Chương 27: Tắm
Giảm phì ngã bất cật
22/01/2024
Giúp cái đầu anh!
Đương nhiên Chu Tuế Tuế không ngu, cùng lắm là đứng ở cửa phòng tắm chờ anh tắm rửa xong thôi.
“Cái khăn tắm này là của cô sao?”
Cửa nhà tắm đột nhiên mở ra, nửa người Hứa Cận ướt sũng thò đầu ra, nếu không phải Chu Tuế Tuế nhanh chóng quay đầu đi thì cô đã nhìn thấy thứ không nên thấy rồi!
“Phải.”
“Vậy được rồi.” Hứa Cận nói ra một câu không thể hiểu nổi, quay người lại, mà cửa cũng không đóng.
Được cái gì?
Chu Tuế Tuế đang lúc khó hiểu, giây tiếp theo đã thấy Hứa Cận dùng khăn tắm của cô quấn quanh người bước ra, trên tay còn cẩm mảnh vải đen ướt sũng.
“Vừa nãy cậu nói đợi lát nữa giặt quần áo bằng máy giặt, vì vậy tôi cũng chỉ giặt sạch quần lót của tôi thôi.”
Hứa cận mở mảnh vải đen cầm trên tay trước mặt cô, sau đó đi về phía ban công, Chu Tuế Tuế đang ngẩn người thị bị nước bắn lên mặt.
Anh vừa nói cái gì? Anh giặt quần lót rồi? Vậy bây giờ anh…
Chu Tuế Tuế vội chạy tới phòng khách, nhìn lên bóng dáng Hứa Cận trên ban công, vừa xấu hổ vừa lo lắng nói: “Cậu, sao cậu lại giặt quần lót thế!”
Người bình thường dù thế nào cũng phải giữ cho mình một chiếc quần lót, đề phòng hỏa hoạn xảy ra hay gì đó, anh đến quần lót cũng không mặc!
Khóe miệng Hứa Cận nở nụ cười đắc ý, nhìn khuôn mặt đỏ bừng, mỏng manh kiêu ngạo nói: “Bởi vì bất cẩn nên bị ướt.”
Anh đi đến trước mặt cô, cách cô khoảng hai bước, sau đó cúi xuống nhìn gương mặt ửng hồng của cô, trêu ghẹo nói: “Làm sao, chưa bao giờ nhìn thấy đàn ông khỏa thân à?”
Không phải cô đã từng sửa chi tiết cho anh khi mô phỏng anh sao? Ngay cả đường gân trên dương vật cũng không bỏ qua, nên anh nghĩ cô sẽ rất bình tĩnh.
Anh lại gần tới mức mà khi anh nói hơi thở của anh phả vào mặt cô.
Chu Tuế Tuế toàn thân cứng đờ, hoảng sợ đảo mắt một vòng chỉ về phía bàn ăn: “Không ăn nhanh mì trương lên đấy.”
Đồ nhát gan!
Hứa Cận cười thầm, yên lặng đi tới bên bàn ăn mì.
Hôm nay anh chỉ ăn bữa sáng, buổi trưa đã phát sốt không muốn ăn, vẫn luôn chịu đựng đến bây giờ, đến chiều anh nói với cô anh đói, là đói thật.
Ăn mì xong, Chu Tuế Tuế lại giục anh uống thuốc.
Hứa cận nằm trên ghế sô pha, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, hai mắt vô hồn, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Chu Tuế Tuế tắm xong bước ra, phát hiện anh đã ngủ say, không đắp chăn, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Một đôi chân dài, cái thẳng cái gập, khăn tắm bị căng ra, thân dưới lấp ló.
Chu Tuế Tuế thừa nhận rằng nhiều lúc nam nữ rất giống nhau, đều dễ bị dụ dỗ!
Cô bước tới ghế sô pha, ngồi lên tấm thảm, vừa lau tóc vừa nhìn anh chằm chằm.
Thực sự Hứa Cận có diện mạo rất sáng sủa và sạch sẽ.
Nếu không phải vì hình tượng hư hỏng ngỗ nghịch, thích đánh nhau đã ăn sâu vào người, dẫn đến ấn tượng của mọi người đã cố định như vậy với anh, thì rất khó để thay đổi được anh.
Nhưng thật ra, anh không đáng sợ như vậy, lại càng không có sự trợ giúp của thầy cô và bạn học, thì bản thân anh cũng có ưu điểm.
Chu Tuế Tuế ngắm anh đến say mê, tay vươn ra khi nào cũng không biết.
Đương nhiên Chu Tuế Tuế không ngu, cùng lắm là đứng ở cửa phòng tắm chờ anh tắm rửa xong thôi.
“Cái khăn tắm này là của cô sao?”
Cửa nhà tắm đột nhiên mở ra, nửa người Hứa Cận ướt sũng thò đầu ra, nếu không phải Chu Tuế Tuế nhanh chóng quay đầu đi thì cô đã nhìn thấy thứ không nên thấy rồi!
“Phải.”
“Vậy được rồi.” Hứa Cận nói ra một câu không thể hiểu nổi, quay người lại, mà cửa cũng không đóng.
Được cái gì?
Chu Tuế Tuế đang lúc khó hiểu, giây tiếp theo đã thấy Hứa Cận dùng khăn tắm của cô quấn quanh người bước ra, trên tay còn cẩm mảnh vải đen ướt sũng.
“Vừa nãy cậu nói đợi lát nữa giặt quần áo bằng máy giặt, vì vậy tôi cũng chỉ giặt sạch quần lót của tôi thôi.”
Hứa cận mở mảnh vải đen cầm trên tay trước mặt cô, sau đó đi về phía ban công, Chu Tuế Tuế đang ngẩn người thị bị nước bắn lên mặt.
Anh vừa nói cái gì? Anh giặt quần lót rồi? Vậy bây giờ anh…
Chu Tuế Tuế vội chạy tới phòng khách, nhìn lên bóng dáng Hứa Cận trên ban công, vừa xấu hổ vừa lo lắng nói: “Cậu, sao cậu lại giặt quần lót thế!”
Người bình thường dù thế nào cũng phải giữ cho mình một chiếc quần lót, đề phòng hỏa hoạn xảy ra hay gì đó, anh đến quần lót cũng không mặc!
Khóe miệng Hứa Cận nở nụ cười đắc ý, nhìn khuôn mặt đỏ bừng, mỏng manh kiêu ngạo nói: “Bởi vì bất cẩn nên bị ướt.”
Anh đi đến trước mặt cô, cách cô khoảng hai bước, sau đó cúi xuống nhìn gương mặt ửng hồng của cô, trêu ghẹo nói: “Làm sao, chưa bao giờ nhìn thấy đàn ông khỏa thân à?”
Không phải cô đã từng sửa chi tiết cho anh khi mô phỏng anh sao? Ngay cả đường gân trên dương vật cũng không bỏ qua, nên anh nghĩ cô sẽ rất bình tĩnh.
Anh lại gần tới mức mà khi anh nói hơi thở của anh phả vào mặt cô.
Chu Tuế Tuế toàn thân cứng đờ, hoảng sợ đảo mắt một vòng chỉ về phía bàn ăn: “Không ăn nhanh mì trương lên đấy.”
Đồ nhát gan!
Hứa Cận cười thầm, yên lặng đi tới bên bàn ăn mì.
Hôm nay anh chỉ ăn bữa sáng, buổi trưa đã phát sốt không muốn ăn, vẫn luôn chịu đựng đến bây giờ, đến chiều anh nói với cô anh đói, là đói thật.
Ăn mì xong, Chu Tuế Tuế lại giục anh uống thuốc.
Hứa cận nằm trên ghế sô pha, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, hai mắt vô hồn, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Chu Tuế Tuế tắm xong bước ra, phát hiện anh đã ngủ say, không đắp chăn, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Một đôi chân dài, cái thẳng cái gập, khăn tắm bị căng ra, thân dưới lấp ló.
Chu Tuế Tuế thừa nhận rằng nhiều lúc nam nữ rất giống nhau, đều dễ bị dụ dỗ!
Cô bước tới ghế sô pha, ngồi lên tấm thảm, vừa lau tóc vừa nhìn anh chằm chằm.
Thực sự Hứa Cận có diện mạo rất sáng sủa và sạch sẽ.
Nếu không phải vì hình tượng hư hỏng ngỗ nghịch, thích đánh nhau đã ăn sâu vào người, dẫn đến ấn tượng của mọi người đã cố định như vậy với anh, thì rất khó để thay đổi được anh.
Nhưng thật ra, anh không đáng sợ như vậy, lại càng không có sự trợ giúp của thầy cô và bạn học, thì bản thân anh cũng có ưu điểm.
Chu Tuế Tuế ngắm anh đến say mê, tay vươn ra khi nào cũng không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.