Chương 1: Nhân Vật 3D
Giảm phì ngã bất cật
27/12/2023
“Ưm, a… A a…”
Sau khi một tràng những tiếng rên rỉ dồn dập đầy mờ ám kết thúc, cô gái đặt hai chân lên bàn máy tính, để mình ngồi lọt thỏm vào ghế, kẹp chặt hai chân vào nhau.
Ngay sau đó, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng thở dốc khẩn trương lại nhẹ nhàng.
Bàn tay nắm chặt lấy tay vịn ghế của Chu Tuế Tuế khi cô lên cao trào thì dần thả lỏng, cô tháo tai nghe, im lặng cảm nhận lại khoái cảm giống như vừa chết đi lúc nãy.
Một lúc lâu sau, dục vọng nguôi dần, cô mới ngồi xuống lại trước bàn máy tính, cắt ghép đoạn thu âm tiếng rên rỉ của mình lúc nãy vào đoạn video đang được xử lý trên màn hình.
Đã lâu như vậy rồi nên cô cũng không thể kiềm chế mà tự an ủi trong lúc cắt video.
Tất cả đều vì trong video, người cô yêu thầm đang làm tình với cô.
Chu Tuế Tuế chống cằm, kiểm tra lại toàn bộ đoạn phim. Trong video là mô hình nhân vật 3D giống người thật như đúc, cốt truyện và từng động tác đều mượt như lụa.
Nữ chính là nguyên mẫu của cô, dùng khuôn mặt cô.
Nam chính chính là thiếu niên khác lớp, hay gây rối, mối đau đầu của trường học - Hứa Cận.
Sau khi cô đăng tải video lên trang web người lớn thì lập tức offline.
Cô xem thời gian cũng đã sắp hết ngày rồi, vì bận cắt video nên cô còn chưa ăn cơm tối.
Chu Tuế Tuế đói lả người, trời lại còn oi bức, cô thay một cái áo tay lỡ rộng rãi một cái quần đùi, chân mang dép lê, cầm điện thoại và chìa khoá rồi đi xuống lầu.
Cô đến cửa hàng tiện lợi ở dưới lầu mua một que kem, vừa ăn vừa đi ra ngoài.
Mấy khu xung quanh đều không có mở quán ăn khuya, cô đi bộ cũng gần mười phút, sắp đến tiệm đồ nướng thì bất chợt có người gọi cô.
“Chu Tuế Tuế.”
Một giọng nam vừa quen thuộc vừa xa lạ, giọng điệu vô cùng lạnh lùng vang lên.
Chu Tuế Tuế dừng bước, quay đầu lại tìm xem là ai mới gọi mình.
Cô còn chưa nhìn thấy là ai, một bóng người đột ngột xuất hiện từ phía sau bồn hoa bên đường, chân dài bước một bước đã qua cả một bồn hoa tỉa tròn, nhảy ra trước mặt cô.
Người nọ giật que kem bị cô ăn chỉ còn một miếng trên tay, cho vào miệng rồi tiện tay ném đi, que gỗ bay thẳng vào thùng rác sau lưng hai người không lệch một chút nào.
Bây giờ Hứa Cận đang rất khát.
“Hứa Cận? Mặt cậu…”
Chu Tuế Tuế rất bất ngờ, cô đã học cùng trường với anh hai năm rồi, bọn họ chưa nói với nhau câu nào, cũng không có tiếp xúc với nhau, sao anh lại biết tên cô?
Nhưng mà thứ khiến cô ngạc nhiên nhất vẫn là vết bầm tím trên mặt và cả vết tích vừa mới đánh nhau để lại trên người anh.
“Tôi đói bụng, cho mượn chút tiền ăn đi.” Gương mặt anh không có biểu cảm gì, đưa điện thoại cho cô coi như thế chấp.
“Hả?”
Chu Tuế Tuế giật mình đờ người nhìn anh, lại nhìn điện thoại trong tay anh nhíu mày.
“Bởi vậy tôi mới ghét nói chuyện với học sinh giỏi như mấy người đó. Thẳng thắn lên, có cho mượn hay không!” Hứa Cận mất kiên nhẫn giục cô.
Không phải cô không cho mượn mà là cô không mang theo tiền mặt.
“Tôi chỉ có thể chuyển khoản bằng điện thoại thôi…” Chu Tuế Tuế móc điện thoại ra, nhỏ giọng đáp.
Anh thân là con trai của hiệu trưởng mà bị buộc phải dùng điện thoại thế chấp để vay tiền cô, nhất định không phải anh không có tiền mà là vì điện thoại hết pin rồi.
Nhưng cô cũng chỉ có thể chuyển khoản thôi!
Sau khi một tràng những tiếng rên rỉ dồn dập đầy mờ ám kết thúc, cô gái đặt hai chân lên bàn máy tính, để mình ngồi lọt thỏm vào ghế, kẹp chặt hai chân vào nhau.
Ngay sau đó, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng thở dốc khẩn trương lại nhẹ nhàng.
Bàn tay nắm chặt lấy tay vịn ghế của Chu Tuế Tuế khi cô lên cao trào thì dần thả lỏng, cô tháo tai nghe, im lặng cảm nhận lại khoái cảm giống như vừa chết đi lúc nãy.
Một lúc lâu sau, dục vọng nguôi dần, cô mới ngồi xuống lại trước bàn máy tính, cắt ghép đoạn thu âm tiếng rên rỉ của mình lúc nãy vào đoạn video đang được xử lý trên màn hình.
Đã lâu như vậy rồi nên cô cũng không thể kiềm chế mà tự an ủi trong lúc cắt video.
Tất cả đều vì trong video, người cô yêu thầm đang làm tình với cô.
Chu Tuế Tuế chống cằm, kiểm tra lại toàn bộ đoạn phim. Trong video là mô hình nhân vật 3D giống người thật như đúc, cốt truyện và từng động tác đều mượt như lụa.
Nữ chính là nguyên mẫu của cô, dùng khuôn mặt cô.
Nam chính chính là thiếu niên khác lớp, hay gây rối, mối đau đầu của trường học - Hứa Cận.
Sau khi cô đăng tải video lên trang web người lớn thì lập tức offline.
Cô xem thời gian cũng đã sắp hết ngày rồi, vì bận cắt video nên cô còn chưa ăn cơm tối.
Chu Tuế Tuế đói lả người, trời lại còn oi bức, cô thay một cái áo tay lỡ rộng rãi một cái quần đùi, chân mang dép lê, cầm điện thoại và chìa khoá rồi đi xuống lầu.
Cô đến cửa hàng tiện lợi ở dưới lầu mua một que kem, vừa ăn vừa đi ra ngoài.
Mấy khu xung quanh đều không có mở quán ăn khuya, cô đi bộ cũng gần mười phút, sắp đến tiệm đồ nướng thì bất chợt có người gọi cô.
“Chu Tuế Tuế.”
Một giọng nam vừa quen thuộc vừa xa lạ, giọng điệu vô cùng lạnh lùng vang lên.
Chu Tuế Tuế dừng bước, quay đầu lại tìm xem là ai mới gọi mình.
Cô còn chưa nhìn thấy là ai, một bóng người đột ngột xuất hiện từ phía sau bồn hoa bên đường, chân dài bước một bước đã qua cả một bồn hoa tỉa tròn, nhảy ra trước mặt cô.
Người nọ giật que kem bị cô ăn chỉ còn một miếng trên tay, cho vào miệng rồi tiện tay ném đi, que gỗ bay thẳng vào thùng rác sau lưng hai người không lệch một chút nào.
Bây giờ Hứa Cận đang rất khát.
“Hứa Cận? Mặt cậu…”
Chu Tuế Tuế rất bất ngờ, cô đã học cùng trường với anh hai năm rồi, bọn họ chưa nói với nhau câu nào, cũng không có tiếp xúc với nhau, sao anh lại biết tên cô?
Nhưng mà thứ khiến cô ngạc nhiên nhất vẫn là vết bầm tím trên mặt và cả vết tích vừa mới đánh nhau để lại trên người anh.
“Tôi đói bụng, cho mượn chút tiền ăn đi.” Gương mặt anh không có biểu cảm gì, đưa điện thoại cho cô coi như thế chấp.
“Hả?”
Chu Tuế Tuế giật mình đờ người nhìn anh, lại nhìn điện thoại trong tay anh nhíu mày.
“Bởi vậy tôi mới ghét nói chuyện với học sinh giỏi như mấy người đó. Thẳng thắn lên, có cho mượn hay không!” Hứa Cận mất kiên nhẫn giục cô.
Không phải cô không cho mượn mà là cô không mang theo tiền mặt.
“Tôi chỉ có thể chuyển khoản bằng điện thoại thôi…” Chu Tuế Tuế móc điện thoại ra, nhỏ giọng đáp.
Anh thân là con trai của hiệu trưởng mà bị buộc phải dùng điện thoại thế chấp để vay tiền cô, nhất định không phải anh không có tiền mà là vì điện thoại hết pin rồi.
Nhưng cô cũng chỉ có thể chuyển khoản thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.