Chương 256: Nam phục vụ
Lettitia
08/02/2024
Mặc Âu thở dài: “Em đâu có lo mấy chuyện cỏn con này. Anh ấy trước kia
bị người ta gài bom phải dưỡng thương nửa tháng vẫn nói nói cười cười
được. Dăm ba vết thương này chẳng xi nhê gì với anh ấy đâu.”
Nói đoạn, cô trầm ngâm đôi chút mới nói tiếp: “Chỉ là em đang nghĩ Lăng Cung vừa về nước đã gặp chuyện này, chắc chắn là đã người sắp đặt kế hoạch hạ bệ anh ấy từ trước. Không lí nào mà có thể điều tra được tung tích anh ấy nhanh như thế được, trong khi hành tung người này luôn bất định như vậy, hôm nay đi xe này, hôm sau đi xe kia, trừ phi… có người theo dõi 24/24 phòng trừ việc mất dấu. Hôm nay lại có vụ thuê tay súng bắn tỉa, lại còn chơi cái đồ hàng phá phanh xe, thuê người đâm xe anh.”
Đường Trạch ngồi đối diện Mặc Âu rít miệng: “Đúng là bọn chó chết. Đợi ông đây điều tra ra chúng mày thì xem ông đây trừng trị như thế nào.”
“Được rồi, đừng nói nữa cho đại sư huynh nghỉ ngơi. Anh nhớ nhắn cho nhị sư huynh một tiếng cho anh ấy khỏi lo, còn bọn em xin phép về trước.”
Đường Trạch còn định nói “Về sớm thế à, đại sư huynh chắc chắn muốn em ngồi với anh ấy hơn anh.” nhưng lời nhanh chóng nuốt xuống cuống họng, thoáng ngập ngừng nhìn vẻ mặt âm trầm của Hàn Thiên Nhược.
Vị này tự thân đến đây trả tiền viện phí đã là quý hóa lắm rồi, giờ còn bắt bạn gái của người ta ở lại chăm sóc người có tiền sử từng là chỗ qua lại thân thiết, còn là người đàn ông có tình cảm với cô thì vị thần này không chôn sống anh cũng chỉ còn nước phi tang xác tại bệnh viện này luôn.
“Được, em về trước đi, anh ở đây chăm anh ấy cho. Khi nào anh ấy tỉnh anh gọi em. Còn chuyện này nữa, về tiền viện phí vừa nãy…” Đường Trạch nói chưa xong Hàn Thiên Nhược đã cắt ngang: “Chút tiền này không làm tôi nghèo được đâu.”
“Vậy thì tôi thay mặt ngài Lasma cảm ơn ngài.”
Đợi hai người về, anh mới mở điện thoại kết nối với người trong tổ chức. Trong khi màn hình của anh vẫn một màu đen u ám, bên kia đã kết nối cuộc gọi với khung cảnh trong màn hình là hàng trăm màn ảnh máy tính lớn nhảy liên tục các dữ liệu, đầy ắp mọi thông số.
“Xin hỏi ngài là có chuyện gì giao phó?”
“Điều tra về vụ tai nạn của lão đại tối hôm nay. Điều tra phong tỏa luôn hiện trường quanh khu vực lân cận địa phận tai nạn.”
“Vâng.”
…
Vừa về đến nhà, lòng còn chưa yên, Tử Hạ đã gọi điện đến. Mặc Âu tắt âm điện thoại, đi thẳng lên phòng.
Hai giờ sáng, Mặc Âu trằn trọc không ngủ được, hết lật bên này lại lật bên kia.
“Bé con của anh, anh mong là bây giờ em đang ngủ với anh thì tâm cũng nên dặt vào anh, đừng đặt vào người khác. Còn bây giờ ngủ thôi.”
Hàn Thiên Nhược ép sát cô vào ngực, một chân kia vòng quanh vây chặt lại tạo thành một vòng hơi ấm vô hình.
Nhắm mắt, một con cừu, hai con cừu, ba con cừu, bốn con cừu…, cô đã ngủ khi đếm đến chín mươi chín con cừu.
…
Sáng, Mặc Âu vòng xe đến trụ sở chính của tổ chức Mabel một chuyến, nếu hôm qua không có cuộc gọi đó của Tử Hạ thì cô đã quên khuấy mất chuyện đang giam Tử Sinh.
“Hoan nghênh nữ chủ trở lại.” Một loạt thành viên của tổ chức cung kính cúi đầu chào.
Cô gật đầu đi thẳng vào trong. Đến phòng làm việc của Giang Lục, cô gõ cửa.
“Mời vào.” Tiếng nói vọng ra từ bên trong. Mặc Âu mở cửa bước vào.
“Hey, đại tỷ, chuyện gì nghiêm trọng đến mức phải khiến tỷ đích thân đến đây mà không phải một cuộc điện thoại vậy?” Giang Lục rời bàn, rót trà cho cô.
“Tình hình của gã Tử Sinh kia sao rồi?” Mặc Âu nâng trà ngửi nhưng không uống.
“Cũng không biết anh ta có âm mưu gì, nhưng mấy ngày nay rất biết nghe lời, không la không hét gì.” Anh mở ti vi kết nối với camera ở phòng giam của gã. Từ màn hình đen chuyển thành màn hình đỏ, người đàn ông ngồi trong góc đang nhìn theo một hướng vô định.
“Thả anh ta ra đi. Nhưng trước đó giúp tỷ chuẩn bị một phòng có sẵn nam phục vụ đã bị hạ thuốc, anh ta cũng phải bị hạ thuốc, đặt camera quay lại quá trình rồi em cầm đó. Sau này cần thì lấy ra dùng cũng không tệ.”
Giang Lục cười tà: “Chị đúng là khác người, quá độc ác, đến chiêu này mà chị cũng nghĩ ra được.”
“Có gan làm thì phải có gan chịu thôi. Thế nhé, chị đi trước.”
“Em đi xử lí việc của chị, xin phép không tiễn nhé.”
“Được.”
…
Bệnh viện Nhân Ái.
Tiếng giày cao gót phát ra tiếng kêu đều đặn trên sàn trắng trơn nhẵn. Vừa sáng nay cô nhận được tin nhắn từ Đường Trạch nói Lăng Cung đã được sắp xếp chuyển sang phòng VIP. Cô thiết nghĩ như thế cũng tốt, đỡ ồn ào, lại nhận được sự hỗ trợ chu đáo hơn, việc khỏi bệnh cũng nhanh hơn phần nào.
Cốc… Cốc… Cốc!
“Là Tiểu Âu đấy à, mau vào đi em.” Đường Trạch như mới ngủ dậy, miệng ngáp, đôi mắt ngái ngủ, vươn vai nhường đường cho Mặc Âu vào phòng.
Nói đoạn, cô trầm ngâm đôi chút mới nói tiếp: “Chỉ là em đang nghĩ Lăng Cung vừa về nước đã gặp chuyện này, chắc chắn là đã người sắp đặt kế hoạch hạ bệ anh ấy từ trước. Không lí nào mà có thể điều tra được tung tích anh ấy nhanh như thế được, trong khi hành tung người này luôn bất định như vậy, hôm nay đi xe này, hôm sau đi xe kia, trừ phi… có người theo dõi 24/24 phòng trừ việc mất dấu. Hôm nay lại có vụ thuê tay súng bắn tỉa, lại còn chơi cái đồ hàng phá phanh xe, thuê người đâm xe anh.”
Đường Trạch ngồi đối diện Mặc Âu rít miệng: “Đúng là bọn chó chết. Đợi ông đây điều tra ra chúng mày thì xem ông đây trừng trị như thế nào.”
“Được rồi, đừng nói nữa cho đại sư huynh nghỉ ngơi. Anh nhớ nhắn cho nhị sư huynh một tiếng cho anh ấy khỏi lo, còn bọn em xin phép về trước.”
Đường Trạch còn định nói “Về sớm thế à, đại sư huynh chắc chắn muốn em ngồi với anh ấy hơn anh.” nhưng lời nhanh chóng nuốt xuống cuống họng, thoáng ngập ngừng nhìn vẻ mặt âm trầm của Hàn Thiên Nhược.
Vị này tự thân đến đây trả tiền viện phí đã là quý hóa lắm rồi, giờ còn bắt bạn gái của người ta ở lại chăm sóc người có tiền sử từng là chỗ qua lại thân thiết, còn là người đàn ông có tình cảm với cô thì vị thần này không chôn sống anh cũng chỉ còn nước phi tang xác tại bệnh viện này luôn.
“Được, em về trước đi, anh ở đây chăm anh ấy cho. Khi nào anh ấy tỉnh anh gọi em. Còn chuyện này nữa, về tiền viện phí vừa nãy…” Đường Trạch nói chưa xong Hàn Thiên Nhược đã cắt ngang: “Chút tiền này không làm tôi nghèo được đâu.”
“Vậy thì tôi thay mặt ngài Lasma cảm ơn ngài.”
Đợi hai người về, anh mới mở điện thoại kết nối với người trong tổ chức. Trong khi màn hình của anh vẫn một màu đen u ám, bên kia đã kết nối cuộc gọi với khung cảnh trong màn hình là hàng trăm màn ảnh máy tính lớn nhảy liên tục các dữ liệu, đầy ắp mọi thông số.
“Xin hỏi ngài là có chuyện gì giao phó?”
“Điều tra về vụ tai nạn của lão đại tối hôm nay. Điều tra phong tỏa luôn hiện trường quanh khu vực lân cận địa phận tai nạn.”
“Vâng.”
…
Vừa về đến nhà, lòng còn chưa yên, Tử Hạ đã gọi điện đến. Mặc Âu tắt âm điện thoại, đi thẳng lên phòng.
Hai giờ sáng, Mặc Âu trằn trọc không ngủ được, hết lật bên này lại lật bên kia.
“Bé con của anh, anh mong là bây giờ em đang ngủ với anh thì tâm cũng nên dặt vào anh, đừng đặt vào người khác. Còn bây giờ ngủ thôi.”
Hàn Thiên Nhược ép sát cô vào ngực, một chân kia vòng quanh vây chặt lại tạo thành một vòng hơi ấm vô hình.
Nhắm mắt, một con cừu, hai con cừu, ba con cừu, bốn con cừu…, cô đã ngủ khi đếm đến chín mươi chín con cừu.
…
Sáng, Mặc Âu vòng xe đến trụ sở chính của tổ chức Mabel một chuyến, nếu hôm qua không có cuộc gọi đó của Tử Hạ thì cô đã quên khuấy mất chuyện đang giam Tử Sinh.
“Hoan nghênh nữ chủ trở lại.” Một loạt thành viên của tổ chức cung kính cúi đầu chào.
Cô gật đầu đi thẳng vào trong. Đến phòng làm việc của Giang Lục, cô gõ cửa.
“Mời vào.” Tiếng nói vọng ra từ bên trong. Mặc Âu mở cửa bước vào.
“Hey, đại tỷ, chuyện gì nghiêm trọng đến mức phải khiến tỷ đích thân đến đây mà không phải một cuộc điện thoại vậy?” Giang Lục rời bàn, rót trà cho cô.
“Tình hình của gã Tử Sinh kia sao rồi?” Mặc Âu nâng trà ngửi nhưng không uống.
“Cũng không biết anh ta có âm mưu gì, nhưng mấy ngày nay rất biết nghe lời, không la không hét gì.” Anh mở ti vi kết nối với camera ở phòng giam của gã. Từ màn hình đen chuyển thành màn hình đỏ, người đàn ông ngồi trong góc đang nhìn theo một hướng vô định.
“Thả anh ta ra đi. Nhưng trước đó giúp tỷ chuẩn bị một phòng có sẵn nam phục vụ đã bị hạ thuốc, anh ta cũng phải bị hạ thuốc, đặt camera quay lại quá trình rồi em cầm đó. Sau này cần thì lấy ra dùng cũng không tệ.”
Giang Lục cười tà: “Chị đúng là khác người, quá độc ác, đến chiêu này mà chị cũng nghĩ ra được.”
“Có gan làm thì phải có gan chịu thôi. Thế nhé, chị đi trước.”
“Em đi xử lí việc của chị, xin phép không tiễn nhé.”
“Được.”
…
Bệnh viện Nhân Ái.
Tiếng giày cao gót phát ra tiếng kêu đều đặn trên sàn trắng trơn nhẵn. Vừa sáng nay cô nhận được tin nhắn từ Đường Trạch nói Lăng Cung đã được sắp xếp chuyển sang phòng VIP. Cô thiết nghĩ như thế cũng tốt, đỡ ồn ào, lại nhận được sự hỗ trợ chu đáo hơn, việc khỏi bệnh cũng nhanh hơn phần nào.
Cốc… Cốc… Cốc!
“Là Tiểu Âu đấy à, mau vào đi em.” Đường Trạch như mới ngủ dậy, miệng ngáp, đôi mắt ngái ngủ, vươn vai nhường đường cho Mặc Âu vào phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.