Chương 255: Trúng đạn
Lettitia
08/02/2024
Cô y tá có vẻ dè dặt không dám nói khi nhìn vẻ mặt đáng sợ của cả ba
người, nhưng ý thức người bệnh đang gặp nguy hiểm nên phải biết tiết
kiệm thời gian, cô nói thẳng:
“Trong quá trình kiểm tra toàn diện, phẫu thuật ở chân và sơ cứu các vết thương khác thì phát hiện ra có một viên đạn ở gần ngực. Cần phẫu thuật gắp viên đạn ra gấp, tránh ảnh hưởng đến mạch và các dây thần kinh. Mời anh ra quầy kí đơn và nộp viện phí phẫu thuật để không phải trì hoãn ca phẫu thuật, ảnh hưởng đến bệnh nhân.”
“Viên đạn? Làm… làm sao có thể…” Đường Trạch kích động, giọng run rẩy.
Mặc Âu cũng chấn kinh, nhưng thời khắc này cần bình tĩnh đối mặt. “Để em đi nộp tiền viện phí, anh ở đây đi.” Cô nói xong với Đường Trạch, quay người bước nhanh đến quầy nộp viện phí. Hàn Thiên Nhược nhìn không nổi, kéo tay cô lại, ép cô ngồi xuống ghế: “Giơ chân lên.” Anh ra lệnh.
Mặc Âu chưa kịp phản ứng, lại nghe thêm một tiếng gầm như thế cũng rén ngang, lập rụt chân lại, nhấc lên khỏi mặt sàn.
“Ngồi đây, anh đi tính tiền. Chân đã không có giày rồi còn đi cái gì.”
Hàn Thiên Nhược nhìn Đường Trạch, thở dài một cái, dứt áo quay đi. Sảnh hành lang dài chỉ còn hai người ngồi dưới ánh đèn trắng toát lạnh lẽo.
Mặc Âu đần người, đầu lóe lên ý nghĩ: “Vừa nãy hình như huynh có nói huynh ấy ngồi đơ một cục trên xe, không phát giác ra nguy hiểm nên mới bị thương đúng không? Em nghĩ là, không phải huynh ấy không phát giác ra được, mà là vừa kịp phát giác đã bị bắn rồi. May ra mà huynh ấy nhanh nhẹn còn biết nghiêng người tránh cho đạn trúng nơi nguy hiểm tính mạng.”
Đường Trạch sắc mặt đông cứng, ngồi áp sát lưng vào bức tường lạnh ngắt: “Mong là đại huynh không có mệnh hệ gì, không thì tam huynh này không sống nổi mất.”
Mặc Âu nâng mắt, buông lời cười cợt: “Thường ngày không biết tam huynh sống tình cảm như thế này. Không sao, Lăng Cung bị thương chắc chắn không thể trả tiền lương cho huynh, em thay huynh ấy trả. Mất công huynh lại đổ tội không có tiền để sống.”
“Nào có. Huynh sống tình cảm với những người huynh có cảm tình thôi, chỉ là muội chưa có dịp chứng kiến, bây giờ thì muội thấy rồi đấy. Huống chi mạng của huynh cũng là do đại huynh nhiều lần không ngại núi đao biển lửa lao vào ứng cứu, chứ không thì tam huynh của em chẳng có mặt ngồi đây nói chuyện phiếm với em nữa đâu.”
“Ò. Lăng Cung cũng thương em lắm. Em không nói không có nghĩa là em không biết.” Mặc Âu sụt sùi chảy nước mũi, nước mắt lâng lâng, chẳng còn để ý đến gót chân đã chạm sàn đá lạnh buốt từ bao giờ.
Một lúc sau, Hàn Thiên Nhược quay lại, trên tay xách theo một đôi dép bông trắng. Mặc Âu chớp mắt nhìn kĩ: Ủa? Đây là dép ở nhà cô mà, sao nó lại ở đây. Hèn gì mấy hôm nay không thấy bóng dáng ẻm này trên tủ giày, không ngờ bảo bảo nhà cô còn có sở thích nhìn vật nhớ người như vậy nha.
Hàn Thiên Nhược đến chỗ cô, cúi người giúp cô đi dép. “Được rồi. Giờ em muốn chạy đâu thì chạy, bay đâu thì bay.”
Mặc Âu lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn vì đôi dép của em.”
Anh ngồi xuống cạnh cô, nhắm mắt chờ đợi. Chuyện này anh gặp qua vô số lần, kể cả người của anh, hay anh, tình cảnh này quen thuộc đến nỗi anh chẳng biết sợ hay lo lắng cái gì.
Ba tiếng sau, cánh cửa lần nữa được mở ra, lần này không chỉ hai người bước ra, mà cả đội ngũ bác sĩ, y tá đều bước ra, đẩy theo giường bệnh của Lăng Cung đang nằm. Nhìn sắc mặt anh tiều tụy, nước da vốn đã trắng nay còn nhợt nhạt hơn vài phần, đôi môi khô khốc, chỉ có khuôn mặt là vẫn nghiêm nghị như mọi ngày.
Đường Trạch lo lắng hỏi han: “Bác sĩ, không biết tình trạng của huynh ấy hiện tại thế nào?”
Bác sĩ đứng đầu diễn đạt một cách mạch lạc: “Cuộc phẫu thuật rất thành công, anh không cần lo lắng. Bây giờ bệnh nhân phải nằm viện hai tháng để chúng tôi tiện theo dõi tình hình. Đợi bệnh nhân tỉnh lại mọi người có thể vào thăm. Nhưng chú ý đừng làm phiền bệnh nhân lâu quá, ảnh hưởng đến việc hồi phục vết thương.”
Đường Trạch phấn khích không thôi, luôn miêng nói cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ.
Phòng cấp cứu ICU, tiếng động của máy móc khiến người ta rợn tóc gáy, dường như bước vào đây chỉ còn lại tiếng máy thở, không một ai nói chuyện, động tĩnh hóa thành hư không. Mặc Âu ngồi một bên giường bệnh đăm đăm nhìn các thông số của Lăng Cung trên máy Monitor.
Hàn Thiên Nhược đứng bên cạnh vỗ đều đặn một bên vai cô an ủi: “Anh ta sẽ không sao đâu, mạng lớn lắm, không chết dễ dàng như thế được.”
“Trong quá trình kiểm tra toàn diện, phẫu thuật ở chân và sơ cứu các vết thương khác thì phát hiện ra có một viên đạn ở gần ngực. Cần phẫu thuật gắp viên đạn ra gấp, tránh ảnh hưởng đến mạch và các dây thần kinh. Mời anh ra quầy kí đơn và nộp viện phí phẫu thuật để không phải trì hoãn ca phẫu thuật, ảnh hưởng đến bệnh nhân.”
“Viên đạn? Làm… làm sao có thể…” Đường Trạch kích động, giọng run rẩy.
Mặc Âu cũng chấn kinh, nhưng thời khắc này cần bình tĩnh đối mặt. “Để em đi nộp tiền viện phí, anh ở đây đi.” Cô nói xong với Đường Trạch, quay người bước nhanh đến quầy nộp viện phí. Hàn Thiên Nhược nhìn không nổi, kéo tay cô lại, ép cô ngồi xuống ghế: “Giơ chân lên.” Anh ra lệnh.
Mặc Âu chưa kịp phản ứng, lại nghe thêm một tiếng gầm như thế cũng rén ngang, lập rụt chân lại, nhấc lên khỏi mặt sàn.
“Ngồi đây, anh đi tính tiền. Chân đã không có giày rồi còn đi cái gì.”
Hàn Thiên Nhược nhìn Đường Trạch, thở dài một cái, dứt áo quay đi. Sảnh hành lang dài chỉ còn hai người ngồi dưới ánh đèn trắng toát lạnh lẽo.
Mặc Âu đần người, đầu lóe lên ý nghĩ: “Vừa nãy hình như huynh có nói huynh ấy ngồi đơ một cục trên xe, không phát giác ra nguy hiểm nên mới bị thương đúng không? Em nghĩ là, không phải huynh ấy không phát giác ra được, mà là vừa kịp phát giác đã bị bắn rồi. May ra mà huynh ấy nhanh nhẹn còn biết nghiêng người tránh cho đạn trúng nơi nguy hiểm tính mạng.”
Đường Trạch sắc mặt đông cứng, ngồi áp sát lưng vào bức tường lạnh ngắt: “Mong là đại huynh không có mệnh hệ gì, không thì tam huynh này không sống nổi mất.”
Mặc Âu nâng mắt, buông lời cười cợt: “Thường ngày không biết tam huynh sống tình cảm như thế này. Không sao, Lăng Cung bị thương chắc chắn không thể trả tiền lương cho huynh, em thay huynh ấy trả. Mất công huynh lại đổ tội không có tiền để sống.”
“Nào có. Huynh sống tình cảm với những người huynh có cảm tình thôi, chỉ là muội chưa có dịp chứng kiến, bây giờ thì muội thấy rồi đấy. Huống chi mạng của huynh cũng là do đại huynh nhiều lần không ngại núi đao biển lửa lao vào ứng cứu, chứ không thì tam huynh của em chẳng có mặt ngồi đây nói chuyện phiếm với em nữa đâu.”
“Ò. Lăng Cung cũng thương em lắm. Em không nói không có nghĩa là em không biết.” Mặc Âu sụt sùi chảy nước mũi, nước mắt lâng lâng, chẳng còn để ý đến gót chân đã chạm sàn đá lạnh buốt từ bao giờ.
Một lúc sau, Hàn Thiên Nhược quay lại, trên tay xách theo một đôi dép bông trắng. Mặc Âu chớp mắt nhìn kĩ: Ủa? Đây là dép ở nhà cô mà, sao nó lại ở đây. Hèn gì mấy hôm nay không thấy bóng dáng ẻm này trên tủ giày, không ngờ bảo bảo nhà cô còn có sở thích nhìn vật nhớ người như vậy nha.
Hàn Thiên Nhược đến chỗ cô, cúi người giúp cô đi dép. “Được rồi. Giờ em muốn chạy đâu thì chạy, bay đâu thì bay.”
Mặc Âu lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn vì đôi dép của em.”
Anh ngồi xuống cạnh cô, nhắm mắt chờ đợi. Chuyện này anh gặp qua vô số lần, kể cả người của anh, hay anh, tình cảnh này quen thuộc đến nỗi anh chẳng biết sợ hay lo lắng cái gì.
Ba tiếng sau, cánh cửa lần nữa được mở ra, lần này không chỉ hai người bước ra, mà cả đội ngũ bác sĩ, y tá đều bước ra, đẩy theo giường bệnh của Lăng Cung đang nằm. Nhìn sắc mặt anh tiều tụy, nước da vốn đã trắng nay còn nhợt nhạt hơn vài phần, đôi môi khô khốc, chỉ có khuôn mặt là vẫn nghiêm nghị như mọi ngày.
Đường Trạch lo lắng hỏi han: “Bác sĩ, không biết tình trạng của huynh ấy hiện tại thế nào?”
Bác sĩ đứng đầu diễn đạt một cách mạch lạc: “Cuộc phẫu thuật rất thành công, anh không cần lo lắng. Bây giờ bệnh nhân phải nằm viện hai tháng để chúng tôi tiện theo dõi tình hình. Đợi bệnh nhân tỉnh lại mọi người có thể vào thăm. Nhưng chú ý đừng làm phiền bệnh nhân lâu quá, ảnh hưởng đến việc hồi phục vết thương.”
Đường Trạch phấn khích không thôi, luôn miêng nói cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ.
Phòng cấp cứu ICU, tiếng động của máy móc khiến người ta rợn tóc gáy, dường như bước vào đây chỉ còn lại tiếng máy thở, không một ai nói chuyện, động tĩnh hóa thành hư không. Mặc Âu ngồi một bên giường bệnh đăm đăm nhìn các thông số của Lăng Cung trên máy Monitor.
Hàn Thiên Nhược đứng bên cạnh vỗ đều đặn một bên vai cô an ủi: “Anh ta sẽ không sao đâu, mạng lớn lắm, không chết dễ dàng như thế được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.