Chương 297: Con rể không đủ tư cách
Tâm Như
31/10/2021
Tuổi cậu thì không lớn, mà đã là tổng giám đốc của Thời Đại, hoặc là có năng lực hoặc là phải có bối cảnh.
Bố Lê trầm ngâm nhìn anh, sau đó chuyển tầm mắt sang Lê Mẫn Nghi đang ở bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Mẫn Nghi, con chắc chắn là cậu ấy không?"
“Chắc chắn.” Lê Mẫn Nghi gật mạnh đầu.
Bố Lê nhìn cô một cái thật sâu: "Ba có thể đồng ý cho hai đứa qua lại, nhưng..." Ông dừng lại, "Ba phải quan sát xem tình cảm của nó dành cho con là thật, hay chỉ là giả mà con mang về để lừa bố."
Lê Mẫn Nghi và Lục Đình Chiêu nhìn nhau, mặc dù chột dạ nhưng họ vẫn tự tin nói: "Ba, ba muốn quan sát gì cũng được. Chúng con có thể chịu được sự quan sát của ba."
Bố Lê nhìn bọn họ, thản nhiên nói: "Ăn đi, đồ ăn nguội rồi."
Ngay khi những lời này nói ra, Lê Mẫn Nghi cảm thấy như trút được gánh nặng, thở dài nhẹ nhõm.
Vì vậy, lần đầu tiên trong đời Lục Đình Chiêu gặp bố mẹ mình xem như là có kết quả không tồi.
...
Bóng đêm lạnh lẽo như nước.
Khi Đường Nhã Phương bước ra khỏi tòa nhà, cơn gió ập đến khiến cô đột nhiên rùng mình.
Lạnh!
Cô xoa xoa cánh tay, nhìn xung quanh, tìm kiếm chiếc xe quen thuộc.
Đúng lúc này, một chiếc ô tô “kít”dừng lại bên cạnh cô.
Nhất thời, cô vui mừng ra mặt bước nhanh tới, mở cửa ghế phụ ngồi vào.
Sau khi cô ngồi vững vàng, chiếc xe lại nổ máy và lái từ từ về phía trước.
Xe rất ấm, cô thoải mái dựa vào lưng ghế, thắt dây an toàn, quay đầu nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái: "Đình Vỹ, sao lại tăng ca muộn như vậy?"
“Tiệc từ thiện tối không được sắp xếp tốt.” Lục Đình Vỹ liếc nhìn cô một cái: “Chuyện của An Nhi bên này thế nào?”
"À thì ... Đường Nhã Phương suy tư một chút: "Phi Mạc nói mọi chuyện tiến triển tốt, em không cần lo lắng, chú Tổng và dì Tổng sẽ sớm về nhà."
Lục Đình Vỹ khẽ cười: "Phi Mạc khác với Đình Chiêu, làm việc trầm ổn. Nếu đã nói như vậy thì cậu ấy đã nắm chắc 100%.
Đường Nhã Phương gật đầu: "Em tin tưởng Phi Mạc. Chỉ là ..." Cô nghiêng đầu, con người sáng ngời hiện lên vẻ hứng thú: "Anh nói như vậy, ý của anh có phải là Đình Chiêu làm việc không trầm ổn?"
Theo ý kiến của cô, mặc dù Đình Chiêu hơi ngốc nghếch nhưng cậu ấy vẫn rất đáng tin cậy.
Lục Đình Vỹ hơi nhướng mày kiếm: "Không phải, chỉ là dưới cùng một góc so sánh, Phi Mạc tương đối trầm ổn hơn."
“Đúng là như vậy.” Đường Nhã Phương gật đầu từ chối cho ý kiến, hai người Đình Chiêu cùng Phi Mạc nếu đứng dưới cùng một góc độ so sánh thì quả thực là Phi Mạc tương đối bình tĩnh, ít nhất Phi Mạc đối tình cảm rất kiên trì.
Mà Đình Chiêu thì ... bát tự còn không có một nét.
“Anh có biết Đình Chiêu làm gì vào buổi tối không?” Đường Nhã Phương liếc anh.
"Không rõ lắm." Lục Đình Vỹ quay đầu lại, nhìn thấy cô cười hề hề như kẻ trộm, anh cười hỏi: "Làm sao? Em biết buổi tối cậu ấy làm gì sao?"
“Đương nhiên. Nhưởng mày mỏng: “Em chỉ sợ anh nghe xong se bị dọa sợ.” Lục Đình Vỹ mỉm cười: "Anh đây xin chăm chú lắng nghe."
Đường Nhã Phương cười " ha ha hai tiếng, sau đó nói rất rõ ràng” "Đình Chiêu đi ra mắt phụ huynh."
“Ra mắt phụ huynh?” Lục Đình Vỹ nhíu mày, không hiểu ý của cô.
Vì vậy Đường Nhã Phương nói thêm: "Cậu ấy đến nhà họ Lê."
Bây giờ Lục Đình Vỹ đã hiểu, trên khuôn mặt tuấn dật xẹt qua một tia kinh ngạc: "Hành động của cô Ứng cũng nhanh đấy."
Nghe giọng điệu trêu chọc của anh, Đường Nhã Phương không thể không biện minh cho bạn thân: "Đây không phải là Mẫn Nghi hành động nhanh, là do chú Lê yêu cầu gặp Đình Chiêu, nên ... Cô nhún vai: "Anh biết đấy. "
Lục Đình Vỹ cười lắc đầu: "Đình Chiêu sợ nhất là ở chung với người lớn. Đây là ra khỏi đầm rồng thì lại chui vào hang cọp."
Đường Nhã Phương: "..."
Hóa ra lời của anh có ý tứ là, nhà họ Lục là đầm rồng còn nhà họ Lê là hang cop?
Ánh mắt của Lục Đình Vỹ rơi vào con đường phía trước, khỏe môi nở nụ cười đầy ẩn ý: "Lần này anh nghĩ Đình Chiêu không dễ dàng thoát thân như vậy."
Ở nhà họ Lục có anh trai ở đây có thể giúp cho cậu không bị mấy người lớn ăn hiếp.
Nhưng nhà họ Lê, bí thư Ứng không phải là người ngốc nghếch như vậy, e rằng vở kịch của Đình Chiêu và Mẫn Nghi diễn không dễ dàng như vậy.
Đường Nhã Phương nhướng mày, cô hiểu ý anh, nhưng ... có lẽ việc này có một kết cục tốt cũng không biết chừng.
...
Sau khi ăn xong, Lục Đình Chiêu lại cùng bố Lê đánh cờ, vì không biết trình độ của bố Lê cho nên mỗi bước Lục Đình Chiêu phải rất cẩn thận vì sợ rằng mình có thể vô tình thắng đối thủ.
May mắn thay trình độ của bố Lê cũng không tệ, cuối cùng Lục Đình Chiêu đã thuah con.
Nhìn thấy mình đã thua, Lục Đình Chiêu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cũng may là cậu đã thua, nếu không thắng người lớn thì thật là xấu hổ, bất lịch sự.
Bố Lê nhìn cậu thật sâu, đôi con ngươi đen láy kia dường như có thể cảm nhận được lòng người.
Lục Đình Chiêu không khỏi có chút chột dạ, cậu nuốt nước miếng, kéo môi: "Chú, trình độ đánh cờ vây của chú thật tốt, hậu bối còn kém một chút."
Bố Lê tiếp tục nhìn chằm chằm vào cậu một lúc lâu mới nén ra hai từ trong miệng nói ra: "Thật sao?"
Hai chữ không có một chút nhiệt độ làm cho trái tim của Lục Đình Chiêu như muốn vỡ tung ra, làm sao cậu cảm thấy bố Lê dường như đã nhìn thấy điều gì đó.
Không thể nào, rõ ràng cậu đã che giấu rất tốt.
Bố Lê bắt đầu thu thập các quân cờ trên bàn cờ, Lục Đình Chiêu vội vàng giúp thu dọn.
Phòng làm việc im ắng đến mức chỉ có tiếng quân cờ va vào nhau, giữa hai người âm thầm nảy ra chút xấu hổ.
Bỏ hết quân cờ trở lại bình cờ, bố Lê đậy nắp lại, đặt bàn tay trên hộp cờ, suy nghĩ một lúc, ông ngước mắt lên nhìn Lục Đình Chiêu, nhíu mày: "Cậu đã học chuyên môn chưa?"
Nghe vậy, Lục Đình Chiêu nghĩ một chút, sau đó gật đầu, trả lời rất thành thật: "Dạ, lúc còn nhỏ có học qua."
"Đánh bao lâu?"
"Hơn mười năm, năm 18 tuổi cháu xuất ngoại thì không đánh nữa. Hôm nay là lần đầu tiên cháu chạm vào một quân cờ sau khi trở về nước."
Khuôn mặt vô tội của Lục Đình
Chiêu khẽ mỉm cười, cậu ấy muốn che giấu trình độ cờ vây của mình, nhưng nếu chú Lê hỏi chuyện này thì ông đã biết trình độ của cậu không thấp, cho nên nếu cậu cứ giấu thì có hơi quá đáng, giống như giấu đầu hở đuôi.
“Chơi cờ vây còn lâu hơn cả tôi. Năm năm trước tôi mới bắt đầu tiếp xúc với cờ vây” Vẻ mặt của bố Lê thản nhiên, không nhìn ra vui giận gì cả.
“Chú thật sự quá giỏi, năm năm trước mới chơi mà đã đến trình độ này rồi.” Lục Đình Chiêu rất chân thành nói.
Nhưng bố Lê lại không cảm kích: "Cậu đang mỉa mai tôi à? Cậu cố tình
Bố Lê trầm ngâm nhìn anh, sau đó chuyển tầm mắt sang Lê Mẫn Nghi đang ở bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Mẫn Nghi, con chắc chắn là cậu ấy không?"
“Chắc chắn.” Lê Mẫn Nghi gật mạnh đầu.
Bố Lê nhìn cô một cái thật sâu: "Ba có thể đồng ý cho hai đứa qua lại, nhưng..." Ông dừng lại, "Ba phải quan sát xem tình cảm của nó dành cho con là thật, hay chỉ là giả mà con mang về để lừa bố."
Lê Mẫn Nghi và Lục Đình Chiêu nhìn nhau, mặc dù chột dạ nhưng họ vẫn tự tin nói: "Ba, ba muốn quan sát gì cũng được. Chúng con có thể chịu được sự quan sát của ba."
Bố Lê nhìn bọn họ, thản nhiên nói: "Ăn đi, đồ ăn nguội rồi."
Ngay khi những lời này nói ra, Lê Mẫn Nghi cảm thấy như trút được gánh nặng, thở dài nhẹ nhõm.
Vì vậy, lần đầu tiên trong đời Lục Đình Chiêu gặp bố mẹ mình xem như là có kết quả không tồi.
...
Bóng đêm lạnh lẽo như nước.
Khi Đường Nhã Phương bước ra khỏi tòa nhà, cơn gió ập đến khiến cô đột nhiên rùng mình.
Lạnh!
Cô xoa xoa cánh tay, nhìn xung quanh, tìm kiếm chiếc xe quen thuộc.
Đúng lúc này, một chiếc ô tô “kít”dừng lại bên cạnh cô.
Nhất thời, cô vui mừng ra mặt bước nhanh tới, mở cửa ghế phụ ngồi vào.
Sau khi cô ngồi vững vàng, chiếc xe lại nổ máy và lái từ từ về phía trước.
Xe rất ấm, cô thoải mái dựa vào lưng ghế, thắt dây an toàn, quay đầu nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái: "Đình Vỹ, sao lại tăng ca muộn như vậy?"
“Tiệc từ thiện tối không được sắp xếp tốt.” Lục Đình Vỹ liếc nhìn cô một cái: “Chuyện của An Nhi bên này thế nào?”
"À thì ... Đường Nhã Phương suy tư một chút: "Phi Mạc nói mọi chuyện tiến triển tốt, em không cần lo lắng, chú Tổng và dì Tổng sẽ sớm về nhà."
Lục Đình Vỹ khẽ cười: "Phi Mạc khác với Đình Chiêu, làm việc trầm ổn. Nếu đã nói như vậy thì cậu ấy đã nắm chắc 100%.
Đường Nhã Phương gật đầu: "Em tin tưởng Phi Mạc. Chỉ là ..." Cô nghiêng đầu, con người sáng ngời hiện lên vẻ hứng thú: "Anh nói như vậy, ý của anh có phải là Đình Chiêu làm việc không trầm ổn?"
Theo ý kiến của cô, mặc dù Đình Chiêu hơi ngốc nghếch nhưng cậu ấy vẫn rất đáng tin cậy.
Lục Đình Vỹ hơi nhướng mày kiếm: "Không phải, chỉ là dưới cùng một góc so sánh, Phi Mạc tương đối trầm ổn hơn."
“Đúng là như vậy.” Đường Nhã Phương gật đầu từ chối cho ý kiến, hai người Đình Chiêu cùng Phi Mạc nếu đứng dưới cùng một góc độ so sánh thì quả thực là Phi Mạc tương đối bình tĩnh, ít nhất Phi Mạc đối tình cảm rất kiên trì.
Mà Đình Chiêu thì ... bát tự còn không có một nét.
“Anh có biết Đình Chiêu làm gì vào buổi tối không?” Đường Nhã Phương liếc anh.
"Không rõ lắm." Lục Đình Vỹ quay đầu lại, nhìn thấy cô cười hề hề như kẻ trộm, anh cười hỏi: "Làm sao? Em biết buổi tối cậu ấy làm gì sao?"
“Đương nhiên. Nhưởng mày mỏng: “Em chỉ sợ anh nghe xong se bị dọa sợ.” Lục Đình Vỹ mỉm cười: "Anh đây xin chăm chú lắng nghe."
Đường Nhã Phương cười " ha ha hai tiếng, sau đó nói rất rõ ràng” "Đình Chiêu đi ra mắt phụ huynh."
“Ra mắt phụ huynh?” Lục Đình Vỹ nhíu mày, không hiểu ý của cô.
Vì vậy Đường Nhã Phương nói thêm: "Cậu ấy đến nhà họ Lê."
Bây giờ Lục Đình Vỹ đã hiểu, trên khuôn mặt tuấn dật xẹt qua một tia kinh ngạc: "Hành động của cô Ứng cũng nhanh đấy."
Nghe giọng điệu trêu chọc của anh, Đường Nhã Phương không thể không biện minh cho bạn thân: "Đây không phải là Mẫn Nghi hành động nhanh, là do chú Lê yêu cầu gặp Đình Chiêu, nên ... Cô nhún vai: "Anh biết đấy. "
Lục Đình Vỹ cười lắc đầu: "Đình Chiêu sợ nhất là ở chung với người lớn. Đây là ra khỏi đầm rồng thì lại chui vào hang cọp."
Đường Nhã Phương: "..."
Hóa ra lời của anh có ý tứ là, nhà họ Lục là đầm rồng còn nhà họ Lê là hang cop?
Ánh mắt của Lục Đình Vỹ rơi vào con đường phía trước, khỏe môi nở nụ cười đầy ẩn ý: "Lần này anh nghĩ Đình Chiêu không dễ dàng thoát thân như vậy."
Ở nhà họ Lục có anh trai ở đây có thể giúp cho cậu không bị mấy người lớn ăn hiếp.
Nhưng nhà họ Lê, bí thư Ứng không phải là người ngốc nghếch như vậy, e rằng vở kịch của Đình Chiêu và Mẫn Nghi diễn không dễ dàng như vậy.
Đường Nhã Phương nhướng mày, cô hiểu ý anh, nhưng ... có lẽ việc này có một kết cục tốt cũng không biết chừng.
...
Sau khi ăn xong, Lục Đình Chiêu lại cùng bố Lê đánh cờ, vì không biết trình độ của bố Lê cho nên mỗi bước Lục Đình Chiêu phải rất cẩn thận vì sợ rằng mình có thể vô tình thắng đối thủ.
May mắn thay trình độ của bố Lê cũng không tệ, cuối cùng Lục Đình Chiêu đã thuah con.
Nhìn thấy mình đã thua, Lục Đình Chiêu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cũng may là cậu đã thua, nếu không thắng người lớn thì thật là xấu hổ, bất lịch sự.
Bố Lê nhìn cậu thật sâu, đôi con ngươi đen láy kia dường như có thể cảm nhận được lòng người.
Lục Đình Chiêu không khỏi có chút chột dạ, cậu nuốt nước miếng, kéo môi: "Chú, trình độ đánh cờ vây của chú thật tốt, hậu bối còn kém một chút."
Bố Lê tiếp tục nhìn chằm chằm vào cậu một lúc lâu mới nén ra hai từ trong miệng nói ra: "Thật sao?"
Hai chữ không có một chút nhiệt độ làm cho trái tim của Lục Đình Chiêu như muốn vỡ tung ra, làm sao cậu cảm thấy bố Lê dường như đã nhìn thấy điều gì đó.
Không thể nào, rõ ràng cậu đã che giấu rất tốt.
Bố Lê bắt đầu thu thập các quân cờ trên bàn cờ, Lục Đình Chiêu vội vàng giúp thu dọn.
Phòng làm việc im ắng đến mức chỉ có tiếng quân cờ va vào nhau, giữa hai người âm thầm nảy ra chút xấu hổ.
Bỏ hết quân cờ trở lại bình cờ, bố Lê đậy nắp lại, đặt bàn tay trên hộp cờ, suy nghĩ một lúc, ông ngước mắt lên nhìn Lục Đình Chiêu, nhíu mày: "Cậu đã học chuyên môn chưa?"
Nghe vậy, Lục Đình Chiêu nghĩ một chút, sau đó gật đầu, trả lời rất thành thật: "Dạ, lúc còn nhỏ có học qua."
"Đánh bao lâu?"
"Hơn mười năm, năm 18 tuổi cháu xuất ngoại thì không đánh nữa. Hôm nay là lần đầu tiên cháu chạm vào một quân cờ sau khi trở về nước."
Khuôn mặt vô tội của Lục Đình
Chiêu khẽ mỉm cười, cậu ấy muốn che giấu trình độ cờ vây của mình, nhưng nếu chú Lê hỏi chuyện này thì ông đã biết trình độ của cậu không thấp, cho nên nếu cậu cứ giấu thì có hơi quá đáng, giống như giấu đầu hở đuôi.
“Chơi cờ vây còn lâu hơn cả tôi. Năm năm trước tôi mới bắt đầu tiếp xúc với cờ vây” Vẻ mặt của bố Lê thản nhiên, không nhìn ra vui giận gì cả.
“Chú thật sự quá giỏi, năm năm trước mới chơi mà đã đến trình độ này rồi.” Lục Đình Chiêu rất chân thành nói.
Nhưng bố Lê lại không cảm kích: "Cậu đang mỉa mai tôi à? Cậu cố tình
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.