Chương 1: Lần Đầu Đi Xa
Thơ Thơ
17/05/2022
Trời hoàng hôn vừa tắt nắng, ở bên trong sân của một căn nhà nhỏ màu hồng có hàng rào cao bao bọc, một cô gái trẻ đang ngồi đung đưa xích đu bên dưới giàn hoa giấy đan xen phủ kín. Khung cảnh thật yên bình, gió nhè nhẹ thổi, có bông hoa rơi trên tóc cô gái nhưng cô chẳng buồn để ý.
Cô gái đang chăm chú lướt điện thoại, mái tóc dài hờ hững buông xõa trên vai. Trên tay cô là cái smartphone hiện đại, trong mắt cô chỉ có các oppa Hàn Quốc đẹp trai rạng ngời, bên tai cô chỉ nghe tiếng các nam thần đang trò chuyện nói cười với cô. Cô chăm chú ngắm thần tượng mà quên cả thời gian, không gian. Thậm chí cô chẳng buồn để ý tới ba mẹ cô đang cãi nhau ở trong nhà, mà lần nào nguyên nhân của các cuộc cãi vã cũng là cô.
Ông Tâm - ba cô nói với giọng tức giận: “Đấy bà xem đi, bà xem đi. Con lại ngồi ôm điện thoại ngắm thần tượng, mơ mộng hão huyền. Nó đã trưởng thành rồi mà chẳng chịu ra ngoài giao du với ai, ngay cả hàng xóm nhà mình tên gì nó cũng chẳng biết. Bà lại cứ mãi để nó ru rú trong nhà như thế làm nó chẳng chịu đi đâu, sợ gặp người lạ. Vài hôm nữa nó vào đại học sống xa nhà thì phải làm sao đây?”
Bà Tâm - mẹ cô nhỏ nhẹ nói: “Dạy con cũng phải từ từ chứ, thôi để mai tôi gởi nó về nhà bà ngoại để bà dạy bảo cháu.”
Nghe thế, ba cô càng thêm tức giận: “Về nhà ngoại để hai bà cháu cùng nhau xem phim Hàn Quốc hả? Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ cho con đi du lịch xa một chuyến để nó ra ngoài giao du với người ta, mở mang tầm mắt.”
Bà Tâm thở dài, nhưng cũng cố vớt vát: “Hay là để tôi đi với con ông ạ, để con đi một mình tôi không yên tâm. Vả lại không có tôi thì con cũng chẳng chịu đi đâu.”
Ông Tâm bực tức hầm hừ: “Hừ, bà cứ theo bên con kè kè như thế thì khi nào con nó mới tự lập được. Bà nhìn con bé Ngọc xem, mạnh mẽ hoạt bát, đi du học tận bên Hàn Quốc đấy. Lần này sẳn dịp con bé Ngọc về thăm nhà, tôi cho con đi chơi Hàn Quốc với con bé Ngọc, để Ngọc dẫn con đi khắp nơi mở mang tầm mắt. Con mình nó cứ ru rú trong nhà mãi thì đến khi nào mới trưởng thành.”
Bà Tâm thở dài, con bé Ngọc mà ông Tâm vừa nói chính là cháu ruột của bà, con của anh chị hai bà. Ngọc lớn lên xinh đẹp, hoạt bát, ai gặp cũng thích. Chẳng bù với con gái của bà, nhút nhát ngại giao tiếp. Cuộc sống vợ chồng bà cũng khá giả nhưng lại hiếm muộn, khó khăn lắm bà mới có một cô con gái rượu là Sao Băng, từ nhỏ cô đã được ba mẹ chăm chút như bông hoa trong lồng kính, nắng che mưa đậy. Tính Sao Băng nhút nhát ít nói, lúc nào cũng bám váy mẹ. Nếu để Sao Băng đi xa một mình thì bà cũng lo lắm, nhưng Ngọc lanh lợi hoạt bát nên bà cũng yên tâm phần nào, thôi thì để hai chị bảo ban lẫn nhau.
Lần này ông Tâm giữ vững quyết tâm sắt đá, hễ nói là làm, bà Tâm cũng không dám ngăn cản nữa. Bà thấy cảnh mấy bà bạn khi ngồi tụ họp với nhau cứ than thở chuyện con gái lớn không kết bạn với ai, không chịu có người yêu rồi tích cực nhờ người mai mối mà bà lo ngay ngáy. Nghĩ đến viễn cảnh mai này hai vợ chồng bà ra đi để lại con gái cưng một mình cô lẽ là bà lại đau lòng rơi nước mắt. Con gái đã lớn, cần phải ra ngoài giao du kết bạn, chứ ba mẹ không thể theo bên cạnh che chở bảo ban cả đời được. Chồng bà nói đúng, không thể giữ mãi con gái trong nhà, cho con đi du lịch cũng là một ý kiến hay.
Một tuần sau, ông bà Tâm đi tiễn cô con gái duy nhất lên đường đi du lịch.
Sao Băng lạ lẫm đưa mắt nhìn chung quanh. Nơi này thật đông đúc náo nhiệt khác hẳn với nơi quê cô yên ắng nhẹ nhàng. Dòng người tất bật, tay xách tay kéo hành lý hối hả ra vào ở sân bay Tân Sơn Nhất.
Bà Tâm bịn rịn cầm tay con dặn dò: “Con qua Hàn nhớ thường xuyên điện thoại cho mẹ. Buổi tối bên Hàn lạnh lắm, con nhớ mặc thêm áo ấm, mẹ đã chuẩn bị sẳn trong hành lý cho con rồi đấy. Con muốn làm chuyện gì thì phải hỏi ý kiến chị Ngọc nhé...”
Sao Băng chỉ luôn miệng vâng dạ, nỗi háo hức mong chờ đến nơi cô hằng mơ ước khiến cô quên đi nỗi sợ hãi dù đây là lần đầu tiên cô xa rời vòng tay mẹ. Chính cô cũng không ngờ có bao nguy hiểm đang chờ cô ở phía trước.
Bà Tâm dặn dò không ngớt khiến ông Tâm phát cáu: “Bà có thôi đi không, con đi chơi có mấy ngày à, thời gian đâu có bao nhiêu mà bà còn bắt nó gọi điện thoại cho bà nữa. Con gái, con cứ chơi cho thoải mái, không cần phải gọi điện thoại về nhà đâu. Nhớ chụp nhiều hình về cho ba mẹ xem là được rồi.”
Ngọc nhanh nhảu xen vào: “Dì dượng cứ yên tâm giao Sao Băng cho cháu. Cháu bảo đảm sẽ chăm sóc em cẩn thận, khi trở về sẽ không mất một cọng tóc nào đâu.”
Bà Tâm không biết rằng mình đã quyết định sai lầm khi giao Sao Băng cho Ngọc, chẳng khác nào giao trứng cho ác, điều này sẽ khiến cho bà hối hận nhanh thôi. Đưa con đi rồi mà hai vợ chồng bà Tâm vẫn còn nấn ná, họ đứng tần ngần nhìn xem chiếc máy bay của hãng Vietnam airline đang từ từ bay lên rồi lao vút vào không trung xanh thẳm: “Con gái yêu, lên đường bình an nhé! Mau sớm trở về với ba mẹ nhé.”
Cô gái đang chăm chú lướt điện thoại, mái tóc dài hờ hững buông xõa trên vai. Trên tay cô là cái smartphone hiện đại, trong mắt cô chỉ có các oppa Hàn Quốc đẹp trai rạng ngời, bên tai cô chỉ nghe tiếng các nam thần đang trò chuyện nói cười với cô. Cô chăm chú ngắm thần tượng mà quên cả thời gian, không gian. Thậm chí cô chẳng buồn để ý tới ba mẹ cô đang cãi nhau ở trong nhà, mà lần nào nguyên nhân của các cuộc cãi vã cũng là cô.
Ông Tâm - ba cô nói với giọng tức giận: “Đấy bà xem đi, bà xem đi. Con lại ngồi ôm điện thoại ngắm thần tượng, mơ mộng hão huyền. Nó đã trưởng thành rồi mà chẳng chịu ra ngoài giao du với ai, ngay cả hàng xóm nhà mình tên gì nó cũng chẳng biết. Bà lại cứ mãi để nó ru rú trong nhà như thế làm nó chẳng chịu đi đâu, sợ gặp người lạ. Vài hôm nữa nó vào đại học sống xa nhà thì phải làm sao đây?”
Bà Tâm - mẹ cô nhỏ nhẹ nói: “Dạy con cũng phải từ từ chứ, thôi để mai tôi gởi nó về nhà bà ngoại để bà dạy bảo cháu.”
Nghe thế, ba cô càng thêm tức giận: “Về nhà ngoại để hai bà cháu cùng nhau xem phim Hàn Quốc hả? Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ cho con đi du lịch xa một chuyến để nó ra ngoài giao du với người ta, mở mang tầm mắt.”
Bà Tâm thở dài, nhưng cũng cố vớt vát: “Hay là để tôi đi với con ông ạ, để con đi một mình tôi không yên tâm. Vả lại không có tôi thì con cũng chẳng chịu đi đâu.”
Ông Tâm bực tức hầm hừ: “Hừ, bà cứ theo bên con kè kè như thế thì khi nào con nó mới tự lập được. Bà nhìn con bé Ngọc xem, mạnh mẽ hoạt bát, đi du học tận bên Hàn Quốc đấy. Lần này sẳn dịp con bé Ngọc về thăm nhà, tôi cho con đi chơi Hàn Quốc với con bé Ngọc, để Ngọc dẫn con đi khắp nơi mở mang tầm mắt. Con mình nó cứ ru rú trong nhà mãi thì đến khi nào mới trưởng thành.”
Bà Tâm thở dài, con bé Ngọc mà ông Tâm vừa nói chính là cháu ruột của bà, con của anh chị hai bà. Ngọc lớn lên xinh đẹp, hoạt bát, ai gặp cũng thích. Chẳng bù với con gái của bà, nhút nhát ngại giao tiếp. Cuộc sống vợ chồng bà cũng khá giả nhưng lại hiếm muộn, khó khăn lắm bà mới có một cô con gái rượu là Sao Băng, từ nhỏ cô đã được ba mẹ chăm chút như bông hoa trong lồng kính, nắng che mưa đậy. Tính Sao Băng nhút nhát ít nói, lúc nào cũng bám váy mẹ. Nếu để Sao Băng đi xa một mình thì bà cũng lo lắm, nhưng Ngọc lanh lợi hoạt bát nên bà cũng yên tâm phần nào, thôi thì để hai chị bảo ban lẫn nhau.
Lần này ông Tâm giữ vững quyết tâm sắt đá, hễ nói là làm, bà Tâm cũng không dám ngăn cản nữa. Bà thấy cảnh mấy bà bạn khi ngồi tụ họp với nhau cứ than thở chuyện con gái lớn không kết bạn với ai, không chịu có người yêu rồi tích cực nhờ người mai mối mà bà lo ngay ngáy. Nghĩ đến viễn cảnh mai này hai vợ chồng bà ra đi để lại con gái cưng một mình cô lẽ là bà lại đau lòng rơi nước mắt. Con gái đã lớn, cần phải ra ngoài giao du kết bạn, chứ ba mẹ không thể theo bên cạnh che chở bảo ban cả đời được. Chồng bà nói đúng, không thể giữ mãi con gái trong nhà, cho con đi du lịch cũng là một ý kiến hay.
Một tuần sau, ông bà Tâm đi tiễn cô con gái duy nhất lên đường đi du lịch.
Sao Băng lạ lẫm đưa mắt nhìn chung quanh. Nơi này thật đông đúc náo nhiệt khác hẳn với nơi quê cô yên ắng nhẹ nhàng. Dòng người tất bật, tay xách tay kéo hành lý hối hả ra vào ở sân bay Tân Sơn Nhất.
Bà Tâm bịn rịn cầm tay con dặn dò: “Con qua Hàn nhớ thường xuyên điện thoại cho mẹ. Buổi tối bên Hàn lạnh lắm, con nhớ mặc thêm áo ấm, mẹ đã chuẩn bị sẳn trong hành lý cho con rồi đấy. Con muốn làm chuyện gì thì phải hỏi ý kiến chị Ngọc nhé...”
Sao Băng chỉ luôn miệng vâng dạ, nỗi háo hức mong chờ đến nơi cô hằng mơ ước khiến cô quên đi nỗi sợ hãi dù đây là lần đầu tiên cô xa rời vòng tay mẹ. Chính cô cũng không ngờ có bao nguy hiểm đang chờ cô ở phía trước.
Bà Tâm dặn dò không ngớt khiến ông Tâm phát cáu: “Bà có thôi đi không, con đi chơi có mấy ngày à, thời gian đâu có bao nhiêu mà bà còn bắt nó gọi điện thoại cho bà nữa. Con gái, con cứ chơi cho thoải mái, không cần phải gọi điện thoại về nhà đâu. Nhớ chụp nhiều hình về cho ba mẹ xem là được rồi.”
Ngọc nhanh nhảu xen vào: “Dì dượng cứ yên tâm giao Sao Băng cho cháu. Cháu bảo đảm sẽ chăm sóc em cẩn thận, khi trở về sẽ không mất một cọng tóc nào đâu.”
Bà Tâm không biết rằng mình đã quyết định sai lầm khi giao Sao Băng cho Ngọc, chẳng khác nào giao trứng cho ác, điều này sẽ khiến cho bà hối hận nhanh thôi. Đưa con đi rồi mà hai vợ chồng bà Tâm vẫn còn nấn ná, họ đứng tần ngần nhìn xem chiếc máy bay của hãng Vietnam airline đang từ từ bay lên rồi lao vút vào không trung xanh thẳm: “Con gái yêu, lên đường bình an nhé! Mau sớm trở về với ba mẹ nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.