Chương 73
Ngọc Nhi
27/06/2021
Lạc Uyển tan làm sau một đêm mệt mỏi. Ngày hôm nay vì có món nước mới, cô phải vừa làm phục vụ vì vừa làm Bartender còn phải tiếp rượu với vài vị khách nên bây giờ cả người mệt lả. Cô thu dọn quầy của mình rồi thay đồ ra đi về nhà, cả đường phố bây giờ rất vắng vẻ, lâu lâu có vài chiếc xe đi ngang.
Nhìn đồng hồ cũng đã 1h, cô nhanh chóng chạy về nhà của mình...
Khi về đến nhà cô thấy đèn còn mở nên nhanh chóng dắt xe vào nhà rồi khoá cửa cẩn thận lại. Cô quay vào nhìn xem thì thấy Tĩnh Di đang gật gù ngủ trên ghế, nghe thấy tiếng động Tĩnh Di liền thức dậy, dụi dụi mắt hỏi Lạc Uyển:"Chị về rồi sao?"
Lạc Uyển lại gần xoa đầu cô nói khẽ:"Sao giờ này em vẫn còn chưa lên lầu ngủ?"
Tĩnh Di vẫn còn trong cơn buồn ngủ trả lời:"Em đợi chị về"
Cô mở điện thoại lên nhìn đồng hồ cũng đã gần 1h30 rồi vậy mà Tĩnh Di vẫn ở dưới để đợi cô về. Ngốc thật!
"Thôi được rồi. Chúng ta lên phòng ngủ nhé"
Tĩnh Di gật đầu rồi nhanh chóng đi lên phòng. Lạc Uyển tắt hết đèn rồi đi theo sau, vừa lên đến phòng Tĩnh Di đã nằm ườn xuống giường ngủ. Lạc Uyển chỉnh lại đầu của Tĩnh Di cho lên gối, rồi đắp chăn cẩn thận cho cô mới lo đến bản thân của mình.
Dù bản thân đang trong trạng thái uể oải nhưng cô vẫn phải tắm rửa vì ca làm hôm nay phải đổ rất nhiều mồ hôi và cả rượu trên người. Cô nhanh chóng tắm rửa thật nhanh rồi lên giường ngủ
Nhìn Tĩnh Di đang say giấc, cô bất giác mỉm cười. Cô nhìn Tĩnh Di với ánh mắt ấm áp, trước khi đi cô đã nói là mình sẽ về rất trễ nhưng Tĩnh Di lại một mực đợi về đến nổi phải gục trên sofa. Cô nhẹ đưa tay xoa đầu Tĩnh Di rồi nhanh chóng rút tay lại sợ Tĩnh Di lại thức giấc
Lạc Uyển xem điện thoại thì cũng đã gần 2h sáng, mắt cô không thể nào mở lên được nữa nên phải đánh một giấc đến sáng.
....
Vì tối hôm qua Lạc Uyển làm việc rất mệt lại còn khuya mới đi về nhà. Tĩnh Di không muốn đánh thức cô sớm nên cô phải làm mọi việc đều rất khẽ khàng, cô vệ sinh cá nhân thật nhanh nhất có thể rồi đi xuống phía dưới để Lạc Uyển yên tĩnh ngủ.
Bây giờ đã 7h30 sáng cô nhanh chóng làm đồ ăn sáng nhẹ cho Lạc Uyển. Rồi mình thì vơ đại một hộp sữa để uống, làm xong xuôi cô còn để thêm tờ giấy ghi chú cạnh dĩa thức ăn sáng với nội dung:"Hôm nay em chỉ có thể làm món đơn giản như vậy thôi, chị ăn ngon miệng nhé. Em đi làm đây" rồi còn thêm vẽ những hình thù ngộ nghĩnh cạnh bên.
Tĩnh Di đi làm rồi thì 1 tiếng sau Lạc Uyển thức dậy. Nhìn đồng hồ thì cũng đã đoán được Tĩnh Di đã đi làm tự sớm, cô vệ sinh cá nhân xong đi xuống phía dưới xem có gì để ăn sáng không. Vừa xuống phía bếp thì đã thấy dĩa thức ăn để sẵn, cô lại gần thấy tờ giấy ghi chú. Đọc xong thì biết Tĩnh Di đã làm cho mình, cô nhoẻn miệng cười rồi ăn trong sự hạnh phúc.
Thật ra mà nói với một cô gái từ lâu đã sống một mình như cô thì có được hạnh phúc thật sự rất hiếm. Nhưng từ khi có Tĩnh Di rồi cô đã cảm nhận được sự hạnh phúc là như thế nào, chỉ cần những lời nói hay những hành động nhỏ nhặt từ Tĩnh Di cô cũng biết được đó chính là sự quan tâm, yêu thương mà cô muốn có được từ bấy lâu nay.
Vì các em của cô cũng sống ở thành phố khác nên cũng không thể liên lạc thường xuyên, bố mẹ thì đã mất khoảng 3 năm rồi nên dường như nhiều năm cô chưa cảm nhận được hạnh phúc là như thế nào . Cô đoán rằng Tĩnh Di cũng giống như mình, nên vì vậy cô lại càng trân quý hơn.
Kiểm tra tủ lạnh thì thấy lương thực vẫn còn rất nhiều nên cô không cần phải đi mua thêm nữa,, chỉ cần lấy rồi chế biến bữa ăn trưa à xong. Lạc Uyển sửa soạn rồi chuẩn bị đi đến tiệm sách. là nơi làm thêm ngoài giờ của mình.
Nhìn đồng hồ cũng đã 1h, cô nhanh chóng chạy về nhà của mình...
Khi về đến nhà cô thấy đèn còn mở nên nhanh chóng dắt xe vào nhà rồi khoá cửa cẩn thận lại. Cô quay vào nhìn xem thì thấy Tĩnh Di đang gật gù ngủ trên ghế, nghe thấy tiếng động Tĩnh Di liền thức dậy, dụi dụi mắt hỏi Lạc Uyển:"Chị về rồi sao?"
Lạc Uyển lại gần xoa đầu cô nói khẽ:"Sao giờ này em vẫn còn chưa lên lầu ngủ?"
Tĩnh Di vẫn còn trong cơn buồn ngủ trả lời:"Em đợi chị về"
Cô mở điện thoại lên nhìn đồng hồ cũng đã gần 1h30 rồi vậy mà Tĩnh Di vẫn ở dưới để đợi cô về. Ngốc thật!
"Thôi được rồi. Chúng ta lên phòng ngủ nhé"
Tĩnh Di gật đầu rồi nhanh chóng đi lên phòng. Lạc Uyển tắt hết đèn rồi đi theo sau, vừa lên đến phòng Tĩnh Di đã nằm ườn xuống giường ngủ. Lạc Uyển chỉnh lại đầu của Tĩnh Di cho lên gối, rồi đắp chăn cẩn thận cho cô mới lo đến bản thân của mình.
Dù bản thân đang trong trạng thái uể oải nhưng cô vẫn phải tắm rửa vì ca làm hôm nay phải đổ rất nhiều mồ hôi và cả rượu trên người. Cô nhanh chóng tắm rửa thật nhanh rồi lên giường ngủ
Nhìn Tĩnh Di đang say giấc, cô bất giác mỉm cười. Cô nhìn Tĩnh Di với ánh mắt ấm áp, trước khi đi cô đã nói là mình sẽ về rất trễ nhưng Tĩnh Di lại một mực đợi về đến nổi phải gục trên sofa. Cô nhẹ đưa tay xoa đầu Tĩnh Di rồi nhanh chóng rút tay lại sợ Tĩnh Di lại thức giấc
Lạc Uyển xem điện thoại thì cũng đã gần 2h sáng, mắt cô không thể nào mở lên được nữa nên phải đánh một giấc đến sáng.
....
Vì tối hôm qua Lạc Uyển làm việc rất mệt lại còn khuya mới đi về nhà. Tĩnh Di không muốn đánh thức cô sớm nên cô phải làm mọi việc đều rất khẽ khàng, cô vệ sinh cá nhân thật nhanh nhất có thể rồi đi xuống phía dưới để Lạc Uyển yên tĩnh ngủ.
Bây giờ đã 7h30 sáng cô nhanh chóng làm đồ ăn sáng nhẹ cho Lạc Uyển. Rồi mình thì vơ đại một hộp sữa để uống, làm xong xuôi cô còn để thêm tờ giấy ghi chú cạnh dĩa thức ăn sáng với nội dung:"Hôm nay em chỉ có thể làm món đơn giản như vậy thôi, chị ăn ngon miệng nhé. Em đi làm đây" rồi còn thêm vẽ những hình thù ngộ nghĩnh cạnh bên.
Tĩnh Di đi làm rồi thì 1 tiếng sau Lạc Uyển thức dậy. Nhìn đồng hồ thì cũng đã đoán được Tĩnh Di đã đi làm tự sớm, cô vệ sinh cá nhân xong đi xuống phía dưới xem có gì để ăn sáng không. Vừa xuống phía bếp thì đã thấy dĩa thức ăn để sẵn, cô lại gần thấy tờ giấy ghi chú. Đọc xong thì biết Tĩnh Di đã làm cho mình, cô nhoẻn miệng cười rồi ăn trong sự hạnh phúc.
Thật ra mà nói với một cô gái từ lâu đã sống một mình như cô thì có được hạnh phúc thật sự rất hiếm. Nhưng từ khi có Tĩnh Di rồi cô đã cảm nhận được sự hạnh phúc là như thế nào, chỉ cần những lời nói hay những hành động nhỏ nhặt từ Tĩnh Di cô cũng biết được đó chính là sự quan tâm, yêu thương mà cô muốn có được từ bấy lâu nay.
Vì các em của cô cũng sống ở thành phố khác nên cũng không thể liên lạc thường xuyên, bố mẹ thì đã mất khoảng 3 năm rồi nên dường như nhiều năm cô chưa cảm nhận được hạnh phúc là như thế nào . Cô đoán rằng Tĩnh Di cũng giống như mình, nên vì vậy cô lại càng trân quý hơn.
Kiểm tra tủ lạnh thì thấy lương thực vẫn còn rất nhiều nên cô không cần phải đi mua thêm nữa,, chỉ cần lấy rồi chế biến bữa ăn trưa à xong. Lạc Uyển sửa soạn rồi chuẩn bị đi đến tiệm sách. là nơi làm thêm ngoài giờ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.