Chương 17: Khám Phá Kho Báu
Thơ Thơ
19/05/2022
Từ sáng sớm tinh sương, Sao Băng và Gi Gi đã bị dựng dậy ném vào trong một chiếc xe cũ kỹ bít bùng. Không biết xe đi trong bao lâu, Sao Băng cảm giác xe đang từ từ leo lên núi. Đường đi càng lúc càng quanh co, khúc khuỷu, tốc độ xe dần dần chạy chậm lại hẳn.
Xe dừng lại trước một ngôi đền cổ bỏ hoang được xây dựng theo thế tựa lưng vào núi, địa thế cheo leo hiểm trở, lại vô cùng vắng vẻ. Xung quanh dây leo và cây dại mọc um tùm, nếu không chú ý kỹ thì cũng không phát hiện ra ngôi đền.
“Tới rồi, xuống thôi.”
Gã tài xế càu nhàu rồi nhảy xuống xe, hai tay gã xoa vào nhau vì lạnh. Tất cả mọi người cũng lục tục xuống xe.
Vị trí xe dừng mới chỉ ở lưng chừng núi, Sao Băng phóng tầm mắt nhìn ra xa. Mặt trời vừa mới ló dạng, sương mù lãng đãng bao quanh khiến cho khung cảnh xung quanh tựa như một bức tranh thủy mặc.
Sao Băng co ro, xoa hai tay vào nhau xuýt xoa: “Lạnh quá.” Hai hàm răng cô va vào nhau vì lạnh.
Gi Gi bước tới cởi áo khoác choàng vào người Sao Băng, anh nói mà chẳng hề nhìn cô: “Mặc vào đi, cô vừa mới khỏi bệnh, cơ thể còn yếu.”
Sao Băng cảm động nhìn anh nói tiếng cám ơn, vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt như cũ, ánh mắt nhìn ra xa như chẳng hề quan tâm nhưng Sao Băng biết anh không lạnh lùng như vẻ bề ngoài của mình, anh có một trái tim thật ấm áp ẩn trong lớp vỏ bọc lạnh lùng, giống như viên ngọc ẩn sâu trong lớp đá vậy.
“Đi thôi.” Sao Băng chủ động nắm lấy tay anh. Anh chẳng hề giật tay ra mà vẫn để yên trong tay cô, bàn tay anh thật ấm.
Gã đại ca mắt hí dẫn mọi người đi vòng ra sau đền, đến trước một cái tượng con kỳ lân bằng đá, gã móc cái mặt dây chuyền ra nhét vào miệng con kỳ lân. Đột nhiên có tiếng chuyển động, vách đá trước mặt dịch chuyển lộ ra một lối đi.
“Vào đi. Đây là thức ăn và nước uống trong ba ngày, hai đứa bây hãy ở đây tìm cách. Ba ngày sau bọn tao quay lại.”
Bọn chúng ném cho cả hai một túi lương thực rồi đẩy Sao Băng và Gi Gi vào trong, đóng cửa lại rồi bỏ đi. Gi Gi thử sờ soạt nhưng rồi anh nhanh chóng thất vọng khi phát hiện ra cửa này chỉ mở được từ bên ngoài.
Hai người cầm đèn pin lầm lũi đi vào bên trong. Bên trong khá rộng rãi, có vẻ giống như một căn phòng bí mật trống rỗng. Gi Gi quăng túi thức ăn qua một bên rồi nằm xuống đất duỗi thẳng người thư giãn. Đây là cách thư giãn rất hiệu quả do Gi Gi nghiên cứu ra, đã được anh quay clip lại chỉ dẫn tận tình cho các fan của mình. Chỉ cần nằm dài, duỗi thẳng tay chân và nhắm mắt hít thở đều thôi nha. Nếu ai có ý định tìm hiểu kỹ phương pháp thư giãn này thì chỉ việc lên youtube tìm đi nha. Việc bị bắt thức dậy từ lúc tờ mờ sáng và nhét vào cái xe thổ tả, chạy cứ lắc lư giồng xóc khiến anh đau nhức hết cả người. Trong này hơi lạnh, nếu có một cái mền thì thật là tốt.
Sao Băng đi men vòng quanh vách tường, cô soi đèn pin chăm chú nhìn kỹ rồi đưa tay sờ soạt với hy vọng tìm thấy một nút bấm hay khám phá ra một hướng dẫn nào đó. Cô liếc thấy Gi Gi đang nằm ngủ một cách thoải mái thì kêu lên: “Gi Gi, anh đừng có lười biếng nữa. Mau giúp tôi tìm kiếm đi, tôi thấy trong mấy bộ phim cổ trang, gõ lên bức vách thì sẽ tìm ra cơ quan mở cửa bí mật.”
Gi Gi ngáp một cái nói: “Cô đừng có phí công vô ích nữa, tiết kiệm chút sức lực đi. Mấy bộ phim cổ trang chỉ để giải trí chứ không có giá trị thực tế. Nếu dễ tìm ra cơ quan mở cửa như thế thì bọn chúng đã làm rồi, không ném chúng ta vào trong này đâu. Mấy cái truyền thuyết về kho báu gì đó chỉ là trò lừa trẻ con. Cô xem xong thì nhớ tắc đèn để tiết kiệm pin.”
Sau một hồi tìm kiếm thì Sao Băng thấm mệt, quả đúng như lời Gi Gi nói chỉ phí công vô ích mà thôi. Vách đá lạnh ngắt trơn tru, muốn kiếm một lỗ tăm cũng không có. Sao Băng thất vọng nằm xuống bên cạnh Gi Gi, cô mệt rồi ngủ đã. Nhưng điều bất ngờ là khi cô tắt đèn, không gian không tối tăm như cô nghĩ mà lại có ánh sáng màu xanh nhạt, trên trần là một bầu trời đầy sao hiện ra trước mắt cô.
Cô vội lay Gi Gi dậy: “Gi Gi nhìn đi, trên trần nhà là một bầu trời đầy sao.”
“Không có gì lạ, nó là ánh sáng lân quang được làm từ bột lân tinh, phốt pho và một số loại hóa chất khác. Nó tạo ra ánh sáng tự nhiên mà không cần dùng năng lượng, ngày nay các nhà giàu có cũng dùng nó để trang trí. Chắc các vị tiền bối rãnh rỗi không có việc làm tạo ra cho vui mà thôi. Ngủ đi.” Nói xong Gi Gi lại xoay người ngủ tiếp.
Nhưng Sao Băng không ngủ được, cô mở mắt ngắm nhìn trần nhà đầy sao kia, nó thật đẹp. Từ nhỏ cô đã thích ngắm sao trời và tìm hiểu về các vì sao. Thật không ngờ người xưa đã biết đem bầu trời sao vào trong nhà để ngắm, thú vị thật. Cô chợt phát hiện không phải các vị tiền bối chỉ trang trí cho vui mà họ làm mô phỏng theo bầu trời sao thật. Kia là chòm sao Song Ngư, bên này là chòm sao Sư tử, Xử Nữ.
Sao Băng mãi mê tìm kiếm những chòm sao mà cô biết. Ở phía cuối gần sát với bức tường, cô phát hiện ra chòm sao Đại Hùng, nhưng dường như chòm sao này thiếu mất một ngôi sao. Sao Băng cố gắng nhìn kỹ, không biết do thời gian làm phai nhạt hay sơ sót của các vị tiền bối mà chòm sao Đại Hùng thiếu mất một ngôi sao, đó là sao Bắc Cực. Sao Băng ngẩn người ra suy nghĩ, sơ sót này là vô tình hay cố ý? Liệu nó có giấu diếm huyền cơ gì không? Sao Băng lay Gi Gi dậy một lần nữa: “Gi Gi. Gi Gi. Thức dậy đi.”
Gi Gi phát cáu, suýt chút nữa thì đã chửi thề. Sao Băng không biết rằng giấc ngủ là quan trọng nhất đối với anh, bình thường ai mà dám đánh thức khi anh đang ngủ thì sẽ nghe anh rap diss cho một hơi.
Dường như Sao Băng đã quên mất tính khó chịu của Gi Gi nên cô hào hứng nói: “Gi Gi, tôi phát hiện ra những ngôi sao trên trần không phải là sắp xếp ngẫu nhiên mà được mô phỏng theo bầu trời sao thật. Nhưng chòm sao Đại Hùng lại thiếu mất một ngôi sao. Ngay vị trí này nè, lẽ ra phải có sao Bắc Cực. Anh cõng tôi lên để tôi xem thử coi có bí ẩn gì không?”
Gi Gi lầm bầm: “Nếu đơn giản như thế thì người ta đã tìm ra lâu rồi, đâu đến lượt cô.” Nhưng anh cũng khom người cúi xuống cho Sao Băng leo lên lưng anh.
“Nhích qua bên phải một chút đi Gi Gi, chút nữa.” Sao Băng vươn người với tay chạm vào trần nhà rà soát. Bỗng nơi ngón tay cô chạm vào có cảm giác hơi khác, cô ấn mạnh vào. Có tiếng động, bức tường trước mặt bỗng dịch chuyển để lộ ra một cầu thang đá dẫn đi xuống.
Sao Băng reo lên: “Hay quá, tìm ra rồi, tìm ra lối đi rồi!”
Dường như Sao Băng quên mất mình đang còn ở trên lưng anh, cô nhún người reo hò khiến Gi Gi lảo đảo, anh phải vịn vào bức tường cho khỏi té.
“Gi Gi, chúng ta đi thôi.”
Miệng cô nói chúng ta đi thôi nhưng tay cô vẫn ôm chặt cổ anh không buông, ngụ ý muốn anh tiếp tục cõng. Gi Gi chỉ lắc đầu không nói gì, chỉ bày ra vẻ mặt bắt đắt dĩ cõng cô đi xuống cầu thang.
Xe dừng lại trước một ngôi đền cổ bỏ hoang được xây dựng theo thế tựa lưng vào núi, địa thế cheo leo hiểm trở, lại vô cùng vắng vẻ. Xung quanh dây leo và cây dại mọc um tùm, nếu không chú ý kỹ thì cũng không phát hiện ra ngôi đền.
“Tới rồi, xuống thôi.”
Gã tài xế càu nhàu rồi nhảy xuống xe, hai tay gã xoa vào nhau vì lạnh. Tất cả mọi người cũng lục tục xuống xe.
Vị trí xe dừng mới chỉ ở lưng chừng núi, Sao Băng phóng tầm mắt nhìn ra xa. Mặt trời vừa mới ló dạng, sương mù lãng đãng bao quanh khiến cho khung cảnh xung quanh tựa như một bức tranh thủy mặc.
Sao Băng co ro, xoa hai tay vào nhau xuýt xoa: “Lạnh quá.” Hai hàm răng cô va vào nhau vì lạnh.
Gi Gi bước tới cởi áo khoác choàng vào người Sao Băng, anh nói mà chẳng hề nhìn cô: “Mặc vào đi, cô vừa mới khỏi bệnh, cơ thể còn yếu.”
Sao Băng cảm động nhìn anh nói tiếng cám ơn, vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt như cũ, ánh mắt nhìn ra xa như chẳng hề quan tâm nhưng Sao Băng biết anh không lạnh lùng như vẻ bề ngoài của mình, anh có một trái tim thật ấm áp ẩn trong lớp vỏ bọc lạnh lùng, giống như viên ngọc ẩn sâu trong lớp đá vậy.
“Đi thôi.” Sao Băng chủ động nắm lấy tay anh. Anh chẳng hề giật tay ra mà vẫn để yên trong tay cô, bàn tay anh thật ấm.
Gã đại ca mắt hí dẫn mọi người đi vòng ra sau đền, đến trước một cái tượng con kỳ lân bằng đá, gã móc cái mặt dây chuyền ra nhét vào miệng con kỳ lân. Đột nhiên có tiếng chuyển động, vách đá trước mặt dịch chuyển lộ ra một lối đi.
“Vào đi. Đây là thức ăn và nước uống trong ba ngày, hai đứa bây hãy ở đây tìm cách. Ba ngày sau bọn tao quay lại.”
Bọn chúng ném cho cả hai một túi lương thực rồi đẩy Sao Băng và Gi Gi vào trong, đóng cửa lại rồi bỏ đi. Gi Gi thử sờ soạt nhưng rồi anh nhanh chóng thất vọng khi phát hiện ra cửa này chỉ mở được từ bên ngoài.
Hai người cầm đèn pin lầm lũi đi vào bên trong. Bên trong khá rộng rãi, có vẻ giống như một căn phòng bí mật trống rỗng. Gi Gi quăng túi thức ăn qua một bên rồi nằm xuống đất duỗi thẳng người thư giãn. Đây là cách thư giãn rất hiệu quả do Gi Gi nghiên cứu ra, đã được anh quay clip lại chỉ dẫn tận tình cho các fan của mình. Chỉ cần nằm dài, duỗi thẳng tay chân và nhắm mắt hít thở đều thôi nha. Nếu ai có ý định tìm hiểu kỹ phương pháp thư giãn này thì chỉ việc lên youtube tìm đi nha. Việc bị bắt thức dậy từ lúc tờ mờ sáng và nhét vào cái xe thổ tả, chạy cứ lắc lư giồng xóc khiến anh đau nhức hết cả người. Trong này hơi lạnh, nếu có một cái mền thì thật là tốt.
Sao Băng đi men vòng quanh vách tường, cô soi đèn pin chăm chú nhìn kỹ rồi đưa tay sờ soạt với hy vọng tìm thấy một nút bấm hay khám phá ra một hướng dẫn nào đó. Cô liếc thấy Gi Gi đang nằm ngủ một cách thoải mái thì kêu lên: “Gi Gi, anh đừng có lười biếng nữa. Mau giúp tôi tìm kiếm đi, tôi thấy trong mấy bộ phim cổ trang, gõ lên bức vách thì sẽ tìm ra cơ quan mở cửa bí mật.”
Gi Gi ngáp một cái nói: “Cô đừng có phí công vô ích nữa, tiết kiệm chút sức lực đi. Mấy bộ phim cổ trang chỉ để giải trí chứ không có giá trị thực tế. Nếu dễ tìm ra cơ quan mở cửa như thế thì bọn chúng đã làm rồi, không ném chúng ta vào trong này đâu. Mấy cái truyền thuyết về kho báu gì đó chỉ là trò lừa trẻ con. Cô xem xong thì nhớ tắc đèn để tiết kiệm pin.”
Sau một hồi tìm kiếm thì Sao Băng thấm mệt, quả đúng như lời Gi Gi nói chỉ phí công vô ích mà thôi. Vách đá lạnh ngắt trơn tru, muốn kiếm một lỗ tăm cũng không có. Sao Băng thất vọng nằm xuống bên cạnh Gi Gi, cô mệt rồi ngủ đã. Nhưng điều bất ngờ là khi cô tắt đèn, không gian không tối tăm như cô nghĩ mà lại có ánh sáng màu xanh nhạt, trên trần là một bầu trời đầy sao hiện ra trước mắt cô.
Cô vội lay Gi Gi dậy: “Gi Gi nhìn đi, trên trần nhà là một bầu trời đầy sao.”
“Không có gì lạ, nó là ánh sáng lân quang được làm từ bột lân tinh, phốt pho và một số loại hóa chất khác. Nó tạo ra ánh sáng tự nhiên mà không cần dùng năng lượng, ngày nay các nhà giàu có cũng dùng nó để trang trí. Chắc các vị tiền bối rãnh rỗi không có việc làm tạo ra cho vui mà thôi. Ngủ đi.” Nói xong Gi Gi lại xoay người ngủ tiếp.
Nhưng Sao Băng không ngủ được, cô mở mắt ngắm nhìn trần nhà đầy sao kia, nó thật đẹp. Từ nhỏ cô đã thích ngắm sao trời và tìm hiểu về các vì sao. Thật không ngờ người xưa đã biết đem bầu trời sao vào trong nhà để ngắm, thú vị thật. Cô chợt phát hiện không phải các vị tiền bối chỉ trang trí cho vui mà họ làm mô phỏng theo bầu trời sao thật. Kia là chòm sao Song Ngư, bên này là chòm sao Sư tử, Xử Nữ.
Sao Băng mãi mê tìm kiếm những chòm sao mà cô biết. Ở phía cuối gần sát với bức tường, cô phát hiện ra chòm sao Đại Hùng, nhưng dường như chòm sao này thiếu mất một ngôi sao. Sao Băng cố gắng nhìn kỹ, không biết do thời gian làm phai nhạt hay sơ sót của các vị tiền bối mà chòm sao Đại Hùng thiếu mất một ngôi sao, đó là sao Bắc Cực. Sao Băng ngẩn người ra suy nghĩ, sơ sót này là vô tình hay cố ý? Liệu nó có giấu diếm huyền cơ gì không? Sao Băng lay Gi Gi dậy một lần nữa: “Gi Gi. Gi Gi. Thức dậy đi.”
Gi Gi phát cáu, suýt chút nữa thì đã chửi thề. Sao Băng không biết rằng giấc ngủ là quan trọng nhất đối với anh, bình thường ai mà dám đánh thức khi anh đang ngủ thì sẽ nghe anh rap diss cho một hơi.
Dường như Sao Băng đã quên mất tính khó chịu của Gi Gi nên cô hào hứng nói: “Gi Gi, tôi phát hiện ra những ngôi sao trên trần không phải là sắp xếp ngẫu nhiên mà được mô phỏng theo bầu trời sao thật. Nhưng chòm sao Đại Hùng lại thiếu mất một ngôi sao. Ngay vị trí này nè, lẽ ra phải có sao Bắc Cực. Anh cõng tôi lên để tôi xem thử coi có bí ẩn gì không?”
Gi Gi lầm bầm: “Nếu đơn giản như thế thì người ta đã tìm ra lâu rồi, đâu đến lượt cô.” Nhưng anh cũng khom người cúi xuống cho Sao Băng leo lên lưng anh.
“Nhích qua bên phải một chút đi Gi Gi, chút nữa.” Sao Băng vươn người với tay chạm vào trần nhà rà soát. Bỗng nơi ngón tay cô chạm vào có cảm giác hơi khác, cô ấn mạnh vào. Có tiếng động, bức tường trước mặt bỗng dịch chuyển để lộ ra một cầu thang đá dẫn đi xuống.
Sao Băng reo lên: “Hay quá, tìm ra rồi, tìm ra lối đi rồi!”
Dường như Sao Băng quên mất mình đang còn ở trên lưng anh, cô nhún người reo hò khiến Gi Gi lảo đảo, anh phải vịn vào bức tường cho khỏi té.
“Gi Gi, chúng ta đi thôi.”
Miệng cô nói chúng ta đi thôi nhưng tay cô vẫn ôm chặt cổ anh không buông, ngụ ý muốn anh tiếp tục cõng. Gi Gi chỉ lắc đầu không nói gì, chỉ bày ra vẻ mặt bắt đắt dĩ cõng cô đi xuống cầu thang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.