Chương 25: Sợ Đau
Giảm phì ngã bất cật
22/01/2024
“Tôi không muốn tiêm.”
Lúc Hứa Cận ngồi trên chiếc giường ở hành lang bệnh viện, hai tay đan vào nhau để xuống giữa hai chân, anh cúi đầu, trầm giọng thốt ra bốn chữ.
Y tá bên cạnh dùng nhíp kẹp bông gòn để khử trùng, nhưng làm gì anh cũng không chịu đưa tay ra.
“Anh đẹp trai, đều là người lớn cả rồi, vẫn còn sợ tiêm sao.” Chị y tá không nhịn được trêu ghẹo, nhưng vẫn rất kiên nhẫn.
Hứa Cận còn cứng đầu hơn cô ấy.
Anh nói sao cũng không chịu hiểu, chị y tá đang lúc khó xử, thì may mắn Chu Tuế Tuế đã tới kịp lúc.
“Bạn học, bạn thuyết phục cậu ta đi, cậu ta không chịu tiêm.”
Nghe thấy Chu Tuế Tuế đến, Hứa Cận mới ngẩng đầu lên trưng ra bộ mặt đáng thương, hy vọng cô có thể hiểu được anh.
Nhưng có vẻ cô hiểu chị y tá hơn anh.
“Tại sao lại không tiêm?” Cô nhìn chằm chằm anh rồi hỏi.
Ánh mắt Hứa Cận vẫn né tránh, vẫn là câu nói: “Tôi không tiêm.”
Chu Tuế Tuế bước tới đứng trước mặt anh.
Coi thường nhìn anh, đem theo sự lo lắng và tức giận gia tăng giọng điệu gọi tên anh: “Hứa Cận!”
Không khí hai bên đột nhiên căng thẳng, lặng lẽ nhìn nhau để xem ai là người thỏa hiệp trước.
Tất nhiên Hứa Cận là người bại trận.
Nếu anh không tiêm cô sẽ khóc, còn không bao giờ quan tâm đến anh nữa, tất nhiên anh sẽ sợ.
Y tá tiêm cho anh xong thì kêu hai người ra đại sảnh truyền dịch rồi nghỉ ngơi, khi nào thay thuốc thì hãy gọi cho cô ấy.
Chu Tuế Tuế ngồi xuống, mở nắp chai nước mình vừa mới mua ở máy bán hàng tự động.
Anh uống một ngụm rồi đặt xuống, nhắm mắt dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
Chu Tuế Tuế cũng uống một ngụm, nhìn kim truyền dịch trên mu bàn tay trái anh cười nhạo: “Đánh nhau thương tích đầy mình cũng không kêu lên một tiếng, sao lúc tiêm lại sợ đau?”
Hứa Cận he hé mở mắt, anh vẫn còn ám ảnh bởi việc cô bắt anh phải tiêm: “Ai nói tôi sợ đau, chỉ là tôi không muốn tiêm thôi.”
“Tại sao?”
Anh không trả lời.
Chu Tuế Tuế nhún vai không quan tâm, đột nhiên điện thoại đổ chuông, là cô giáo chủ nhiệm gọi đến.
“Suỵt” Cô ra hiệu cho Hứa Cận im lặng, sau đó trả lời điện thoại: “Alo, cô giáo.”
“Em thấy không được khỏe cho lắm, bây giờ đang trong bệnh viện truyền dịch, tối nay không thể trở về lớp học được...”
Cô nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập mạnh, thế nhưng người ở đầu dây bên kia vẫn rất tin cô, còn nhắc cô nhớ về nghỉ ngơi sớm. Còn cho cô nghỉ phép nửa ngày, kêu cô chiều mai hãy tới trường.
Cô vừa tắt máy, Hứa Cận tự mãn nhìn cô châm chọc nói: “Hóa ra học sinh giỏi cũng trốn học ha, vì tôi sao?”
“Học sinh hư ngày nào cũng đánh nhau mà lại sợ tiêm. Vậy tại sao tôi không thể trốn học.” Chu Tuế Tuế bình tĩnh đáp lại, tránh né trọng điểm lời nói.
“Tôi nói rồi, không phải tôi sợ đau.”
Hứa Cận sờ sờ chỗ kim tiêm trên người, nhìn chất dịch trong suốt chậm rãi nhỏ giọt, lên tiếng châm chọc: “Không có ai cảm thấy tiêm thật sự rất đau đâu, người nghĩ tiêm đau thật ra chỉ đang làm nũng mà thôi.”
“Lúc nãy tôi không có người để làm nũng, tôi sợ đau.”
Lúc Hứa Cận ngồi trên chiếc giường ở hành lang bệnh viện, hai tay đan vào nhau để xuống giữa hai chân, anh cúi đầu, trầm giọng thốt ra bốn chữ.
Y tá bên cạnh dùng nhíp kẹp bông gòn để khử trùng, nhưng làm gì anh cũng không chịu đưa tay ra.
“Anh đẹp trai, đều là người lớn cả rồi, vẫn còn sợ tiêm sao.” Chị y tá không nhịn được trêu ghẹo, nhưng vẫn rất kiên nhẫn.
Hứa Cận còn cứng đầu hơn cô ấy.
Anh nói sao cũng không chịu hiểu, chị y tá đang lúc khó xử, thì may mắn Chu Tuế Tuế đã tới kịp lúc.
“Bạn học, bạn thuyết phục cậu ta đi, cậu ta không chịu tiêm.”
Nghe thấy Chu Tuế Tuế đến, Hứa Cận mới ngẩng đầu lên trưng ra bộ mặt đáng thương, hy vọng cô có thể hiểu được anh.
Nhưng có vẻ cô hiểu chị y tá hơn anh.
“Tại sao lại không tiêm?” Cô nhìn chằm chằm anh rồi hỏi.
Ánh mắt Hứa Cận vẫn né tránh, vẫn là câu nói: “Tôi không tiêm.”
Chu Tuế Tuế bước tới đứng trước mặt anh.
Coi thường nhìn anh, đem theo sự lo lắng và tức giận gia tăng giọng điệu gọi tên anh: “Hứa Cận!”
Không khí hai bên đột nhiên căng thẳng, lặng lẽ nhìn nhau để xem ai là người thỏa hiệp trước.
Tất nhiên Hứa Cận là người bại trận.
Nếu anh không tiêm cô sẽ khóc, còn không bao giờ quan tâm đến anh nữa, tất nhiên anh sẽ sợ.
Y tá tiêm cho anh xong thì kêu hai người ra đại sảnh truyền dịch rồi nghỉ ngơi, khi nào thay thuốc thì hãy gọi cho cô ấy.
Chu Tuế Tuế ngồi xuống, mở nắp chai nước mình vừa mới mua ở máy bán hàng tự động.
Anh uống một ngụm rồi đặt xuống, nhắm mắt dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
Chu Tuế Tuế cũng uống một ngụm, nhìn kim truyền dịch trên mu bàn tay trái anh cười nhạo: “Đánh nhau thương tích đầy mình cũng không kêu lên một tiếng, sao lúc tiêm lại sợ đau?”
Hứa Cận he hé mở mắt, anh vẫn còn ám ảnh bởi việc cô bắt anh phải tiêm: “Ai nói tôi sợ đau, chỉ là tôi không muốn tiêm thôi.”
“Tại sao?”
Anh không trả lời.
Chu Tuế Tuế nhún vai không quan tâm, đột nhiên điện thoại đổ chuông, là cô giáo chủ nhiệm gọi đến.
“Suỵt” Cô ra hiệu cho Hứa Cận im lặng, sau đó trả lời điện thoại: “Alo, cô giáo.”
“Em thấy không được khỏe cho lắm, bây giờ đang trong bệnh viện truyền dịch, tối nay không thể trở về lớp học được...”
Cô nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập mạnh, thế nhưng người ở đầu dây bên kia vẫn rất tin cô, còn nhắc cô nhớ về nghỉ ngơi sớm. Còn cho cô nghỉ phép nửa ngày, kêu cô chiều mai hãy tới trường.
Cô vừa tắt máy, Hứa Cận tự mãn nhìn cô châm chọc nói: “Hóa ra học sinh giỏi cũng trốn học ha, vì tôi sao?”
“Học sinh hư ngày nào cũng đánh nhau mà lại sợ tiêm. Vậy tại sao tôi không thể trốn học.” Chu Tuế Tuế bình tĩnh đáp lại, tránh né trọng điểm lời nói.
“Tôi nói rồi, không phải tôi sợ đau.”
Hứa Cận sờ sờ chỗ kim tiêm trên người, nhìn chất dịch trong suốt chậm rãi nhỏ giọt, lên tiếng châm chọc: “Không có ai cảm thấy tiêm thật sự rất đau đâu, người nghĩ tiêm đau thật ra chỉ đang làm nũng mà thôi.”
“Lúc nãy tôi không có người để làm nũng, tôi sợ đau.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.