Chương 29: Bị Bắt
Thơ Thơ
06/08/2022
Sao Băng ngồi bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Trời đang chuyển sang mùa thu, khí trời se se lạnh. Từ sáng sớm mẹ cô và chị Ngọc đã rủ nhau đi chợ mua thêm áo ấm cho cô. Sao Băng lặng lẽ ngước lên trời nhìn theo đàn chim bay ngang qua, tiện tay cô bốc một cái bánh cho vào miệng. Đây là bánh của Gi Gi mang tới thăm cô, bánh rất ngon, cô ăn hết cái này đến cái khác.
Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, bỗng ngoài kia có tiếng xe dừng ở trước cửa. Chắc là mẹ và chị đã về, Sao Băng chạy ào ra mở cửa.
Quả nhiên, Ngọc vừa bước vào đã ríu rít không ngừng: “Sao Băng, em xem chị mua cái gì cho em nè. Đây là cái đầu tóc giả, dễ thương lắm đấy, em đội thử đi. Còn đây là cái váy kiểu thu đông mới ra luôn đấy. Chị mua hai cái giống nhau cho hai chị em mình. Lúc nãy trên đường về chị thấy hàng cây lá phong đang đổi sang màu đỏ, em mau thay đồ rồi hai chị em mình ra đó chụp vài tấm hình tự sướng làm kỷ niệm, mai này về nước đem ra khoe với mọi người.”
Ngọc lấy cái váy mới mua ra ướm thử trước người, cô hào hứng nhảy nhót rồi xoay vòng vòng. Cô thầm nghĩ cái váy này thật hợp với dáng người mình, mình có nên mặc đi dạo một vòng cho mọi người ngắm không nhỉ?
Hai chị em thay đồ trang điểm xong xuôi liền dắt nhau ra khỏi nhà. Một nữ cảnh sát có nhiệm vụ bảo vệ Sao Băng đi theo nhưng Ngọc xua tay bảo: “Chúng em không đi xa đâu, chúng em chỉ chụp hình ở hàng cây đằng kia thôi. Chị đứng đây cũng nhìn thấy, không cần đi theo đâu.”
Căn nhà được cảnh sát chọn làm nơi giấu Sao Băng cũng khá bí mật, ở trên một ngọn đồi cao xa cách với khu dân cư, dọc theo con đường mòn đi lên là hai hàng cây lá phong đang chuyển sang lá đỏ, cảnh đẹp như tranh vẽ, cộng với sắc trời mùa thu bàng bạc càng khiến cho hai cô gái mất cảnh giác mà say mê tạo dáng chụp ảnh.
Cô nữ cảnh sát mĩm cười lắc đầu, ngồi xuống một gốc cây bên đường móc điện thoại ra xem tin nhắn.
Bỗn “Bốp” một tiếng, nữ cảnh sát ngất xỉu. Một người đàn ông mặc đồ đen đội mũ mang khẩu trang nhanh chóng lôi cô ta ra sau một thân cây lớn rồi trói lại. Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, không ai hay biết cả.
Bên này, Ngọc vừa phát hiện ra một cái tổ chim, cô vui vẻ nói: “Sao Băng, em đợi chị một lát, để chị leo lên xem thử có chim con không.” Nói xong cô thoăn thoắt ôm lấy thân cây trèo lên.
Ngọc ngồi vắt vẻo trên một nhánh cây chìa ra, cô kêu lên: “Sao Băng, trong tổ này có ba con chim non dễ thương lắm, em có muốn xem không?”
Không gian im lặng, không có tiếng người trả lời cô, chỉ có tiếng chim non kêu chíp chíp.
“Sao Băng? Em đâu rồi?”
Chẳng thấy bóng dáng Sao Băng đâu, Ngọc linh cảm thấy chuyện chẳng lành, cô thoăn thoắt trèo xuống.
Ngọc vừa chạy vừa lớn tiếng gọi: “Sao Băng?”
“Sao Băng?”
Không gian im lặng một cách đáng sợ, chợt có tiếng gió ở sau lưng cô, Ngọc giật mình quay lại. Trước khi Ngọc kịp nhận ra được điều gì thì đã ngã xuống ngất xỉu. Một gã đàn ông mặc đồ đen, đội mũ sùm sụp mang khẩu trang chỉ để lộ ra đôi mắt ti hí đảo quanh một vòng, gã khẽ cúi xuống rồi vác cô lên vai, ung dung đi xuống dọc theo con đường mòn. Gã hành động gọn gàng mau lẹ, dáng vẻ nhẹ nhàng như một con báo săn mồi, không ai nhìn thấy gã ra tay như thế nào.
Cách đó không xa, có một chiếc xe hơi màu đen nép mình sau gốc cây nhanh chóng nổ máy chạy ra. Gã đàn ông này ném Ngọc ra băng sau rồi nhanh chóng ngồi vào ghế, gã uể oải lên tiếng: “Chạy đi.”
Ban đầu, gã chỉ định bắt một mình Sao Băng thôi, nhưng khi gã nhìn thấy Ngọc vừa chạy đi vừa gọi Sao Băng, gã sợ đánh động cảnh sát đuổi theo nên quay lại bắt Ngọc theo cùng.
Sao Băng đang bị một gã mặc đồ đen khác khống chế trên ghế ngồi, cô đang cố vùng vẫy thì thấy Ngọc bị ném vào băng sau. Cô sợ hãi la lên: “Các người là ai, các người muốn gì? Tại sao lại bắt chúng tôi?”
Chiếc xe màu đen nhẹ nhàng lăn bánh chạy đi, gã đàn ông vừa vào ngồi phịch xuống bên cạnh Sao Băng khiến cho Sao Băng bị kẹp ở giữa hai người đàn ông cao lớn, gã nói: “Cô bé ồn quá hỏi nhiều như vậy. Chúng tôi mời cô lên xe là muốn hỏi cô một chút việc thôi.”
Gã móc túi lấy ra một gói thuốc rồi thong thả hỏi cô: “Xin lỗi, tôi hút thuốc được chứ?”
Sao Băng hậm hực nhìn gã đốt thuốc rồi thả từng vòng khói trắng vào mặt cô khiến cô ho sặc sụa. Gã khẽ cười nheo đôi mắt hí lại thành một đường chỉ dài, gã búng tàn thuốc rồi tiếp tục hỏi: “Tôi muốn biết cách mở cửa kho báu. Lần trước cô và Gi Gi đã mở cửa kho báu như thế nào vậy?”
Sao Băng ngơ ngác hỏi lại: “Hả? Kho báu nào? Sau khi giải phẩu tôi đã bị mất trí nhớ nên không còn nhớ tới những chuyện trước đây nữa.”
Gã bên kia lập tức giơ bàn tay rắn chắc như gọng kềm bóp vào cái cổ non tơ mềm mại của cô, gã rít lên the thé: “Nhóc con, muốn chết hả? Khôn hồn thì trả lời đại ca tao cho đàng hoàng, hay là mày muốn tao bóp chết mày như bóp chết một con kiến.”
Vừa nói gã vừa xiết chặt bàn tay rắn như sắt của mình khiến cô hoảng sợ. Sắc mặt Sao Băng dần trở nên trắng bệch, cô cố sức thều thào: “Tôi không nhớ gì hết, tôi nói thật.”
Gã vừa bắt Ngọc lên xe chính là gã đại ca mắt hí, gã đưa tay khẩy tàn thuốc, rồi thong thả nói: “Chừa mạng nó lại, anh có việc cần dùng.”
Gã này bèn nới lỏng bàn đang bóp cổ Sao Băng ra khiến cô ho sặc sụa, gã nói: “Đại ca, hay là nhân tiện chúng ta sang bắt Gi Gi luôn đi.”
Gã đại ca mắt hí gật đầu, rít một hơi thuốc, gã nói: “Anh cũng có ý đó, bên kia vẫn chưa biết mình đã bắt được Sao Băng, chúng ta có thể tranh thủ. Đầu trọc à, chạy qua chỗ của Gi Gi đi.”
Gã Đầu trọc đang lái xe, gã dạ một tiếng rồi đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao vút trên đường vắng.
Gã đại ca mắt hí dụi tắt điếu thuốc, gã tiếp tục nói bằng cái giọng rin rít: “Sao Băng, cô nghe cho rõ đây. Bây giờ chúng ta sẽ sang chỗ của Gi Gi, cô hãy giúp tôi bắt Gi Gi. Bắt được Gi Gi rồi, tôi sẽ thả cả hai chị em cô ra.”
“Tôi chỉ là một đứa con gái yếu đuối, tôi không biết làm gì cả.” Sao Băng run rẩy nói, sắc mặt cô vẫn còn tái xanh vì sợ hãi.
Gã đại ca mắt hí khẽ cười nói: “Cô không cần làm gì cả, cô chỉ cần đứng ở ngoài gọi Gi Gi, dụ anh ta ra ngoài, việc bắt Gi Gi là việc của chúng tôi.”
Đối với gã đại ca mắt hí, việc tiếp cận Gi Gi không dễ như với Sao Băng. Gi Gi là người nổi tiếng, sau chuyện bị bắt cóc lần trước, bên công ty quản lý anh đã tăng cường thêm đội ngũ vệ sĩ bảo vệ anh, các vệ sĩ luân phiên bảo vệ trong ngoài chặt chẽ. Muốn bắt được Gi Gi chỉ có thể dụ anh ra ngoài bất ngờ đánh úp mới có hy vọng thành công. Vì kho báu, gã đại ca mắt hí đành phải liều một phen.
Sao Băng bĩu môi: “Làm như dụ Gi Gi dễ lắm vậy. Sao ông chắc chắn tôi gọi thì Gi Gi sẽ đi ra ngoài chứ?”
Gã đại ca mắt hí nói: “Gi Gi quen biết với cô, cô đã từng giúp đỡ Gi Gi. Anh ta sẽ không nghi ngờ đề phòng cô.”
Gã bên kia tiếp lời: “Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn nghe lời đi. Nếu cô dám giở trò thì chờ nhận xác của con nhỏ này đi.” Gã này chỉ về phía Ngọc đang nằm bất tỉnh ở băng sau xe.
Chiếc xe màu đen dừng lại ở một ngã ba, gã đại ca mắt hí kéo Sao Băng xuống xe rồi đẩy cô về phía trước. Gã nói: “Gi Gi đang ở trong căn nhà có cái cổng màu xanh ở cuối đường. Cô tới đó gọi Gi Gi ra, cô nhớ lấy không được chạy vào trong. Dùng Gi Gi đổi với chị của cô, chúng tôi sẽ theo sát sau lưng cô. Nếu cô dám báo động cho bọn chúng biết thì chúng tôi sẽ... Pằng một phát. Vậy là cô tiêu đời. Đi đi.”
Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, bỗng ngoài kia có tiếng xe dừng ở trước cửa. Chắc là mẹ và chị đã về, Sao Băng chạy ào ra mở cửa.
Quả nhiên, Ngọc vừa bước vào đã ríu rít không ngừng: “Sao Băng, em xem chị mua cái gì cho em nè. Đây là cái đầu tóc giả, dễ thương lắm đấy, em đội thử đi. Còn đây là cái váy kiểu thu đông mới ra luôn đấy. Chị mua hai cái giống nhau cho hai chị em mình. Lúc nãy trên đường về chị thấy hàng cây lá phong đang đổi sang màu đỏ, em mau thay đồ rồi hai chị em mình ra đó chụp vài tấm hình tự sướng làm kỷ niệm, mai này về nước đem ra khoe với mọi người.”
Ngọc lấy cái váy mới mua ra ướm thử trước người, cô hào hứng nhảy nhót rồi xoay vòng vòng. Cô thầm nghĩ cái váy này thật hợp với dáng người mình, mình có nên mặc đi dạo một vòng cho mọi người ngắm không nhỉ?
Hai chị em thay đồ trang điểm xong xuôi liền dắt nhau ra khỏi nhà. Một nữ cảnh sát có nhiệm vụ bảo vệ Sao Băng đi theo nhưng Ngọc xua tay bảo: “Chúng em không đi xa đâu, chúng em chỉ chụp hình ở hàng cây đằng kia thôi. Chị đứng đây cũng nhìn thấy, không cần đi theo đâu.”
Căn nhà được cảnh sát chọn làm nơi giấu Sao Băng cũng khá bí mật, ở trên một ngọn đồi cao xa cách với khu dân cư, dọc theo con đường mòn đi lên là hai hàng cây lá phong đang chuyển sang lá đỏ, cảnh đẹp như tranh vẽ, cộng với sắc trời mùa thu bàng bạc càng khiến cho hai cô gái mất cảnh giác mà say mê tạo dáng chụp ảnh.
Cô nữ cảnh sát mĩm cười lắc đầu, ngồi xuống một gốc cây bên đường móc điện thoại ra xem tin nhắn.
Bỗn “Bốp” một tiếng, nữ cảnh sát ngất xỉu. Một người đàn ông mặc đồ đen đội mũ mang khẩu trang nhanh chóng lôi cô ta ra sau một thân cây lớn rồi trói lại. Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, không ai hay biết cả.
Bên này, Ngọc vừa phát hiện ra một cái tổ chim, cô vui vẻ nói: “Sao Băng, em đợi chị một lát, để chị leo lên xem thử có chim con không.” Nói xong cô thoăn thoắt ôm lấy thân cây trèo lên.
Ngọc ngồi vắt vẻo trên một nhánh cây chìa ra, cô kêu lên: “Sao Băng, trong tổ này có ba con chim non dễ thương lắm, em có muốn xem không?”
Không gian im lặng, không có tiếng người trả lời cô, chỉ có tiếng chim non kêu chíp chíp.
“Sao Băng? Em đâu rồi?”
Chẳng thấy bóng dáng Sao Băng đâu, Ngọc linh cảm thấy chuyện chẳng lành, cô thoăn thoắt trèo xuống.
Ngọc vừa chạy vừa lớn tiếng gọi: “Sao Băng?”
“Sao Băng?”
Không gian im lặng một cách đáng sợ, chợt có tiếng gió ở sau lưng cô, Ngọc giật mình quay lại. Trước khi Ngọc kịp nhận ra được điều gì thì đã ngã xuống ngất xỉu. Một gã đàn ông mặc đồ đen, đội mũ sùm sụp mang khẩu trang chỉ để lộ ra đôi mắt ti hí đảo quanh một vòng, gã khẽ cúi xuống rồi vác cô lên vai, ung dung đi xuống dọc theo con đường mòn. Gã hành động gọn gàng mau lẹ, dáng vẻ nhẹ nhàng như một con báo săn mồi, không ai nhìn thấy gã ra tay như thế nào.
Cách đó không xa, có một chiếc xe hơi màu đen nép mình sau gốc cây nhanh chóng nổ máy chạy ra. Gã đàn ông này ném Ngọc ra băng sau rồi nhanh chóng ngồi vào ghế, gã uể oải lên tiếng: “Chạy đi.”
Ban đầu, gã chỉ định bắt một mình Sao Băng thôi, nhưng khi gã nhìn thấy Ngọc vừa chạy đi vừa gọi Sao Băng, gã sợ đánh động cảnh sát đuổi theo nên quay lại bắt Ngọc theo cùng.
Sao Băng đang bị một gã mặc đồ đen khác khống chế trên ghế ngồi, cô đang cố vùng vẫy thì thấy Ngọc bị ném vào băng sau. Cô sợ hãi la lên: “Các người là ai, các người muốn gì? Tại sao lại bắt chúng tôi?”
Chiếc xe màu đen nhẹ nhàng lăn bánh chạy đi, gã đàn ông vừa vào ngồi phịch xuống bên cạnh Sao Băng khiến cho Sao Băng bị kẹp ở giữa hai người đàn ông cao lớn, gã nói: “Cô bé ồn quá hỏi nhiều như vậy. Chúng tôi mời cô lên xe là muốn hỏi cô một chút việc thôi.”
Gã móc túi lấy ra một gói thuốc rồi thong thả hỏi cô: “Xin lỗi, tôi hút thuốc được chứ?”
Sao Băng hậm hực nhìn gã đốt thuốc rồi thả từng vòng khói trắng vào mặt cô khiến cô ho sặc sụa. Gã khẽ cười nheo đôi mắt hí lại thành một đường chỉ dài, gã búng tàn thuốc rồi tiếp tục hỏi: “Tôi muốn biết cách mở cửa kho báu. Lần trước cô và Gi Gi đã mở cửa kho báu như thế nào vậy?”
Sao Băng ngơ ngác hỏi lại: “Hả? Kho báu nào? Sau khi giải phẩu tôi đã bị mất trí nhớ nên không còn nhớ tới những chuyện trước đây nữa.”
Gã bên kia lập tức giơ bàn tay rắn chắc như gọng kềm bóp vào cái cổ non tơ mềm mại của cô, gã rít lên the thé: “Nhóc con, muốn chết hả? Khôn hồn thì trả lời đại ca tao cho đàng hoàng, hay là mày muốn tao bóp chết mày như bóp chết một con kiến.”
Vừa nói gã vừa xiết chặt bàn tay rắn như sắt của mình khiến cô hoảng sợ. Sắc mặt Sao Băng dần trở nên trắng bệch, cô cố sức thều thào: “Tôi không nhớ gì hết, tôi nói thật.”
Gã vừa bắt Ngọc lên xe chính là gã đại ca mắt hí, gã đưa tay khẩy tàn thuốc, rồi thong thả nói: “Chừa mạng nó lại, anh có việc cần dùng.”
Gã này bèn nới lỏng bàn đang bóp cổ Sao Băng ra khiến cô ho sặc sụa, gã nói: “Đại ca, hay là nhân tiện chúng ta sang bắt Gi Gi luôn đi.”
Gã đại ca mắt hí gật đầu, rít một hơi thuốc, gã nói: “Anh cũng có ý đó, bên kia vẫn chưa biết mình đã bắt được Sao Băng, chúng ta có thể tranh thủ. Đầu trọc à, chạy qua chỗ của Gi Gi đi.”
Gã Đầu trọc đang lái xe, gã dạ một tiếng rồi đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao vút trên đường vắng.
Gã đại ca mắt hí dụi tắt điếu thuốc, gã tiếp tục nói bằng cái giọng rin rít: “Sao Băng, cô nghe cho rõ đây. Bây giờ chúng ta sẽ sang chỗ của Gi Gi, cô hãy giúp tôi bắt Gi Gi. Bắt được Gi Gi rồi, tôi sẽ thả cả hai chị em cô ra.”
“Tôi chỉ là một đứa con gái yếu đuối, tôi không biết làm gì cả.” Sao Băng run rẩy nói, sắc mặt cô vẫn còn tái xanh vì sợ hãi.
Gã đại ca mắt hí khẽ cười nói: “Cô không cần làm gì cả, cô chỉ cần đứng ở ngoài gọi Gi Gi, dụ anh ta ra ngoài, việc bắt Gi Gi là việc của chúng tôi.”
Đối với gã đại ca mắt hí, việc tiếp cận Gi Gi không dễ như với Sao Băng. Gi Gi là người nổi tiếng, sau chuyện bị bắt cóc lần trước, bên công ty quản lý anh đã tăng cường thêm đội ngũ vệ sĩ bảo vệ anh, các vệ sĩ luân phiên bảo vệ trong ngoài chặt chẽ. Muốn bắt được Gi Gi chỉ có thể dụ anh ra ngoài bất ngờ đánh úp mới có hy vọng thành công. Vì kho báu, gã đại ca mắt hí đành phải liều một phen.
Sao Băng bĩu môi: “Làm như dụ Gi Gi dễ lắm vậy. Sao ông chắc chắn tôi gọi thì Gi Gi sẽ đi ra ngoài chứ?”
Gã đại ca mắt hí nói: “Gi Gi quen biết với cô, cô đã từng giúp đỡ Gi Gi. Anh ta sẽ không nghi ngờ đề phòng cô.”
Gã bên kia tiếp lời: “Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn nghe lời đi. Nếu cô dám giở trò thì chờ nhận xác của con nhỏ này đi.” Gã này chỉ về phía Ngọc đang nằm bất tỉnh ở băng sau xe.
Chiếc xe màu đen dừng lại ở một ngã ba, gã đại ca mắt hí kéo Sao Băng xuống xe rồi đẩy cô về phía trước. Gã nói: “Gi Gi đang ở trong căn nhà có cái cổng màu xanh ở cuối đường. Cô tới đó gọi Gi Gi ra, cô nhớ lấy không được chạy vào trong. Dùng Gi Gi đổi với chị của cô, chúng tôi sẽ theo sát sau lưng cô. Nếu cô dám báo động cho bọn chúng biết thì chúng tôi sẽ... Pằng một phát. Vậy là cô tiêu đời. Đi đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.