Chương 26: Chăm Sóc
Giảm phì ngã bất cật
22/01/2024
Lúc nói ra những lời này, giọng điệu Hứa Cận rõ ràng có chút nũng nịu hờn dỗi.
Từ nhỏ tới lớn, mỗi lần đến bệnh viện tiêm thuốc, đều chỉ có một mình anh, bất kể tám tuổi hay mười tám tuổi.
Vì vậy bây giờ chỉ cần nhắc đến kim tiêm anh sẽ vô thức tỏ ra phản kháng.
Chu Tuế Tuế không biết anh đã trải qua những chuyện gì, nhưng hôm nay anh bị bệnh lại không có người chăm sóc, vẫn phải lê thân thể khó chịu của mình xuống lầu mua thuốc.
Cô biết, anh cảm thấy có bao nhiêu là tủi thân.
“Ai da...”
Chỗ kim tiêm được cố định lại của Hứa Cận đột nhiên bị người khác đè mạnh xuống một cái, anh đau đến nghiến răng chịu đau.
Nhìn thủ phạm làm anh đau, đang nhìn anh mỉm cười rạng rỡ: “Cô làm gì thế?”
“Có đau không?”
“Phí lời, cô thử bị xem!” Hứa Cận đưa tay lên quan sát kỹ, may mà máu không chảy ra: “Chu Tuế Tuế, tôi có thù oán gì với cô sao?”
Anh ngẩng đầu lên tìm cô tính sổ, nhưng lại nhìn thấy cây kẹo mút dơ ra trước mặt.
“Cho cậu.” Chu Tuế Tuế đem cây kẹo dí vào miệng anh.
Cô đang làm gì vậy? Dùng kẹo để dỗ dành anh?
“Tôi không ăn.” Hứa Cận lại ngồi xuống, cây kẹo mút này khiến anh cảm thấy bị sỉ nhục, rất khó chịu.
“Không phải cậu nói đau sao?”
Chu Tuế Tuế tức giận lấy lại cây kẹo, cho vào miệng ăn, mút rồi lại bỏ ra, đột nhiên nói: “Tôi biết rồi, cậu nói đau nhưng không ăn kẹo, là muốn làm nũng với tôi đúng không?”
Cô nắm lấy tay anh, nhìn anh bằng đôi mắt sáng lấp lánh.
Theo như đánh giá của Hứa Cận thì phần biểu cảm của cô hơi lố rồi, không phải muốn an ủi anh sao, chỉ cần nói là được rồi?
Anh quay đầu định mở miệng nói gì đó với cô, nhưng ánh mắt vô thức lại rơi vào đôi môi vừa mút kẹo, sau đó cơ thể nhích tới cúi đầu hôn cô.
Cô không né tránh.
Anh lại đến sát hơn một chút, há miệng cắn cô hai cái mới buông ra.
Là kẹo vị dứa.
“Đau đầu quá...” Hứa Cận chơi xấu, thuận thế anh tựa đầu vào vai cô rồi nhắm mắt lại.
Chu Tuế Tuế nhếch mép cười khẩy, lấy thêm một viên kẹo bỏ vào trong miệng, cùng anh truyền xong hai chai thuốc.
Lúc xuất viện cũng đã gần mười một giờ tối, tinh thần của Hứa Cận xem ra có vẻ tốt hơn rất nhiều, ít nhất đầu cũng không còn choáng nữa.
“Lúc nãy y tá nói với cậu chừng nào uống thuốc, cậu đã nhớ chưa? Về nhớ uống.”
Chu Tuế Tuế và Hứa Cận đứng ở cổng bệnh viện, cô cúi đầu gọi điện thoại không quên cảnh cáo anh.
Hứa Cận giật chiếc điện thoại trên tay cô đồng thời vẫy tay bắt taxi đang chờ khách ở cổng bệnh viện, nhét cô lên xe sau đó cũng tự mình bước lên.
“Sư phụ, đến công viên Nam Hoa.”
“Cậu đến nhà tôi làm gì?” Lần này anh cũng không phải là không có nhà để về.
“Tôi đói rồi, muốn ăn mì sốt mỡ hành.” Hứa Cận lý do lý trấu mở miệng nói, dù sao anh cũng không muốn trở về căn nhà trống trải kia.
Chu Tuế Tuế không thể tin được anh lại muốn đến nhà cô ăn mì, nhưng cô vẫn để anh đến.
Lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi dưới lầu, Hứa Cận nhắc cô vào mua một đôi dép lê, cô cũng đi.
Lên đến lầu, rõ ràng là lần thứ hai đến nhà cô, nhưng lại thể hiện như anh đang ở trong nhà của mình. Không nhiều lời, anh tự giác nằm xuống sô pha nghỉ ngơi, chờ cô nấu xong món mì.
Lúc Chu Tuế Tuế gọi anh dậy ăn mì, trạng thái của anh lại trở nên mơ hồ.
“Hay là cậu đi lấy nước uống thuốc trước rồi hãy ngủ.”
Đáng lẽ sức khỏe của anh đang bắt đầu hồi phục rồi chứ, anh đổ mồ hôi rất nhiều, nằm xuống có thể bị ướt.
“Tôi muốn đi tắm.” Hứa Cận đổ mồ hôi đến mức khó chịu, anh chuẩn bị cởi quần áo.
“Cậu có tự làm được không?” Nhìn dáng vẻ của anh, Chu Tuế Tuế tỏ vẻ nghi ngờ.
Hứa Cận lắc đầu giả bộ yếu ớt: “Tôi không thể, cô giúp tôi đi.”
Từ nhỏ tới lớn, mỗi lần đến bệnh viện tiêm thuốc, đều chỉ có một mình anh, bất kể tám tuổi hay mười tám tuổi.
Vì vậy bây giờ chỉ cần nhắc đến kim tiêm anh sẽ vô thức tỏ ra phản kháng.
Chu Tuế Tuế không biết anh đã trải qua những chuyện gì, nhưng hôm nay anh bị bệnh lại không có người chăm sóc, vẫn phải lê thân thể khó chịu của mình xuống lầu mua thuốc.
Cô biết, anh cảm thấy có bao nhiêu là tủi thân.
“Ai da...”
Chỗ kim tiêm được cố định lại của Hứa Cận đột nhiên bị người khác đè mạnh xuống một cái, anh đau đến nghiến răng chịu đau.
Nhìn thủ phạm làm anh đau, đang nhìn anh mỉm cười rạng rỡ: “Cô làm gì thế?”
“Có đau không?”
“Phí lời, cô thử bị xem!” Hứa Cận đưa tay lên quan sát kỹ, may mà máu không chảy ra: “Chu Tuế Tuế, tôi có thù oán gì với cô sao?”
Anh ngẩng đầu lên tìm cô tính sổ, nhưng lại nhìn thấy cây kẹo mút dơ ra trước mặt.
“Cho cậu.” Chu Tuế Tuế đem cây kẹo dí vào miệng anh.
Cô đang làm gì vậy? Dùng kẹo để dỗ dành anh?
“Tôi không ăn.” Hứa Cận lại ngồi xuống, cây kẹo mút này khiến anh cảm thấy bị sỉ nhục, rất khó chịu.
“Không phải cậu nói đau sao?”
Chu Tuế Tuế tức giận lấy lại cây kẹo, cho vào miệng ăn, mút rồi lại bỏ ra, đột nhiên nói: “Tôi biết rồi, cậu nói đau nhưng không ăn kẹo, là muốn làm nũng với tôi đúng không?”
Cô nắm lấy tay anh, nhìn anh bằng đôi mắt sáng lấp lánh.
Theo như đánh giá của Hứa Cận thì phần biểu cảm của cô hơi lố rồi, không phải muốn an ủi anh sao, chỉ cần nói là được rồi?
Anh quay đầu định mở miệng nói gì đó với cô, nhưng ánh mắt vô thức lại rơi vào đôi môi vừa mút kẹo, sau đó cơ thể nhích tới cúi đầu hôn cô.
Cô không né tránh.
Anh lại đến sát hơn một chút, há miệng cắn cô hai cái mới buông ra.
Là kẹo vị dứa.
“Đau đầu quá...” Hứa Cận chơi xấu, thuận thế anh tựa đầu vào vai cô rồi nhắm mắt lại.
Chu Tuế Tuế nhếch mép cười khẩy, lấy thêm một viên kẹo bỏ vào trong miệng, cùng anh truyền xong hai chai thuốc.
Lúc xuất viện cũng đã gần mười một giờ tối, tinh thần của Hứa Cận xem ra có vẻ tốt hơn rất nhiều, ít nhất đầu cũng không còn choáng nữa.
“Lúc nãy y tá nói với cậu chừng nào uống thuốc, cậu đã nhớ chưa? Về nhớ uống.”
Chu Tuế Tuế và Hứa Cận đứng ở cổng bệnh viện, cô cúi đầu gọi điện thoại không quên cảnh cáo anh.
Hứa Cận giật chiếc điện thoại trên tay cô đồng thời vẫy tay bắt taxi đang chờ khách ở cổng bệnh viện, nhét cô lên xe sau đó cũng tự mình bước lên.
“Sư phụ, đến công viên Nam Hoa.”
“Cậu đến nhà tôi làm gì?” Lần này anh cũng không phải là không có nhà để về.
“Tôi đói rồi, muốn ăn mì sốt mỡ hành.” Hứa Cận lý do lý trấu mở miệng nói, dù sao anh cũng không muốn trở về căn nhà trống trải kia.
Chu Tuế Tuế không thể tin được anh lại muốn đến nhà cô ăn mì, nhưng cô vẫn để anh đến.
Lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi dưới lầu, Hứa Cận nhắc cô vào mua một đôi dép lê, cô cũng đi.
Lên đến lầu, rõ ràng là lần thứ hai đến nhà cô, nhưng lại thể hiện như anh đang ở trong nhà của mình. Không nhiều lời, anh tự giác nằm xuống sô pha nghỉ ngơi, chờ cô nấu xong món mì.
Lúc Chu Tuế Tuế gọi anh dậy ăn mì, trạng thái của anh lại trở nên mơ hồ.
“Hay là cậu đi lấy nước uống thuốc trước rồi hãy ngủ.”
Đáng lẽ sức khỏe của anh đang bắt đầu hồi phục rồi chứ, anh đổ mồ hôi rất nhiều, nằm xuống có thể bị ướt.
“Tôi muốn đi tắm.” Hứa Cận đổ mồ hôi đến mức khó chịu, anh chuẩn bị cởi quần áo.
“Cậu có tự làm được không?” Nhìn dáng vẻ của anh, Chu Tuế Tuế tỏ vẻ nghi ngờ.
Hứa Cận lắc đầu giả bộ yếu ớt: “Tôi không thể, cô giúp tôi đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.