Chương 16: Chạy Trời Không Khỏi Nắng
Thơ Thơ
19/05/2022
Sao Băng và Gi Gi đi ra khỏi khu rừng thì trời đã chạng vạng tối. Đôi chân cô mỏi rã rời, họ cố gắng ngoắc mỗi khi thấy có một chiếc xe chạy ngang qua nhưng không có xe nào dừng lại. Nếu không đón được xe, e rằng tối nay họ phải ngủ ngoài đường mất. May mắn thay có một chiếc dừng lại.
“Xin anh cho chúng tôi quá giang vào thành phố. Đây là chút tiền, anh hãy cầm lấy.”
“Được rồi, lên xe đi.” Người tài xế đội mũ đen che khuất mặt nhét tiền vào túi áo, nói bằng giọng thô lỗ.
Xe chạy được một hồi, Sao Băng mệt mỏi tựa vào Gi Gi chìm vào giấc ngủ say. Cả hai phải đi bộ một quãng đường rừng vất vả nên mệt mỏi, nhưng Gi Gi vẫn tỉnh táo, anh đã nhận ra con đường mà xe đang chạy tới không phải là đường dẫn vào thành phố.
Gi Gi liếc nhìn tên tài xế. Thông qua gương chiếu hậu, anh thấy hắn nở một nụ cười đầy bí ẩn, linh tính báo hiệu cho anh điềm chẳng lành.
Gi Gi lay Sao Băng dậy, anh nói: “Tôi muốn đi vệ sinh, dừng xe.”
Nhưng tên tài xế chỉ cười khẩy rồi nhấn mạnh chân ga: “Nếu cần thì cứ đi luôn trên xe, tụi tao không ngại.”
Tên bên cạnh chỉa súng vào Gi Gi và nhanh chóng khống chế anh. Lần này chúng cẩn thận hơn nên trói cả hai lại. Chiếc xe nhanh chóng chạy trở về căn biệt thự lúc sáng.
Sao Băng nghiêng người thì thầm vào tai Gi Gi: “Nguy rồi Gi Gi, bọn chúng đã có được mặt dây chuyền rồi mà vẫn không chịu buông tha cho chúng ta. Bọn chúng bắt chúng ta trở lại để làm gì chứ?”
Gi Gi uể oải xuống xe: “Vào xem thử sẽ biết.”
Gã đại ca mắt hí đang ngồi trên sô pha vừa uống rượu vừa ôm người đẹp, thấy Gi Gi hắn giơ cao ly rượu lên nói: “Rất vui được gặp lại, đại minh tinh. Có được mặt dây chuyền chưa?”
Gã đàn em móc mặt dây chuyền trong túi ra cung kính đưa lên: “Đây, thưa đại ca.”
Gi Gi hỏi: “Ông lại muốn gì đây? Chẳng phải ông đã nói có được mặt dây chuyền sẽ tha cho chúng tôi sao?”
Gã đại ca mắt hí đưa ly rượu lên hớp một miếng, hắn ung dung nói: “Chắc hai người vẫn chưa biết mặt dây chuyền này chính là chìa khóa mở đường vào kho báu, hiện nay thế giới ngầm đang truy tìm gắt gao. Chúng tôi không thể để lộ tung tích của mặt dây chuyền này ra ngoài, đáng tiếc hai người đã biết quá nhiều.”
“Chúng tôi sẽ không nói gì cả.”
Đại ca mắt hí lắc đầu, hắn vừa mân mê khẩu súng vừa thong thả nói: “Chỉ có người chết mới không nói gì cả. Anh cũng rất tiếc, nhưng người làm việc lớn thì không câu nệ tiểu tiết. Hai người còn ước nguyện nào chưa thực hiện không? Nói đi, anh đây làm phước cho một lần, hai người ra đi cũng không còn gì tiếc nuối.”
Gi Gi và Sao Băng nhìn nhau, không lẽ bọn họ đã hết hy vọng sao? Đây là giờ phút cuối của bọn họ sao? Cái chết đến quá đột ngột bất ngờ, Gi Gi nói với Sao Băng: “Rất xin lỗi, tôi đã làm liên lụy đến cô.”
Sao Băng lắc đầu: “Đừng nói vậy, tôi không trách anh. Chúng ta đã nguyện sống cùng sống, chết cùng chết rồi mà.”
Gi Gi nói: “Có một bài hát, tôi vẫn muốn hát cho cô nghe nhưng vẫn chưa có cơ hội. Có thể cho tôi mượn đàn được không?”
Đại ca mắt hí vẫy tay: “Được. Bọn bay, cởi trói cho nó. Lấy đàn lại đây.”
Một người nghệ sĩ, trước khi chết cũng giống như con chim phượng hoàng, sẽ cố gắng múa lên vũ điệu đẹp nhất đời mình rồi mới gục ngã. Anh muốn trước khi chết cũng sẽ đàn lên giai điệu hay nhất hiến dâng cho đời. Vì vậy anh bình thản ngồi xuống, ngón tay anh như múa trên phím đàn, những giai điệu đẹp đẽ vang lên:
Có một cục đá thầm yêu một vì sao, đó là vì sao đẹp nhất
Nhưng biết làm sao rút gần khoảng cách
Khi ở giữa hai ta là cả dải ngân hà
Cho đến một ngày ngôi sao từ bỏ vũ trụ bao la
Chẳng ngại phong ba
Sao băng đến bên cục đá
Viết thành bản tình ca
…
Sao Băng lặng người vì xúc động, đây là tiếng hát cô nghe được trong lúc hôn mê, là hiện thực không phải giấc mơ. Thì ra cô cứ mãi thả mồi bắt bóng, theo đuổi hình ảnh trong mơ mà quên mất hiện thực. Tại sao đến những giây phút cuối cùng cô mới nhận ra chứ?
Cô gái xinh đẹp đang ngồi trong vòng tay của tên đại ca rơi nước mắt, những giai điệu đẹp đẽ vang lên với lời ca da diết làm rung động con tim. Cô ta vừa lau nước mắt vừa nói: “Ôi, thật là cảm động. Tình yêu thật đẹp thay. Đại ca không được giết bọn họ đâu đấy. Anh hãy cho bọn họ một cơ hội đi mà, em xin anh đó.”
Đại ca mắt hí vội vàng ôm cô gái dỗ dành, một giọt nước mắt của người đẹp có sức mạnh chẳng khác gì thiên quân vạn mã, khiến cho trái tim sắt đá cũng trở nên mềm mại. Đại ca mắt hí nói: “Được rồi, đừng khóc nữa cục cưng, để anh nghĩ xem. Anh sẽ cho hai đứa chúng bây thêm một cơ hội sống sót. Mặt dây chuyền này chính là chìa khóa để mở cửa lối đi vào kho báu, truyền thuyết nói rằng còn phải giải được câu đố mới vào sâu được bên trong. Nếu như hai đứa bọn bây có thể giúp anh giải câu đố mở cửa vào lấy được kho báu, anh sẽ cho hai đứa bây sống sót. Có được kho báu rồi, bọn anh sẽ ra nước ngoài mai danh ẩn tích, không cần phải giết hai đứa bọn bây nữa.”
Gi Gi cười khẩy nói: “Thời buổi này mà ông còn tin vào mấy chuyện kho báu sao? Đó chỉ là truyền thuyết dùng để ru ngủ con nít. Cho dù chuyện kho báu có thật thì qua thời gian, cũng chỉ còn lại mấy đồng xu mục nát, không đáng giá gì. Tôi nghĩ ông đang phí công vô ích.”
Đại ca mắt hí nói: “Thằng nhóc, đây không phải là truyền thuyết, bằng chứng chìa khóa là thật. Mấy trăm năm trước, kho báu là vàng bạc và vũ khí của nghĩa quân chuẩn bị cho công cuộc khởi nghĩa nhưng thất bại. Cụ tổ nhà anh đã nhận nhiệm vụ giữ gìn chìa khóa và bảo vệ kho báu. Dòng họ nhà anh có lời thề đời đời bảo vệ kho báu cho đến khi có người thích hợp, đầy đủ tài đức sẽ mở cửa kho báu và dùng nó để cứu dân giúp nước. Nhưng đã mấy trăm năm trôi qua, vẫn chưa có người nào đầy đủ tài đức xuất hiện, kho báu cũng bị lãng quên ngần ấy năm. Bây giờ thiên hạ thái bình, thật sự dân mình cũng không cần tới kho báu để mưu cầu cơm no áo ấm gì nữa. Mà để kho báu nằm yên trong núi thật sự quá lãng phí, anh cũng đã đề nghị mấy người trong họ khai quật kho báu lên để cùng nhau hưởng cuộc sống giàu sang. Nhưng mấy lão già nhà anh cứ cố chấp khăng khăng cho rằng kho báu là của nhân dân, mà cả dòng họ chỉ có nhiệm vụ bảo vệ kho báu. Ba năm trước anh đã trộm chìa khóa từ tay trưởng tộc và tìm cách mở cánh cửa vào kho báu. Nhưng khi mở được cửa vào trong thì không tìm được lối đi kế tiếp. Truyền thuyết nói rằng phải là người đủ thông minh tài trí mới tìm ra được lối đi kế tiếp. Anh đã tìm tới thằng em kết nghĩa của mình để cùng nhau nghĩ cách, kết quả là nó phản bội anh ôm chìa khóa chạy trốn. Mấy năm qua anh phải truy lùng nó, xử tử kẻ phản bội, nhưng chìa khóa thì cũng mất tích luôn từ đó. Anh cũng định cho tìm tay thợ khóa giỏi tới tìm cách phá hủy cơ quan, nhưng vì kho báu nằm sâu trong lòng núi, sợ làm mạnh tay sẽ gây lở núi kinh động tới chính quyền. Trong lúc bọn anh đang bàn bạc tìm cách thì may mắn thay, anh lại nhìn thấy hình chụp Gi Gi đeo mặt dây chuyền này xuất hiện trên một trang bìa tạp chí. Vì vậy bọn anh liền lên kế hoạch bắt cóc Gi Gi lấy lại mặt dây chuyền, như vậy sẽ đơn giản hơn nhiều so với việc phá núi.”
Sao Băng hỏi anh: “Do đâu mà anh có mặt dây chuyền này vậy Gi Gi?”
“Trong một lần về khuya, tôi nhìn thấy một người bị thương nặng nằm ngất bên đường. Tôi thấy tình cảnh anh ta đáng thương nên đưa vào bệnh viện và thanh toán giúp tiền thuốc men. Sau khi người này khỏe mạnh đã tặng mặt dây chuyền này cho tôi. Người này chỉ nói rằng đây là một báu vật và nói tôi hãy giữ gìn cẩn thận. Tôi cảm thấy mặt dây chuyền này cũng độc đáo, cá tính nên đã mang vào chụp hình bìa cho tạp chí.”
“Xem ra đã đến lúc kho báu xuất hiện rồi. Nếu hai người giải được câu đố, tìm được lối vào kho báu, anh đây sẽ chia cho hai người một phần kho báu để cùng nhau chung sống giàu sang.”
Sao Băng và Gi Gi nhìn nhau, họ thừa biết việc tìm được lối vào kho báu chỉ là hy vọng hão huyền. Nhưng mà, chỉ cần còn sống là còn cơ hội, vì vậy cả hai nhanh chóng gật đầu đồng ý.
“Xin anh cho chúng tôi quá giang vào thành phố. Đây là chút tiền, anh hãy cầm lấy.”
“Được rồi, lên xe đi.” Người tài xế đội mũ đen che khuất mặt nhét tiền vào túi áo, nói bằng giọng thô lỗ.
Xe chạy được một hồi, Sao Băng mệt mỏi tựa vào Gi Gi chìm vào giấc ngủ say. Cả hai phải đi bộ một quãng đường rừng vất vả nên mệt mỏi, nhưng Gi Gi vẫn tỉnh táo, anh đã nhận ra con đường mà xe đang chạy tới không phải là đường dẫn vào thành phố.
Gi Gi liếc nhìn tên tài xế. Thông qua gương chiếu hậu, anh thấy hắn nở một nụ cười đầy bí ẩn, linh tính báo hiệu cho anh điềm chẳng lành.
Gi Gi lay Sao Băng dậy, anh nói: “Tôi muốn đi vệ sinh, dừng xe.”
Nhưng tên tài xế chỉ cười khẩy rồi nhấn mạnh chân ga: “Nếu cần thì cứ đi luôn trên xe, tụi tao không ngại.”
Tên bên cạnh chỉa súng vào Gi Gi và nhanh chóng khống chế anh. Lần này chúng cẩn thận hơn nên trói cả hai lại. Chiếc xe nhanh chóng chạy trở về căn biệt thự lúc sáng.
Sao Băng nghiêng người thì thầm vào tai Gi Gi: “Nguy rồi Gi Gi, bọn chúng đã có được mặt dây chuyền rồi mà vẫn không chịu buông tha cho chúng ta. Bọn chúng bắt chúng ta trở lại để làm gì chứ?”
Gi Gi uể oải xuống xe: “Vào xem thử sẽ biết.”
Gã đại ca mắt hí đang ngồi trên sô pha vừa uống rượu vừa ôm người đẹp, thấy Gi Gi hắn giơ cao ly rượu lên nói: “Rất vui được gặp lại, đại minh tinh. Có được mặt dây chuyền chưa?”
Gã đàn em móc mặt dây chuyền trong túi ra cung kính đưa lên: “Đây, thưa đại ca.”
Gi Gi hỏi: “Ông lại muốn gì đây? Chẳng phải ông đã nói có được mặt dây chuyền sẽ tha cho chúng tôi sao?”
Gã đại ca mắt hí đưa ly rượu lên hớp một miếng, hắn ung dung nói: “Chắc hai người vẫn chưa biết mặt dây chuyền này chính là chìa khóa mở đường vào kho báu, hiện nay thế giới ngầm đang truy tìm gắt gao. Chúng tôi không thể để lộ tung tích của mặt dây chuyền này ra ngoài, đáng tiếc hai người đã biết quá nhiều.”
“Chúng tôi sẽ không nói gì cả.”
Đại ca mắt hí lắc đầu, hắn vừa mân mê khẩu súng vừa thong thả nói: “Chỉ có người chết mới không nói gì cả. Anh cũng rất tiếc, nhưng người làm việc lớn thì không câu nệ tiểu tiết. Hai người còn ước nguyện nào chưa thực hiện không? Nói đi, anh đây làm phước cho một lần, hai người ra đi cũng không còn gì tiếc nuối.”
Gi Gi và Sao Băng nhìn nhau, không lẽ bọn họ đã hết hy vọng sao? Đây là giờ phút cuối của bọn họ sao? Cái chết đến quá đột ngột bất ngờ, Gi Gi nói với Sao Băng: “Rất xin lỗi, tôi đã làm liên lụy đến cô.”
Sao Băng lắc đầu: “Đừng nói vậy, tôi không trách anh. Chúng ta đã nguyện sống cùng sống, chết cùng chết rồi mà.”
Gi Gi nói: “Có một bài hát, tôi vẫn muốn hát cho cô nghe nhưng vẫn chưa có cơ hội. Có thể cho tôi mượn đàn được không?”
Đại ca mắt hí vẫy tay: “Được. Bọn bay, cởi trói cho nó. Lấy đàn lại đây.”
Một người nghệ sĩ, trước khi chết cũng giống như con chim phượng hoàng, sẽ cố gắng múa lên vũ điệu đẹp nhất đời mình rồi mới gục ngã. Anh muốn trước khi chết cũng sẽ đàn lên giai điệu hay nhất hiến dâng cho đời. Vì vậy anh bình thản ngồi xuống, ngón tay anh như múa trên phím đàn, những giai điệu đẹp đẽ vang lên:
Có một cục đá thầm yêu một vì sao, đó là vì sao đẹp nhất
Nhưng biết làm sao rút gần khoảng cách
Khi ở giữa hai ta là cả dải ngân hà
Cho đến một ngày ngôi sao từ bỏ vũ trụ bao la
Chẳng ngại phong ba
Sao băng đến bên cục đá
Viết thành bản tình ca
…
Sao Băng lặng người vì xúc động, đây là tiếng hát cô nghe được trong lúc hôn mê, là hiện thực không phải giấc mơ. Thì ra cô cứ mãi thả mồi bắt bóng, theo đuổi hình ảnh trong mơ mà quên mất hiện thực. Tại sao đến những giây phút cuối cùng cô mới nhận ra chứ?
Cô gái xinh đẹp đang ngồi trong vòng tay của tên đại ca rơi nước mắt, những giai điệu đẹp đẽ vang lên với lời ca da diết làm rung động con tim. Cô ta vừa lau nước mắt vừa nói: “Ôi, thật là cảm động. Tình yêu thật đẹp thay. Đại ca không được giết bọn họ đâu đấy. Anh hãy cho bọn họ một cơ hội đi mà, em xin anh đó.”
Đại ca mắt hí vội vàng ôm cô gái dỗ dành, một giọt nước mắt của người đẹp có sức mạnh chẳng khác gì thiên quân vạn mã, khiến cho trái tim sắt đá cũng trở nên mềm mại. Đại ca mắt hí nói: “Được rồi, đừng khóc nữa cục cưng, để anh nghĩ xem. Anh sẽ cho hai đứa chúng bây thêm một cơ hội sống sót. Mặt dây chuyền này chính là chìa khóa để mở cửa lối đi vào kho báu, truyền thuyết nói rằng còn phải giải được câu đố mới vào sâu được bên trong. Nếu như hai đứa bọn bây có thể giúp anh giải câu đố mở cửa vào lấy được kho báu, anh sẽ cho hai đứa bây sống sót. Có được kho báu rồi, bọn anh sẽ ra nước ngoài mai danh ẩn tích, không cần phải giết hai đứa bọn bây nữa.”
Gi Gi cười khẩy nói: “Thời buổi này mà ông còn tin vào mấy chuyện kho báu sao? Đó chỉ là truyền thuyết dùng để ru ngủ con nít. Cho dù chuyện kho báu có thật thì qua thời gian, cũng chỉ còn lại mấy đồng xu mục nát, không đáng giá gì. Tôi nghĩ ông đang phí công vô ích.”
Đại ca mắt hí nói: “Thằng nhóc, đây không phải là truyền thuyết, bằng chứng chìa khóa là thật. Mấy trăm năm trước, kho báu là vàng bạc và vũ khí của nghĩa quân chuẩn bị cho công cuộc khởi nghĩa nhưng thất bại. Cụ tổ nhà anh đã nhận nhiệm vụ giữ gìn chìa khóa và bảo vệ kho báu. Dòng họ nhà anh có lời thề đời đời bảo vệ kho báu cho đến khi có người thích hợp, đầy đủ tài đức sẽ mở cửa kho báu và dùng nó để cứu dân giúp nước. Nhưng đã mấy trăm năm trôi qua, vẫn chưa có người nào đầy đủ tài đức xuất hiện, kho báu cũng bị lãng quên ngần ấy năm. Bây giờ thiên hạ thái bình, thật sự dân mình cũng không cần tới kho báu để mưu cầu cơm no áo ấm gì nữa. Mà để kho báu nằm yên trong núi thật sự quá lãng phí, anh cũng đã đề nghị mấy người trong họ khai quật kho báu lên để cùng nhau hưởng cuộc sống giàu sang. Nhưng mấy lão già nhà anh cứ cố chấp khăng khăng cho rằng kho báu là của nhân dân, mà cả dòng họ chỉ có nhiệm vụ bảo vệ kho báu. Ba năm trước anh đã trộm chìa khóa từ tay trưởng tộc và tìm cách mở cánh cửa vào kho báu. Nhưng khi mở được cửa vào trong thì không tìm được lối đi kế tiếp. Truyền thuyết nói rằng phải là người đủ thông minh tài trí mới tìm ra được lối đi kế tiếp. Anh đã tìm tới thằng em kết nghĩa của mình để cùng nhau nghĩ cách, kết quả là nó phản bội anh ôm chìa khóa chạy trốn. Mấy năm qua anh phải truy lùng nó, xử tử kẻ phản bội, nhưng chìa khóa thì cũng mất tích luôn từ đó. Anh cũng định cho tìm tay thợ khóa giỏi tới tìm cách phá hủy cơ quan, nhưng vì kho báu nằm sâu trong lòng núi, sợ làm mạnh tay sẽ gây lở núi kinh động tới chính quyền. Trong lúc bọn anh đang bàn bạc tìm cách thì may mắn thay, anh lại nhìn thấy hình chụp Gi Gi đeo mặt dây chuyền này xuất hiện trên một trang bìa tạp chí. Vì vậy bọn anh liền lên kế hoạch bắt cóc Gi Gi lấy lại mặt dây chuyền, như vậy sẽ đơn giản hơn nhiều so với việc phá núi.”
Sao Băng hỏi anh: “Do đâu mà anh có mặt dây chuyền này vậy Gi Gi?”
“Trong một lần về khuya, tôi nhìn thấy một người bị thương nặng nằm ngất bên đường. Tôi thấy tình cảnh anh ta đáng thương nên đưa vào bệnh viện và thanh toán giúp tiền thuốc men. Sau khi người này khỏe mạnh đã tặng mặt dây chuyền này cho tôi. Người này chỉ nói rằng đây là một báu vật và nói tôi hãy giữ gìn cẩn thận. Tôi cảm thấy mặt dây chuyền này cũng độc đáo, cá tính nên đã mang vào chụp hình bìa cho tạp chí.”
“Xem ra đã đến lúc kho báu xuất hiện rồi. Nếu hai người giải được câu đố, tìm được lối vào kho báu, anh đây sẽ chia cho hai người một phần kho báu để cùng nhau chung sống giàu sang.”
Sao Băng và Gi Gi nhìn nhau, họ thừa biết việc tìm được lối vào kho báu chỉ là hy vọng hão huyền. Nhưng mà, chỉ cần còn sống là còn cơ hội, vì vậy cả hai nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.