Chương 325: Tù oan (2)
Duệ Quang
02/03/2021
Nhưng Trần thị lang quan báo tư thù, Lam Bình tổn hại mạng người đều đã làm Lâm Nhất động sát cơ. Hắn sẽ không chọc vào người khác, nhưng nếu lấy tính mạng ép bức, Lâm Nhất hắn giết người sẽ không mềm tay.
- Vị này... Vị này xưng hô như thế nào thế! Sao lại đánh ác như vậy chứ? Ngươi đắc tội với ai sao?
Một tiếng nói già nua lúc liền lúc đứt, truyền vào tai Lâm Nhất.
Trong lồng sắt giam cầm nhốt hơn trăm người, Lâm Nhất mới vừa vào đã biết được, chỉ là không có lòng tham gia vào mà thôi.
Tiếng nói vang tới trong lồng tre cách vách, đó là một lão già yếu nhược.
Lâm Nhất nhìn thấy cơ thể suy nhược, hổn hển như tơ, biết thọ mệnh đã không còn nhiều thì không khỏi thầm than một tiếng. Hắn úp sấp vào lồng sắt, nói:
- Vị lão bá này, ta không sao, thân thể ông như vậy nên tìm lang trung đi!
Một tiếng ho khan thấp truyền tới, sau vài tiếng vang lên, trong đống cỏ của lồng sắt lộ ra một lão giả tóc trắng xóa, dơ bẩn đầy mặt, dáng vẻ tiều tụy. Ông ta nhìn Lâm Nhất, suy yếu cười cười, nằm trong bụi cỏ, cách lồng sắt nói:
- Ta sớm nên chết rồi! Chỉ là ngươi còn trẻ, thật đáng tiếc!
Tiếng nói của lão giả như gió, tựa như lúc nào cũng có thể dừng lại.
Lâm Nhất từ trong lời nói của lão giả biết được, người này chính là đế sư. Nói cách khác, ông ấy là sư phụ của hoàng thượng. Bởi vì tiến gián khuyên can hoàng thượng thiếu sinh sát lục nên mới bị nhốt vào thiên lao.
Nhưng lão giả này còn chưa hết hy vọng, ở trong ngục vẫn không ngừng thượng thư, khuyên can hoàng thượng bỏ qua cho những thân huynh đệ kia. Ông ta bướng bỉnh rốt cục đã chọc giận hoàng thượng cao cao tại thượng kia, đã bị nhốt trong thiên lao bốn, năm năm rồi.
Lão giả nói hoàng thượng sợ bị thế nhân lên án, mặc dù có tâm muốn giết ông ta nhưng cũng chỉ có thể mặc kệ ở trong thiên lao chậm rãi chết đi.
Hôm nay lão giả có thể nói đèn đã cạn dầu, bất cứ lúc nào cũng sẽ chết đi.
- Lão bá, trong nhà ngươi còn có người nào không? Có gì muốn ta giúp ngươi không?
Lâm Nhất hỏi.
Lão giả không hé răng, không tiếng động nở nụ cười, hồi lâu mới vừa thở dốc vừa nói:
- Người nhà của ta có phúc đó! Mọi người đều đi trước lão phu rồi. Hai đứa con trai của ta, lúc còn trẻ chinh chiến vì Đại Thương đã chết ở sa trường, ngay cả lời cuối cũng không kịp lưu lại; phu nhân ta năm năm trước cũng đã đi, chỉ còn lại có lão đầu ta thôi. Trên thế gian này, ta đã không còn ai khác nữa...
Lâm Nhất đưa tay ra sờ uyển mạch của lão giả, một tia linh khí chậm rãi độ vào. Hắn thở dài, lão giả kết thúc một đời như vậy, cô đơn như thế nhưng cũng không biết mở lời an ủi thế nào.
Nếu lão giả này không để ý tới sinh tử khuyên can hoàng thượng thiếu sinh sát lục, có thể thấy được bản thân là một người thiện lương ngay thẳng. Chỉ tiếc, lương thần không gặp minh chủ.
Con ngươi đục ngầu của lão giả có một phần sáng lên, thân thể dần chết đi chợt có chút sức sống. Ông ta ngạc nhiên nhìn Lâm Nhất, hồi lâu mới chậm rãi nói:
- Thanh niên à, đa tạ ngươi, không cần uổng phí công sức đâu. Nhìn ngươi xương cốt thanh kỳ, không phải người tầm thường, vì sao cũng bị bắt vào đây?
Lâm Nhất biết tuổi thọ của người bên ngoài không nhiều, hắn bất đắc dĩ rút tay lại, đại thể nói lai lịch của mình một lượt.
Lão giả trầm ngâm trong khoảnh khắc, nghẹo thân thể trên đống cỏ, cười nói với Lâm Nhất:
- Trong triều đình, mọi việc cũng phải có lời giải thích. Ngươi có phải người hành hung hay không, không quan trọng. Bọn họ không bắt ngươi còn có thể bắt người khác. Nói chung, người hành hung này chỉ là một cách ăn nói của hoàng thượng giành cho dân chúng mà thôi. Cái gọi là vương pháp, trong tay cấp trên chỉ là lợi kiếm nhưng lại là gông cùm xiềng xích trên người thảo dân.
Lâm Nhất khó hiểu hỏi:
- Người làm quan chẳng phải cần dựa vào vương pháp thể chế để làm việc sao?
Lúc này hắn nhớ tới cảnh ngộ của Tô tiên sinh.
Lão giả khẽ lắc đầu, than thở:
- Người làm quan lấy chấp pháp làm danh, nhưng hành động lại tư lợi cá nhân, thảo dân chỉ có thể thuận theo. Như vậy thiên hạ mới thái bình! Mà vương pháp cũng là lợi khí để đám quan trường đồng liêu đấu đá lẫn nhau, cái danh thi hành vương pháp chỉ là giấu đi con mắt mà bản thân mình không thể cho ai biết mà thôi.
Lâm Nhất cái hiểu cái không gật đầu. Đối với chuyện trên triều đình, lão giả không muốn nói nhiều, chuyển chủ đề:
- Như lời ngươi nói, trưởng bối của các ngươi muốn đi xin Bình Vương biện hộ cho. Lão phu cũng không biết đến tột cùng sẽ như thế nào, chỉ là Bình Vương cũng không giống các ngươi tưởng tượng đâu, hắn còn không có uy trọng quyền thế bằng một quan viên, bản thân cũng khó bảo toàn được.
Lão giả muốn nói lại thôi, thần tình tiêu điều. Ông ta nhẹ nhàng thở dài không nói nữa.
Đối với những thảo dân như họ, triều đình xa, khó có thể tưởng tượng. Mà lúc này, Lâm Nhất mới mười bảy tuổi, đối với thịnh thế phù hoa của kinh thành cũng không có sự hiếu kỳ, cũng không mừng rỡ, nhiều nhất chỉ là sự chán ghét không hiểu mà thôi. Cho dù không tu đạo, hắn cũng sẽ rời xa nơi ồn ào náo động này, ẩn vào sâu trong núi lớn, sống như người bình thường, lấy vợ sinh con, sinh ra hậu thế.
Tâm tư của Lâm Nhất bỗng nhiên lại quay lại trong cơn mưa bụi mông lung, còn cả khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta động lòng nữa...
- Vị này... Vị này xưng hô như thế nào thế! Sao lại đánh ác như vậy chứ? Ngươi đắc tội với ai sao?
Một tiếng nói già nua lúc liền lúc đứt, truyền vào tai Lâm Nhất.
Trong lồng sắt giam cầm nhốt hơn trăm người, Lâm Nhất mới vừa vào đã biết được, chỉ là không có lòng tham gia vào mà thôi.
Tiếng nói vang tới trong lồng tre cách vách, đó là một lão già yếu nhược.
Lâm Nhất nhìn thấy cơ thể suy nhược, hổn hển như tơ, biết thọ mệnh đã không còn nhiều thì không khỏi thầm than một tiếng. Hắn úp sấp vào lồng sắt, nói:
- Vị lão bá này, ta không sao, thân thể ông như vậy nên tìm lang trung đi!
Một tiếng ho khan thấp truyền tới, sau vài tiếng vang lên, trong đống cỏ của lồng sắt lộ ra một lão giả tóc trắng xóa, dơ bẩn đầy mặt, dáng vẻ tiều tụy. Ông ta nhìn Lâm Nhất, suy yếu cười cười, nằm trong bụi cỏ, cách lồng sắt nói:
- Ta sớm nên chết rồi! Chỉ là ngươi còn trẻ, thật đáng tiếc!
Tiếng nói của lão giả như gió, tựa như lúc nào cũng có thể dừng lại.
Lâm Nhất từ trong lời nói của lão giả biết được, người này chính là đế sư. Nói cách khác, ông ấy là sư phụ của hoàng thượng. Bởi vì tiến gián khuyên can hoàng thượng thiếu sinh sát lục nên mới bị nhốt vào thiên lao.
Nhưng lão giả này còn chưa hết hy vọng, ở trong ngục vẫn không ngừng thượng thư, khuyên can hoàng thượng bỏ qua cho những thân huynh đệ kia. Ông ta bướng bỉnh rốt cục đã chọc giận hoàng thượng cao cao tại thượng kia, đã bị nhốt trong thiên lao bốn, năm năm rồi.
Lão giả nói hoàng thượng sợ bị thế nhân lên án, mặc dù có tâm muốn giết ông ta nhưng cũng chỉ có thể mặc kệ ở trong thiên lao chậm rãi chết đi.
Hôm nay lão giả có thể nói đèn đã cạn dầu, bất cứ lúc nào cũng sẽ chết đi.
- Lão bá, trong nhà ngươi còn có người nào không? Có gì muốn ta giúp ngươi không?
Lâm Nhất hỏi.
Lão giả không hé răng, không tiếng động nở nụ cười, hồi lâu mới vừa thở dốc vừa nói:
- Người nhà của ta có phúc đó! Mọi người đều đi trước lão phu rồi. Hai đứa con trai của ta, lúc còn trẻ chinh chiến vì Đại Thương đã chết ở sa trường, ngay cả lời cuối cũng không kịp lưu lại; phu nhân ta năm năm trước cũng đã đi, chỉ còn lại có lão đầu ta thôi. Trên thế gian này, ta đã không còn ai khác nữa...
Lâm Nhất đưa tay ra sờ uyển mạch của lão giả, một tia linh khí chậm rãi độ vào. Hắn thở dài, lão giả kết thúc một đời như vậy, cô đơn như thế nhưng cũng không biết mở lời an ủi thế nào.
Nếu lão giả này không để ý tới sinh tử khuyên can hoàng thượng thiếu sinh sát lục, có thể thấy được bản thân là một người thiện lương ngay thẳng. Chỉ tiếc, lương thần không gặp minh chủ.
Con ngươi đục ngầu của lão giả có một phần sáng lên, thân thể dần chết đi chợt có chút sức sống. Ông ta ngạc nhiên nhìn Lâm Nhất, hồi lâu mới chậm rãi nói:
- Thanh niên à, đa tạ ngươi, không cần uổng phí công sức đâu. Nhìn ngươi xương cốt thanh kỳ, không phải người tầm thường, vì sao cũng bị bắt vào đây?
Lâm Nhất biết tuổi thọ của người bên ngoài không nhiều, hắn bất đắc dĩ rút tay lại, đại thể nói lai lịch của mình một lượt.
Lão giả trầm ngâm trong khoảnh khắc, nghẹo thân thể trên đống cỏ, cười nói với Lâm Nhất:
- Trong triều đình, mọi việc cũng phải có lời giải thích. Ngươi có phải người hành hung hay không, không quan trọng. Bọn họ không bắt ngươi còn có thể bắt người khác. Nói chung, người hành hung này chỉ là một cách ăn nói của hoàng thượng giành cho dân chúng mà thôi. Cái gọi là vương pháp, trong tay cấp trên chỉ là lợi kiếm nhưng lại là gông cùm xiềng xích trên người thảo dân.
Lâm Nhất khó hiểu hỏi:
- Người làm quan chẳng phải cần dựa vào vương pháp thể chế để làm việc sao?
Lúc này hắn nhớ tới cảnh ngộ của Tô tiên sinh.
Lão giả khẽ lắc đầu, than thở:
- Người làm quan lấy chấp pháp làm danh, nhưng hành động lại tư lợi cá nhân, thảo dân chỉ có thể thuận theo. Như vậy thiên hạ mới thái bình! Mà vương pháp cũng là lợi khí để đám quan trường đồng liêu đấu đá lẫn nhau, cái danh thi hành vương pháp chỉ là giấu đi con mắt mà bản thân mình không thể cho ai biết mà thôi.
Lâm Nhất cái hiểu cái không gật đầu. Đối với chuyện trên triều đình, lão giả không muốn nói nhiều, chuyển chủ đề:
- Như lời ngươi nói, trưởng bối của các ngươi muốn đi xin Bình Vương biện hộ cho. Lão phu cũng không biết đến tột cùng sẽ như thế nào, chỉ là Bình Vương cũng không giống các ngươi tưởng tượng đâu, hắn còn không có uy trọng quyền thế bằng một quan viên, bản thân cũng khó bảo toàn được.
Lão giả muốn nói lại thôi, thần tình tiêu điều. Ông ta nhẹ nhàng thở dài không nói nữa.
Đối với những thảo dân như họ, triều đình xa, khó có thể tưởng tượng. Mà lúc này, Lâm Nhất mới mười bảy tuổi, đối với thịnh thế phù hoa của kinh thành cũng không có sự hiếu kỳ, cũng không mừng rỡ, nhiều nhất chỉ là sự chán ghét không hiểu mà thôi. Cho dù không tu đạo, hắn cũng sẽ rời xa nơi ồn ào náo động này, ẩn vào sâu trong núi lớn, sống như người bình thường, lấy vợ sinh con, sinh ra hậu thế.
Tâm tư của Lâm Nhất bỗng nhiên lại quay lại trong cơn mưa bụi mông lung, còn cả khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta động lòng nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.