Chương 296: Tận hưởng sự dịu dàng hiếm có của cậu
Tâm Như
31/10/2021
Phòng khách rộng lớn chìm vào im lặng.
Lương Phi Mạc bước đến bên cạnh Tống An Nhi ngồi xuống, hai người nhìn nhau cười.
Sau đó, Lương Phi Mạc nhìn Đường Nhã Phương: "Chị dâu, lo lắng của chị là đúng, nhưng em và An Nhi sẽ không chia tay.
Sẽ không chia tay?
Đuôi lông mày bé nhỏ của Đường Nhã Phương khẽ nhíu mày, thật ra giữa họ vẫn còn một số vấn đề chưa được giải quyết, không đơn giản như họ nghĩ, nếu có thể nói không chia tay thì sẽ không chia tay.
Nhưng nhìn thấy vẻ kiên định giữa hai mắt của Phi Mạc, cô nuốt xuống nghi ngờ trong lời nói, tức giận liếc mắt nhìn bọn họ: "Được rồi, tôi biết tình cảm của hai người rồi."
Tống An Nhi ngượng ngùng cười cười rồi bất đắc dĩ nói: "Không phải chúng ta đang nói về Mẫn Nghi và Đình Chiêu sao? Sao tự nhiên lại nói đến tớ rồi?"
Đường Nhã Phương không khỏi bật cười: "Ừ, tại sao tự nhiên lại nói đến hai người nhỉ?"
Tiện đà, cô nhướng mày nhìn Lương Phi Mạc: "Phi Mạc, cậu phải cõng cái nồi này, nếu không phải cậu đột ngột xuất hiện tôi cũng sẽ chẳng xiêu vẹo như thế."
Lương Phi Mạc vòng tay qua vai ôm lấy Tống An Nhi, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy ý cười sáng lạn: "Được rồi, để em cũng nồi chuyện mà hai người nói."
Nghe vậy, Đường Nhã Phương và Tống An Nhi bất giác bật cười.
So với sự thoải mái của họ, nhà họ Lê lại được bao phủ bởi áp suất thấp, bố Lê ngồi ở ghế chủ vị, khuôn mặt căng ra, đôi mắt sắc lạnh như băng mang theo sự uy hiếp rất lớn, làm cho tất cả mọi người đang ngồi có thở cũng không dám thở mạnh.
Trong ấn tượng của Lê Mẫn Nghi, cha cô luôn hòa nhã và hay cười, ngay cả khi tức giận khuôn mặt của ông cũng chưa bao giờ thối như này, điều này cũng khiến cô cảm thấy sợ hãi, trong nhất thời không dám nói gì, chỉ có thể đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía mẹ.
Mẹ Lê tức giận trừng mắt liếc cô một cái, sau đó ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn người đàn ông khí độ bất phàm đang ngồi bên cạnh con gái, sau đó nhỏ giọng nói với bố Lê đang bành khuôn mặt ra: “Lão Lê, Mẫn Nghi cuối cùng cũng dẫn bạn trai về rồi. Sao ông cứ bày ra cái khuôn mặt thối như đáng đối diện với kẻ thù thế?"
“Phụ nữ thì biết cái gì.” Bố Lê lạnh lùng liếc bà một cái, sau đó nâng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh con gái, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Cậu thích Mẫn Nghi ở điểm nào?"
“Mọi thứ về cô ấy ạ." So với sự thận trọng và lo lắng của mọi người đang có mặt trong nhà, Lục Đình Chiêu lại rất bình tĩnh và điềm đạm, đối mặt với câu hỏi của ba cô rất bình tĩnh đưa ra câu trả lời.
“Tất cả mọi thứ?” Bố Lê chế nhạo: “Tôi thấy cậu chắc là thích tất cả gia thế đằng sau nó mới đúng.”
“Lão Lê!” Mẹ Lê không thích thái độ chất vấn của ông, chẳng lẽ mọi người thích con gái họ đều là do thích quyền thế của nhà họ Lê sao? Khiến cho con gái của họ tệ như vậy.
Lục Đình Chiêu có thể nghe thấy, hóa ra bố Lê coi cậu như loại đàn ông đến với Mẫn Nghi chỉ vì quyền lực của nhà họ Lê.
Cậu không nhịn được cười thành tiếng: “Chú à, cháu có thể nói thẳng với chú, chuyện cháu yêu Mẫn Nghi, tất cả đều chả có tý quan hệ nào với quyền lực của nhà họ Lê sau lưng cô ấy cả, không liên quan gì đến cháu, và cháu cũng không cần dựa vào quyền thế của nhà họ Lê."
Lê Mẫn Nghi ngồi bên cạnh cậu đã rất xấu hổ, nếu như không phải vì không thể nói ra thân phận của Lục Đình Chiêu thì cô thật sự đặc biệt nhớ lời nói của ba, thật ra Lục Đình Chiêu là người nhà họ Lục, dựa và của cải với thế lực ấy thì cũng không cần nhà họ Lê đến thêu hoa trên gấm.
Bố Lê nhìn cậu chằm chằm bằng đôi mắt sắc bén như thể muốn nhìn thấy một chút khuyết điểm trong vẻ mặt bình tĩnh của cậu.
Đáng tiếc là cậu lại rất bình tĩnh, không có vẻ gì là đang nói dối cả.
"Nghe thấy gì chưa, đừng có lần nào cũng nghĩ xấu cho người khác như thế." Mẹ Lê bất mãn liếc bố Lê một cái, sau đó cầm đũa gắp một con tôm vào bát của Lục Đình Chiêu.
“Đình Chiêu, đừng để tâm đến lời nói của ba Mẫn Nghi, ông ấy chỉ thích suy nghĩ vớ vẩn thôi.” Mẹ Lê cười nói, đôi mắt lộ ra suwjyeeu thích với Lục Đình Chiêu không chút giấu diếm.
Nói thật, người bạn trai mà con gái tìm kiếm lần này thực sự rất nổi bật, ngoại hình và khí chất rất tốt, điều quan trọng nhất là lời nói và hành động của cậu thể hiện rằng anh ấy là người có sự tư dưỡng giáo dục rất cao, hẳn là gia cảnh cũng không tồi.
Lục Đình Chiêu dịu dàng cười với mẹ Lê: "Cảm ơn bác gái."
Sau đó, cậu quay đầu nhìn Lê Mẫn Nghi, nhẹ giọng hỏi: "Em ăn tôm không?" Lê Mẫn Nghi sửng sốt: "Ăn, sao vậy?"
Lục Đình Chiêu không trả lời cô mà trực tiếp gắp con tôm mà mẹ Lê đưa cho anh, hai bá cái lột sạch vỏ rồi bỏ vào bát của Lê Mẫn Nghi, giương đôi mắt ôn nhu nhìn cô: “Muốn ăn thì anh bóc cho em."
Biết rằng anh chỉ đóng kịch nhưng cô vẫn không nhịn được mà sa vào sự dịu dàng của cậu.
Chỉ lần này thôi, hãy để cô tận hưởng sự dịu dàng của cậu ấy.
Cô cụp mi để che giấu chút tâm tư, cầm đũa lên, gắp tôm đã bóc của anh cho vào miệng, nhai kỹ.
Lục Đình Chiêu dịu dàng nhìn cô chăm chú, ánh mắt nhu hòa tựa như nước.
Trong mắt người khác, tình cảm của họ thực sự rất tốt.
Mẹ Lê dùng cùi chỏ huých huých bố Lê bên cạnh mình, sáu đó người quay đầu lại trừng bà thì thấy bà dùng cằm ra hiệu cho ông nhìn về hướng Mẫn Nghi.
Vì vậy, ông quay đầu lại nhìn Mẫn Nghi, đem vả mặt Lục Đình Chiêu nhìn Mẫn Nghi thu hết vào trong đáy mắt.
Giọng nói của mẹ Lê vang lên bên tại: "Ông xem ánh mắt Đình Chiêu nhìn con gái chúng ta, đó thật sự là thích Mẫn Nghi, ánh mắt sẽ không gạt người."
Bố Lê thu hồi ánh mắt, nhấp một ngụm rượu trên bàn, vẻ mặt rất phức tạp.
Ông muốn con gái nhanh chóng tìm được ai đó, nhưng nhưng điều kiện đầu tiêu phải là người ông coi trọng. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, con gái tự tìm bạn trai đưa về nhà, lẽ ra ông phải vui mới đúng, thế nhưng mà ông lại chẳng cảm thấy chút mùi vị nào.
Đứa con gái quý giá của ông, sao ông có thể sẵn sàng giao cô cho một người đàn ông mà ông không biết rõ cơ chứ?
Đẹp trai có ích gì, điều quan trọng nhất là nhân phẩm.
Lập tức, bố Lê đã có một ý tưởng trong lòng.
“Tiểu Lục.” Bố Lê đột ngột gọi.
Lục Đình Chiêu chưa từng được ai gọi là "tiểu Lục" nhất thời không phản ứng được là bố Lê đang gọi mình, cuối cùng vẫn là Lê Mẫn Nghi nhỏ giọng nhắc nhở cậu.
"Ba em gọi anh."
Lục Đình Chiêu nhíu mày kiếm, nhướng mắt nhìn về hướng bố Lê, lễ phép cười: "Chú, sao vậy a?"
Bố Lê hơi nheo mắt lại, lộ ra một chút sắc bén: "Hiện tại cậu đang làm gì? Có nhà ở Hải Phòng không? Có xe không?"
"Ba!"
Lục Đình Chiêu còn chưa trả lời, Lê Mẫn Nghi đã nóng nảy trước: "Bọn con không kết hôn, sao ba lại hỏi anh ấy cái này làm gì?"
Lương Phi Mạc bước đến bên cạnh Tống An Nhi ngồi xuống, hai người nhìn nhau cười.
Sau đó, Lương Phi Mạc nhìn Đường Nhã Phương: "Chị dâu, lo lắng của chị là đúng, nhưng em và An Nhi sẽ không chia tay.
Sẽ không chia tay?
Đuôi lông mày bé nhỏ của Đường Nhã Phương khẽ nhíu mày, thật ra giữa họ vẫn còn một số vấn đề chưa được giải quyết, không đơn giản như họ nghĩ, nếu có thể nói không chia tay thì sẽ không chia tay.
Nhưng nhìn thấy vẻ kiên định giữa hai mắt của Phi Mạc, cô nuốt xuống nghi ngờ trong lời nói, tức giận liếc mắt nhìn bọn họ: "Được rồi, tôi biết tình cảm của hai người rồi."
Tống An Nhi ngượng ngùng cười cười rồi bất đắc dĩ nói: "Không phải chúng ta đang nói về Mẫn Nghi và Đình Chiêu sao? Sao tự nhiên lại nói đến tớ rồi?"
Đường Nhã Phương không khỏi bật cười: "Ừ, tại sao tự nhiên lại nói đến hai người nhỉ?"
Tiện đà, cô nhướng mày nhìn Lương Phi Mạc: "Phi Mạc, cậu phải cõng cái nồi này, nếu không phải cậu đột ngột xuất hiện tôi cũng sẽ chẳng xiêu vẹo như thế."
Lương Phi Mạc vòng tay qua vai ôm lấy Tống An Nhi, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy ý cười sáng lạn: "Được rồi, để em cũng nồi chuyện mà hai người nói."
Nghe vậy, Đường Nhã Phương và Tống An Nhi bất giác bật cười.
So với sự thoải mái của họ, nhà họ Lê lại được bao phủ bởi áp suất thấp, bố Lê ngồi ở ghế chủ vị, khuôn mặt căng ra, đôi mắt sắc lạnh như băng mang theo sự uy hiếp rất lớn, làm cho tất cả mọi người đang ngồi có thở cũng không dám thở mạnh.
Trong ấn tượng của Lê Mẫn Nghi, cha cô luôn hòa nhã và hay cười, ngay cả khi tức giận khuôn mặt của ông cũng chưa bao giờ thối như này, điều này cũng khiến cô cảm thấy sợ hãi, trong nhất thời không dám nói gì, chỉ có thể đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía mẹ.
Mẹ Lê tức giận trừng mắt liếc cô một cái, sau đó ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn người đàn ông khí độ bất phàm đang ngồi bên cạnh con gái, sau đó nhỏ giọng nói với bố Lê đang bành khuôn mặt ra: “Lão Lê, Mẫn Nghi cuối cùng cũng dẫn bạn trai về rồi. Sao ông cứ bày ra cái khuôn mặt thối như đáng đối diện với kẻ thù thế?"
“Phụ nữ thì biết cái gì.” Bố Lê lạnh lùng liếc bà một cái, sau đó nâng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh con gái, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Cậu thích Mẫn Nghi ở điểm nào?"
“Mọi thứ về cô ấy ạ." So với sự thận trọng và lo lắng của mọi người đang có mặt trong nhà, Lục Đình Chiêu lại rất bình tĩnh và điềm đạm, đối mặt với câu hỏi của ba cô rất bình tĩnh đưa ra câu trả lời.
“Tất cả mọi thứ?” Bố Lê chế nhạo: “Tôi thấy cậu chắc là thích tất cả gia thế đằng sau nó mới đúng.”
“Lão Lê!” Mẹ Lê không thích thái độ chất vấn của ông, chẳng lẽ mọi người thích con gái họ đều là do thích quyền thế của nhà họ Lê sao? Khiến cho con gái của họ tệ như vậy.
Lục Đình Chiêu có thể nghe thấy, hóa ra bố Lê coi cậu như loại đàn ông đến với Mẫn Nghi chỉ vì quyền lực của nhà họ Lê.
Cậu không nhịn được cười thành tiếng: “Chú à, cháu có thể nói thẳng với chú, chuyện cháu yêu Mẫn Nghi, tất cả đều chả có tý quan hệ nào với quyền lực của nhà họ Lê sau lưng cô ấy cả, không liên quan gì đến cháu, và cháu cũng không cần dựa vào quyền thế của nhà họ Lê."
Lê Mẫn Nghi ngồi bên cạnh cậu đã rất xấu hổ, nếu như không phải vì không thể nói ra thân phận của Lục Đình Chiêu thì cô thật sự đặc biệt nhớ lời nói của ba, thật ra Lục Đình Chiêu là người nhà họ Lục, dựa và của cải với thế lực ấy thì cũng không cần nhà họ Lê đến thêu hoa trên gấm.
Bố Lê nhìn cậu chằm chằm bằng đôi mắt sắc bén như thể muốn nhìn thấy một chút khuyết điểm trong vẻ mặt bình tĩnh của cậu.
Đáng tiếc là cậu lại rất bình tĩnh, không có vẻ gì là đang nói dối cả.
"Nghe thấy gì chưa, đừng có lần nào cũng nghĩ xấu cho người khác như thế." Mẹ Lê bất mãn liếc bố Lê một cái, sau đó cầm đũa gắp một con tôm vào bát của Lục Đình Chiêu.
“Đình Chiêu, đừng để tâm đến lời nói của ba Mẫn Nghi, ông ấy chỉ thích suy nghĩ vớ vẩn thôi.” Mẹ Lê cười nói, đôi mắt lộ ra suwjyeeu thích với Lục Đình Chiêu không chút giấu diếm.
Nói thật, người bạn trai mà con gái tìm kiếm lần này thực sự rất nổi bật, ngoại hình và khí chất rất tốt, điều quan trọng nhất là lời nói và hành động của cậu thể hiện rằng anh ấy là người có sự tư dưỡng giáo dục rất cao, hẳn là gia cảnh cũng không tồi.
Lục Đình Chiêu dịu dàng cười với mẹ Lê: "Cảm ơn bác gái."
Sau đó, cậu quay đầu nhìn Lê Mẫn Nghi, nhẹ giọng hỏi: "Em ăn tôm không?" Lê Mẫn Nghi sửng sốt: "Ăn, sao vậy?"
Lục Đình Chiêu không trả lời cô mà trực tiếp gắp con tôm mà mẹ Lê đưa cho anh, hai bá cái lột sạch vỏ rồi bỏ vào bát của Lê Mẫn Nghi, giương đôi mắt ôn nhu nhìn cô: “Muốn ăn thì anh bóc cho em."
Biết rằng anh chỉ đóng kịch nhưng cô vẫn không nhịn được mà sa vào sự dịu dàng của cậu.
Chỉ lần này thôi, hãy để cô tận hưởng sự dịu dàng của cậu ấy.
Cô cụp mi để che giấu chút tâm tư, cầm đũa lên, gắp tôm đã bóc của anh cho vào miệng, nhai kỹ.
Lục Đình Chiêu dịu dàng nhìn cô chăm chú, ánh mắt nhu hòa tựa như nước.
Trong mắt người khác, tình cảm của họ thực sự rất tốt.
Mẹ Lê dùng cùi chỏ huých huých bố Lê bên cạnh mình, sáu đó người quay đầu lại trừng bà thì thấy bà dùng cằm ra hiệu cho ông nhìn về hướng Mẫn Nghi.
Vì vậy, ông quay đầu lại nhìn Mẫn Nghi, đem vả mặt Lục Đình Chiêu nhìn Mẫn Nghi thu hết vào trong đáy mắt.
Giọng nói của mẹ Lê vang lên bên tại: "Ông xem ánh mắt Đình Chiêu nhìn con gái chúng ta, đó thật sự là thích Mẫn Nghi, ánh mắt sẽ không gạt người."
Bố Lê thu hồi ánh mắt, nhấp một ngụm rượu trên bàn, vẻ mặt rất phức tạp.
Ông muốn con gái nhanh chóng tìm được ai đó, nhưng nhưng điều kiện đầu tiêu phải là người ông coi trọng. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, con gái tự tìm bạn trai đưa về nhà, lẽ ra ông phải vui mới đúng, thế nhưng mà ông lại chẳng cảm thấy chút mùi vị nào.
Đứa con gái quý giá của ông, sao ông có thể sẵn sàng giao cô cho một người đàn ông mà ông không biết rõ cơ chứ?
Đẹp trai có ích gì, điều quan trọng nhất là nhân phẩm.
Lập tức, bố Lê đã có một ý tưởng trong lòng.
“Tiểu Lục.” Bố Lê đột ngột gọi.
Lục Đình Chiêu chưa từng được ai gọi là "tiểu Lục" nhất thời không phản ứng được là bố Lê đang gọi mình, cuối cùng vẫn là Lê Mẫn Nghi nhỏ giọng nhắc nhở cậu.
"Ba em gọi anh."
Lục Đình Chiêu nhíu mày kiếm, nhướng mắt nhìn về hướng bố Lê, lễ phép cười: "Chú, sao vậy a?"
Bố Lê hơi nheo mắt lại, lộ ra một chút sắc bén: "Hiện tại cậu đang làm gì? Có nhà ở Hải Phòng không? Có xe không?"
"Ba!"
Lục Đình Chiêu còn chưa trả lời, Lê Mẫn Nghi đã nóng nảy trước: "Bọn con không kết hôn, sao ba lại hỏi anh ấy cái này làm gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.