Chương 257: Tổ chức chống lưng
Lettitia
08/02/2024
“Đại sư huynh thế nào… Ợ, anh tỉnh nhanh vậy à?”
Cô mang theo giỏ trái cây bước vào, bất chợt khựng người trong giây lát khi nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kì vĩ. Người hôm qua vừa mới đeo máy thở, sáng nay đã ngồi tự nhiên một tay cầm quả táo đỏ gặm một miếng to, tay kia cầm điện thoại, và lướt. Anh có phép thuật tự chữa lành vết thương cấp tốc à?
“Nhìn anh bằng ánh mắt kì dị đó là có ý gì?” Lăng Cung ngẩng mặt nhìn cô.
Mặc Âu nhún vai, đặt giỏ hoa quả lên bàn trà nói: “Không ý gì, chỉ là em đang thắc mắc không biết là do kĩ thuật y khoa ngày càng tiên tiến, tay nghề của các bác sĩ ngày càng mát tay, hay là do anh vốn dĩ không phải là người mà… Vù, nhìn anh bây giờ y hệt như người chưa từng bị thương mà là đang giả bệnh để được nghỉ làm ấy.”
Hai người đàn ông đứng hai bên giường bệnh là Đường Trạch và Dạ Phong đơ cứng người, nghệt mặt cả ra. Đã bảo là như thế này lộ sơ hở quá nhiều, nhưng vị tổ tông này lại nhất quyết không chịu, cứ chê đeo máy thở khó chịu. Giờ mà bị phát hiện thì tự anh đi mà tìm lời biện hộ cho chính bản thân anh, không liên quan đến chúng tôi.
Lăng Cung nhai nhồm nhoàm, tay đang bận cầm điện thoại thả vật xuống, ngoắt ngoắt Mặc Âu lại chỗ anh.
Cô nghi hoặc đến gần: “Chuyện gì mà phải đến mức tới gần mới nói được?”
Lăng Cung nhìn cô không rời mắt, nghiêng người lấy con dao trên tủ cạnh giường đưa cho cô: “Tiện thể em mới mua hoa quả, gọt cho anh quả táo khác đi.”
Mặc Âu mím môi, cầm lấy dao, chưa vội đi đến bàn trà mà tiến đến cửa sổ, kéo hết rèm lại. Sau mới tiện tay nhặt lên quả táo trên bàn, ngồi xuống ghế vừa cắt vừa hỏi: “Anh đã cho người kiểm tra thiết bị nghe lén hay camera trong phòng này chưa?”
“Rồi.” Dạ Trạch nói với giọng dửng dưng.
Cô gật đầu, tay không ngừng cắt: “Chuyện thế nào không phải cũng nên kể cho vị sư muội này nghe chút sao?”
Lăng Cung lướt một vòng quanh phòng mới từ trên giường bệnh ngồi dậy, đến bộ ghế sofa ngồi. Đường Trạch rót cho anh tách trà, anh không uống, bắt đầu kể:
“Tối hôm qua, từ hội nghị trở về, vô tình nhận được tin tình báo từ tổ chức là có người đang theo dõi, chứ không hề biết việc có tay súng bắn tỉa. Một phần là cho người bí ẩn điều tra, một phần là thay hình đổi dạng. Anh đã giả trang thành vệ sĩ, vệ sĩ giả trang thành anh.
Sau khi hộ tống “anh” lên xe, anh lên một chiếc xe khác. Tất nhiên, trước khi đưa “anh” lên xe, theo thường lệ đã qua quá trình kiểm nghiệm xe. Biết xe bị giở trò, người phụ trách kiểm tra lại nói là xe không có vấn đề, từ đó suy ra anh ta chính là nội gián bên kia dùng làm vật hi sinh, à phải rồi, người kiểm xe đó kiểm tra sau khi người của anh đã kiểm tra. Anh không lật tẩy người kia, thực hiện chiêu “tương kế tựu kế”.
Mọi việc đã được bên kia sắp xếp từ trước diễn ra không sai lệch một li, chỉ có điều đáng tiếc thật, anh đã sớm nắm trong tay con át chủ bài. Mọi thông tin từ cảnh sát cung cấp, đến vào bệnh viện cấp cứu ở tình trạng nguy kịch khó cứu không phải anh mà đổi lại là cậu vệ sĩ giả trang. Hiện tại bên anh đang cho người điều tra danh tính của đám người ăn gan hùm mật gấu kia đây.”
Mặc Âu cắt táo xong đặt gọn gàng vào đĩa, đẩy về phía Lăng Cung: “Anh điều tra được gì rồi?”
“Hiện tại còn chưa điều tra được gì nhiều. Chỉ kịp bắt được tên kiểm tra xe, nhưng hôm qua nghe nói gã ta cắn lưỡi mà chết rồi. Chết tiệt!” Đường Trạch căm giận đấm mạnh tay lên mặt tường.
“Chưa nói với các anh, người của tôi bắt được tên tay súng bắn tỉa.” Hàn Thiên Nhược cầm trong tay giỏ hoa quả đi vào, chẳng thèm gõ cửa, ung dung nghe lén nãy giờ.
Lăng Cung lãnh đạm, liếc nam nhân vừa tiến vào bằng con mắt chán ghét: “Tôi cần anh giúp đỡ à, người của tôi không yếu kém đến mức đó. Nếu một chút chuyện điều tra cỏn con này cũng không làm cho ra trò thì về quê chăn trâu nuôi bò quách đi cho rồi.”
Hàn Thiên Nhược thư thái ngồi xuống cạnh Mặc Âu, theo thói quen một tay vòng qua siết lấy vòng eo nhỏ nhắn mang hàm ý chiếm giữ trước mặt ba người, sau mới cười một xảo trá:
“Ôi chao, không biết ai đang vì sĩ diện mà tức giận kia kìa. Dù gì anh cũng là đối tác của tôi, giúp được cái này cũng coi như sau này tôi có thể viện cớ để mượn người anh giúp lại. Với cả, nếu như tên súng kia khai thật, chắc chắn anh sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian, nhân lực và tiền bạc. Đám người đó cũng không thuộc dạng dễ chơi đâu. Ngay cả tôi đây cũng chẳng muốn dây dưa vào, khác gì tự chuốc lấy mớ phiền phức.”
Mặc Âu nhón tay lấy miếng táo vừa cắt cho Lăng Cung đút vào miệng Hàn Thiên Nhược: “Anh nói đó là đám người nào?”
Lăng Cung liếc nhìn miếng táo trong đĩa mình bị cướp đi, khó chịu ra mặt, nhưng vẫn cố nhịn vì đại cục: “Đám người nào?”
“Đám người Từ gia.”
“Từ gia? Em nhớ là quân số của bọn họ còn không đông bằng một phần trăm của anh, làm gì đáng sợ đến nỗi như anh nói.” Mặc Âu tỏ ra ngờ vực. Cũng phải, một tổ chức mà ngay cả Lăng Cung, Dạ Trạch lẫn Đường Dạ đều nghe danh thấy lạ thì sao có thể gọi là nguy hiểm.
Hàn Thiên Nhược đã dự đoán trước được thắc mắc của mọi người, bèn giải thích: “Nếu xét riêng về băng đảng của đám Từ gia thì không cần phải chú ý đến. Nhưng một khi đám người kia chịu hợp tác liên kết với một tổ chức đáng sợ hơn mới đáng nói. Tổ chức đứng sau hiện tại thì tôi vẫn đang tiếp tục điều tra. Còn bây giờ tôi chỉ biết được thông tin là hậu thuẫn của đám Từ gia, hay có thể nói Từ gia chính là con tốt trong tay tổ chức khác rất đáng để chúng ta để tâm.”
Cô đoán chừng sắp tới, sau Lăng Cung sẽ lần lượt đến cả cô và Hàn Thiên Nhược. Còn nguy hại hơn nữa thì chính là thâu tóm toàn bộ sức lực của thảy các bang phái và tổ chức có tiếng trong giới Hắc - Bạch đạo.
Cả phòng bệnh rơi vào thế trầm ngâm.
“Tôi chỉ đến đây thăm bệnh. Chuyện muốn nói cũng nói xong rồi, tôi xin phép về trước.”
Hàn Thiên Nhược nhìn Lăng Cung nói lời tạm biệt, xong lại kéo tay Mặc Âu đứng lên cùng: “Em cũng phải về để kịp giờ đi làm chứ nhỉ, bạn gái?” Ánh mắt của anh còn pha thêm chút ép buộc. Có nằm mơ anh cũng không cho cô gái của anh tiếp xúc lâu với người cô từng thích, tránh việc tình cảm hai người được hàn gắn, còn anh và cô lại thành “giữa đường đứt gánh tương tư”.
[Câu “giữa đường đứt gánh tương tư” bả tác giả vận dụng lấy trong chương trình học Ngữ Văn 11 Kết nối tri thức bài Trao duyên trích Truyện Kiều của Nguyễn Du nhé.]
HẾT PHẦN HẠ.
Cô mang theo giỏ trái cây bước vào, bất chợt khựng người trong giây lát khi nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kì vĩ. Người hôm qua vừa mới đeo máy thở, sáng nay đã ngồi tự nhiên một tay cầm quả táo đỏ gặm một miếng to, tay kia cầm điện thoại, và lướt. Anh có phép thuật tự chữa lành vết thương cấp tốc à?
“Nhìn anh bằng ánh mắt kì dị đó là có ý gì?” Lăng Cung ngẩng mặt nhìn cô.
Mặc Âu nhún vai, đặt giỏ hoa quả lên bàn trà nói: “Không ý gì, chỉ là em đang thắc mắc không biết là do kĩ thuật y khoa ngày càng tiên tiến, tay nghề của các bác sĩ ngày càng mát tay, hay là do anh vốn dĩ không phải là người mà… Vù, nhìn anh bây giờ y hệt như người chưa từng bị thương mà là đang giả bệnh để được nghỉ làm ấy.”
Hai người đàn ông đứng hai bên giường bệnh là Đường Trạch và Dạ Phong đơ cứng người, nghệt mặt cả ra. Đã bảo là như thế này lộ sơ hở quá nhiều, nhưng vị tổ tông này lại nhất quyết không chịu, cứ chê đeo máy thở khó chịu. Giờ mà bị phát hiện thì tự anh đi mà tìm lời biện hộ cho chính bản thân anh, không liên quan đến chúng tôi.
Lăng Cung nhai nhồm nhoàm, tay đang bận cầm điện thoại thả vật xuống, ngoắt ngoắt Mặc Âu lại chỗ anh.
Cô nghi hoặc đến gần: “Chuyện gì mà phải đến mức tới gần mới nói được?”
Lăng Cung nhìn cô không rời mắt, nghiêng người lấy con dao trên tủ cạnh giường đưa cho cô: “Tiện thể em mới mua hoa quả, gọt cho anh quả táo khác đi.”
Mặc Âu mím môi, cầm lấy dao, chưa vội đi đến bàn trà mà tiến đến cửa sổ, kéo hết rèm lại. Sau mới tiện tay nhặt lên quả táo trên bàn, ngồi xuống ghế vừa cắt vừa hỏi: “Anh đã cho người kiểm tra thiết bị nghe lén hay camera trong phòng này chưa?”
“Rồi.” Dạ Trạch nói với giọng dửng dưng.
Cô gật đầu, tay không ngừng cắt: “Chuyện thế nào không phải cũng nên kể cho vị sư muội này nghe chút sao?”
Lăng Cung lướt một vòng quanh phòng mới từ trên giường bệnh ngồi dậy, đến bộ ghế sofa ngồi. Đường Trạch rót cho anh tách trà, anh không uống, bắt đầu kể:
“Tối hôm qua, từ hội nghị trở về, vô tình nhận được tin tình báo từ tổ chức là có người đang theo dõi, chứ không hề biết việc có tay súng bắn tỉa. Một phần là cho người bí ẩn điều tra, một phần là thay hình đổi dạng. Anh đã giả trang thành vệ sĩ, vệ sĩ giả trang thành anh.
Sau khi hộ tống “anh” lên xe, anh lên một chiếc xe khác. Tất nhiên, trước khi đưa “anh” lên xe, theo thường lệ đã qua quá trình kiểm nghiệm xe. Biết xe bị giở trò, người phụ trách kiểm tra lại nói là xe không có vấn đề, từ đó suy ra anh ta chính là nội gián bên kia dùng làm vật hi sinh, à phải rồi, người kiểm xe đó kiểm tra sau khi người của anh đã kiểm tra. Anh không lật tẩy người kia, thực hiện chiêu “tương kế tựu kế”.
Mọi việc đã được bên kia sắp xếp từ trước diễn ra không sai lệch một li, chỉ có điều đáng tiếc thật, anh đã sớm nắm trong tay con át chủ bài. Mọi thông tin từ cảnh sát cung cấp, đến vào bệnh viện cấp cứu ở tình trạng nguy kịch khó cứu không phải anh mà đổi lại là cậu vệ sĩ giả trang. Hiện tại bên anh đang cho người điều tra danh tính của đám người ăn gan hùm mật gấu kia đây.”
Mặc Âu cắt táo xong đặt gọn gàng vào đĩa, đẩy về phía Lăng Cung: “Anh điều tra được gì rồi?”
“Hiện tại còn chưa điều tra được gì nhiều. Chỉ kịp bắt được tên kiểm tra xe, nhưng hôm qua nghe nói gã ta cắn lưỡi mà chết rồi. Chết tiệt!” Đường Trạch căm giận đấm mạnh tay lên mặt tường.
“Chưa nói với các anh, người của tôi bắt được tên tay súng bắn tỉa.” Hàn Thiên Nhược cầm trong tay giỏ hoa quả đi vào, chẳng thèm gõ cửa, ung dung nghe lén nãy giờ.
Lăng Cung lãnh đạm, liếc nam nhân vừa tiến vào bằng con mắt chán ghét: “Tôi cần anh giúp đỡ à, người của tôi không yếu kém đến mức đó. Nếu một chút chuyện điều tra cỏn con này cũng không làm cho ra trò thì về quê chăn trâu nuôi bò quách đi cho rồi.”
Hàn Thiên Nhược thư thái ngồi xuống cạnh Mặc Âu, theo thói quen một tay vòng qua siết lấy vòng eo nhỏ nhắn mang hàm ý chiếm giữ trước mặt ba người, sau mới cười một xảo trá:
“Ôi chao, không biết ai đang vì sĩ diện mà tức giận kia kìa. Dù gì anh cũng là đối tác của tôi, giúp được cái này cũng coi như sau này tôi có thể viện cớ để mượn người anh giúp lại. Với cả, nếu như tên súng kia khai thật, chắc chắn anh sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian, nhân lực và tiền bạc. Đám người đó cũng không thuộc dạng dễ chơi đâu. Ngay cả tôi đây cũng chẳng muốn dây dưa vào, khác gì tự chuốc lấy mớ phiền phức.”
Mặc Âu nhón tay lấy miếng táo vừa cắt cho Lăng Cung đút vào miệng Hàn Thiên Nhược: “Anh nói đó là đám người nào?”
Lăng Cung liếc nhìn miếng táo trong đĩa mình bị cướp đi, khó chịu ra mặt, nhưng vẫn cố nhịn vì đại cục: “Đám người nào?”
“Đám người Từ gia.”
“Từ gia? Em nhớ là quân số của bọn họ còn không đông bằng một phần trăm của anh, làm gì đáng sợ đến nỗi như anh nói.” Mặc Âu tỏ ra ngờ vực. Cũng phải, một tổ chức mà ngay cả Lăng Cung, Dạ Trạch lẫn Đường Dạ đều nghe danh thấy lạ thì sao có thể gọi là nguy hiểm.
Hàn Thiên Nhược đã dự đoán trước được thắc mắc của mọi người, bèn giải thích: “Nếu xét riêng về băng đảng của đám Từ gia thì không cần phải chú ý đến. Nhưng một khi đám người kia chịu hợp tác liên kết với một tổ chức đáng sợ hơn mới đáng nói. Tổ chức đứng sau hiện tại thì tôi vẫn đang tiếp tục điều tra. Còn bây giờ tôi chỉ biết được thông tin là hậu thuẫn của đám Từ gia, hay có thể nói Từ gia chính là con tốt trong tay tổ chức khác rất đáng để chúng ta để tâm.”
Cô đoán chừng sắp tới, sau Lăng Cung sẽ lần lượt đến cả cô và Hàn Thiên Nhược. Còn nguy hại hơn nữa thì chính là thâu tóm toàn bộ sức lực của thảy các bang phái và tổ chức có tiếng trong giới Hắc - Bạch đạo.
Cả phòng bệnh rơi vào thế trầm ngâm.
“Tôi chỉ đến đây thăm bệnh. Chuyện muốn nói cũng nói xong rồi, tôi xin phép về trước.”
Hàn Thiên Nhược nhìn Lăng Cung nói lời tạm biệt, xong lại kéo tay Mặc Âu đứng lên cùng: “Em cũng phải về để kịp giờ đi làm chứ nhỉ, bạn gái?” Ánh mắt của anh còn pha thêm chút ép buộc. Có nằm mơ anh cũng không cho cô gái của anh tiếp xúc lâu với người cô từng thích, tránh việc tình cảm hai người được hàn gắn, còn anh và cô lại thành “giữa đường đứt gánh tương tư”.
[Câu “giữa đường đứt gánh tương tư” bả tác giả vận dụng lấy trong chương trình học Ngữ Văn 11 Kết nối tri thức bài Trao duyên trích Truyện Kiều của Nguyễn Du nhé.]
HẾT PHẦN HẠ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.