ra ngoài.
Lâm Nhất bị vài tên lính kéo lên, lại về trong cái lồng sắt trước đó.
Bị ngã rầm trên mặt đất, vết thương do côn gây ra làm đau đớn, Lâm Nhất nở nụ cười gượng. Tất cả đây đều là tự mình tìm tới. Nếu là một phàm nhân, cho dù là cao thủ tuyệt đỉnh trong giang hồ, bị dằn vặt một phen như vậy cũng khó mà chạy thoát được. Lam Bình đánh côn có dùng nội lực, một côn đã đủ đã đủ làm người ta trí tàn. Một hơi đánh hai ba chục côn, nếu như là người bình thường đã sớm bị đánh tới chết rồi. Có thể thấy được thân vào thiên lao mạng như cỏ rác, những người này thực sự không thèm để ý tới sự sống chết của mình.
Trong thiên lao còn không hiểu đã uổng mạng của bao nhiêu người vô tội rồi!
Đối với bị thương da thịt bên ngoài, Lâm Nhất cũng không thèm để ý, cũng không muốn tiến hành trị liệu, hắn nghĩ tới chuyện khác.
Việc thuyền hoa mặc dù do mình gây nên nhưng quan phủ cũng không có chứng cứ rõ ràng, tờ lời khai kia ấn vân tay mình liền có thể định tội mình sao? Lâm Nhất hắn lại muốn nhìn xem là một người phàm, ở trong thế tục này sẽ có kết cục như thế nào.
Hắn cũng không coi rẻ hoàng quyền, cũng không căm thù quan phủ, càng không muốn đi tạo phản gì cả. Chúng sinh đều bình đẳng, Lâm Nhất luôn cho rằng không ai có thể giỏi hơn người khác được. Bản thân mình hủy thuyền giết người cũng là vì cứu người. Mặc dù là tính như vậy, ở thiên lao chịu tội lần này cũng xem như là nhân quả báo ứng.
Lam Bình vung mộc côn lên, bịch bịch, từng côn liên tiếp hung hăng đánh vào người của Lâm Nhất.
Trần thị lang muốn đánh hèo. Đổi thành đại côn mà người bình thường khó có thể chịu đựng được cũng không có ai để ý. Sau mấy côn, sau lưng áo bào tro của Lâm Nhất đã thành vải vụn, sau đó côn bắt đầu chuyển chỗ, da thịt trên đùi hắn cũng sưng đỏ, tiếp đó bắt đầu máu thịt be bét.
Lâm Nhất thu hồi linh lực tùy thân, chỉ bảo vệ xương cốt và kinh mạch mặc cho Lam Bình ngược đãi. Lúc này không tiện dùng kế thoát thân, hắn cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Giết hết đám người bẩn mắt trước mắt? Lao ra khỏi thiên lao? Sau đó Thiên Long phái còn có thể rời khỏi kinh thành được sao? Tìm Mạnh Sơn ép hỏi ra con đường đi ư?
Lâm Nhất âm thầm lắc đầu, tất cả vẫn quá mức chưa chắc chắn! Nếu như vậy, mình làm sao cần phải chịu tội danh này chứ? Thiên Long phái nhất định có hậu thủ, nội tình của một danh môn đại phái không thể khinh thường được. Không đến mức tới đường cùng, chưa bước lên thuyền đông độ thì tất cả trước đó đều là uổng công!
Sau khi sư phụ đi về cõi tiên, liền không còn ai có thể ký thác tâm sự nữa. Mỗi khi gặp phải đột biến, hắn cẩn thận hơn, lấy tâm tư không phải vì bản tâm mà hành sự. Tuy nói kết quả thường là không như mong muốn nhưng hắn chẳng bao giờ ôm oán hận.
Sau khi đưa Tô Tuyết Vân đi, trong lòng Lâm Nhất liền có một dự cảm xấu. Lúc trở lại Tứ Bình quán, hắn biết đã không còn cách nào tránh đi được nữa. Giết nhiều người như vậy, sau khi chuyện xảy ra bị bắt vào thiên lao cũng không phải một chuyện không ngờ.
Vì cứu Tô Tuyết Vân, phải có biện pháp thích đáng hơn. Nhưng nước đã đến chân, Lâm Nhất hắn vẫn phải hơi bất cẩn một chút. Việc này, nhìn như dứt khoát, kì thực ướt át bẩn thỉu, vẫn lưu lại nhiều tai họa như vậy. Đối với hắn, đây cũng tính là một bài học. Về sau gặp chuyện còn phải thận trọng hơn chút.
Chỉ là, lần này phải làm như thế nào? Lâm Nhất không biết.
Chính như dưới chân là một con đường nhất định phải đi, không biết chiến hào bị giấu ở nơi nào, chỉ có thể tự mình đi một chuyến.
Ngược lại phải nhìn xem bọn họ cuối cùng sẽ đối phó với mình như thế nào.
Nỗi đau da thịt vẫn không tránh được làm cho Lâm Nhất phải cắn chặt răng. Trần thị lang và Lam Bình này, không phải ta muốn giết ngươi, mà là bọn ngươi tự tìm đường chết.
Lam Bình đánh xong hai ba chục côn, cơn tức biến mất dần, nhìn thấy Lâm Nhất nằm bất động mới vung tay ném mộc côn dính đầy vết máu sang một bên. Y nhận khăn mà tên lính đưa tới, lau mồ hôi rỉ ra trên trán, ngồi lên ghế gỗ ở một bên hung hăng gắt một cái, mắng:
- Giội nước lã cho ta, xem đã chết chưa?
Một thùng nước lạnh được tưới xuống. Lâm Nhất cũng không nhúc nhích. Một tên binh lính tiến lên lật thân thể của hắn, nhìn thấy một đôi mắt u lãnh đang nhìn chằm chằm cây đuốc trên tường tới xuất thần, sợ đến mức người nọ kêu lên một tiếng sợ hãi.
- Đồ vô dụng, cho dù người đã chết thì có thể thế nào!
Lam Bình tức giận mắng một tiếng, quay đầu nhìn về phía Trần thị lang, nói:
- Trần đại nhân, án này người xem...?
Trần thị lang nhúc nhích thân thể một cái, nhìn Lâm Nhất trên mặt đất như người đã chết, hừ một tiếng, nói:
- Gây ra động tĩnh lớn như vậy trong kinh thành, hoàng thượng vô cùng giận dữ. Chỉ có sớm kết án mới có thể ăn nói được với Hoàng thượng, mới có thể trấn an các quan lại trong kinh thành!
Gã vươn ngón tay như chân gà ra kẹp một trang giấy viết đầy chữ trên bàn, ngẩng đầu lên ra hiệu.
Lam Bình ngầm hiểu, tiến lên cung kính tiếp nhận trang giấy trước đó đã ghi tốt lời khai rồi, ngồi xổm trước măt Lâm Nhất cầm ngón tay của hắn lên, trên đất dính vết máu, ấn trên tờ giấy một cái, đồng ý vào lời khai trên giấy.
Lâm Nhất nằm dưới đất làm như trọng thương khó chịu, không thể động đậy. Chỉ là khóe miệng của hắn treo nụ cười nhạt, nhìn Lam Bình làm, không để ý.
Lúc này, mọi người có mặt đều thở dài một hơi.
Trong ánh mắt vô thần của Trần thị lang hiện ra thần sắc có vài phần đắc ý. Gã hơi nhích người đi tới trước mặt Lâm Nhất, khom lưng xuống giọng mang theo sự thương hại nói:
- Sao phải khổ như thế chứ, không công lại phải chịu đau khổ một phen! Nếu ngươi có thể nói ra tung tích của Như Yên cô nương, bản quan sẽ để ngươi trước khi chết bớt đi chút tội, thế nào hả?
Lâm Nhất nằm trên mặt đất, trên mặt là ý cười chơi đùa. Trần thị lang trong miệng phụ nhân kia hẳn là người này đi. Đối với mình như vậy, xem ra không phải là vô duyên. Hắn nhìn bên ngoài khẽ lắc đầu, trong ánh mắt đều là vẻ chế nhạo.
Trần thị lang hừ lạnh một tiếng, bất mãn đứng dậy, đi ra ngoài.
Lâm Nhất bị vài tên lính kéo lên, lại về trong cái lồng sắt trước đó.
Bị ngã rầm trên mặt đất, vết thương do côn gây ra làm đau đớn, Lâm Nhất nở nụ cười gượng. Tất cả đây đều là tự mình tìm tới. Nếu là một phàm nhân, cho dù là cao thủ tuyệt đỉnh trong giang hồ, bị dằn vặt một phen như vậy cũng khó mà chạy thoát được. Lam Bình đánh côn có dùng nội lực, một côn đã đủ đã đủ làm người ta trí tàn. Một hơi đánh hai ba chục côn, nếu như là người bình thường đã sớm bị đánh tới chết rồi. Có thể thấy được thân vào thiên lao mạng như cỏ rác, những người này thực sự không thèm để ý tới sự sống chết của mình.
Trong thiên lao còn không hiểu đã uổng mạng của bao nhiêu người vô tội rồi!
Đối với bị thương da thịt bên ngoài, Lâm Nhất cũng không thèm để ý, cũng không muốn tiến hành trị liệu, hắn nghĩ tới chuyện khác.
Việc thuyền hoa mặc dù do mình gây nên nhưng quan phủ cũng không có chứng cứ rõ ràng, tờ lời khai kia ấn vân tay mình liền có thể định tội mình sao? Lâm Nhất hắn lại muốn nhìn xem là một người phàm, ở trong thế tục này sẽ có kết cục như thế nào.
Hắn cũng không coi rẻ hoàng quyền, cũng không căm thù quan phủ, càng không muốn đi tạo phản gì cả. Chúng sinh đều bình đẳng, Lâm Nhất luôn cho rằng không ai có thể giỏi hơn người khác được. Bản thân mình hủy thuyền giết người cũng là vì cứu người. Mặc dù là tính như vậy, ở thiên lao chịu tội lần này cũng xem như là nhân quả báo ứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.