Chương 28: Anh Quả Là Con Rể Quốc Dân
Thơ Thơ
06/08/2022
Rất nhanh, mọi người phân chia công việc với nhau. Jimin đi siêu thị mua thịt và gia vị làm đồ nướng. Ngọc lập tức xung phong đi theo phụ giúp Jimin mua đồ. Ngọc chỉ mong được ở bên cạnh Jimin nên cô tận dụng triệt để mọi cơ hội.
Gi Gi và mấy anh bảo vệ ở nhà dọn dẹp sắp đặt cho bữa tiệc thịt nướng ngoài trời tối nay. Còn Sao Băng, sức khỏe của cô vẫn còn suy yếu, dĩ nhiên là phải vào phòng trong ngủ tiếp rồi.
Sao Băng vùng vằng không muốn đi ngủ, nhưng bị cha mình trừng mắt một cái, cô im re lót tót vào phòng trong.
Ông Tâm là người từng trải nên ông dễ dàng nhận ra ánh mắt của Gi Gi mỗi lần nhìn Sao Băng lại mất đi vẻ lạnh lùng mà trở nên dịu dàng ấm áp. Trước giờ ông vẫn luôn phản đối Sao Băng say mê thần tượng, tối ngày chỉ lo ôm điện thoại lên mạng ngắm idol. Hừ, bây giờ thì hay rồi, có ngay một idol ở trước mắt, lại còn muốn dòm ngó Sao Băng nhà này hả? Hừ, tức chết ông rồi, ông phải ngăn chặn mối tình này ngay khi còn chưa bắt đầu. Cũng may là Sao Băng vẫn còn biết sợ cha.
Gi Gi lẳng lặng không nói gì, anh phụ giúp mọi người dọn dẹp sắp xếp đâu vào đấy. Thậm chí anh còn giúp sửa lại tay nắm cửa khiến ông Tâm phải tròn mắt mà nhìn. Anh vốn là ngôi sao mà chẳng hề tỏ thái độ ngôi sao, ngược lại còn rất lễ phép hòa đồng, tháo vác, đúng là cực phẩm.
Cho đến khi Jimin và Ngọc đi siêu thị mua đồ ăn về thì anh càng chứng tỏ được bản lĩnh của mình, dường như chẳng có việc gì làm khó được anh. Anh thật sự xắn tay áo vào bếp, cắt hành, trộn gia vị ướp thịt, anh làm một cách gọn gàng thành thạo. Lần này thì ngay cả bà Tâm cũng phải gật gù, hài lòng. Ban đầu bà có hơi ác cảm với Gi Gi vì lần nào con gái gặp nạn cũng có liên quan đến anh, nhưng bây giờ bà cũng phải thay đổi thái độ. Chứ còn gì nữa, một người đàn ông lên được phòng khách xuống được nhà bếp, quả xứng là con rể quốc dân. Vô tình mà Gi Gi đã ghi được điểm trong mắt hai vị phụ huynh rồi.
Lúc này, mọi người đang xúm lại đùa giỡn nhảy nhót. Jimin đứng ở trung tâm vừa hát vừa quẩy lên cực sung, Ngọc cũng hùa theo phụ họa Jimin rất nhiệt tình. Sao Băng ở trong phòng nghe tiếng cười đùa cũng không nhịn nổi chạy ra nhập bọn. Lúc nãy cô còn miễn cưỡng vâng lời ông Tâm vào phòng, nhưng bây giờ Jimin về rồi, sao cô có thể rời mắt khỏi thần tượng của mình được chứ?
Ông Tâm càng nhìn càng thấy chướng mắt. Ngọc là cháu vợ nên ông không tiện lên tiếng la rầy, nhưng Sao Băng thì khác. Ông hắng giọng gọi: “Sao Băng tới giúp mẹ một tay đi con.”
Sao Băng không muốn rời khỏi Jimin lúc này, toàn bộ tâm trí của cô chỉ đặt ở trên người Jimin, chỉ việc nhìn thấy anh thôi cô cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Ông Tâm lại gọi Sao Băng một lần nữa, Sao Băng đành luyến tiếc chạy tới phụ mẹ nhặt rau nhưng ánh mắt cô vẫn cứ liếc về phía Jimin. Biết làm sao được khi sức hút của Jimin quá lớn.
Lúc này Gi Gi bắt đầu nổi lửa nướng thịt, mùi thịt nướng bốc lên thơm phức kích thích bao tử của Sao Băng. Thời gian vừa qua nằm dưỡng bệnh, Sao Băng chỉ được mẹ cho ăn những món thanh đạm dễ tiêu, cô không nhịn được đưa ánh mắt thèm thuồng thỉnh thoảng liếc qua chỗ của Gi Gi.
Gi Gi đang đứng nướng thịt. Bếp lửa nóng khiến gương mặt anh hồng lên, làm làn da càng thêm trắng sáng. Ánh mắt anh chăm chú nhìn mà vẫn tỏa ra thần thái quyến rũ kỳ lạ. Trên trán anh lấm tấm mồ hôi, anh lại khẽ mĩm cười ngọt ngào. Chắc Gi Gi cũng không biết hình ảnh này của mình có lực sát thương lớn cỡ nào, Sao Băng cảm thấy tim mình đập loạn lên. Hình ảnh này sao lại thân quen đến vậy, dường như cô đã từng gặp qua rồi?
Sao Băng không kìm nén nổi lòng mình nên cô đứng dậy cầm theo một chai nước đi tới chỗ Gi Gi để lân la làm quen. Không biết Sao Băng tìm được cam đảm từ đâu mà cô có thể gạt hết mọi rụt rè nhút nhát thường ngày để chủ động tới làm quen với anh, cô nói: “Anh có mệt không? Nghỉ tay uống miếng nước nè Gi Gi.”
Từ lúc gặp lại Sao Băng đến bây giờ, đây là câu nói đầu tiên của Sao Băng dành cho anh, lại là một câu quan tâm ân cần nữa chứ. Gi Gi mĩm cười đón chai nước suối từ tay cô, ánh mắt anh nhìn cô càng thêm dịu dàng tha thiết. Lúc này Sao Băng càng thêm bạo dạn hơn, cô nói: “Mùi thịt nướng thơm lắm, có miếng nào ăn thử không anh, cho em xin một miếng đi?” Nói xong cô nhìn anh chớp chớp mắt chờ mong.
Gi Gi vui như mở cờ trong bụng, anh thật muốn nói dù cho cô hết cũng chẳng sao, anh gắp một miếng đưa lên Sao Băng rồi nói: “Cẩn thận coi chừng nóng”.
Gi Gi nhìn Sao Băng chu đôi môi hồng lên thổi thổi rồi cắn vào miếng thịt, trông cô thật ngây thơ đáng yêu khiến lòng Gi Gi lại rung rinh xao động. Vẻ mặt Sao Băng vô cùng vui vẻ thỏa mãn, gương mặt cô cũng ửng hồng lên. Người ta nói con đường ngắn nhất đi đến trái tim là con đường đi ngang qua bao tử cũng chẳng sai. Huống hồ thịt nướng cũng rất ngon, Sao Băng xin hết miếng này rồi miếng nữa. Cô mĩm cười thẹn thùng dưới cái nhìn ngọt ngào say đắm của Gi Gi. Dường như lúc này trong mắt, trong lòng của anh chỉ có một mình cô.
Lúc này Jimin đã ngừng nhảy nhìn về phía Gi Gi. Khi Jimin nhìn thấy một màn ngọt ngào này thì anh nổi cơn ganh tị, ngay lập tức anh chạy ào tới để phá đám. Hừ, muốn show ân ái hả, đâu có dễ như vậy. Sao Băng, cô thật đúng là không biết giữ vững lập trường, chỉ có một miếng thịt nướng mà đã mua chuộc được cô, khiến cô quên mất idol của mình rồi. Cái này thì Jimin cũng không nên trách Sao Băng vì Idol thế nào thì sẽ có fan thế đó.
Jimin vừa chạy tới đã kêu lên: “Anh à, em cũng muốn ăn thử, cho em ăn với.”
Jimin đứng bên cạnh Sao Băng đưa mắt nhìn vĩ thịt nướng đang chuyển màu vàng ươm hấp dẫn, mùi thơm quyến rũ lan tỏa khiến bụng anh cũng thấy đói cồn cào. Gi Gi mà làm món này thì đúng là trên cả tuyệt vời. Từng giọt mỡ từ miếng thịt sườn tươm ra rơi xèo xèo xuống cục than hồng bên dưới khiến than hoa văng lên. Mặc dù Jimin đang tập trung nghiêng ngó chọn một miếng thịt để bốc nhưng anh đã kịp thời trông thấy, bèn lanh tay lẹ mắt kéo Sao Băng ra, sẳn tiện anh nắm tay Sao Băng dắt tới bên ghế xích đu, đúng lý hợp tình kéo cô ra xa khỏi Gi Gi. Anh nói: “Cẩn thận kẻo bị phỏng, cô ngồi ở đây đi, muốn ăn gì để tôi đi lấy cho.”
Nói xong, Jimin chạy đi lấy một cái dĩa chạy tới bên Gi Gi gắp thịt. Anh nháy mắt nói nhỏ với Gi Gi: “Anh cứ yên tâm nướng thịt đi, để em chăm sóc Sao Băng cho.”
Nói xong anh chạy qua lấy thêm một chén nước chấm rồi tới ngồi bên cạnh Sao Băng. Jimin vui vẻ nói cười khiến gương mặt của Sao Băng càng thêm rạng rỡ. Thần tượng của cô đúng là thiên thần đáng yêu nhất thế giới. Sao Băng được Idol nhà mình quan tâm mà sung sướng, cảm giác hạnh phúc tột cùng.
Gi Gi: ...
Ngọc thấy thế cũng không chịu thua kém, cô chạy tới ngồi bên cạnh Sao Băng để tranh sủng. Dù phải chạy tới chạy lui phục vụ cả hai cô gái nhưng Jimin vẫn cười hớn hở. Jimin nhìn thấy gương mặt Gi Gi phụng phịu như hờn cả thế giới, anh khoái chí vì đã chọc tức được Gi Gi. Đúng là anh em cây khế mà.
Trời chuyển dần về đêm, buổi tiệc thịt nướng diễn ra trong khung cảnh ấm áp mà thân mật, tiếng cười tiếng nói râm ran, cho nên dường như chẳng có ai để ý tới người đang đứng nướng thịt mặt mày ấm ức, thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía Sao Băng đang vô tư cười khúc khích bên Jimin. Anh ghim á.
...
Gi Gi và mấy anh bảo vệ ở nhà dọn dẹp sắp đặt cho bữa tiệc thịt nướng ngoài trời tối nay. Còn Sao Băng, sức khỏe của cô vẫn còn suy yếu, dĩ nhiên là phải vào phòng trong ngủ tiếp rồi.
Sao Băng vùng vằng không muốn đi ngủ, nhưng bị cha mình trừng mắt một cái, cô im re lót tót vào phòng trong.
Ông Tâm là người từng trải nên ông dễ dàng nhận ra ánh mắt của Gi Gi mỗi lần nhìn Sao Băng lại mất đi vẻ lạnh lùng mà trở nên dịu dàng ấm áp. Trước giờ ông vẫn luôn phản đối Sao Băng say mê thần tượng, tối ngày chỉ lo ôm điện thoại lên mạng ngắm idol. Hừ, bây giờ thì hay rồi, có ngay một idol ở trước mắt, lại còn muốn dòm ngó Sao Băng nhà này hả? Hừ, tức chết ông rồi, ông phải ngăn chặn mối tình này ngay khi còn chưa bắt đầu. Cũng may là Sao Băng vẫn còn biết sợ cha.
Gi Gi lẳng lặng không nói gì, anh phụ giúp mọi người dọn dẹp sắp xếp đâu vào đấy. Thậm chí anh còn giúp sửa lại tay nắm cửa khiến ông Tâm phải tròn mắt mà nhìn. Anh vốn là ngôi sao mà chẳng hề tỏ thái độ ngôi sao, ngược lại còn rất lễ phép hòa đồng, tháo vác, đúng là cực phẩm.
Cho đến khi Jimin và Ngọc đi siêu thị mua đồ ăn về thì anh càng chứng tỏ được bản lĩnh của mình, dường như chẳng có việc gì làm khó được anh. Anh thật sự xắn tay áo vào bếp, cắt hành, trộn gia vị ướp thịt, anh làm một cách gọn gàng thành thạo. Lần này thì ngay cả bà Tâm cũng phải gật gù, hài lòng. Ban đầu bà có hơi ác cảm với Gi Gi vì lần nào con gái gặp nạn cũng có liên quan đến anh, nhưng bây giờ bà cũng phải thay đổi thái độ. Chứ còn gì nữa, một người đàn ông lên được phòng khách xuống được nhà bếp, quả xứng là con rể quốc dân. Vô tình mà Gi Gi đã ghi được điểm trong mắt hai vị phụ huynh rồi.
Lúc này, mọi người đang xúm lại đùa giỡn nhảy nhót. Jimin đứng ở trung tâm vừa hát vừa quẩy lên cực sung, Ngọc cũng hùa theo phụ họa Jimin rất nhiệt tình. Sao Băng ở trong phòng nghe tiếng cười đùa cũng không nhịn nổi chạy ra nhập bọn. Lúc nãy cô còn miễn cưỡng vâng lời ông Tâm vào phòng, nhưng bây giờ Jimin về rồi, sao cô có thể rời mắt khỏi thần tượng của mình được chứ?
Ông Tâm càng nhìn càng thấy chướng mắt. Ngọc là cháu vợ nên ông không tiện lên tiếng la rầy, nhưng Sao Băng thì khác. Ông hắng giọng gọi: “Sao Băng tới giúp mẹ một tay đi con.”
Sao Băng không muốn rời khỏi Jimin lúc này, toàn bộ tâm trí của cô chỉ đặt ở trên người Jimin, chỉ việc nhìn thấy anh thôi cô cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Ông Tâm lại gọi Sao Băng một lần nữa, Sao Băng đành luyến tiếc chạy tới phụ mẹ nhặt rau nhưng ánh mắt cô vẫn cứ liếc về phía Jimin. Biết làm sao được khi sức hút của Jimin quá lớn.
Lúc này Gi Gi bắt đầu nổi lửa nướng thịt, mùi thịt nướng bốc lên thơm phức kích thích bao tử của Sao Băng. Thời gian vừa qua nằm dưỡng bệnh, Sao Băng chỉ được mẹ cho ăn những món thanh đạm dễ tiêu, cô không nhịn được đưa ánh mắt thèm thuồng thỉnh thoảng liếc qua chỗ của Gi Gi.
Gi Gi đang đứng nướng thịt. Bếp lửa nóng khiến gương mặt anh hồng lên, làm làn da càng thêm trắng sáng. Ánh mắt anh chăm chú nhìn mà vẫn tỏa ra thần thái quyến rũ kỳ lạ. Trên trán anh lấm tấm mồ hôi, anh lại khẽ mĩm cười ngọt ngào. Chắc Gi Gi cũng không biết hình ảnh này của mình có lực sát thương lớn cỡ nào, Sao Băng cảm thấy tim mình đập loạn lên. Hình ảnh này sao lại thân quen đến vậy, dường như cô đã từng gặp qua rồi?
Sao Băng không kìm nén nổi lòng mình nên cô đứng dậy cầm theo một chai nước đi tới chỗ Gi Gi để lân la làm quen. Không biết Sao Băng tìm được cam đảm từ đâu mà cô có thể gạt hết mọi rụt rè nhút nhát thường ngày để chủ động tới làm quen với anh, cô nói: “Anh có mệt không? Nghỉ tay uống miếng nước nè Gi Gi.”
Từ lúc gặp lại Sao Băng đến bây giờ, đây là câu nói đầu tiên của Sao Băng dành cho anh, lại là một câu quan tâm ân cần nữa chứ. Gi Gi mĩm cười đón chai nước suối từ tay cô, ánh mắt anh nhìn cô càng thêm dịu dàng tha thiết. Lúc này Sao Băng càng thêm bạo dạn hơn, cô nói: “Mùi thịt nướng thơm lắm, có miếng nào ăn thử không anh, cho em xin một miếng đi?” Nói xong cô nhìn anh chớp chớp mắt chờ mong.
Gi Gi vui như mở cờ trong bụng, anh thật muốn nói dù cho cô hết cũng chẳng sao, anh gắp một miếng đưa lên Sao Băng rồi nói: “Cẩn thận coi chừng nóng”.
Gi Gi nhìn Sao Băng chu đôi môi hồng lên thổi thổi rồi cắn vào miếng thịt, trông cô thật ngây thơ đáng yêu khiến lòng Gi Gi lại rung rinh xao động. Vẻ mặt Sao Băng vô cùng vui vẻ thỏa mãn, gương mặt cô cũng ửng hồng lên. Người ta nói con đường ngắn nhất đi đến trái tim là con đường đi ngang qua bao tử cũng chẳng sai. Huống hồ thịt nướng cũng rất ngon, Sao Băng xin hết miếng này rồi miếng nữa. Cô mĩm cười thẹn thùng dưới cái nhìn ngọt ngào say đắm của Gi Gi. Dường như lúc này trong mắt, trong lòng của anh chỉ có một mình cô.
Lúc này Jimin đã ngừng nhảy nhìn về phía Gi Gi. Khi Jimin nhìn thấy một màn ngọt ngào này thì anh nổi cơn ganh tị, ngay lập tức anh chạy ào tới để phá đám. Hừ, muốn show ân ái hả, đâu có dễ như vậy. Sao Băng, cô thật đúng là không biết giữ vững lập trường, chỉ có một miếng thịt nướng mà đã mua chuộc được cô, khiến cô quên mất idol của mình rồi. Cái này thì Jimin cũng không nên trách Sao Băng vì Idol thế nào thì sẽ có fan thế đó.
Jimin vừa chạy tới đã kêu lên: “Anh à, em cũng muốn ăn thử, cho em ăn với.”
Jimin đứng bên cạnh Sao Băng đưa mắt nhìn vĩ thịt nướng đang chuyển màu vàng ươm hấp dẫn, mùi thơm quyến rũ lan tỏa khiến bụng anh cũng thấy đói cồn cào. Gi Gi mà làm món này thì đúng là trên cả tuyệt vời. Từng giọt mỡ từ miếng thịt sườn tươm ra rơi xèo xèo xuống cục than hồng bên dưới khiến than hoa văng lên. Mặc dù Jimin đang tập trung nghiêng ngó chọn một miếng thịt để bốc nhưng anh đã kịp thời trông thấy, bèn lanh tay lẹ mắt kéo Sao Băng ra, sẳn tiện anh nắm tay Sao Băng dắt tới bên ghế xích đu, đúng lý hợp tình kéo cô ra xa khỏi Gi Gi. Anh nói: “Cẩn thận kẻo bị phỏng, cô ngồi ở đây đi, muốn ăn gì để tôi đi lấy cho.”
Nói xong, Jimin chạy đi lấy một cái dĩa chạy tới bên Gi Gi gắp thịt. Anh nháy mắt nói nhỏ với Gi Gi: “Anh cứ yên tâm nướng thịt đi, để em chăm sóc Sao Băng cho.”
Nói xong anh chạy qua lấy thêm một chén nước chấm rồi tới ngồi bên cạnh Sao Băng. Jimin vui vẻ nói cười khiến gương mặt của Sao Băng càng thêm rạng rỡ. Thần tượng của cô đúng là thiên thần đáng yêu nhất thế giới. Sao Băng được Idol nhà mình quan tâm mà sung sướng, cảm giác hạnh phúc tột cùng.
Gi Gi: ...
Ngọc thấy thế cũng không chịu thua kém, cô chạy tới ngồi bên cạnh Sao Băng để tranh sủng. Dù phải chạy tới chạy lui phục vụ cả hai cô gái nhưng Jimin vẫn cười hớn hở. Jimin nhìn thấy gương mặt Gi Gi phụng phịu như hờn cả thế giới, anh khoái chí vì đã chọc tức được Gi Gi. Đúng là anh em cây khế mà.
Trời chuyển dần về đêm, buổi tiệc thịt nướng diễn ra trong khung cảnh ấm áp mà thân mật, tiếng cười tiếng nói râm ran, cho nên dường như chẳng có ai để ý tới người đang đứng nướng thịt mặt mày ấm ức, thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía Sao Băng đang vô tư cười khúc khích bên Jimin. Anh ghim á.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.