Chương 72
Ngọc Nhi
27/06/2021
Đến tối Lạc Uyển tiếp tục đi làm công việc của mình còn Tĩnh Di thì ở nhà nghỉ ngơi. Mấy ngày nay vào thời gian rảnh cô có nghiên cứu thêm những loại thức uống mới, cô muốn cho những vị khách ở đây được thưởng thức những loại nước mới mẻ, độc lạ nên hôm nay đã vừa làm phục vụ vừa làm bartender. Hễ có ai gọi thức uống cô liền giới thiệu món mới của quán rồi để khách chọn, cũng có vài người nghe đồ uống mới có vẻ cuốn hút nên đã gọi.
Cô vui mừng vì cũng đã đến lúc cô phô diễn tài năng của mình ra, mỗi khi cô chế được thêm loại nước mới và được người khác thưởng thức sẽ rất vui mừng và cảm thấy trình độ của mình đã được nâng lên.
Cô pha chế theo những thức uống khách đã gọi rồi mang ra. Ai gọi những món như thường lệ thì cô sẽ để phục vụ bưng, nhưng ai gọi món mới thì đích thân cô sẽ phục vụ họ. Một cô gái ngồi bên bàn chỉ ngồi có một mình lại gọi thức uống mới, cô đem lại mời cô gái dùng thử rồi từ tốn nói:
"Chị có thể nêu cảm nhận về loại đồ uống mới này được không ạ?"
Cô gái gật đầu, rồi nhấp môi xong từ từ đặt ly xuống. Nhắm mắt lại để cảm nhận rõ mùi vị:"Tôi thật sự không phải người sành rượu nên cũng không có những đánh giá chuẩn mực, có sai sót mong cô bỏ qua cho nhé"
Lạc Uyển đưa tay vào cô gái đối diện:"Chị cứ đánh giá theo cảm nhận của bản thân"
Cô gái lấy ngón trỏ xoay xoay viên đá trong ly :"Món rượu này được làm từ một loại rượu có nồng độ cao nhưng thêm những loại trái cây tươi mát vào lại giảm đi được độ cồn và tăng thêm độ ngon cho món rượu, khi ngửi có mùi rất thơm khi uống vào ban đầu sẽ hơi chát nhưng tiếp theo lại cảm nhận được vị ngọt từ trái cây, rất đáng để thử"
Lạc Uyển nhìn cô gái với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, cười tươi đáp:"Em thật sự cảm ơn chị vì đã đưa ra cảm nhận của mình"
Cô gái gật đầu:"Món này nên thêm vào menu để nhiều người được thưởng thức đấy"
"Vâng, em cảm ơn. Mời chị dùng tiếp"
Cô gật đầu chào rồi trở lại quầy làm việc của mình. Vui vẻ vì món mới của mình rốt cuộc cũng đã thành công ngoài mong đợi, sau khi nhờ phục vụ tra khảo ý kiến từ những vị đã dùng đồ uống mới, đa phần là những lời khen ngợi. Cô nhất định sẽ thảo luận với chủ quán để thêm những món mới vào.
....
Tĩnh Di chán chường ngồi chờ Lạc Uyển về nhà. Cô không biết sao mỗi khi thiếu đi Lạc Uyển thì trong lòng cô lại trống vắng hẳn, bản thân đã quá rõ với thời gian Lạc Uyển sẽ tan làm nhưng chốc chốc cô lại nhìn lên đồng hồ thở dài, lâu lâu lại tự nhủ:"Không biết tại sao lại trễ đến thế nữa"
Cô hết đến ngồi xem tivi, xem điện thoại rồi đọc sách nhưng vẫn không giết được thời gian là bao nhiêu. Định lái xe ra phố chơi cho thoải mái nhưng sợ bản thân xui xẻo lại gặp phải chuyện gì rồi lại làm phiền đến Lạc Uyển nên cô đành ở nhà không đi nữa.
Tĩnh Di mở điện thoại lên định tiếp tục xem lại thấy tin nhắn hiện lên, cô nhấp vào xem thì thấy đồng nghiệp nhắn tin cho mình
Cô gái đó tên là Bạch Vân, cũng trạc tuổi cô. Có ngoại hình trong rất đáng yêu tính tình lại dễ mến. Trong thời gian đi làm cô có tiếp xúc với hầu hết các đồng nghiệp, nhưng duy nhất chỉ có Bạch Vân là cô tiếp xúc nhiều. Được một thời gian trò chuyện qua lại cả hai cũng đã thân hơn trước một chút, nội dung tin nhắn như sau:
"Này Tĩnh Di mình có chuyện muốn hỏi cậu"
Tĩnh Di nhanh nhẹn đáp:"Có chuyện gì"
"Nhưng...mình cảm thấy hơi ngại khi hỏi về vấn đề này"
Tĩnh Di:"Không sao cậu hỏi đi"
Bạch Vân:"Khi ở gần bên một người tim mình lại đập nhanh, có vài câu nói của người ta khiến mình cảm động còn hay nôn nóng đợi chờ khi không thấy mặt người ta. Phải chăng đó gọi là thích không?"
Đến khi đọc hết đoạn tin nhắn của Bạch Vân, không biết tại sao cô lại ngưng một lúc suy nghĩ rồi đỏ ửng mặt. Nhưng lại gạt phăng suy nghĩ đó ra khỏi đầu rồi trả lời:"Mình chưa từng yêu đương nên cũng không rõ, nhưng theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của mình đó có thể gọi là thích rồi"
Bạch Vân trả lời ngay sau đó:"Mình cảm thấy bối rối quá nên có gì ngày mai sẽ nói trực tiếp với cậu nha, mình tắt máy đây ngủ ngon nhé"
Tĩnh Di:"Ngủ ngon"
Cô để điện thoại xuống, lại suy nghĩ về câu nói của Bạch Vân. Cô thấy hiện tượng này có vẻ quen quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi. Nghĩ kĩ lại mới nhận ra đó chính là mình. Nhưng tại sao lại có thể như vậy được chứ? Cô lắc lắc đầu vỗ vỗ mặt rồi tự nhủ:"Không, không thể mình đối với Lạc Uyển giống như người thân trong gia đình thôi"
Cô thở phào rồi lại tiếp tục xem điện thoại của mình.
Cô vui mừng vì cũng đã đến lúc cô phô diễn tài năng của mình ra, mỗi khi cô chế được thêm loại nước mới và được người khác thưởng thức sẽ rất vui mừng và cảm thấy trình độ của mình đã được nâng lên.
Cô pha chế theo những thức uống khách đã gọi rồi mang ra. Ai gọi những món như thường lệ thì cô sẽ để phục vụ bưng, nhưng ai gọi món mới thì đích thân cô sẽ phục vụ họ. Một cô gái ngồi bên bàn chỉ ngồi có một mình lại gọi thức uống mới, cô đem lại mời cô gái dùng thử rồi từ tốn nói:
"Chị có thể nêu cảm nhận về loại đồ uống mới này được không ạ?"
Cô gái gật đầu, rồi nhấp môi xong từ từ đặt ly xuống. Nhắm mắt lại để cảm nhận rõ mùi vị:"Tôi thật sự không phải người sành rượu nên cũng không có những đánh giá chuẩn mực, có sai sót mong cô bỏ qua cho nhé"
Lạc Uyển đưa tay vào cô gái đối diện:"Chị cứ đánh giá theo cảm nhận của bản thân"
Cô gái lấy ngón trỏ xoay xoay viên đá trong ly :"Món rượu này được làm từ một loại rượu có nồng độ cao nhưng thêm những loại trái cây tươi mát vào lại giảm đi được độ cồn và tăng thêm độ ngon cho món rượu, khi ngửi có mùi rất thơm khi uống vào ban đầu sẽ hơi chát nhưng tiếp theo lại cảm nhận được vị ngọt từ trái cây, rất đáng để thử"
Lạc Uyển nhìn cô gái với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, cười tươi đáp:"Em thật sự cảm ơn chị vì đã đưa ra cảm nhận của mình"
Cô gái gật đầu:"Món này nên thêm vào menu để nhiều người được thưởng thức đấy"
"Vâng, em cảm ơn. Mời chị dùng tiếp"
Cô gật đầu chào rồi trở lại quầy làm việc của mình. Vui vẻ vì món mới của mình rốt cuộc cũng đã thành công ngoài mong đợi, sau khi nhờ phục vụ tra khảo ý kiến từ những vị đã dùng đồ uống mới, đa phần là những lời khen ngợi. Cô nhất định sẽ thảo luận với chủ quán để thêm những món mới vào.
....
Tĩnh Di chán chường ngồi chờ Lạc Uyển về nhà. Cô không biết sao mỗi khi thiếu đi Lạc Uyển thì trong lòng cô lại trống vắng hẳn, bản thân đã quá rõ với thời gian Lạc Uyển sẽ tan làm nhưng chốc chốc cô lại nhìn lên đồng hồ thở dài, lâu lâu lại tự nhủ:"Không biết tại sao lại trễ đến thế nữa"
Cô hết đến ngồi xem tivi, xem điện thoại rồi đọc sách nhưng vẫn không giết được thời gian là bao nhiêu. Định lái xe ra phố chơi cho thoải mái nhưng sợ bản thân xui xẻo lại gặp phải chuyện gì rồi lại làm phiền đến Lạc Uyển nên cô đành ở nhà không đi nữa.
Tĩnh Di mở điện thoại lên định tiếp tục xem lại thấy tin nhắn hiện lên, cô nhấp vào xem thì thấy đồng nghiệp nhắn tin cho mình
Cô gái đó tên là Bạch Vân, cũng trạc tuổi cô. Có ngoại hình trong rất đáng yêu tính tình lại dễ mến. Trong thời gian đi làm cô có tiếp xúc với hầu hết các đồng nghiệp, nhưng duy nhất chỉ có Bạch Vân là cô tiếp xúc nhiều. Được một thời gian trò chuyện qua lại cả hai cũng đã thân hơn trước một chút, nội dung tin nhắn như sau:
"Này Tĩnh Di mình có chuyện muốn hỏi cậu"
Tĩnh Di nhanh nhẹn đáp:"Có chuyện gì"
"Nhưng...mình cảm thấy hơi ngại khi hỏi về vấn đề này"
Tĩnh Di:"Không sao cậu hỏi đi"
Bạch Vân:"Khi ở gần bên một người tim mình lại đập nhanh, có vài câu nói của người ta khiến mình cảm động còn hay nôn nóng đợi chờ khi không thấy mặt người ta. Phải chăng đó gọi là thích không?"
Đến khi đọc hết đoạn tin nhắn của Bạch Vân, không biết tại sao cô lại ngưng một lúc suy nghĩ rồi đỏ ửng mặt. Nhưng lại gạt phăng suy nghĩ đó ra khỏi đầu rồi trả lời:"Mình chưa từng yêu đương nên cũng không rõ, nhưng theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của mình đó có thể gọi là thích rồi"
Bạch Vân trả lời ngay sau đó:"Mình cảm thấy bối rối quá nên có gì ngày mai sẽ nói trực tiếp với cậu nha, mình tắt máy đây ngủ ngon nhé"
Tĩnh Di:"Ngủ ngon"
Cô để điện thoại xuống, lại suy nghĩ về câu nói của Bạch Vân. Cô thấy hiện tượng này có vẻ quen quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi. Nghĩ kĩ lại mới nhận ra đó chính là mình. Nhưng tại sao lại có thể như vậy được chứ? Cô lắc lắc đầu vỗ vỗ mặt rồi tự nhủ:"Không, không thể mình đối với Lạc Uyển giống như người thân trong gia đình thôi"
Cô thở phào rồi lại tiếp tục xem điện thoại của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.