Vô Tình Vấp Ngã, Lịch Kiếp Cũng Không Yên!
Chương 47: Lần Này Là Do Ta Tự Làm Mình Ướt Sũng!
B-Smile
16/11/2023
Sau khi rời Lăng Tiêu Điện, ta được đích thân lão Tử Vực tiễn chân đến
Thái Hào phủ, lão dạo này trông có vẻ tiều tụy đi nhiều, đúng là không
có bàn tay của ta chăm sóc lão ấy chẳng thể nào khá lên được.
“Bạch Mai chúc mừng ngươi, cũng nhờ ngươi mà lão già như ta cũng được tiếng thơm, Ngọc Hoàng rất hài lòng về lần lịch kiếp này của ngươi, còn ban lệnh phục hồi bổng lộc cho ta như trước đây. Lão già này hết lòng cảm tạ ngươi. Việc được trở thành tỳ nữ xem như cũng đúng với nguyện vọng bấy lâu nay của ngươi, Tử Vực ta xin chúc mừng chúc mừng ngươi”
Chưa bao giờ ta lại thấy lão lại phiền phức đến thế, đúng là tâm nguyện ban đầu của ta là trở thành tỳ nữ, nhưng là tỳ nữ của Thiên Phù. Mà cho dù có không phải là tỳ nữ của Thiên Phù đi chăng nữa, thì cũng nên là tỳ nữ của một bậc tiên nhân cao cao tại thượng nào đó, đằng này chủ nhân của ta lại là tên Thái Hào đáng ghét kia, người mà ta chỉ muốn băm dằm thành trăm mảnh. Đối với ta chuyện này hoàn toàn không có gì là niềm vui cả, là họa thì có vẻ trông đúng hơn.
Lão nghe ta nói về hắn như thế không những không đứng về phía ta, ngược lại còn đứng ra bênh vực cho hắn cứ như thể lão nằm dưới gầm giường nhà hắn: “Ta thật sự không hiểu ngươi và ngài ta rốt cuộc có đại hận thâm thù gì. Ta sống ở Thiên Đình đã lâu chưa bao giờ nghe bất kỳ tiên nhân nào phàn nàn về ngài ấy cả, căn bản bọn họ khen còn không ngớt lời, chỉ có ngươi là lạc loài với bọn họ mà thôi. Ta thấy ngài ấy đối xử với mọi người rất tốt, luôn bênh vực lẽ phải, là một bậc tiên nhân dám nói dám làm,...”
“Tử Vực Tiên Tôn, rốt cuộc có phải ông già đến mức hồ đồ rồi không? Những lời ông vừa nói không có câu nào là giống với việc miêu tả về hắn ta cả. Ta thiết nghĩ ông thật sự đã bị vẻ bề ngoài của hắn đánh lừa thật rồi, sâu thẳm bên trong con người hắn là tận cùng của sự bỉ ổi, thối tha, hắn mà là người tốt được sao. Ông nói về ai chứ nói về hắn như vậy, bổn cô nương ta tuyệt đối không nghe lọt tai tẹo nào.”
Lão Tử Vực có vẻ cũng cảm thấy ta quá cứng đầu nên lão cũng đành bó tay, lãng qua chuyện khác mà tiếp tục cuộc đối thoại với ta: “Ta nghe nhà ngươi vẫn còn nợ Diêm Vương một khoản dưới Địa Phủ, lần này làm tỳ nữ phải cố gắng làm việc cho thật tốt, Thái Hào mới nhậm chức chắc chắn ngài ấy sẽ thường xuyên ban thưởng cho ngươi, lúc ấy tha hồ mà trả nợ”
Ta thật sự không hiểu nổi rốt cuộc ta là người thân của lão hay là tên Thái Hào kia nữa. Lão có thể không nhắc tới hắn ta cơ mà, nhưng lão nói vậy cũng khiến ta bừng tỉnh, món nợ dưới Địa Phủ không biết bao giờ mới có thể trả hết được, hay nhân cơ hội này ta vay ngân lượng của lão chẳng phải sẽ tiện hơn sao, dù gì ta cũng là một tiên nữ có công ăn việc làm hẳn hoi cơ mà.
“Tử Vực, lão xem hoàn cảnh của ta vốn đã khó khăn như vậy, làm việc không công từ Thiên Đình cho tới Địa Phủ, giờ món nợ dưới Địa Phủ của ta cũng không còn lại bao nhiêu, hay là…”
Lão già Tử Vực tuy lớn tuổi cũng có đôi chút lú lẫn, nhưng đụng đến ngân lượng của lão, lão bỗng trở nên minh mẫn sáng dạ vô cùng, ta còn chưa kịp nói hết câu lão đã đoán được dụng ý trong sâu thẳm con người ta mà từ chối một cách vô cùng dứt khoát.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vinh Khô Hoa Niên
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Cách Một Khoảng Sân
4. Chú! Xin Ký Đơn!
=====================================
“Bạch Mai, ngươi nói cứ như thể chỉ có mình ngươi chịu cực khổ thiệt thòi. Rõ ràng ngươi cũng chứng kiến việc Ngọc Hoàng cắt hết bổng lộc của ta trong thời điểm ngươi bị đày xuống Địa Phủ lịch kiếp, ta cũng chỉ mới được phục hồi lương bổng gần đây thôi thì lấy đâu ngân lượng mà cho nhà ngươi mượn cơ chứ”. Lão nói với vẻ mặt vô cùng đau khổ khiến ta cũng có chút thương cảm.
Ta thấy lão nói cũng đúng, mấy trăm năm qua lão làm gì có đồng lương nào đâu cơ chứ, bình thường lão sống đã rất tiết kiệm không dám xài đồng nào, ấy vậy mà lão vẫn có thể vượt qua thời gian vừa rồi đúng là một kỳ tích. Ta thấy lão cũng thật đáng thương nên cũng không kỳ kèo với lão làm gì.
Hai người bọn ta tranh thủ tán gẫu với nhau thoáng chốc đã tới điện Thái Hào, Ta nhìn vào bên trong là lòng nặng trĩu, khoảng cách chỉ có vài bước chân mà cứ ngỡ như phải vượt qua muôn trùng cửa ải mới có thể đến được. Ta thật sự không biết bản thân liệu có thể cầm lòng mà không nện cho hắn một trận không đây.
Sau khi nói lời tạm biệt với lão già Tử Vực, ta quay người hướng về lối vào phủ. Phủ Thái Hào tuy không quá nguy nga tráng lệ như Thiên Phù nhưng so với Thiên Vực thì thực sự quá đỗi hào nhoáng.
Nhớ lại trước đây, thời điểm lúc vừa bước chân vào điện Thiên Vực, ta có cảm giác ở đó như chốn bỏ hoang không một bóng người, nhưng khi bước chân vào Thái Hào phủ, ta lại có cảm giác hoàn toàn khác, cảnh vật ở đây được bài trí vô cùng hài hòa, bắt mắt, mang đến cho thưởng khách một cảm giác vô cùng gần gũi, ấm áp. Nhìn cách bày trí có thể phần nào đoán được tính cách của chủ nhân nơi này là một người có gu thẩm mỹ và một trái tim ấm áp vô cùng.
Bất giác ta thấy mình có vẻ suy nghĩ lệch lạc bèn đưa tay gõ gõ vào đầu, tại sao ta lại có thể nhận xét về hắn một cách sai lầm như thế được chứ, nhưng có dù ta có cố ép bản thân mình như thế nào thì ta vẫn phải công nhận một điều hắn đúng là một tên ưa sạch sẽ.
Sau một hồi thăm thú bên ngoài ta quyết định sẽ bỏ hết liêm sĩ mà tiến thẳng vào trong gặp hắn, dù gì cũng cần một công việc ổn định để kiếm tiền trả nợ, ta tuyệt đối không thể vì tư thù cá nhân mà bỏ đi cơ hội tốt lần này.
Khác với khung cảnh thơ mộng bên ngoài, xung quanh phủ của tên Thái Hào lại được bao bọc bởi một dòng suối mang một vẻ đẹp êm dịu, hòa cùng với tiếng xào xạc của những khóm trúc đang cọ sát vào nhau mỗi khi đón một đợt gió tới, tất cả dường như tạo nên một tuyệt tác của thiên nhiên giữa chốn Thiên Đình.
Để có thể tiến vào bên trong, ta bắt buộc phải đi xuyên qua dòng suối nên thơ này. Ta cứ thế mà bước từng bước chậm rãi trên từng mảng đá đã được bài trí một cách khéo léo trên mặt sông. Đang thản nhiên bước tới, ta nghe một âm thanh chói tai vang lên từ phía sau.
“Là ai?”. Giọng nói vô cùng lãnh đạm này với ta mà nói rất đỗi quen thuộc.
Câu hỏi này của hắn bất ngờ vang lên khiến ta khẽ giật mình loạng choạng, nhất thời không giữ được thăng bằng mà nghiêng người chuẩn bị té xuống nước. Bỗng nhiên trong giây phút tưởng chừng như sinh tử ấy, ta lại cảm thấy bản thân như được một ai đó nắm lấy bàn tay mà kéo trở về tư thế ban đầu.
Trong phút chốc cơ thể ta đã nằm gọn trong lòng hắn, ký ức về lần lịch kiếp với Bạch Thái Hào trước đây lại đột nhiên hiện lên trong tâm trí ta. Ta ngẩng đầu lên nhất thời bị hắn làm cho kinh sợ, khua tay múa chân mà giãy giụa liên hồi, lần này là do ta tự làm mình ướt sũng.
“Bạch Mai chúc mừng ngươi, cũng nhờ ngươi mà lão già như ta cũng được tiếng thơm, Ngọc Hoàng rất hài lòng về lần lịch kiếp này của ngươi, còn ban lệnh phục hồi bổng lộc cho ta như trước đây. Lão già này hết lòng cảm tạ ngươi. Việc được trở thành tỳ nữ xem như cũng đúng với nguyện vọng bấy lâu nay của ngươi, Tử Vực ta xin chúc mừng chúc mừng ngươi”
Chưa bao giờ ta lại thấy lão lại phiền phức đến thế, đúng là tâm nguyện ban đầu của ta là trở thành tỳ nữ, nhưng là tỳ nữ của Thiên Phù. Mà cho dù có không phải là tỳ nữ của Thiên Phù đi chăng nữa, thì cũng nên là tỳ nữ của một bậc tiên nhân cao cao tại thượng nào đó, đằng này chủ nhân của ta lại là tên Thái Hào đáng ghét kia, người mà ta chỉ muốn băm dằm thành trăm mảnh. Đối với ta chuyện này hoàn toàn không có gì là niềm vui cả, là họa thì có vẻ trông đúng hơn.
Lão nghe ta nói về hắn như thế không những không đứng về phía ta, ngược lại còn đứng ra bênh vực cho hắn cứ như thể lão nằm dưới gầm giường nhà hắn: “Ta thật sự không hiểu ngươi và ngài ta rốt cuộc có đại hận thâm thù gì. Ta sống ở Thiên Đình đã lâu chưa bao giờ nghe bất kỳ tiên nhân nào phàn nàn về ngài ấy cả, căn bản bọn họ khen còn không ngớt lời, chỉ có ngươi là lạc loài với bọn họ mà thôi. Ta thấy ngài ấy đối xử với mọi người rất tốt, luôn bênh vực lẽ phải, là một bậc tiên nhân dám nói dám làm,...”
“Tử Vực Tiên Tôn, rốt cuộc có phải ông già đến mức hồ đồ rồi không? Những lời ông vừa nói không có câu nào là giống với việc miêu tả về hắn ta cả. Ta thiết nghĩ ông thật sự đã bị vẻ bề ngoài của hắn đánh lừa thật rồi, sâu thẳm bên trong con người hắn là tận cùng của sự bỉ ổi, thối tha, hắn mà là người tốt được sao. Ông nói về ai chứ nói về hắn như vậy, bổn cô nương ta tuyệt đối không nghe lọt tai tẹo nào.”
Lão Tử Vực có vẻ cũng cảm thấy ta quá cứng đầu nên lão cũng đành bó tay, lãng qua chuyện khác mà tiếp tục cuộc đối thoại với ta: “Ta nghe nhà ngươi vẫn còn nợ Diêm Vương một khoản dưới Địa Phủ, lần này làm tỳ nữ phải cố gắng làm việc cho thật tốt, Thái Hào mới nhậm chức chắc chắn ngài ấy sẽ thường xuyên ban thưởng cho ngươi, lúc ấy tha hồ mà trả nợ”
Ta thật sự không hiểu nổi rốt cuộc ta là người thân của lão hay là tên Thái Hào kia nữa. Lão có thể không nhắc tới hắn ta cơ mà, nhưng lão nói vậy cũng khiến ta bừng tỉnh, món nợ dưới Địa Phủ không biết bao giờ mới có thể trả hết được, hay nhân cơ hội này ta vay ngân lượng của lão chẳng phải sẽ tiện hơn sao, dù gì ta cũng là một tiên nữ có công ăn việc làm hẳn hoi cơ mà.
“Tử Vực, lão xem hoàn cảnh của ta vốn đã khó khăn như vậy, làm việc không công từ Thiên Đình cho tới Địa Phủ, giờ món nợ dưới Địa Phủ của ta cũng không còn lại bao nhiêu, hay là…”
Lão già Tử Vực tuy lớn tuổi cũng có đôi chút lú lẫn, nhưng đụng đến ngân lượng của lão, lão bỗng trở nên minh mẫn sáng dạ vô cùng, ta còn chưa kịp nói hết câu lão đã đoán được dụng ý trong sâu thẳm con người ta mà từ chối một cách vô cùng dứt khoát.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vinh Khô Hoa Niên
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Cách Một Khoảng Sân
4. Chú! Xin Ký Đơn!
=====================================
“Bạch Mai, ngươi nói cứ như thể chỉ có mình ngươi chịu cực khổ thiệt thòi. Rõ ràng ngươi cũng chứng kiến việc Ngọc Hoàng cắt hết bổng lộc của ta trong thời điểm ngươi bị đày xuống Địa Phủ lịch kiếp, ta cũng chỉ mới được phục hồi lương bổng gần đây thôi thì lấy đâu ngân lượng mà cho nhà ngươi mượn cơ chứ”. Lão nói với vẻ mặt vô cùng đau khổ khiến ta cũng có chút thương cảm.
Ta thấy lão nói cũng đúng, mấy trăm năm qua lão làm gì có đồng lương nào đâu cơ chứ, bình thường lão sống đã rất tiết kiệm không dám xài đồng nào, ấy vậy mà lão vẫn có thể vượt qua thời gian vừa rồi đúng là một kỳ tích. Ta thấy lão cũng thật đáng thương nên cũng không kỳ kèo với lão làm gì.
Hai người bọn ta tranh thủ tán gẫu với nhau thoáng chốc đã tới điện Thái Hào, Ta nhìn vào bên trong là lòng nặng trĩu, khoảng cách chỉ có vài bước chân mà cứ ngỡ như phải vượt qua muôn trùng cửa ải mới có thể đến được. Ta thật sự không biết bản thân liệu có thể cầm lòng mà không nện cho hắn một trận không đây.
Sau khi nói lời tạm biệt với lão già Tử Vực, ta quay người hướng về lối vào phủ. Phủ Thái Hào tuy không quá nguy nga tráng lệ như Thiên Phù nhưng so với Thiên Vực thì thực sự quá đỗi hào nhoáng.
Nhớ lại trước đây, thời điểm lúc vừa bước chân vào điện Thiên Vực, ta có cảm giác ở đó như chốn bỏ hoang không một bóng người, nhưng khi bước chân vào Thái Hào phủ, ta lại có cảm giác hoàn toàn khác, cảnh vật ở đây được bài trí vô cùng hài hòa, bắt mắt, mang đến cho thưởng khách một cảm giác vô cùng gần gũi, ấm áp. Nhìn cách bày trí có thể phần nào đoán được tính cách của chủ nhân nơi này là một người có gu thẩm mỹ và một trái tim ấm áp vô cùng.
Bất giác ta thấy mình có vẻ suy nghĩ lệch lạc bèn đưa tay gõ gõ vào đầu, tại sao ta lại có thể nhận xét về hắn một cách sai lầm như thế được chứ, nhưng có dù ta có cố ép bản thân mình như thế nào thì ta vẫn phải công nhận một điều hắn đúng là một tên ưa sạch sẽ.
Sau một hồi thăm thú bên ngoài ta quyết định sẽ bỏ hết liêm sĩ mà tiến thẳng vào trong gặp hắn, dù gì cũng cần một công việc ổn định để kiếm tiền trả nợ, ta tuyệt đối không thể vì tư thù cá nhân mà bỏ đi cơ hội tốt lần này.
Khác với khung cảnh thơ mộng bên ngoài, xung quanh phủ của tên Thái Hào lại được bao bọc bởi một dòng suối mang một vẻ đẹp êm dịu, hòa cùng với tiếng xào xạc của những khóm trúc đang cọ sát vào nhau mỗi khi đón một đợt gió tới, tất cả dường như tạo nên một tuyệt tác của thiên nhiên giữa chốn Thiên Đình.
Để có thể tiến vào bên trong, ta bắt buộc phải đi xuyên qua dòng suối nên thơ này. Ta cứ thế mà bước từng bước chậm rãi trên từng mảng đá đã được bài trí một cách khéo léo trên mặt sông. Đang thản nhiên bước tới, ta nghe một âm thanh chói tai vang lên từ phía sau.
“Là ai?”. Giọng nói vô cùng lãnh đạm này với ta mà nói rất đỗi quen thuộc.
Câu hỏi này của hắn bất ngờ vang lên khiến ta khẽ giật mình loạng choạng, nhất thời không giữ được thăng bằng mà nghiêng người chuẩn bị té xuống nước. Bỗng nhiên trong giây phút tưởng chừng như sinh tử ấy, ta lại cảm thấy bản thân như được một ai đó nắm lấy bàn tay mà kéo trở về tư thế ban đầu.
Trong phút chốc cơ thể ta đã nằm gọn trong lòng hắn, ký ức về lần lịch kiếp với Bạch Thái Hào trước đây lại đột nhiên hiện lên trong tâm trí ta. Ta ngẩng đầu lên nhất thời bị hắn làm cho kinh sợ, khua tay múa chân mà giãy giụa liên hồi, lần này là do ta tự làm mình ướt sũng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.